Kỷ Vân Trầm và Hoa chưởng quỹ nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều khiếp sợ.
Chỉ có Chu Phỉ cảm giác mình làm rơi đoạn từ cổ trở lên ở khách điếm Tam Xuân rồi, còn đang buồn bực nghĩ: “Sơn Xuyên kiếm không phải đã chết rồi sao? Còn giao cái gì?”
Ân Bái bị Hoa chưởng quỹ kẹp cuống họng, con ngươi trợn trừng sắp rớt ra ngoài, ánh mắt hóa thành mũi khoan đầy thù hận ghim vào Tạ Doãn.
Tạ Doãn mỉm cười, nói:
- Đầu tiên ngươi nói lão Cửu Long chẳng qua là phường nhị lưu, phải nịnh bợ ngay cả người như ngươi, đám thuộc hạ ông ta mang đến lại càng là lâu la, sau đó ngươi nói ngươi lừa lão Cửu Long, không cẩn thận giết chết ông ta, cho nên Thanh Long chúa muốn truy sát ngươi___thiếu niên, tự ngươi nghe xem, ngươi nói chuyện câu trước câu sau có khớp nhau không? Phiền ngươi bịa lời nói dối cũng phải bịa có tâm chút, đừng không dùng đến não chứ.
Nghe bảo nói dối cũng phải dùng não, Chu Phỉ nhanh chóng chớp chớp mắt.
Nàng vừa nãy cũng cảm thấy có chỗ kỳ kỳ, chỉ là không nghĩ kĩ, bây giờ nghe Tạ Doãn nói mới biết kỳ chỗ nào, Chu Phỉ thầm nghĩ: “Ồ, ầm ĩ nửa ngày đuổi giết hắn ta là vì hắn ta trộm đồ của Thanh Long chúa, còn gạt kẻ ngốc lão Cửu Long hộ tống giúp.”
Ân Bái tức khắc hơi bối rối.
Tạ Doãn lại nói:
- Nếu không phải đoán được Sơn Xuyên kiếm có khả năng nằm trên tay ngươi, ngươi thật sự tưởng rằng chỉ với mấy câu chót lưỡi đầu môi là có thể khiến bổn vương giúp ngươi? Ngươi cảm thấy ta khờ, hay là ta đoạn tụ?
Ân Bái giận đỏ mặt tía tai, rất muốn phỉ nhổ vào mặt Tạ Doãn, nhưng nhất thời không nghĩ ra được từ để nói___hắn ta không thể tự phơi bày xuất thân của mình trước mặt Thanh Long chúa, dù muốn mắng sa sả cũng phải châm chước câu từ, đề phòng lỡ miệng, rất khó chịu.
Thanh Long chúa thận trọng hỏi:
- Ta nói đại tướng quân Nam triều sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, không biết các hạ là vị quý nhân nào?
Tạ Doãn mỉm cười, không lên tiếng.
Bình thường tình huống thế này, sau khi hắn nở nụ cười đầy tiên khí thì phải có một thuộc hạ có mắt nhìn đứng ra, thay hắn tuyên bố “vương gia nhà ta là ai”.
Nhưng Tạ Doãn cười xong, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía___lại phát hiện không có bố trí nhân vật này.
Kỷ Vân Trầm và Hoa chưởng quỹ ù ù cạc cạc, không biết gì hết.
Tạ Doãn đành phải nháy mắt ra hiệu với Chu Phỉ, Chu Phỉ khó hiểu nhìn lại, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, hoàn toàn không tiếp thu được sự phô trương của Đoan vương điện hạ___Tạ Doãn rất buồn bực, kẻ địch bất ngờ tới mà trận doanh phe mình không một ai có thể phối hợp với hắn!
Vào lúc da đầu hắn tê dại nghĩ làm thế nào để bổ khuyết hình tượng cho hoàn mỹ thì cuối cùng cũng có người đứng ra cứu giúp.
Ngô Sở Sở búi mái tóc mây, bước lên phía trước, nhẹ nhàng hành lễ với Thanh Long chúa, nhỏ nhẹ nói:
- Vương gia nhà ta phong hào là “Đoan”.
Tạ Doãn xoạt mở quạt ra, bề ngoài lơ đãng gật đầu, kỳ thực là đang phong độ ngời ngời quạt đi mồ hôi lạnh trên người.
Ngô Sở Sở xuất thân danh môn, khí chất trong từng cử chỉ khác xa một trời một vực với đám giang hồ lỗ mãng chân đất quê mùa, vừa mở miệng là tựa như có gió mát thổi qua, phảng phất như một đóa lan cao quý yêu kiều mọc giữa bãi tha ma, vì quá xinh đẹp và tương phản nên khiến người ta hơi sợ hãi… đặc biệt là loại người đa nghi như Thanh Long chúa.
Ngô Sở Sở nói xong, cúi đầu nở nụ cười rồi quay về phía sau Tạ Doãn. Tim nàng đập dồn dập sắp nhảy khỏi cuống họng, nếu không phải trước đây từng theo Chu Phỉ xông ra khỏi thành Hoa Dung bị hai Bắc Đẩu bao vây, xem như từng trải qua sóng gió thì ban nãy chân nàng run cầm cập có đứng vững hay không còn chưa chắc.
Thanh Long chúa đại khái nằm mơ cũng không ngờ, thủ lĩnh của tứ đại ma đầu tội ác tày trời như hắn sẽ có ngày bị một tiểu nha đầu hai tay xách không nổi nửa thùng nước lừa gạt.
Đúng lúc này, không hiểu sao lại trùng hợp như vậy, trong núi có một cơn gió nổi lên, tiếng gió vi vu rì rào thổi qua cánh rừng tựa như có người đang xì xào khe khẽ, trong lòng Thanh Long chúa đa nghi, cảm thấy đâu đâu cũng có bẫy, thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.
Tuy Chu Phỉ không làm được nha hoàn báo danh nhưng vẫn làm được hộ vệ tận tụy, tay nàng chậm rãi đẩy vỏ đao đeo sau lưng ra, một tiếng “keng” vang vọng giữa núi rừng, mang đến cảm giác nghiêm túc sát phạt khó nói rõ thành lời, từ trên cao mỉm cười nhìn xuống Thanh Long chúa.
Tạ Doãn cười nói:
- Thứ này có phải của ngươi không, trong lòng ngươi hiểu rõ, thế gian chỉ có đạo lý khổ chủ đòi lại đồ của mình, những người khác đều là danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại xương cốt khổ chủ đã nát rữa không còn, hai ta tranh đoạt Sơn Xuyên kiếm đều chỉ có thể xem là tặc, tiền bối như Thanh Long chúa sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi “vừa ăn cắp vừa la làng” chứ?
Sắc mặt Thanh Long chúa khó coi.
Tạ Doãn nói xong, không thèm nhìn Thanh Long chúa và đám chó săn của hắn ta, xoay người đi lên núi.
Lúc này, khí thế toát ra từ hắn quả thực khó có thể hình dung, chỉ riêng bóng lưng kéo dài ấy là Chu Phỉ cảm thấy hắn có thể dùng để đem đi tạo phản bức vua thoái vị được rồi.
Thanh Long chúa chịu thiệt lớn dưới tay Văn Dục, may là Phi Khanh tướng quân giữa chừng không biết có chuyện gì mà bỏ đi rất vội vàng.
Càng xuôi nam, thế lực Nam triều Hậu Chiêu càng mạnh, bọn “chó săn triều đình” như Văn Dục tự nhiên cũng càng càn rỡ, Thanh Long chúa quay đầu nhìn mấy người mình vội vàng đem theo này thì nhất thời không đủ sức, ngập ngừng không dám đuổi theo.
Thanh Long chúa không phải không nghi ngờ tên thư sinh tự xưng “Đoan vương” này cố ý ra vẻ huyền bí lừa bịp chơi trò “không thành kế”, nhưng hắn ta đã tận mắt thấy Văn Dục, còn đích thân chịu lỗ, lúc đó Phi Khanh tướng quân đã nói rõ rằng trong khách điếm Tam Xuân có “quý nhân” đang ở, xem ra quý nhân kia hẳn là Đoan vương.
Tình hình lúc đó là Văn Dục nhường hắn ta chứ không phải hắn ta đánh lui đại quân triều đình, Văn Dục có lý do gì không ở bên chủ nhân nhà mình mà còn chơi “không thành kế” với hắn ta?
Tạ Doãn ngụy trang thực sự quá giống, vả lại nói chuyện đâu ra đấy, Thanh Long chúa bất giác tin ba phần.
Tạ Doãn để Ngô Sở Sở đi trước nhất, đi giữa là Kỷ Vân Trầm đang căng thẳng và Hoa chưởng quỹ túm Ân Bái không cho hắn ta nói lung tung, Chu Phỉ là người duy nhất không phải “thân mang tàn tật” và “không bằng tàn tật” nên không còn lựa chọn nào khác, đành xách đao đoạn hậu.
Kỳ thực Tạ Doãn vừa liếc nhìn tư thế đứng của Thanh Long chúa liền biết hắn ta bị thương. Một mình Văn Dục chưa chắc đấu thắng đại ma đầu ác danh lan xa này, nhưng ông nhiều thuộc hạ binh lính, hơn nữa ai nấy đều kỷ luật nghiêm minh_____nếu không phải Thanh Long chúa có thương tích trên người thì dù hôm nay Tạ Doãn không hát “không thành kế” mà có tiếp viện thật cũng chưa chắc dọa dẫm được người ta.
Bây giờ núi này thoạt nhìn yên tĩnh, hắn càng biểu hiện không sợ hãi thì Thanh Long chúa càng đắn đo cân nhắc.
Tạ Doãn không tin con cá nheo lớn này sẽ không tham sống sợ chết___kẻ điên cuồng chân chính, chuyên môn làm chuyện xấu mấy chục năm, thực rất khó kéo dài lâu không suy suyển.
Họ đi từng bước từng bước về phía trước, thần sắc Thanh Long chúa khó đoán, đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sắc bén ngay cả Chu Phỉ cũng cảm thấy như có gai sau lưng, lúc này, mạng nhỏ của họ hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của Thanh Long chúa.
Nàng liều mạng dựng thẳng tai để ý động tĩnh sau lưng, đi thật xa vẫn không dám buông lỏng, tiếng nhạc sau lưng cứ vọng tới không ngừng.
Tay Chu Phỉ đè lên chuôi đao hai lần, không dám quay đầu, đành lẳng lặng đếm nhịp tim của mình, thầm nghĩ: “Đi chưa?”
Thanh Long chúa âm trầm nhìn bóng lưng Ân Bái từ từ đi xa, cuối cùng quyết định hôm nay không đủ nhân lực, tạm thời từ bỏ, hắn ta vung tay áo, các giáo chúng bạch y bên cạnh được huấn luyện nghiêm chỉnh chuẩn bị lùi lại.
Đúng lúc này, con chuột tìm hương đột nhiên trượt xuống vai hắn ta.
Con thú nhỏ này không cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt và sự nghi kỵ lẫn nhau giữa họ, thấy mùi hương mình theo dấu dần bay xa thì cho rằng mình vẫn chưa xong việc, linh hoạt nhảy nhót tại chỗ mấy cái rồi tung bốn chân đuổi theo trên con đường nhỏ.
Một tùy tùng bên cạnh Thanh Long chúa thấy vậy, vội giơ tay muốn bắt thì bị Thanh Long chúa cản.
Cái đuôi dài nhỏ của con chuột tìm hương lắc lư, đi lại vô cùng nhẹ nhàng, vừa chạy vừa nhảy men theo sơn đạo.
Thanh Long chúa như có điều suy nghĩ nhìn con chuột xám lớn kia chốc lát, bỗng nhiên cái miệng rộng nứt ra, nói:
- Giỏi, suýt thì bị một đám nhãi ranh lừa gạt.
Chuột tìm hương tuy có sở trường đặc biệt nhưng bản chất vẫn là loài chuột, tính tình nhạy cảm, gặp nơi đông người sẽ trốn đông trốn tây, nhưng bây giờ nó lại yên tâm chạy trên sơn đạo như vậy, chỉ có thể nói rõ rằng sơn đạo này căn bản không có người!
Lòng bàn tay Chu Phỉ đột nhiên vô cớ lạnh lẽo, đúng lúc này, Thanh Long chúa vừa mới bị họ bỏ lại đột nhiên hét dài một tiếng, chấn động cả núi xanh, thú vật kinh hoàng, bầy chim bay loạn, mà cây cỏ vẫn là cây cỏ, phía sau không hề có đại đội nhân mã mai phục nào cả.
Lộ rồi!
Chu Phỉ không chút nghĩ ngợi nói:
- Chạy!
Lời còn chưa dứt, Tạ Doãn đã chạy tới, một tay xách sau gáy Ngô Sở Sở, cả người bay đi trước như mũi tên rời cung.
Kỷ Vân Trầm và Hoa chưởng quỹ sau tiếng “bổn vương” ban nãy, một lần nữa khiếp sợ khinh công quỷ thần khó lường của hắn, có điều khiếp sợ thì khiếp sợ, bậc lão luyện giang hồ rất có bản lĩnh, cảm xúc mãnh liệt đến mấy cũng không làm lỡ chuyện quan trọng. Hoa chưởng quỹ đánh ngất Ân Bái, kẹp dưới nách như bao tải, sau đó dùng cánh tay cụt còn lại ôm lấy vạt áo Kỷ Vân Trầm, bước chân như bay đuổi theo.
Chu Phỉ rơi lại phía sau một bước, quay đầu nhìn, thấy đám người Thanh Long đuổi theo rất nhanh, và một bóng dáng nhỏ màu xám lóe lên.
Đúng rồi, suýt quên mất con chuột chết tiệt kia!
Chu Phỉ dừng bước, thấy con chuột tìm hương đuổi theo trước, trường đao nàng cuốn lại, một tiếng “chít” vang lên, con chuột xám to đứt thành hai đoạn, nàng lấy một chân làm trục, dồn sức xoay người chém về phía mỏm đá bên cạnh.
Lần này nàng dùng mười phần sức mạnh, Khô Vinh chân khí trước đây vận chuyển không mấy linh hoạt chống đỡ kinh mạch nàng đến cực hạn, lưỡi đao dài không quá hai thước xông thẳng vào tòa núi Nam Nhạc (1), trong khoảnh khắc lưỡi đao tiếp xúc với đá tảng, Chu Phỉ loáng thoáng chạm được cốt lõi của thức “Sơn”__dùng cực mỏng cạy cực cứng, dùng cực yếu chém cực dày!
(1) Một cách gọi của núi Hành Sơn.
Mũi đao được rót Khô Vinh chân khí trượt vào giữa khe đá, Chu Phỉ chợt hít sâu một hơi, dùng cổ tay kéo, cổ tay bị chấn tê rần, một khối đá to cứ thế bị nàng nạy, lắc lư trong không trung mấy cái rồi ầm ầm lăn xuống.
Lúc này, mấy lâu la Thanh Long đi đầu đã đuổi theo rất gần, chưa kịp đề phòng thì gặp phải “Thạch tướng quân” từ trên trời rơi xuống, người chạy nhanh nhất xui xẻo nhất, dưới tình thế cấp bách, bèn đưa tay kéo đồng đội của mình, suýt kéo cả người ta chết chùm, đám bạch y nhân bỗng chốc loạn cào cào.
Thanh Long chúa mắng to:
- Phế vật! Nha đầu thối tha!
Hắn ta đưa tay quăng một kẻ ngáng chân đi, qua không khí đánh vào tảng đá đang lăn xuống kia, một tiếng nổ vang rền, tảng đá tan nát trong tay hắn ta, bắn tung tóe khắp nơi.
Tình hình lúc này có thể nói là cực kỳ khủng hoảng, nhưng vào lúc mấu chốt, Chu Phỉ lại lĩnh hội Phá Tuyết Đao nhà mình sâu hơn một tầng.
Chút sợ hãi không đáng kể trong lòng kẻ “đệ nhất to gan của 48 trại” lập tức bị niềm vui sướng hòa tan, đồng thời chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: “Chín thức Phá Tuyết Đao bình thường đều là dùng lần lượt, liệu có khả năng dùng hai chiêu cùng một lúc hay không?”
Nói một cách đơn giản, khi dùng đơn đao, không thể nào đồng thời chém bên trái chặt bên phải, bởi vậy “xem hai chiêu thành một chiêu” cơ bản là không thể thực hiện, phải là chuyên gia thông suốt nguyên lý mới có thể thay đổi chiêu thức.
Cách nghĩ của Chu Phỉ lại càng kỳ lạ, nàng phát hiện Khô Vinh chân khí vừa bá đạo vừa tinh tế, một mặt dường như có thể san núi lắc biển, duy ngã độc tôn, nhưng một mặt khác, mỗi lần hỗ trợ cho đao pháp khác nhau, nó đều xảy ra biến hóa rất vi diệu, tựa như đang hướng dẫn cho nàng ý của đao.
Chu Phỉ theo sơn đạo nhanh chóng chạy về phía cánh rừng rậm rạp nhất, cưỡng chế dùng Khô Vinh chân khí mới lĩnh hội được trong thức “Sơn” vào chiêu “Bất Chu Phong”, đao pháp vốn dĩ nhanh như mây khói bỗng chốc trở nên bạo ngược, thành lốc xoáy rít gào mà đến. Chỉ trong một hơi thở, Chu Phỉ đã xuất ra liên tục bảy đao, nhìn không phân biệt được ánh đao, hung hãn tiến thẳng đến trước mặt Thanh Long chúa.
Thanh Long chúa từng giao thủ với nàng, lúc đó chỉ đánh mấy chiêu đã bị Văn Dục cản, không hề cảm thấy tiểu nha đầu này có bản lĩnh cỡ nào, bây giờ thình lình đối mặt với Phá Tuyết Đao danh chấn giang hồ 20 năm trước thì giật nảy mình, chỗ nội thương nơi ngực bị lưỡi đao bức ép bắt đầu phát tác.
Thanh Long chúa chợt lùi về sau, đám thuộc hạ hắn ta đua nhau bắt chước, vô cùng tham sống sợ chết, thấy lão đại lui xuống thì đương nhiên không nói hai lời, đồng thời dừng bước như lâm đại địch.
“Đại địch” Chu Phỉ lần này cũng không dễ chịu, khí hải đan điền của nàng đều bị bảy đao kia rút sạch, bây giờ nếu có người lao tới cho nàng một cú thì có lẽ ngay cả đao nàng cũng xách không nổi, tuy không hiểu Thanh Long chúa không bị sứt mẻ cọng lông nào mắc mớ gì lùi nhưng tốt xấu gì cũng cho nàng cơ hội thở lấy hơi.
Chu Phỉ bắt chước Tạ Doãn làm màu, xách ngược cương đao, khẽ nghiêng đầu, nói khoác không biết ngượng:
- Núi Hoạt Nhân Tử Nhân? Chẳng qua chỉ thế mà thôi, ta thấy ngươi còn không bằng Mộc Tiểu Kiều nữa đấy.
Thanh Long chúa nghe nàng nhắc tới tên Mộc Tiểu Kiều thì càng thận trọng hơn, nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Chu Phỉ không kịp tức khắc bịa cho mình một danh hiệu, lại không thể vô liêm sỉ mở miệng tự xưng “bổn gì gì đó” như Tạ Doãn, thế là hàng mi dày rậm của nàng nhấp nháy, như cười như không nói:
- Ngươi đoán xem.
Thanh Long chúa:
- …
Đúng lúc này, trên núi chợt vọng đến tiếng huýt dài, khinh công có thể tay không leo bên sông Tẩy Mặc của Tạ Doãn không phải hạng đùa, Chu Phỉ không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể leo cao đến thế.
Tiếp đó, một sợi dây mây thật dài không biết lấy từ đâu thả xuống, Chu Phỉ quấn vào cổ tay, toàn thân vọt lên trời, đồng thời trong lúc đong đưa, nàng dùng chút sức lực mới gom góp lúc nói chuyện ban nãy giơ ngang đao chém về phía Thanh Long chúa.
“Trảm” tự quyết Phá Tuyết Đao nghe nói có uy lực có thể chém ngang thiên hà.
Thanh Long chúa đương nhiên biết rõ lợi hại, nhưng đao phía trên, hắn ta phía dưới, sơn đạo nhỏ hẹp, bên cạnh còn có một đám kẻ vướng víu tay chân, Thanh Long chúa không còn cách nào khác, đành hét lớn một tiếng, ra tay đón đỡ.
Bỗng chốc, hai bàn tay hắn ta hiện lên quầng sáng, trên dưới hợp lại, kẹp chặt lưỡi đao Chu Phỉ.
Chu Phỉ sớm đã kiệt sức, đừng nói là “thiên hà”, dòng suối nhỏ nàng chém còn không nổi nữa là, một đao đó thanh thế to lớn, kỳ thực chỉ có mã ngoài, thấy đối phương ra tay, nàng bèn dứt khoát sảng khoái buông tay, tặng trường đao cho Thanh Long chúa, đồng thời mượn sức trong một chưởng này của hắn ta đưa mình lên cao mấy trượng, cộng thêm người bên trên phụ kéo, nháy mắt đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.