Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 11 - Chương 5: Chấp tử chi thủ (Ngũ)

Nắm lấy tay người

Nói thì dễ, nhưng muốn phóng thích địch nhân trước mắt bao người không phải chuyện đơn giản, dù bản thân Hồ Tiên Mị cũng có lý do khiến kẻ khác tín phục. Cơ Diệu Hoa hóa trang chỉ giống Hồ Tiên Mị được sáu phần, thường ngày người trong Xích giáo kiêng kị Nhiếp tâm thuật của ả, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ả, nhưng chỉ cần có hành vi khác thường, lập tức sẽ lấy làm lạ ngay. Do đó, Cơ Diệu Hoa muốn thả người, cũng phải tìm cơ hội.

Thời gian cấp bách, Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân nhất trí trước tiên phải đưa người lên đường cùng rời khỏi đây, dù hiểm nguy thế nào cũng mặc.

Hồ Phôi kia bị Cơ Diệu Hoa giáo huấn một hồi, cứ tưởng mình đã phá hỏng hảo sự của Hồ Tiên Mị, lo sợ sát nhân ma nữ nhất thời cao hứng sẽ giết hắn nên không dám quẩn quanh trước cửa nữa. Hắn vốn là thủ hạ duy nhất đủ dũng khí thân cận với Hồ Tiên Mị, hắn đi rồi, càng thuận lợi cho Cơ Diệu Hoa ngụy trang. Từ trong trang ra đến mã xa, Cơ Diệu Hoa đeo mạng che mặt ôm Đoan Mộc Hồi Xuân, không hề bị phát hiện.

Vừa lên xe, Đoan Mộc Hồi Xuân rút quạt đẩy tay Cơ Diệu Hoa ra khỏi lưng mình.

Cơ Diệu Hoa ủy khuất: “Diễn kịch thôi mà.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lườm: “Diễn kịch?”

“Kịch giả tình thật.” Cơ Diệu Hoa nhanh nhảu cải chính.

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Còn những người khác phải tính sao?”

Cơ Diệu Hoa trầm ngâm, đưa tay gõ gõ lên vách mã xa.

Lập tức một xích y đại hán đi tới.

“Cho gọi Hồ Phôi.” Cơ Diệu Hoa uốn giọng nói. Kỳ thực giọng của y và Hồ Tiên Mị chẳng giống nhau là bao, nhưng xét uy thế thường ngày của Hồ Tiên Mị, chẳng mấy ai dám nghi ngờ.

Chốc lát sau, Hồ Phôi cưỡi ngựa như điên chạy  sát lại cửa sổ, trơ trẽn cười nói: “Hồ Tiên nãi nãi có gì phân phó?”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Những người kia đâu?”

Hồ Phôi đáp: “Chiếu theo chỉ thị của Hồ Tiên nãi nãi, tạm thời để lại thôn trang.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta thấy còn không ít hàng tốt, mang theo hết đi.”

Hồ Phôi khó xử: “Nhiều người như vậy, nếu Giáo chủ biết…”

Cơ Diệu Hoa hừ lạnh: “Ta định đoạt hay ngươi định đoạt?”

Hồ Phôi nào dám mới sáng sớm đã chọc giận ả hai lần, đành cười đấu dịu: “Đương nhiên là Hồ Tiên nãi nãi định đoạt. Ta thấy bọn người đó ai cũng mập mạp cường tráng, bắt làm phu khuân vác rất hợp lý. Vẫn là Hồ Tiên nãi nãi nghĩ chu đáo.”


Cơ Diệu Hoa hừ lạnh.

Hồ Phôi thấp thỏm: “Vậy ta đi lo liệu.”

“Ừm.” Cơ Diệu Hoa dửng dưng đáp.

Hồ Phôi lúc này mới lui đi.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “May mà có hắn.” Nếu không,  e rằng  mọi chuyện  sẽ không dễ dàng.

Cơ Diệu Hoa đáp: “Tiểu nhân cũng có chỗ tốt của tiểu nhân.” Tiểu nhân thông thường sánh như quân tử thức thời.

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ngươi đã vào hang cọp, có tính toán gì không?”

Cơ Diệu Hoa trả lời: “Bảo toàn tính mệnh của Tân Cáp và Hồ Diệp trưởng lão, sau đó nghĩ cách giúp thân thân khai thông thương lộ.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chỉ e không dễ.”

“Mưu sự tại nhân.”

Kỳ thực đến tột cùng phải làm sao để hoàn thành hai việc trên, trong đầu Cơ Diệu Hoa cũng chỉ định hướng mơ hồ, cụ thể ra sao phải đến nơi mới định đoạt được.

Mã xa một đường lăn bánh, ngày đêm thần tốc không ngừng.

Ban đầu Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân còn cảm thấy kỳ lạ, không dám tự ý hỏi thăm, sợ bại lộ chân tướng. Sau Đoan Mộc Hồi Xuân lấy lương khô ra, điểm tâm và nước trong xe, phỏng chừng trước khi đến nơi bọn họ phải dựa vào số lương thực này mà sống sót cả chặng đường.

Cứ thế đi được hai ngày, cuối cùng cũng thấy một sơn cốc to lớn tọa giữa hai ngọn núi cao.

Trong sơn động lều trại dựng san sát, Cơ Diệu Hoa ở trên xe nhìn sơ lược, đoán chừng không dưới hai trăm, có thể thấy thanh thế khá mạnh.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấp giọng hỏi: “Vì sao đã đến Tây Khương lâu như vậy, vẫn chưa gặp được đô thành của Tây Khương?”

Cơ Diệu Hoa đáp: “Tây Khương nhiều núi ít bình địa, Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo đều ở trong núi, thành thị của Tây Khương không nhiều, muốn xây dựng không hề dễ dàng. Nhờ vậy mà Tây Khương qua bao lần binh biến, bất luận thảm liệt thế nào cũng không để đô thành bị phá hủy mảy may, đây là nhận thức chung của người Tây Khương. Lần này Hồn Đồn vương xuất quân đánh Thánh Nguyệt giáo cũng là theo sơn đạo.”

Đoan Mộc Hồi Xuân ngầm bội phục. Cho dù người Tây Khương có nội chiến, nhưng bọn họ cũng tận lực không hại đến dân sinh, thập phần hiếm thấy.

Mã xa theo sơn đạo gập ghềnh tiến dần tới sơn cốc.

Hồ Phôi chạy đến trước mặt, “Hồ Tiên nãi nãi, những kẻ kia phải ở lại bên ngoài, hay là dẫn hết vào trong?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ở lại bên ngoài, tìm hai người đến người canh.”

Hồ Phôi khó xử: “Chỉ sợ hai người canh không xuể bọn chúng.”

Cơ Diệu Hoa cười lạnh trả lời: “Bọn họ tay chân đều bị trói, thế này mà canh không xong, chi bằng ngươi hãy cho cả đám về thiểm đường hồ lô đi.”  (liếm kẹo hồ lô- về mút kẹo- ở đây hàm ý ăn hại)

Hồ Phôi ta thán. Hắn biết trên xe Hồ Tiên Mị không chỉ có một người, hắn lén lút thăm dò, nghe nói người trên mã xa đen nhẻm, còn râu ria luộm thuộm, chẳng biết Hồ Tiên Mị vừa mắt tên kia ở điểm nào, không những ngày ngày ngồi cùng xe, ngay cả thái độ đối với y cũng  khác biệt. “Thật!” Hắn tâm bất cam tình bất nguyện mà thở dài, rồi xoay đi tìm người.


Đoan Mộc Hồi Xuân và Cơ Diệu Hoa đang trao đổi phương án cứu viện nhóm người Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm, chợt thấy phía trước có một trận hỗn loạn, tức thì nghe được tiếng gầm lên giữ trật tự của một xích y đại hán ở bên ngoài.

Cơ Diệu Hoa nói: “Xích giáo giáo chủ tới.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lo lắng.

Cơ Diệu Hoa nén cười chụp lấy bàn tay giật bắn của hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhanh chóng định thần, đôi mắt sắc lẻm nhìn về hướng cửa xe.

Quả nhiên thanh âm của Xích giáo giáo chủ vang lên bên ngoài xe.

Cơ Diệu Hoa không dám trả lời. Giọng nói của y Xích giáo giáo chủ đã từng nghe qua, mà tiếng  của Hồ Tiên Mị thì Xích giáo giáo chủ càng vô cùng quen thuộc. Kẻ khác có thể không nhận ra y ngụy trang, nhưng Xích giáo giáo chủ nhất định có thể.

Vì đó chính là người đầu ấp tay gối với hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân suy nghĩ giây lát, rồi đột nhiên kéo tay áo lên, để lộ nửa đoạn cánh tay, vươn ra ngoài cửa sổ, hướng Xích giáo giáo chủ ngoắc ngoắc.

Xích giáo giáo chủ hắc hắc cười ái muội, mở cửa xe, vói đầu vào trong.

Cơ Diệu Hoa nhe răng cười với hắn. Y không mang mạng che mặt, nghiễm nhiên Xích giáo giáo chủ đến cả cơ hội nghi ngờ cũng không có.

Xích giáo giáo chủ sắc mặt đại biến, lập tức lui đầu, nhưng đã muộn.

Cơ Diệu Hoa nhanh như chớp khống chế cổ hắn, lôi vào.

Hai tay Xích giáo giáo chủ bất ngờ nắm lấy cánh cửa, muốn mượn lực thoát thân. Thế nhưng cánh tay hắn vừa dụng lực, khuỷu tay chợt tê rần, như thể bị vật gì gõ lên, bất giác buông tay. Cơ Diệu Hoa nhân cơ hội, kéo vào trong.

Đoan Mộc Hồi Xuân thu hồi quạt, nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Công phu từ đầu đến cuối bất quá chỉ trong chớp mắt.

Cơ Diệu Hoa sợ người bên ngoài nghi ngờ, cố ý cười mắng: “Quỷ sứ, lão phu lão thê, còn đùa kiểu này.”

Xích giáo giáo chủ bị điểm huyệt, khổ không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.

Cơ Diệu Hoa lại tiếp “Ai nha, ngươi xấu lắm. Người ta mới quay về đã muốn cùng người ta…. Ai, được rồi được rồi, trước tiên vào trong lều rồi hãy nói.” Y đang nói liền hạ giọng, mã xa cũng từ từ chuyển động.

Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân phải tán thưởng xa phu rất thức thời hiểu chuyện.

Xích giáo giáo chủ tuy không thể nói, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng quan sát bọn họ. Ánh mắt hắn nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, mới đầu là nghi hoặc, rồi ngạc nhiên, hiển nhiên nhận ra đây chính là tên sai vặt ở Dị Khách cư của Thánh Nguyệt giáo.

Cơ Diệu Hoa kề sát hắn, nhỏ giọng: “Ta biết ngươi hiện tại có rất nhiều điều muốn hỏi.”

Xích giáo giáo chủ tuy không thể trả lời, nhưng nhãn thần đã thừa nhận tất cả.

“Thế nhưng a.” Cơ Diệu Hoa thủng thỉnh nói: “Dù kẻ khác khiến ta đây sảng khoái trước, ta cũng khó mà bảo chứng được ta có khiến hắn thống khoái không.”


Xích giáo giáo chủ tiếp tục dùng ánh mắt thăm dò.

Cơ Diệu Hoa bảo: “Chắc ngươi muốn hỏi ta muốn làm gì?”

Xích giáo giáo chủ trừng mắt.

Cơ Diệu Hoa đáp: “Ta nói cho ngươi nghe… Kỳ thực ta muốn… không nói cho ngươi.”

Xích giáo giáo chủ: “…..”

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy hắn đùa bỡn Xích giáo giáo chủ lấy làm thích thú, nhịn không được tằn hắng một tiếng.

Cơ Diệu Hoa vội vàng đẩy Xích giáo giáo chủ ra, dường như nghĩ bản thân đẩy chưa đủ xa, liền dùng chân đạp thêm một cái, rồi nịnh nọt nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Người ta chỉ trêu hắn thôi, thân thân đừng ghen.”

Bên ngoài không ít người nghe thấy mẩu đối thoại của bọn họ, nhưng đều cho rằng những lời này là Hồ Tiên Mị nói với Xích giáo giáo chủ, chẳng buồn bận tâm.

Mã xa tiến nhanh tới trước căn lều lớn nhất, một lần nữa Cơ Diệu Hoa mang khăn che mặt “dìu” Xích giáo giáo chủ xuống xe, Đoan Mộc Hồi Xuân giống như một tiểu tức phụ theo sau. Bọn họ vào trong lều, phát hiện có sẵn một người ở đấy.

Người nọ thấy Xích giáo giáo chủ đi vào, lập tức đứng dậy bắt chuyện, khóe mắt lướt qua Cơ Diệu Hoa liền thoáng hoang mang, rồi sắc mặt đại biến, há miệng toan hô, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào mắt Đoan Mộc Hồi Xuân. Không đợi hắn mở miệng, Đoan Mộc Hồi Xuân thoắt cái đã điểm huyệt đạo của hắn, làm hắn đứng bất động.

Đoan Mộc Hồi Xuân thấp giọng hỏi: “Hắn nhận ra ngươi?”

Cơ Diệu Hoa liếc nhìn hắn, suy nghĩ giây lát: “Quân sư đầu chó của Hỗn đản Vương.”

Người kia gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, không biết vì bất mãn ba chữ hỗn đản vương hay bốn chữ quân sư đầu chó.

Cơ Diệu Hoa ấn Xích giáo giáo chủ xuống ghế, tháo khăn che mặt, dùng tiếng Tây Khương híp mắt cười hỏi: “Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt, chẳng hay những lời này hai vị đã từng học chưa?”

Xích giáo giáo chủ nhìn qua quân sư, tựa hồ muốn thấy phản ứng của hắn.

Quân sư hung hăng trừng Cơ Diệu Hoa, rồi dứt khoát nhắm mắt lại.

Cơ Diệu Hoa giải á huyệt (huyệt câm) cho Xích giáo giáo chủ, cười nói: “Xem ra cũng là ngươi thức thời.”

Xích giáo giáo chủ hừ lạnh: “Muốn giết cứ giết.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu ta bảo chứng, chỉ cần ngươi hợp tác, ta sẽ giết tên quân sư đầu chó kia, quyết không để chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài thì sao?”

Ánh mắt Xích giáo giáo chủ dao động, dường như có đôi phần động tâm, hỏi: “Đến tột cùng ngươi có mục đích gì?”

Cơ Diệu Hoa đáp: “Hỗn đản vương và Sơn Loan kiểm đánh nhau như vậy, ta há lại không trở về xem náo nhiệt ư?”

Ngữ khí Xích giáo giáo chủ chuyển lạnh: “Ngươi muốn giúp Tân Cáp?” Thánh Nguyệt giáo và Xích giáo lập giáo đã lâu, nhưng nhiều năm qua, Xích giáo vẫn cam phận đứng thứ hai, oán hận trong lòng không từ nào tả xiết. Nếu nói hắn vốn có vài phần ý định muốn hợp tác cùng Cơ Diệu Hoa, thì lúc này nửa phần ý niệm đó trong đầu cũng tan biến.

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta giúp hắn làm chi?”

Xích giáo giáo chủ đáp: “Chẳng phải ngươi là Trưởng lão của Thánh Nguyệt giáo sao?”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Đâu ra lời đồn đãi nhảm nhí đó vậy?”


Xích giáo giáo chủ nghi hoặc: “Vậy là ngươi không phải?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta đương nhiên không phải. Nếu nói về trưởng lão, ta cũng tính là hôn phu của Ma giáo trưởng lão.” Vừa nói, y vừa lướt nhìn về hướng Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân nghe không hiểu tiếng Tây Khương, thấy hai người kia nói chuyện hài hòa, nghĩ rằng có chút manh mối, nên quay lại mỉm cười.

Xích giáo giáo chủ ngơ ngác: “Không ngờ ngươi cũng là… Ngươi đã làm gì Hồ Tiên Mị?”

Cơ Diệu Hoa đáp: “Nói về vấn đề này, e rằng sẽ làm ngươi thương tâm.”

Xích giáo giáo chủ thần tình bi ai tột cùng: “ Nàng bất quá chỉ là một nữ lưu! Ngươi sao có thể nhẫn tâm hạ thủ!”

Cơ Diệu Hoa nói: “Ta không nhẫn tâm.”

Xích giáo giáo chủ phấn chấn hỏi: “Ngươi không giết nàng?”

Cơ Diệu Hoa lười biếng đáp: “Trước tiên ngươi trả lời tại sao quân sư đầu chó kia lại ở đây?”

Quân sư kia đột nhiên mở mắt.

Cơ Diệu Hoa nói: “Yên tâm, hắn đang ở trên địa bàn của ngươi. Nếu ngươi không cho hắn nói, hắn đương nhiên một chữ cũng không thể nói.” Y thấy Xích giáo giáo chủ còn do dự, liền ra tối hậu thư: “Ngươi nên cảm kích ta đã cho ngươi nói. Bởi, nếu ta không muốn ngươi mở miệng, ngươi đời này cũng không có cơ hội.”

Xích giáo giáo chủ ngập ngừng: “Hắn đến nói với ta chiến thuật tả hữu giáp công cùng Hồn Hồn vương.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nơi đây núi non chập chùng, muốn tả hữu giáp công, Hỗn đản vương phải tập kết ở vùng phụ cận quanh núi.” Sắp đến thời hạn 1 tháng, chiến cuộc Tây Khương so với lúc bọn họ vừa đến Tây Khương càng ác liệt hơn.  Lúc này, Thánh Nguyệt giáo đã rút toàn bộ phân đà tinh anh về, cùng nhau trấn thủ tổng bộ (căn cứ chính). Có thể nói, Thánh Nguyệt giáo đã tới hồi khẩn yếu quan đầu (nguy khốn) sinh tử tồn vong!

Xích giáo giáo chủ mặt ngoài không trả lời, nhưng bị Cơ Diệu Hoa nhìn thấu, đành phải thừa nhận.

Quân sư kia hung hăng nhìn hắn trừng trừng.

Cơ Diệu Hoa lại hỏi: “Các ngươi định bao giờ động thủ? Liên lạc bằng phương thức nào?”

Xích giáo giáo chủ thở dài: “Còn chưa bàn đến, rồi nghe tin Hồ Tiên Mị trở về, liền…” Hắn chưa dứt câu, nhưng ý tứ đã rất minh bạch.

Cơ Diệu Hoa nhìn quân sư không mấy hảo ý: “Nói như thế, chỉ có ngươi biết?”

Quân sư phớt lờ y.

Cơ Diệu Hoa vặn hỏi Xích giáo giáo chủ: “Các ngươi có vài thủ đoạn nghiêm hình bức cung không?”

Xích giáo giáo chủ đáp: “Xích giáo không làm loại việc bỉ ổi này.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Có lẽ ta nên nghĩ một vài thủ đoạn cho ngươi?”

Xích giáo giáo chủ đáp: “Bức cung đơn giản chỉ gia tăng chút thống khổ, chặt tay chặt chân, chẳng lẽ còn cần ta dạy ngươi?”

Cơ Diệu Hoa hỏi quân sư: “Ngươi nghe rõ rồi chứ?”


Quân sư lạng lùng đáp: “Ta đã rơi vào tay ngươi, nghe rõ hay không có gì quan trọng? Muốn chém muốn giết, tùy ngươi hạ thủ.”

Cơ Diệu Hoa không giận mà cười bảo: “Quả nhiên là hán tử.”

Xích giáo giáo chủ đỏ mặt.

Đoan Mộc Hồi Xuân ở một nghe bọn họ thao thao lâu như vậy, vất vả đợi đến khi họ dừng nói, nhịn không được hỏi Cơ Diệu Hoa ngọn nguồn.

Cơ Diệu Hoa dùng Hán ngữ tóm tắt.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chúng ta bắt được Xích giáo giáo chủ, là đã phá được kế sách tả hữu giáp công. Nhưng quân sư kia là người truyền tin, nếu hắn đến đây mà không trở về, e rằng Hồn Hồn vương sẽ sinh nghi.”