Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 147

Edit: Ring.

Giang Mộ Yên cảm giác được Bùi Vũ Khâm hiện tại hình như có chút tâm trạng, không khỏi lo lắng nói “Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi, nếu ta có thể nói, tất nhiên sẽ không dấu giếm hay lừa gạt ngươi, có điều nếu ta không thể nói, cũng xin ngươi đừng ép ta.”

Đã lờ mờ đoán được hắn định hỏi gì, Giang Mộ Yên không thể không thủ sẵn đường lui cho mình.

Dù sao nếu nói với hắn nàng là người tương lai mượn xác hoàn hồn thì có thể dọa đến hắn không, trong lòng nàng thật sự không nắm chắc.

Người cổ đại này rất xem trọng, cũng vô cùng kiêng kị đối với vu cổ thuật và mấy chuyện ma quỷ.

Hơn nữa Bùi gia là nhà phú quý, không biết bản thân Bùi Vũ Khâm có kiêng kị gì ở phương diện này không, Giang Mộ Yên thật sự không dám mạo hiểm.

Đối với chuyện Bùi Vũ Khâm cuối cùng vẫn hoài nghi thân thế nàng, Giang Mộ Yên một chút cũng không ngoài ý muốn.

Bởi vì nàng nhớ đến khi ở Vị Vũ lâu lúc trước, Bùi Vũ Khâm đáng ra đã thấy chỗ không thích hợp của nàng, nhưng kết quả hắn lại không hoài nghi gì.

Nay đột nhiên hắn nghĩ thông, cảm thấy nàng khác thường mà đến hỏi, đây cũng là chuyện trong dự kiến của nàng, không xem như ngoài ý muốn.

Cho nên biểu tình lẫn thần thái của Giang Mộ Yên đều cực thản nhiên.

“Nếu Yên nhi đã nói vậy, ta đây cũng sẽ không lảng tránh nữa, con vẫn là Yên nhi trước đây sao?”

Lúc Bùi Vũ Khâm hỏi ra câu này, ánh mắt không một khắc rời khỏi Giang Mộ Yên, tựa như đang chờ đợi đáp án chân thực nhất của nàng.

Giang Mộ Yên lại không lập tức trả lời mà nhẹ giọng hỏi lại “Nếu đáp án của ta là không thì ngươi có bị dọa mà lập tức xoay người chạy trốn, sau đó cho người trói ta lại rồi thiêu sống không?”

Bùi Vũ Khâm vừa nghe vậy thì liền sửng sốt, theo phản xạ mà trả lời “Làm sao có thể chứ? Cho dù con thật sự không phải Yên nhi, ta cũng sẽ không thiêu con.”

“Vì sao? Nếu ta đã không còn là ta, vậy nữ nhi của bạn tốt ngươi chăn sóc cũng đã không còn, chẳng lẽ ngươi còn muốn đối tốt với ta, tiếp tục chiếu cố ta sao?”

“Yên nhi, lời này của con không đúng. Cho dù con không còn là Yên nhi trước đây, nhưng thân thể này vẫn phải không đúng sao? Con là một người sống sờ sờ, có tinh thần, có tư tưởng, có linh hồn, cũng có lương tri, sao ta có thể đem con đi thiêu sống chứ?”

“Ngươi thật sự nghĩ vậy?”

“Yên nhi, Bùi Vũ Khâm ta sống yên ổn ở thương giới chính là nhờ hai chữ ‘giữ lời’. Còn chưa có ai không tin lời ta đâu. Chẳng lẽ cam đoan của ta không đủ để khiến con tin tưởng?”

“Đương nhiên không phải!”

Giang Mộ Yên lập tức phản bác, sau đó biểu tình còn trở nên xấu hổ “Thực xin lỗi, ta không phải không tin tưởng ngươi, ta chỉ là –”

“Không sao, ta hiểu được, ta không trách con. Vậy vấn đề của ta, Yên nhi con có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục chứ?”

Nói đến chuyện này, hai người lại một lần nữa im lặng.

Thật lâu sau, Giang Mộ Yên mới gật đầu thừa nhận, nói ra hai chữ “Không phải.”

“Không phải cái gì? Con là nói con không phải Yên nhi trước đây, đúng không?” Vẻ mặt Bùi Vũ Khâm đơ ra một lúc, sau đó mới nhẹ giọng hỏi.

“Đúng, ta không phải Giang Mộ Yên trước đây.”

Giang Mộ Yên thành thật cho Bùi Vũ Khâm, người lần đầu tiên nàng gặp đã thích đáp án chân thực nhất.

Nàng cho dù có giấu diếm tất cả mọi người thì cũng không muốn lừa gạt hắn.

Giang Mộ Yên biết mình đương nhiên có thể không thừa nhận, dù sao nàng bây giờ có không ít trí nhớ của Giang Mộ Yên kia, nếu muốn lừa dối qua cửa, tuyệt đối không phải khó khăn.

Nhưng nếu người mở miệng hỏi nàng vấn đề này là Bùi Vũ Khâm, nàng sẽ không muốn bịa chuyện lừa dối để hắn cho qua, cho nên nàng lựa chọn nói thật.

“Vậy ngươi là ai? Ngươi tên gì?”

Vốn Bùi Vũ Khâm cho rằng bản thân thế nào cũng phải kinh hoảng cùng sợ hãi nhưng lúc này, sau khi hỏi ra vấn đề, hắn chỉ cảm thấy trong lòng rộng mở, giống như cuối cùng cũng hiểu rõ được chân tướng. Cả người chỉ có cảm giác thoái mái, hoàn toàn không có phản ứng gì nên có.

“Giang Mộ Yên!” Giang Mộ Yên bất đắc dĩ cười cười “Có lẽ ngươi cảm thấy rất không thể tin được, nhưng trên thực tế, đây có thể là thiên ý đã định, cũng có thể chỉ là một sự trùng hợp. Chẳng những tên ta là Giang Mộ Yên, ngay cả phụ thân ta cũng gọi là Giang Huy Sơn. Ta giống với Giang Mộ Yên kia, đều mất mẹ từ nhỏ, cùng phụ thân nương tựa lẫn nhau mà lớn.

Ta lúc nhỏ thân thể gầy yếu, hệ hô hấp cùng chức năng tim phổi không hoàn thiện, chịu không được một chút không khí không sạch sẽ hay cảm xúc quá mức kích động, thậm chí một cơn gió hơi lớn thôi cũng có thể khiến ta sốt cao không ngừng, nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, ta gần như là được nuôi lớn trong môi trường vô cùng tốt, không khí sạch sẽ, trong lành. Ta chưa từng bước ra khỏi cửa, tất cả thế giới chỉ là một căn phòng. Những kiến thức ta học được cũng ở trong căn phòng gánh toàn bộ sinh mệnh đó của ta.

Nhưng cho dù vậy, ta cũng không thể sống sót. Tám ngày trước, ta chết, sau đó lúc mở mắt ra thì đã ở đây, ngay trong thân thể này.

Cho nên ngươi vẫn có thể gọi ta là Yên nhi, có điều Yên nhi này đã không phải người ngươi gọi trước đây. Bây giờ ngươi đã biết, định làm gì với ta?”

Giang Mộ Yên gần như không chút dấu giếm mà bộc lộ tất cả những gì nàng có thể nói cho hắn, sau đó liền bình tĩnh nhìn Bùi Vũ Khâm, chờ xem hắn đã biết chân tướng rồi thì sẽ làm thế nào.

Bùi Vũ Khâm lại giật mình sững sờ, nhất thời không có phản ứng.

Mặc dù đã đoán được Yên nhi bây giờ không phải Yên nhi trước đây nhưng cảm giác khi nghe đương sự chính miệng thừa nhận mình là một người khác vẫn khiến hắn bị rung động không nhỏ.

Giờ nàng hỏi hắn định xử lí nàng như thế nào, hắn thật sự là không biết nên an bày, đối đãi nàng ra sao.