Hữu Phỉ

Chương 83: Mài ngọc

Chu Phỉ hơi mờ mịt đứng nguyên tại chỗ, nắm bàn tay vẫn còn ấm áp của Ngư lão, hỏi:

– Làm gì?

Nàng cảm thấy mình nói ra câu này, nhưng kỳ thực trong mắt người khác, nàng chỉ hơi cử động môi, không hề phát ra âm thanh.

Đệ tử xông tới mới bước một chân vào đình nhỏ giữa sông, vừa hay đối diện với thi thể Ngư lão ngồi nghiêm chỉnh ngay chính giữa, đầu gối hắn mềm nhũn, chưa quỳ xuống, lảo đảo nắm lấy khung cửa bên cạnh nên hoàn toàn không nhận ra vẻ kỳ lạ của Chu Phỉ.

Lý Nghiên vội lau nước mắt, túm lấy ống tay áo người báo tin, gấp gáp nói:

– Sư huynh, sao thế?

Đệ tử kia vừa ngẩn ngơ nhìn Ngư lão, vừa vô thức mở miệng:

– Lâm trưởng lão ép lui đợt tấn công đầu tiên của đại quân dưới núi, cũng chặt đứt phần lớn qua lại giữa chúng ta và dưới núi, trạm ngầm trên trấn vừa truyền tin tới, nói người của ngụy triều sau khi thoái lui đã bao vây mấy trấn dưới núi chúng ta…

Lời này không cần giải thích, Lý Nghiên cũng nghe hiểu – đám Bắc Đẩu kia ỷ đông người bao vây 48 trại rồi!

Không ít người có mặt kêu ra tiếng.

Đệ tử kia giật mình, phảng phất như mới hoàn hồn, gắng sức xoa vành mắt ửng đỏ của mình, dời ánh mắt hoảng loạn khỏi người Ngư lão, ép ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Chu Phỉ, nói tiếp:

– Trạm ngầm dưới núi truyền tin, nói người dẫn đầu là “Phá Quân” của Bắc Đẩu – Lục Dao Quang, nhưng dưới tay người này chỉ có một đám bọn áo đen đánh trận lúc tấn công trại, người chủ trì không phải ông ta mà là một đại quan ngụy triều, Lục Dao Quang luôn cung kính khúm núm với người đó.

Tạ Doãn nghe đến đây liền trầm giọng hỏi:

– Người giang hồ có thủ đoạn của người giang hồ, người triều đình có vô sỉ của người triều đình, người dẫn binh này ngoại trừ bao vây thôn trấn, có phải còn làm ra chuyện gì khác không?

Ánh mắt sợ hãi của đệ tử nhìn Tạ Doãn, dường như bị lời của Tạ Doãn dọa, lắp ba lắp bắp:

– Ông ta… ông ta sai người “diệt phỉ” trong trấn.

Đêm trước Chu Phỉ còn dừng chân trong trấn, vì động tĩnh khác thường của 48 trại nên mới ra roi quất ngựa chạy về, vừa hay lướt qua đại quân ngụy triều vây công 48 trại.

Tiếng tán gẫu trong trà lâu ở trấn mơ hồ văng vẳng bên tai, chen vào đó là tiếng kinh đường mộc của tiên sinh kể chuyện truyền đi thật xa, bách tính ai nấy đều an ổn sống cuộc sống như thần tiên…

Vẻ mặt Lý Nghiên ngơ ngác, hỏi:

– Trong trấn? Trong trấn không phải đều là bách tính sao? Họ diệt phỉ gì ở đó?

Không đợi đệ tử kia lên tiếng, Tạ Doãn đã tiếp lời:

– Thông đồng với địch, phản quốc. Người từng cổ súy trại phỉ và đầu lĩnh trại, xem như vọng ngôn nghị luận triều chính; người có qua lại làm ăn với trại, vận chuyển hàng hóa… xem như “ủng hộ trại phỉ”; người được trại che chở, chống đối nộp thuế lên triều đình thì càng khỏi phải nói, chắc chắn là “nanh vuốt sơn phỉ”… lạ lắm sao? Chỉ cần đại nhân muốn thì có thể nói mấy chục thôn làng thành trấn quanh 48 trại đều là tặc phỉ, ngay cả côn trùng bay vào cũng không trong sạch, hơn nữa còn có thể nói có lý lẽ có chứng cứ, tuyệt đối không phải là ăn không nói có.

Nói đến đây, Tạ Doãn cười khẽ, rõ ràng hắn là một thiếu gia công tử có vài phần phóng khoáng bất kham, nhưng những lời này từ miệng hắn tựa như mang theo chút lạnh lẽo tiêu điều của sông Tẩy Mặc.

Hắn quét mắt qua Chu Phỉ, Lý Nghiên và đám đệ tử xuống sông, nhẹ giọng nói:

– Chưa nghe bao giờ sao? “Chuyện không phải rất lớn thì không thể khiến người ta chấn động. Vụ án không liên lụy nhiều người thì không thể hiện rõ được công lao. Vua dùng nó để cầu được an định, thần tử dùng nó để tranh công được sủng. Bên trong chắc chắn có oan tình, không thể tránh khỏi.” (1) Vị đại nhân này hiển nhiên đến không có ý tốt. Năm xưa bọn Bắc Đẩu gần như dốc toàn lực vây công 48 trại nhưng không có kết quả, đương nhiên mặt mũi không dễ coi trước mặt ngụy đế, lần này xem ra họ đã rút được bài học, gom chung chuyện giang hồ và chuyện triều đình lại.

(1) Trích “La chức kinh” do Lai Tuấn Thần viết, dạy cách bịa đặt tội danh, hãm hại người khác.

Chu Phỉ cảm giác dây trong đầu mình bị gỉ, nàng nỗ lực suy nghĩ, nỗ lực vén lớp sương mù dày đặc trước mắt, mới có thể nghe hiểu Tạ Doãn đang nói gì.

Đúng rồi…

48 trại có trạm ngầm khắp bốn phương tám hướng, có Trưởng Lão Đường, có Lâm Hạo… còn có vô số cơ quan trạm gác mà người ngoài không biết, dù Minh Phong làm phản cũng không dễ dàng công phá như vậy được.

Bên phía ngụy triều, Cốc Thiên Toàn một đòn thoái lui, âm mưu bại lộ, lập tức sẽ dùng hậu chiêu “vây Ngụy cứu Triệu”.

Thôn làng trấn nhỏ ở Thục Trung là hàng xóm láng giềng với 48 trại suốt hai mươi năm qua, giúp đỡ lẫn nhau, Lý Cẩn Dung kinh doanh thỏa đáng, nơi đây từ thâm sơn cùng cốc dần dần trở thành nơi an toàn nhất, thanh bình nhất thiên hạ, bách tính ở đây hoàn toàn không giống dân chạy nạn trông gà hóa cuốc dưới Hành Sơn, nếu thật sự bị đại quân triều đình áp sát, e rằng mọi người nhất thời đều không phản ứng kịp.

Chụp tội danh “tặc phỉ” lên người những kẻ ngốc khoanh tay chờ chết ấy thực quá dễ dàng, như vậy, dù mấy năm vây thành vẫn không phá được phòng tuyến 48 trại thì ngụy quân và Bắc Đẩu trở về báo cáo kết quả không phải là “hai bàn tay trắng”, đương nhiên sẽ có một con số đẹp đẽ tặc phỉ bị tiêu diệt.

Trong chuyện này, 48 trại đương nhiên có thể đóng chặt cửa, bỏ mặc những người dưới núi, nhưng trước đây 48 trại luôn lấy danh “nghĩa phỉ” làm chỗ dựa, nếu thật để bách tính vô tội gánh nỗi oan này, tạm chưa nói lòng có áy náy hay không, về sau họ phải làm sao giữa khe hở Nam Bắc này?

Đệ tử tới báo tin trước đó không nhịn được nhìn Tạ Doãn, dù nghe những lời hắn nói như lạc vào sương mù nhưng vẫn gật đầu nói với Chu Phỉ:

– Không sai, Chu sư muội, Triệu trưởng lão nói với đà này, chúng ta ắt không thể nào đóng chặt cửa núi, chống cự tiêu cực được, e rằng đây là một trận ác chiến, bảo muội nhanh chóng đến Trưởng Lão Đường, ông ấy có lời quan trọng muốn bàn giao với muội, nhờ muội lập tức dẫn người rời khỏi Thục Trung, báo tin cho đại đương gia.

Chu Phỉ không kìm được, nắm chặt bàn tay người chết khác thường của Ngư lão.

Nàng nghe hiểu, điều này nghĩa là bảo nàng lâm trận bỏ chạy.

Triệu trưởng lão vừa rồi còn bảo để nàng “làm một người hữu dụng”, nhanh như thế đã đổi ý, chắc chắn tình hình dưới núi vô cùng không lạc quan.

Lúc một thân một mình, Chu Phỉ có thể dấn thân vào nguy hiểm, có thể đục nước béo cò; lúc bên cạnh có bằng hữu cần giúp đỡ chăm sóc, nàng có thể lời hứa nghìn vàng, biết ẩn nhẫn vì người khác; nhưng lúc phía sau nàng là cả 48 trại, là quần sơn lặng lẽ không tiếng động, là tất cả những trà lâu tửu quán chợ búa phố phường dưới núi… nàng cảm thấy dường như mình đã bị ngàn tầng dây trận trói chặt, thở một hơi cũng có thể khiến trên người bị cắt mất chút gì đó.

– Ta…

Chu Phỉ thử dọn dẹp đầu óc hỗn loạn để tìm ra đầu mối nhưng không có kết quả, nàng thậm chí đã quên bên cạnh còn có một người chết, vô thức bước về trước một bước, vừa di chuyển thì Ngư lão vốn đang ngồi ngay ngắn mềm nhũn đổ ập xuống, đầu ngã về phía mặt đất.

Chu Phỉ luống cuống tay chân đỡ ông.

Đúng rồi, thậm chí ngay cả dây trận trong sông Tẩy Mặc, nàng cũng không biết có thể thuận lợi mở ra hay không.

Nháy mắt ấy, mũi Chu Phỉ chut xót, lòng chợt dâng lên nỗi bất lực và oan ức nghẹn ở cổ, phun không ra, nuốt không trôi.

Chỉ có Tạ Doãn đứng cạnh nàng nhìn thấy vành mắt nàng bỗng dưng ửng đỏ.

Lòng Tạ Doãn mềm đi, nghĩ: “Thôi bỏ đi.”

Sinh tử tồn vong của 48 trại không nên đặt trên đôi vai mỏng manh này, quá hoang đường.

Tạ Doãn nhớ lại các loại ý nghĩ tựa như ma chướng của mình trước đây, không khỏi tự giễu, thầm nhủ: “Tên nhu nhược này, chuyện năm xưa mày không làm được, còn hi vọng nhận được chút an ủi từ người khác hay sao?”

Hắn lắc lắc đầu, thấy gò má Chu Phỉ dưới ánh đèn yếu ớt càng lộ vẻ hoàn mỹ, mặt như sứ trắng, mắt như lưu ly, xứng với từ “mỹ nhân”.

Bỗng dưng Tạ Doãn chỉ muốn để nàng nằm trong lòng mình khóc rống, vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, thuận theo ý nghĩ các trưởng bối của nàng, đưa nàng rời khỏi nơi đây.

Còn sau này… thế đạo ngày nay, có ai chưa từng tan nhà nát cửa?

Chu Phỉ xoay người đỡ Ngư lão, lúc nàng cúi đầu, tiếng sóng to trên sông Tẩy Mặc tụ thành một, ập mạnh vào tai nàng, nàng đỡ lấy cơ thể nặng trĩu của Ngư lão, nhớ đến khi mình bị vây trong sông Tẩy Mặc, lần đầu tiên Ngư lão ép nàng ngồi xuống nhắm mắt giữa lòng sông đáng sợ để “luyện đao”.

“Cứ huơ tay múa chân lung tung là vô dụng, khỉ của mấy nghệ nhân bên ngoài nhào lộn còn nhanh hơn con ngã đấy, thế này mà là khinh công à? Con chỉ có bình tĩnh lại, không gấp không hoảng, sau đó từng chút từng chút rút hết tạp niệm trong lòng mới có thể nhìn rõ đao của con, bằng không con còn hi vọng có thể thành được tài gì? Theo ta thấy, đám dây trận khắp sông cùng lắm chỉ có thể bồi dưỡng con thành một con bọ chét to nhảy nhót tưng bừng mà thôi.”

“Không gấp không hoảng, sau đó từng chút từng chút rút hết tạp niệm trong lòng”. Chu Phỉ hít sâu một hơi, thầm đọc lại câu này, nàng khom người đứng bên cạnh Ngư lão hồi lâu, mi mắt cụp xuống, thoạt nhìn giống như đang nghe người chết thì thầm.

Không sai, nàng vẫn chưa chết đến nơi đâu!

Chu Phỉ đứng thẳng dậy không chút báo trước, vừa khéo bỏ qua cánh tay Tạ Doãn định đỡ nàng, nàng như một cây trúc nhỏ chưa chuẩn bị xong, không thô to như gậy củi, tùy tiện một cơn gió thổi tới cũng có thể ép cong eo, nhưng mỗi lần hơi hơi được nghỉ lấy sức liền có thể tự mình đứng thẳng.

Tạ Doãn cong ngón tay lại theo bản năng, kinh ngạc nhìn nàng.

Chu Phỉ căn dặn:

– Hai vị sư huynh, khiêng Ngư thái sư thúc lên. Có ai biết điều khiển dây trận không… bỏ đi, không ai biết thì để muội thử xem, chờ muội mở lại dây trận rồi khiêng Ngư lão cùng đến Trưởng Lão Đường.

Bên cạnh có người không kìm được hỏi:

– Khiêng Ngư lão đến Trưởng Lão Đường?

Chu Phỉ:

– Không sai, chờ khi lấy được đầu hung thủ sẽ cùng nhau an táng.

Đám đệ tử trẻ thình lình gặp đại sự, không khỏi có chút hoang mang hoảng hốt, nghe từng chữ của nàng vô cùng kiên quyết liền tuân mệnh lệnh này theo bản năng, lập tức tìm mấy người tới, nhẹ nhàng khiêng thi thể Ngư lão, bò lên theo dây mây lúc tới.

Chu Phỉ lại nói với Lý Nghiên:

– Gọi muội xuống vốn là muốn muội dập đầu với Ngư thái sư thúc, nhưng không kịp rồi, muội lên trước chờ tỷ.

Lúc ở trên bờ, đối với Lý Nghiên, Chu Phỉ tuy lợi hại nhưng chỉ là một bằng hữu, một tỷ muội đáng sùng bái mà thôi, nhưng bây giờ, Lý Nghiên chợt cảm thấy tỷ ấy đã biến thành Lâm Hạo sư huynh, thành Triệu trưởng lão… thậm chí thành Lý đại đương gia, thành một người nào đó mà lúc nguy nan có thể trốn sau lưng người ấy.

Lý Nghiên vô thức nghe lời Chu Phỉ, sợ độ cao đến mấy cũng không dám dông dài, cắn răng, giậm chân, hít sâu một hơi, túm lấy một dây mây, nhắm mắt bò lên.

Thấy muội ấy đã lên giữa không trung, Chu Phỉ mới lần theo trí nhớ, mở bức tường cơ quan khống chế dây trận của Ngư lão.

Tạ Doãn khoanh tay trước ngực, nhìn nàng đứng trước cơ quan rắc rối phức tạp, không ra tay bừa, giống như đang tỉ mỉ nhớ lại gì đó, tới lui xác nhận mấy lần, Chu Phỉ mới cẩn thận từng li từng tí động vào cơ quan trên vách, sông Tẩy Mặc vọng đến một tiếng vang to, tiếng sóng lớn yên ả chợt tăng lên, mặt đất trong đình nhỏ giữa sông cũng bắt đầu rung động.

Chu Phỉ lập tức ý thức được mình động sai rồi – Ngư lão từng nói, khi dây trận tán loạn mới ầm ĩ chơi, khi nó bình tĩnh không tiếng động náu mình dưới nước, chờ một kích tất sát mới là trạng thái hoàn toàn khởi động – nàng vội đóng lại phần cơ quan mình đẩy ra, tiếng ầm ĩ “keng két két” mới kết thúc.

Tạ Doãn ở bên cạnh nhìn, nói chen vào:

– Không đúng à, cung Cấn là “sinh”, ta đoán cô vừa bảo dây trận “lui xuống”.

Ngư lão từng nhiều lần biểu diễn điều khiển dây trận thế nào trước mặt nàng, tiếc rằng Chu Phỉ mắt to hở sáng, hoàn toàn xem như mây khói, chưa từng để bụng, bây giờ chỉ có thể dựa vào chút ấn tượng mơ hồ và đoán mò để thử, nghe lời bình như thật của Tạ Doãn, nàng liền quay đầu hỏi hắn:

– Ngươi biết à?

Tạ Doãn nói:

– Kỳ môn độn giáp thì biết chút chút da lông. Còn dây trận á? Không biết.

Chu Phỉ hơi kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ trên đời lại có thứ mà Tạ Doãn không biết.

Tạ Doãn ngồi trên bàn của Ngư lão, không giúp đỡ cũng không thúc giục, chỉ nhìn chằm chằm nàng đầy ý tứ sâu xa, nhìn đến mức Chu Phỉ bỗng dưng không tự nhiên, vô thức đưa ống tay áo lên lau mặt, căn dặn:

– Không biết thì đừng quấy rối, ra ngoài chờ ta, thấy dây trận có động tĩnh gì khác thường thì quay lại nói cho ta biết.

Ngoại trừ Tạ Doãn không chịu nghe lời, những đệ tử khác nghe vậy đều nối đuôi nhau ra ngoài, xa xa nhìn động tĩnh dây trận dưới lòng sông.

Chu Phỉ nghĩ nghĩ, đưa tay quẹt dưới vành tai mình, nhớ Ngư thái sư thúc đại khái cao tầm này, sau đó trước biểu cảm dở khóc dở cười của Tạ Doãn, nàng khom gối cho mình lùn xuống nửa cái đầu, nhớ lại cảnh Ngư lão ngày ngày đứng ở đây lải nhải càm ràm.

Chu Phỉ nhớ ông có một câu khẩu quyết, hình như là:

– Một hai ba bốn năm…

Nàng dịch ngang trước bức tường dây trận mấy bước, thử thăm dò đẩy cái khóa thứ năm trước tầm mắt, dưới sông Tẩy Mặc vang lên âm thanh như sấm rền.

Chu Phỉ nghĩ: “Bây giờ khá giống rồi.”

Tạ Doãn kinh ngạc nói:

– Chẳng lẽ câu tiếp theo là “Lên núi đánh lão hổ”?

Chu Phỉ:

– …Câm miệng.

Tạ Doãn đoán quá chính xác, có lẽ nam nhân quái gở trong thiên hạ đặc biệt có tâm linh tương thông – câu tiếp theo đúng là “Lên núi đánh lão hổ”.

Mỗi lần đọc xong câu này, Ngư lão còn nhảy nhót tại chỗ một lát.

Chu Phỉ thầm đọc câu “khẩu quyết” này, đến bước thứ năm thì bắt chước động tác của lão nhân gia, nhẹ nhàng nhảy lên trên, chỗ cơ quan nhô ra lập tức chạm đầu ngón tay nàng, “cụp” bật ra, Tạ Doãn xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dây trận trên sông phát ra tiếng “kẽo kẹt”, bắt đầu lưu loát chìm xuống nước.

Tạ Doãn:

– …

…Vậy cũng được?

Chu Phỉ thở phào một hơi dài, bấm bấm mũi mình…

Động tác kế tiếp phối hợp khẩu quyết càng mất mặt hơn, bình thường Ngư lão vừa đọc “Lão hổ không ăn cơm”, vừa chuyển một cái ghế nhỏ qua, giẫm lên trên mà vẫn với không tới, bèn lấy cây chổi đập vào – đây là “Đánh ngươi đồ khốn kiếp”.

Nàng sa sầm mặt, kéo cái ghế nhỏ của Ngư lão qua, cầm lấy cây chổi treo bên cạnh leo lên, đang định ra tay, chợt nhớ tới gì đó liền quay đầu nói với Tạ Doãn đang nhìn mê mẩn:

– Nhìn gì mà nhìn, không cho nhìn!

Tạ Doãn một tay ấn ngực, nhìn kỹ Chu Phỉ sâu sắc, nghiêm mặt nói:

– Phong thái động lòng người của mỹ nhân, ta thấy rất là ngưỡng mộ.

Một câu nói chân thành nồng nàn của Tạ Doãn rất cảm động… nếu lúc này Chu Phỉ không phải đang là hình tượng chói lọi giẫm trên ghế huơ huơ chổi.

Tên khốn này không giúp được thì thôi, còn ở bên cạnh vui vẻ!

Chu Phỉ quyết đoán giơ cây chổi trong tay, nói như đinh đóng cột với Tạ Doãn:

– Cút!

Tạ Doãn cúi đầu ngậm miệng cười.

Chu Phỉ liếc hắn, hít sâu một hơi, bắt chước Ngư thái sư thúc quơ “thần chổi” lên, đập cái “cạch” vào cơ quan trên vách, hoàn toàn dựa vào cảm giác và ký ức, không nhìn rõ là đập vào đâu.

Theo động tác của nàng, cơ quan trong vách lập tức truyền ra một tiếng vang to, mặt đất đình nhỏ giữa sông chợt hơi rung lên.

Hóa ra bình thường Ngư lão chỉ hạ lệnh cho dây trận đã mở một phần quay về vị trí cũ, tương đương với kéo vỏ kiếm đã rút được một nửa ra hết, nhưng lần này vì Khấu Đan mà dây trận quả thực hoàn toàn ngừng lại, giống như kéo vỏ kiếm đã hoàn toàn đóng lại văng ra, cho nên động tĩnh vô cùng lớn.

Chu Phỉ giật mình, không đứng vững, giẫm hụt chân trên ghế.

Tạ Doãn đang lười nhác dựa bên bàn vút qua như một cơn gió, đón được nàng, hắn hơi cúi đầu, môi như cố ý như vô tình lướt qua tai nàng, khẽ nói:

– Cẩn thận.

Chu Phỉ:

– …

Nàng có trì độn đến mấy cũng cảm thấy không ổn, vừa đứng vững liền đẩy phắt Tạ Doãn ra, cảm giác nhiệt độ bên tai như lan đến mặt, nhất thời trợn mắt há mồm nhưng lại không biết nên nói gì.

Vẻ mặt Tạ Doãn vô tội như trời quang trăng sáng, sửa sửa ống tay áo như chẳng có chuyện gì.

Chu Phỉ hoàn hồn, hơi lúng túng, ngờ ngợ mình quá đa nghi.

Nàng ho khan một tiếng, định nói gì đó xoa dịu bầu không khí thì nghe Tạ Doãn nói:

– Haiz, ta nói cô nương này, cô quá gầy rồi, cơ thể còn cứng hơn cả ta.

Chu Phỉ:

– …

Tên khốn kiếp, mau đi chết đi!