Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 3 - Chương 3: Đại đả xuất thủ (Tam)

Trang phục của Xích giáo Giáo chủ không đến nỗi hoa hòe hoa sói như Cơ Diệu Hoa, nhưng một nam tử ba mươi mấy tuổi thô kệch, lại còn vận cả thân hồng y sặc sỡ chế tác cầu kỳ diễm lệ, trông cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Chỉ là so với Cơ Diệu Hoa, vẫn có đôi phần mờ nhạt ảm đạm.

Hắn đến chắp tay trước Cơ Diệu Hoa, hai chân trụ thẳng cách xa nhau, ngón chân hơi hướng ra ngoài, gót chân quay ngược vào trong, đầu gối gập lại, bày ra một tư thế thập phần kỳ quái, hai tay thong thả giương lên.

Cơ Diệu Hoa nghiêng đầu hỏi hắn một câu bằng tiếng Tây Khương.

Xích giáo Giáo chủ khe khẽ lắc đầu.

Cơ Diệu Hoa liền thoăn thoắt buộc sợi xích lại trên hông, quấn đai lưng bên ngoài. Dây xích ngân sắc rũ xuống, tựa mấy dải tua.

Xích giáo Giáo chủ lại dang tay rộng thêm.

Cơ Diệu Hoa khoanh tay liếc hắn, tự tiếu phi tiếu.

Xích giáo Giáo chủ bất đắc dĩ rướn thêm lần thứ ba, cũng là lần sau cùng, bởi cánh tay hắn đã duỗi thẳng tắp, nếu dang nữa, chắc hẳn sẽ bị trật khớp.

Cơ Diệu Hoa hất cằm về phía hắn, hàm ý khiêu khích.

Xích giáo Giáo chủ thấy thế, đành phi thân phóng tới. Hai cánh tay áo hắn rộng thùng thình, giữa không trung hứng gió căng phồng như một đôi cánh hoành tráng, rất có khí thế đại bàng giương cánh.

Cả người Cơ Diệu Hoa bị bao phủ dưới hồng quang phản chiếu từ dải hồng y, khóe miệng phẳng lì của y khẽ nhếch lên, tay phải linh hoạt tuốt dây xích ra.


Xích giáo Giáo chủ chỉ thấy ngân quang chói lòa trước mắt, liền đó sợi xích đã phong tỏa hướng đi trên không của hắn, như đao rời vỏ, chờ hắn tự đút đầu vào. Nhưng Xích giáo Giáo chủ dù gì cũng là giáo chủ đại môn phái đệ nhị Tây Khương. Hắn tận lực trở mình trong không trung, đầu vai hạ xuống ngay mép dải ngân quang.

Cơ Diệu Hoa lắc cổ tay, sợi xích như thể có mắt, theo sát cái mông Xích giáo Giáo chủ.

Xích giáo Giáo chủ chưa kịp ngoái đầu, đã nghe tiếng xích xé gió, vừa tiếp đất lập tức lại phải lách hông né sang chỗ khác.

Cơ Diệu Hoa giương tay, sợi xích đang duỗi thẳng  tức tốc quay về, rồi bật trở lại hướng Xích giáo Giáo chủ.

Xích giáo Giáo chủ đành tiếp tục né tránh.

Cứ thế đuổi tận đả tuyệt mấy lượt, ngoại trừ chiêu đầu tiên, Xích giáo Giáo chủ luôn rơi vào thế bị động lẫn tránh đầy quẫn bách.

Kỳ thực luận võ công, dù hắn có kém Cơ Diệu Hoa thì tất cũng không chật vật đến nỗi ấy. Chỉ là Cơ Diệu Hoa thu xích về rồi lại tung xích ra, quá hiểm hóc khiến Xích giáo Giáo chủ trở tay không kịp. Ai ngờ được đường đường đệ nhất cao thủ mà còn sử dụng loại kỹ xảo ngược ngạo này? Đợi hắn hoàn hồn muốn củng cố thì đã bị dây xích rượt quá ba trượng, đừng nói tiếp cận, thậm chí muốn chạy thoát phạm vi ngân liên (xích vàng) đặng chấn chỉnh phản công cũng còn khó. Hắn sở trường quyền thuật, chỉ dựa vào nắm đấm, tay dù có dài đến đâu vẫn không qua được ngân liên của Cơ Diệu Hoa, thế nên càng thêm mất tự chủ mặc cho chiêu thức của Cơ Diệu Hoa dắt mũi.

Thân đứng đầu một phái mà bị rượt chật vật đến dường ấy trước mặt giáo chúng, ít nhiều khiến hắn có chút nóng mặt. Nhưng võ công hắn nguyên bản không bằng Cơ Diệu Hoa, muốn từ thế hạ phong chuyển bại thành thắng đã khó lại càng khó thêm. Hắn tâm niệm tốc biến, lập tức hạ quyết định, dùng kế thức thời, nhân lúc Cơ Diệu Hoa chưa thẳng tay ra sát chiêu, bản thân hắn phải rời khỏi vòng chiến khi còn thua chưa tới nỗi quá khó coi thì mới hòng bảo toàn được chút thể diện.

Nghĩ đoạn, hắn nắm chặt hai tay, dồn sức đánh bật ngân liên của Cơ Diệu Hoa. Ngân liên gặp quyền phong đảo qua, khẽ chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng vẫn bật trở lại một cách quỷ dị.

Xích giáo Giáo chủ phi thân nhảy lên, nhắm thấy liên ngân quét qua dưới hài của mình, liền tống một quyền vào liên ngân! Đòn này so với quyền trước đó càng thành thục, sợi xích bị đánh bật xuống đất, rồi bắn ngược trở lại.

Nhưng lần này Xích giáo Giáo chủ không để nó có cơ hội phản kích, cũng chẳng hề ngoái đầu mà phóng như bay về hướng cửa khẩu.

Động thái bức phá của hắn vươt ngoài dự tính của Đoan Mộc Hồi Xuân cùng đám nhân sĩ xem đấu. Trước đó thấy hắn ra quyền còn tưởng rốt cuộc hắn đã muốn xuất thủ, không ngờ cư nhiên chỉ là phô trương thanh thế đặng… kim thiền thoát xác (ngụy trang để đào tẩu)!

Đến vị trí cách cửa tầm ba trượng Xích giáo Giáo chủ mới dừng lại, gặp Cơ Diệu Hoa không đuổi theo hắn thở phào nhẹ nhõm, hướng Cơ Diệu Hoa ở đằng xa vừa chắp tay vừa hô hào tiếng Tây Khương.


Dây xích rơi trên mặt đất.

Cơ Diệu Hoa nhặt lấy một đầu, từng vòng từng vòng thu lại, cuốn vào cổ tay, “Ta nói ngươi nha…”

Xích giáo Giáo chủ nghe y xổ tiếng Hán, mặt mũi mông muội.

“Đích thực là người tối không nên chọn.” Y phán, đôi mắt đảo sang Phó Viêm Tổ liếc khẽ một cái, “Sao lại có thể tuyển một kẻ cũng thiếu bản lĩnh y như ngươi chứ?”

Phó Viêm Tổ cơ hồ đã hòa lẫn vào đám Xích giáo giáo chúng phía trước, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng, giả điếc cho qua lời y.

Cơ Diệu Hoa làm một câu chưa đủ, còn ngoái nhìn Lục Nhân Nghĩa hỏi: “Ngươi có bất mãn Thánh Nguyệt giáo không?”

Lục Nhân Nghĩa ngẩn người, vội quay sang mỉm cười nói: “Phong chủ hà tất phải nói lời ấy? Thánh Nguyệt giáo chính là đại giáo của Tây Khương, thanh danh hiển hách, tại hạ tự khắc đem lòng ngưỡng mộ.”

“Vậy a.” Cơ Diệu Hoa đưa móng tay sặc sỡ lên khẽ gãi cằm, “Nói vậy, ngươi sẽ tùy cơ mà từ bỏ Xích giáo đi theo Thánh Nguyệt giáo chứ?”

Lục Nhân Nghĩa thấy ngực thoáng bồn chồn, không rõ y vì Xích giáo nên mới nhằm vào bản thân hay còn có nguyên nhân khác. Nếu là vế trước thì hảo, nếu vì cái sau… Hắn chột dạ, nhưng ngoài mặt bình tĩnh nói: “Thánh Nguyệt giáo lẫn Xích giáo đều là những giáo phái đệ nhất đệ nhị Tây Khương, ta ngưỡng mộ võ học Tây Khương, dĩ nhiên ngưỡng mộ cả hai đại giáo phái. Chỉ là Giáo chủ đối ta có ân tri ngộ, ta sao có thể bỏ mặc ngài? Phong chủ cứ đùa.”

“Nha! Thế còn gì vui nữa.” Cơ Diệu Hoa tiếc nuối bảo, “Nếu ngươi đầu nhập sang Thánh Nguyệt giáo, nói không chừng Xích giáo có thể quang minh chính đại mà nhào vô Thánh Nguyệt giáo, làm một trận đại chiến oanh oanh liệt liệt rồi.”

Nói đến đây, phong vị đã thay đổi.

Lục Nhân Nghĩa đành giả vờ vô tri vô giác cười cười.

Về Hán ngữ Xích giáo Giáo chủ hiểu biết nửa vời, sau khi trở lại trên đài thấy người người mang biểu tình quái dị, không khỏi hồ nghi ngoái nhìn Cơ Diệu Hoa.

Cơ Diệu Hoa nói: “Có vậy mới đánh một trận thống khoái được nha.” Y cắn móng tay, đôi mắt bất cam ngắm tới ngắm lui từ Lục Nhân Nghĩa sang Xích giáo Giáo chủ.


Xích giáo Giáo chủ bị dòm một trận kinh hồn bạt vía, chỉ sợ y còn nuôi chí muốn đánh thêm một trận.

May có Tân Cáp quay sang liến thoắng diễn giải bằng tiếng Tây Khương với hắn. Xích giáo Giáo chủ với bộ mặt căng thẳng rốt cuộc cũng thả ra tiếu ý, hài lòng huyên thuyên ứng đối. Cả hai thỏa chí bô lô ba la, dường như quên mất kẻ còn đứng dưới sàn đấu.

Cơ Diệu Hoa tiu nghỉu thở dài, đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thẳng vào Đoan Mộc Hồi Xuân, đang định cất bước, chợt thấy A Bội kéo phăng Đoan Mộc Hồi Xuân đi, vừa tiến hướng Dị Khách Cư vừa bảo: “Còn rất nhiều việc dang dở ở Dị Khách Cư. Chúng ta mau trở về thôi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vốn cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến Cơ Diệu Hoa, mừng rỡ làm như không thấy vẻ u oán trên bộ mặt bạch màn thầu ấy, để mặc nàng kéo thẳng về Dị Khách Cư, lẩn tránh thói dây dưa của y.

Diễn biến về sau của cuộc tỷ võ ra sao hắn cũng không biết, dù gì đến thời điểm này, hắn đã biết được quá nhiều rồi.

Trước nhất, Cơ Diệu Hoa chẳng hề hoan nghênh Xích giáo, điều đó lý giải nguyên nhân lần đầu tiên chứng kiến Xích giáo Giáo chủ chạm mặt với Cơ Diệu Hoa, Cơ Diệu Hoa lại đem Dị Khách Cư ra làm cớ, không muốn dùng tiếng Tây Khương trò chuyện với hắn.

Thứ nhì, Tuyệt Ảnh Phong và Tây Khương Hồn Hồn vương là kình địch. Sư huynh của Cơ Diệu Hoa là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng Mẫn Mẫn vương nhưng lại chết trên giường Hồn Hồn vương… Đây chỉ sợ cũng là một phen tinh phong huyết vũ khó nói rõ ngọn nguồn.

Ngoài ra, quan hệ giữa Cơ Diệu Hoa và Tân Cáp không đến nỗi tồi tệ như biểu hiện, thực chất còn tương phản. Có lẽ bọn họ là hai kẻ có quan hệ tốt nhất trong đám người kia, thậm chí trên cả Cơ Thanh Lan. Mặc dù đôi bên luôn hồ hồ nháo nháo ngươi đả ta truy, nhưng khi Phó Viêm Tổ hướng Tân Cáp khiêu chiến, Cơ Diệu Hoa lại xuất đầu tiếp nhận chiến thư. Lúc đó hắn đặc biệt lưu ý qua biểu tình của Hồ Diệp trưởng lão, thái độ của Hồ Diệp trưởng lão bấy giờ vẫn chưa có bất kỳ khác thường nào. Điều này thuyết minh hành động của Cơ Diệu Hoa nằm trong dự đoán của y. Chứng tỏ mọi người đều biết việc Cơ Diệu Hoa giao hảo với Tân Cáp.

Nhưng thế thì vai trò của Cơ Thanh Lan quả đáng để người ta phải suy ngẫm. Nếu Cơ Diệu Hoa thích y thật, vì sao cứu y rồi lại đưa đến Thánh Nguyệt giáo? Vì sao bọn họ đều mang họ Cơ? Là trùng hợp? Là có căn nguyên sâu xa? Hay vẫn là… có ý đồ khác?

Thông qua trận luận võ Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn rõ vài sự việc, song có điểm lại càng trở nên mơ hồ.

Chân khí đang dần dần quy tụ, võ công có hy vọng khôi phục, nhưng hiện nay Đoan Mộc Hồi Xuân quan tâm nhất không phải là làm thế nào để rời khỏi đây, mà phải làm thế nào để lý giải mối tơ vò này. Nhất là nguyên nhân Cơ Thanh Lan hợp tác với hoàng đế Trung Nguyên, vì quan hệ lợi ích? Hay còn động cơ khác? Trong mắt bọn họ Ma giáo là chướng ngại vật hay hòn đá lót đường? Có cách nào để hóa can qua vi ngọc bạch* không?

*biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là thứ vũ khí cổ, ý chỉ chiến tranh; ngọc và tơ lụa là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau)

Hắn cứ nghiền ngẫm tới tới lui lui như thế, mãi đến khi sắc trời dần chuyển.


Đoan Mộc Hồi Xuân rời khỏi gian phòng, đang định đến nhà bếp, chợt thấy A Bội ở nơi lân cận lén lút chạy ra. Tuy đã nghe được động tĩnh từ trước, nhưng Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn làm ra vẻ giật mình hỏi: “Là ngươi?”

“Là ngươi?” A Bội nhái lại giọng điệu của hắn, bất mãn nói, “Không phải ta thì ngươi hy vọng là ai?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Ta không ngờ lại có người nhảy ra từ chỗ này.”

“Mạn Hoa thân thân, vậy mọi khi Diệu Hoa thân thân của ngươi thường nhảy ra từ chỗ nào?” A Bội đột nhiên bắt chước khẩu khí của Cơ Diệu Hoa kỳ quái hỏi.

Đoan Mộc Hồi Xuân cười khổ nói: “Có cần phải nói móc ta không?”

A Bội bĩu môi cười hỏi: “Bày ra bộ mặt đó để làm gì? Ta còn tưởng ngươi thích lắm mà?”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài: “Đừng khơi chuyện ấy ra nữa.”

A Bội nói: “Được rồi được rồi, tha ngươi đó. Đến thư phòng nhanh đi. Công tử đang đợi ngươi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt, thăm dò: “Công tử tìm ta có chuyện gì?”

“Chắc là thư phòng quét tước chưa được sạch.” A Bội thấy hắn cau mày lại, cười bảo, “Ngốc tử, ngươi tin thật a. Tuy ta không rõ công tử tìm ngươi có chuyện gì, bất quá thoạt nhìn tâm trạng của công tử không tồi, khỏi cần lo lắng.”

Tuy nàng đã nói thế, nhưng Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn chưa thật sự an tâm. Con người của Cơ Thanh Lan không bao giờ biểu lộ hỉ nộ. Dù mặt y tươi cười, cũng chưa chắc trong lòng y vui vẻ.

Trên đường đi, Đoan Mộc Hồi Xuân làm vài phỏng đoán.

Thứ nhất là, y bất mãn Cơ Diệu Hoa thân cận với hắn. Dù đó không phải là chủ ý của hắn, nhưng lấy tính cách của Cơ Thanh Lan, e rằng sẽ không lưu ý đến việc hắn nghĩ gì, mà là kết quả như thế nào.

Thứ nhì, kẻ giấu mặt đột nhập lúc nửa đêm. Suy đoán này là cái mà hắn cực kỳ không muốn nghĩ tới, vì thế nghĩa là nhất cử nhất động của hắn đều nằm dưới sự giám sát của Cơ Thanh Lan, đến lúc hắn phải đào thoát, e rằng đã khó càng khó thêm.


Ba là dựa theo lời A Bội. Trước nay Cơ Thanh Lan luôn đối người bằng biểu hiện ôn hòa, không chừng muốn khiến hắn hạ thấp cảnh giác, thuận thể thăm dò ý đồ của hắn.

Trong lúc Đoan Mộc Hồi Xuân ngẫm nghĩ, chân phải đã bước vào cửa thư phòng.

Cơ Thanh Lan đang ngồi bên giường, thong thả phẩm trà, thấy hắn tiến đến, mỉm cười nói: “Dạo gần đây ngủ có ngon không.”