Bùi Vũ Khâm nói vậy xong, Giang Mộ Yên cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.
Một lúc sau, hai người cuối cùng cũng xuống giường. Hồng Nguyệt đã
cầm sẵn quần áo để Giang Mộ Yên tự tay hầu hạ Bùi Vũ Khâm mặc vào.
“Yên nhi, đừng để bị cảm lạnh, tự ta làm được rồi. Hồng Nguyệt, ngươi hầu hạ Yên nhi thay quần áo đi!”
Bùi Vũ Khâm nắm lấy bàn tay ngọc của Giang Mộ Yên, đầu ngón tay nàng
rất lạnh, bảo hắn sao nỡ để nàng hầu hạ hắn mặc quần áo được đây?
“Không sao, trong phòng cũng không lạnh, huống chi cũng đã
đặt bếp lò sưởi ấm trong góc rồi, sao có thể cảm lạnh chứ? Ta đến giờ
còn chưa giúp ai mặc quần áo đâu, cảm thấy rất mới mẻ, chàng cứ để ta
thử mặc quần áo cho chàng đi!”
“Yên nhi, nàng nha, ngay cả chuyện này cũng hiếu kỳ sao?”
Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không thể không buông tay Giang Mộ Yên ra để
nàng giúp mặc áo, mang thắt lưng. Mà hắn cũng không quên dùng ánh mắt ý
bảo Hồng Nguyệt mang ngoại bào của Giang Mộ Yên đến.
Thừa dịp nàng cúi đầu sửa sang lại vạt áo cho hắn, Bùi Vũ Khâm cũng
khoác tấm áo choàng dày lên vai Giang Mộ Yên. Giang Mộ Yên nhất thời
ngẩng đầu mỉm cười, ấm áp nheo mắt một cái rồi lại tiếp tục chiến đấu
với xiêm y của hắn.
Đừng thấy nàng lần đầu mặc quần áo giúp người ta mà coi thường, bằng
trí nhớ siêu quần cùng năng lực thẩm mỹ tuyệt hảo với quần áo và phụ
kiện của mình, nàng vậy mà không mặc sai bất kì thứ nào trong bộ xiêm
y nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất nhiều chi tiết cho Bùi Vũ Khâm.
Ngay cả cách thắt nút cùng độ dài ngắn của đai lưng cũng hoàn toàn phù
hợp với bộ dáng mà hắn muốn. Khiến Bùi Vũ Khâm thấy vậy thì không khỏi
tán thưởng không thôi, tiểu thê tử của hắn quả nhiên rất để tâm quan
sát, nếu không đã không thể giúp hắn tốt như vậy ngay từ lần đầu tiên.
“Thế nào? Ta không mặc loạn quần áo cho chàng chứ?”
“Không có, Yên nhi của ta làm tốt cực kỳ, giờ đến lượt vi phu giúp nàng đi!”
“Không cần, có Hồng Nguyệt đây rồi!”
“Như vậy sao được. Hồng Nguyệt là Hồng Nguyệt, đâu giống với
ta. Hơn nữa, Yên nhi đã giúp ta rồi, ta cũng muốn thể nghiệm cảm giác
giúp Yên nhi mặc quần áo một lần. Người Đông Vân quốc chúng ta xưa nay
đều rất chú ý có qua có lại nha!”
“Vũ Khâm, đừng náo loạn, mặc quần áo thôi mà, có qua có lại
gì chứ. Để Hồng Nguyệt làm là được rồi, chàng nhanh đi rửa mặt chải đầu
đi.”
Đang lúc hai người chàng chàng thiếp thiếp tình thú vì chuyện mặc quần áo, ngoài phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa “Lão gia, tam phu nhân cầu kiến ở chính sảnh.”
Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên trong phòng nhất thời đều dừng lại, trong ánh mắt nhìn nhau lại có mấy phần kinh ngạc.
Hai người đều nghĩ Lâm Quỳnh Hoa đến đây khẳng định là vì chuyện hôm
qua Giang Mộ Yên đuổi hết mấy vị tiên sinh ở trước phòng khỏi phủ. Nếu
không, nàng còn có chuyện gì mà sáng sớm đã đến đòi gặp Vũ Khâm như vậy?
Chỉ là tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa này cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi.
Giang Mộ Yên hôm qua mới đuổi người đi, hôm nay nàng đã vội đến cáo
trạng, giống như sợ người ta không biết nàng đang tức giận lôi đình vậy.
“Dâng trà cho tam phu nhân trước đi, ta lập tức đi qua.”
“Dạ, lão gia!”
Thanh Thư sau khi nhận được mệnh lệnh của Bùi Vũ Khâm liền rời đi, trở lại chính sảnh.
“Thái độ của tam phu nhân lần này có chút khác thường a. Nếu
nói ta đuổi ba vị lão tiên sinh ở trướng phòng đi làm tổn hại đến lợi
ích của bọn họ nhưng cũng không nên tìm đến cửa gấp như vậy chứ. Thế nào cũng phải kiếm cái cớ nào đó rồi đến làm khó dễ mới đúng chứ sao lại
một mình đến đây như vậy?”
Nhìn bộ dáng không thể hiểu nối hành động của Lâm Quỳnh Hoa của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm nhịn không được nở nụ cười “Yên nhi, giọng điệu này của nàng là đang hy vọng bọn họ thông minh hơn một chút để có thể đấu trí, so dũng khí với nàng hay là đang tiếc hận
bọn họ không đủ thông minh, gây cho nàng phiền toái không đủ lớn đây?”
“Không phải, ta chỉ là nói theo lẽ bình thường thôi. Dù sao
tam phu nhân làm vậy thật sự là không quá thông minh. Người có đầu óc
một chút là biết ngay không nên lấy cứng đối cứng vào thời điểm mình
không chiếm ưu thế a!”
“Được rồi, ta đi gặp chẳng phải sẽ biết ý đồ của nàng ta liền hay sao? Nàng cũng đừng phiền não nữa. Cái gì mà ưu thế không ưu thế
chứ, nỏi bản thân mình giống như tiểu nhân luôn rồi.”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được xoa đầu nàng, sau đó mới đi đến chỗ khăn
mặt và chậu đồng, rửa mặt sạch sẽ rồi mới tiêu sái bước ra cửa.
Mà Giang Mộ Yên thấy hắn đi rồi cũng không có tâm trạng tiếp tục trì hoãn trong phòng nữa “Hồng Nguyệt, nhanh vấn cho ta một kiểu tóc đơn giản có thể ra ngoài là được rồi.”
“Phu nhân, cô đừng lo lắng, lão gia của cô nhất định sẽ không thể tam phu nhân khi dễ cô.”
“Ta sao lại sợ nàng khi dễ chứ? Huống chi cho dù nàng muốn
khi dễ, em nghĩ rằng phu nhân nhà em là ta liền thành thật bị nàng khi
dễ sao?”
“Vậy phu nhân cô gấp thế làm gì? Ở trước mặt lão gia, mặc kệ
là vị phu nhân nào cũng không dám làm càn. Lát nữa trở lại, lão gia chắc chắn sẽ nói cho cô ý đồ của tam phu nhân, cô cần gì phải gấp?”
Đúng vậy, nàng hoàn toàn không cần phải sốt ruột, Vũ Khâm sẽ không
giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì. Có điều biết vậy nhưng Giang Mộ Yên vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên, mi mắt tựa hồ cũng giật liên tục, một cảm giác bất an khó hiểu dần chiếm cứ lòng nàng.
Nàng rất muốn nói với bản thân mình rằng mi mắt giật thật sự không có ý nghĩa gì nhưng là một linh hồn hiện đại lại trọng sinh đến dị thế cổ
đại này khiến nàng không thể mở miệng nói lời tuyệt đối chắc chắn.
~
Bùi Vũ Khâm bình tĩnh tiêu sái bước vào chính sảnh. Hắn lúc này đã
búi tóc gọn gàng sau gáy, trên người vẫn là áo trắng đơn giản chỉnh tề
không một nếp nhăn như trước. Vừa bước vào chính sảnh, tam phu nhân Lâm
Quỳnh Hoa liền lập tức đứng lên.
Bùi Vũ Khâm liếc mắt một cái đã thấy được tam phu nhân một thân lụa
trắng thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không có
biểu tình gì đáng kể “Tam tẩu!”