Edit + Beta: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
Mặc Nhiên nằm trên giường như cá chết ba ngày, vết thương chỉ vừa mới khép miệng, đã nhận được tin, hắn phải đến Hồng Liên Thủy Tạ phục vụ.
Đây cũng là một phần của hình phạt, trong lúc Mặc Nhiên bị cấm túc, không được xuống núi, nhưng cũng không được nhàn rỗi, phải làm tạp dịch giúp môn phái, lao động khổ sai.
Thường thì, những việc này đều là: Giúp Mạnh Bà Đường rửa bát đĩa, lau 365 con sư tử đá ở cầu Nại Hà, chép lại hồ sơ sổ sách cũ buồn tẻ kia, từ từ mà làm.
Nhưng Hồng Liên Thủy Tạ là nơi nào? Là chỗ ở của Sở Vãn Ninh, mọi người gọi là Hồng Liên Địa Ngục của Tu La.
Không có mấy người của Tử Sinh Đỉnh tới đó, mà người tới, không bị đánh gãy tay thì chính là bị đánh gãy chân.
Cho nên nơi ở của Sở Vãn Ninh, trừ Hồng Liên Địa Ngục còn có một cái tên khác: Gãy Chân Thủy Tạ.
Trong phái có một lời nói đùa: "Thuỷ Tạ giấu mỹ nhân, mỹ nhân ban Thiên Vấn. Vào cửa liền gãy chân, biết gãy chân ta khổ. Ngọc Hành trưởng lão, giúp ngài tự tuyệt kinh mạch không có lựa chọn khác."
Đã từng có nữ đệ tử không sợ chết, gan to bằng trời, thèm nhỏ dãi nhan sắc của Ngọc Hành trưởng lão, thừa dịp trời tối trăng sáng, trộm đến phía nam, đục một lỗ trên mái nhà, muốn nhìn trộm Ngọc Hành trưởng lão tắm rửa.
Kết quả dễ đoán thôi, vị nữ dũng sĩ kia bị Thiên Vấn đánh chết đi sống lại, kêu cha gọi mẹ, nằm trên giường hơn một trăm ngày không đỡ.
Sở Vãn Ninh buông lời tàn nhẫn, nói nếu dám tái phạm, thì sẽ móc mắt của người kia ra luôn.
Thấy không? Lời nói không chút phong độ! Không hiểu phong tình! Làm nam nhân khác tức giận!
Trong một môn phái, có mấy muội tử ngốc nghếch, ỷ mình là nữ tử, nghĩ Ngọc Hành trưởng lão sẽ thương hoa tiếc ngọc, luôn hi hi ha ha trước mặt y, muốn Ngọc Hành trưởng lão chú ý. Nhưng từ sau khi Ngọc Hành trưởng lão tự tay đâm nữ lưu manh, không ai dám làm y chú ý nữa.
Ngọc Hành trưởng lão, nam nữ không tha, không có khí chất quân tử, trừ mặt đẹp ra, chỗ nào cũng không ổn—— Đây là đệ tử trong phái đánh giá Sở Vãn Ninh.
Đệ tử đến đưa tin rất đồng cảm mà nhìn Mặc Nhiên, nhịn nhịn, nhịn không nổi: "Mặc sư huynh..."
"Ừ?"
"Tính tình Ngọc Hành trưởng lão xấu như vậy, người vào Hồng Liên Thủy Tạ, không ai có thể đi đứng đàng hoàng, huynh xem, không bằng, nói miệng vết thương của mình vẫn chưa khép, xin Ngọc Hành trưởng lão cho đi rửa bát đi?"
Mặc Nhiên rất cảm kích tâm địa Bồ Tát của vị sư đệ này, nhưng vẫn cự tuyệt hắn.
Xin Sở Vãn Ninh?
Bỏ đi, hắn thà bị Thiên Vấn đánh một trận.
Vì thế cố gắng mặc xiêm y, kéo bước chân nặng nề, cực kỳ không tình nguyện mà đến phía nam Tử Sinh Đỉnh.
Hồng Liên Thủy Tạ, Hồng Liên Địa Ngục, chỗ ở của Sở Vãn Ninh, trong vòng trăm dặm không thấy người sống.
Không ai muốn đến gần nơi y ở, Sở Vãn Ninh xấu tính mà phẩm vị hỏng bét, khiến người trong phái tôn kính mà tránh xa.
Mặc Nhiên hơi thấp thỏm, không biết Sở Vãn Ninh sẽ phạt mình làm gì, suy nghĩ miên man đi tới đỉnh núi phía nam, đi qua rừng trúc điệp điệp trùng trùng, hoa sen rộng lớn rơi vào tầm mắt.
Lúc này là sáng sớm, mặt trời từ phía Đông mọc lên, ánh lên chân trời nhuộm hồng, mây đỏ như lửa lẫn với hoa sen, mênh mông bát ngát, ba ánh sáng lấp lánh. Hành lang dài gấp khúc trên mặt nước, nằm gần thác nước, bọt nước trong suốt văng lên vách đá, hơi nước bốc lên, ánh đỏ ngưng tụ, yên lặng hiện lên vài phần quyến rũ.
Cảm nhận của Mặc Nhiên đối với cảnh này là:
Buồn nôn.
Nơi ở của Sở Vãn Ninh, mặc kệ có đẹp đi nữa, hắn vẫn thấy buồn nôn!
Nhìn đi, sa hoa cỡ nào, lãng phí cỡ nào, phòng của các đệ tử sát nhau, phòng đều không lớn, Ngọc Hành trưởng lão y ngược lại, một mình chiếm cả đỉnh núi, còn có ba cái hồ to, hoa sen nở rộ, được rồi, tuy hoa sen đều cùng một loại, có thể luyện đơn, nhưng mà——
Dù sao vẫn là không vừa mắt. Hận không thể một đuốc đốt cháy Gãy Chân Thủy Tạ!
Chửi thầm thì chửi thầm, thấy mình mới mười sáu tuổi, không thể tranh cao thấp cùng một tông sư, Mặc Nhiên vẫn vào nơi ở của Sở Vãn Ninh, đứng ngoài cửa, nheo mắt, cười ngọt ngào mở miệng tỏ vẻ đáng thương.
"Đệ tử Mặc Nhiên, tham kiến sư tôn."
"Ừm, vào đi."
Trong phòng lộn xộn, ma đầu máu lạnh Sở Vãn Ninh một thân bạch y, vạt áo kéo cao, có cảm giác hơi cấm dục. Y hôm nay buộc cao đuôi ngựa, đeo giáp tay đen, ngồi dưới đất mân mê một đống cơ quan, trong miệng còn cắn bút.
Mặt vô biểu tình liếc Mặc Nhiên một cái, y cắn cán bút, nói mơ hồ không rõ: "Lại đây."
Mặc Nhiên đi qua.
Thật sự có chút khó khăn, bởi trong phòng không có chỗ nào có thể đặt chân, nơi nào cũng có kim loại với khối gỗ.
Mày Mặc Nhiên run lên, đời trước hắn chưa từng vào phòng Sở Vãn Ninh, không biết nam tử áo mũ chỉnh tề này, chỗ ở lại lộn xộn như thế...... Một lời khó nói hết.
"Sư tôn đang làm gì vậy?"
"Dạ Du Thần."
"Cái gì cơ?"
Sở Vãn Ninh hơi mất kiên nhẫn, có thể vì ngậm bút, không tiện nói chuyện: "Dạ Du Thần."
Mặc Nhiên im lặng nhìn đống linh kiện lung tung trên đất.
Vị sư tôn của hắn được vinh dự gọi là Sở tông sư, cũng không phải là hư danh. Thật lòng mà nói, Sở Vãn Ninh là nam nhân vô cùng cường hãn, cho dù là ba thần võ của y, hay thuật kết giới, kể cả chế tạo cơ quan, đều không hổ danh bốn chữ "Đạt tới đỉnh cao". Đây cũng là lí do cho dù tính y xấu, khó hầu hạ, nhưng các đại môn phái vẫn tranh giành nhau vỡ đầu.
Với "Dạ Du Thần", Mặc Nhiên biết rất rõ.
Đó là một loại cơ giáp Sở Vãn Ninh chế tạo, giá rẻ, sức chiến đấu mạnh, có thể bảo vệ bá tánh Hạ Tu giới không bị quỷ quấy nhiễu vào ban đêm.
Kiếp trước, Dạ Du Thần hoàn thiện gần như thành vật thiết yếu trong nhà, giá chỉ bằng một cái chổi, dùng còn tốt hơn so với môn thần nhe răng trợn mắt.
Sau khi Sở Vãn Ninh chết, Dạ Du Thần vẫn bảo hộ nhưng người nghèo khổ không mời nổi đạo trưởng. Dân thì yêu thương, lại bạc tình với đồ đệ...... Ha hả, thật khiến Mặc Nhiên xem thường.
Mặc Nhiên ngồi xuống, nhìn qua linh kiện "Dạ Du Thần", chuyện cũ năm xưa ở đáy lòng khẽ động, hắn nhịn không được cầm lấy ngón tay Dạ Du Thần, đặt trong tay nhìn kỹ.
Sở Vãn Ninh lắp chính xác linh kiện, cuối cùng cũng vươn tay, lấy bút vẫn luôn ngậm trong miệng xuống, trừng mắt nhìn Mặc Nhiên: "Cái kia vừa bôi dầu, không thể chạm vào."
"Ò......" Mặc Nhiên đặt ngón tay xuống, điều chỉnh cảm xúc, vẫn là dáng vẻ hiền lành đáng yêu, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn gọi ta sang đây, cần giúp gì sao?"
Sở Vãn Ninh nói: "Ừm."
"Làm gì vậy ạ?"
"Dọn dẹp phòng."
Nụ cười của Mặc Nhiên cứng lại, hắn nhìn nền nhà và khắp phòng: "................."
Thuật pháp Sở Vãn Ninh là thiên tài, nhưng sinh hoạt lại ngu ngốc.
Nhặt tách trà thứ năm đánh vỡ trong lúc quét dọn lên, Mặc Nhiên có chút chịu không nổi: "Sư tôn, người không dọn phòng bao lâu rồi? Trời ạ, lộn xộn thế này!"
Sở Vãn Ninh đang nhìn bản vẽ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "Khoảng một năm."
Mặc Nhiên: "............"
"Bình thường, người ngủ ở đâu?"
"Cái gì?" Chắc bản vẻ kia có vấn đề, Sở Vãn Ninh bị người khác quấy rầy, thiếu kiên nhẫn hơn hẳn ngày thường, vò tóc mình, nổi giận đùng đùng đáp: "Đương nhiên là ngủ trên giường rồi."
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua giường, bên trên đầy cơ giáp, còn có các loại công cụ cưa rìu giũa, tỏa ánh lấp lánh, vô cùng sắc nhọn.
Lợi hại, người này ngủ như vậy mà không tự chặt đầu mình?
Bận rộn nửa ngày, bụi và vụn gỗ quét đầy ba hót rác, khăn trắng lau đen mười cái, tới tận giờ ngọ, cũng mới dọn xong một nửa.
Đệt mẹ ngươi Sở Vãn Ninh, người này còn ác hơn cả độc phụ nữa.
Dọn dẹp phòng tưởng như không phải việc nặng nhọc, nói ra thì như đi làm lao dịch, ai mà biết lại là nơi quỷ quái 365 ngày không dọn? Không kể người đầy vết thương, chỉ sợ dù mình khoẻ mạnh, cũng mất nửa cái mạng!
"Sư tôn ơi......"
"Hử?"
"Đống y phục này của người......" Chắc là vài tháng đi.
Sở Vãn Ninh cuối cùng đã lắp xong cánh tay Dạ Du Thần, xoa bóp bả vai đau nhức, giương mắt nhìn rương quần áo xếp thành núi, lạnh nhạt nói: "Ta tự giặt."
Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, cám ơn trời đất, lại có hơi tò mò: "Ủa? Sư tôn biết giặt đồ?"
Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, lát sau, lạnh lùng nói: "Có khó gì? Ném vào trong nước, ngâm một lúc, vớt lên, phơi khô là xong."
"........." Thật không biết nói gì, các cô nương ái mộ Sở tông sư không biết sẽ nghĩ thế nào đây. Mặc Nhiên sâu sắc cảm nhận, nam nhân này chỉ đẹp thôi chứ thật sự khiến người ta ghét bỏ, nói ra không ít khuê nữ nát lòng.
"Không còn sớm, ngươi theo ta đến nhà ăn, còn lại về dọn tiếp."
Mạnh Bà Đường người đến người đi, các đệ tử Tử Sinh Đỉnh tốp năm tốp ba ăn cơm, Sở Vãn Ninh lấy khay gỗ bưng vài món, im lặng ngồi xuống một góc.
Lấy y làm trung tâm, xung quanh hai mười thước, dần dần không một bóng người.
Không ai dám ngồi gần Ngọc Hành trưởng lão, sợ y không vui, liền gọi Thiên Vấn ra đánh điên cuồng. Sở Vãn Ninh hiểu rõ chuyện này, nhưng y không ngại, mỹ nhân lạnh như băng ngồi một chỗ, nho nhã lịch sự ăn cơm.
Nhưng hôm nay, không giống mọi khi.
Mặc Nhiên là y đưa đến, đương nhiên sẽ đi theo y.
Người khác sợ y, Mặc Nhiên cũng sợ, nhưng dù sao cũng là người đã chết một lần, cũng không quá sợ Sở Vãn Ninh như vậy.
Nỗi sợ hãi cực kỳ lúc mới gặp đã biến mất, chán ghét kiếp trước với Sở Vãn Ninh, chậm rãi lộ ra. Sở Vãn Ninh lợi hại thì sao? Đời trước còn không phải chết trong tay hắn chắc.
Mặc Nhiên ngồi xuống trước mặt y, trấn định tự nhiên nhai sườn xào chua ngọt, cắn chèm chẹp, rất nhanh đã vứt thành một ngọn núi nhỏ.
Sở Vãn Ninh bỗng đập đũa xuống.
Mặc Nhiên sửng sốt.
"...... Ngươi ăn cơn có thể đừng chép miệng không?"
"Ta gặm xương, không chép miệng sao ăn được?"
"Vậy thì đừng gặm xương nữa."
"Nhưng ta thích gặm xương nha."
"Cút sang bên cạnh ăn đi."
Tiếng hai người cãi nhau ngày càng to, đã có đệ tử nhìn trộm sang.
Mặc Nhiên nhịn xúc động muốn đem cơm mà vái Sở Vãn Ninh xuống, nhấp môi bóng loáng, lát sau, nheo mắt lại, cười ngọt ngào.
"Sư tôn đừng lớn tiếng như vậy. Để người khác nghe thấy, không phải sẽ chê cười chúng ta sao?"
Da mặt Sở Vãn Ninh luôn mỏng, giọng thật sự nhỏ hơn, thấp giọng nói: "Cút."
Mặc Nhiên cười đến ngã ngửa.
Sở Vãn Ninh: "............"
"Ấy, sư tôn đừng lườm ta, ăn cơm đi, ăn cơm. Ta sẽ cố nhỏ tiếng."
Mặc Nhiên cười đủ rồi, lại ngoan ngoãn ăn cơm, tiếng gặm xương thật sự nhỏ đi rất nhiều.
Sở Vãn Ninh ăn mềm không ăn cứng, thấy Mặc Nhiên nghe lời, sắc mặt dịu xuống, không có thâm cừu đại hận như vậy nữa, nho nhã lịch sự ăn rau xanh đậu hũ của mình.
An phận không lâu, Mặc Nhiên lại bắt đầu làm loạn.
Hắn cũng không biết tật xấu của mình kiểu gì, tóm lại đời này thấy Sở Vãn Ninh, lại muốn làm trời làm đất, chọc người ta giận.
Vì thế Sở Vãn Ninh phát hiện Mặc Nhiên ăn tuy nhỏ, nhưng mà, hắn bắt đầu dùng tay cầm xương, ăn đến tay đầy mỡ, nước sốt bóng loáng.
Thái dương Sở Vãn Ninh nổi gân xanh, nhịn.
Y rũ lông mi, không thèm nhìn Mặc Nhiên, ăn cơm của mình.
Không biết có phải Mặc Nhiên ăn quá vui, quá tự nhiên, không cẩn tận, ném xương gặm xong vào bát Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn cái xương kia, không khí quanh mình đóng băng cực nhanh với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.
"Mặc Nhiên......!!!"
"Sư tôn......" Mặc Nhiên hơi sợ hãi, không biết mấy phần là thật, mấy phần là giả, "Chuyện này... Ặc, ta không cố ý."
Mới là lạ.
"......"
"Người đừng giận, ta gắp ra cho người."
Dứt lời thật sự vươn đũa, vèo một cái thò vào bát Sở Vãn Ninh, nhanh chóng lấy xương ra.
Sắc mặt Sở Vãn Ninh xanh mét, giống như tởm muốn ngất.
Mặc Nhiên rũ lông mi, gương mặt thanh tú có mấy phần đáng thương với ấm ức: "Sư tôn ghét ta ư?"
"......"
"Sư tôn, thực xin lỗi."
Thôi.
Sở Vãn Ninh nghĩ thầm.
Hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối.
Y nén xúc động muốn gọi Thiên Vấn ra đánh Mặc Nhiên một trận xuống, nhưng hứng ăn đã không còn, đứng dậy nói: "Ta no rồi."
"A? Ăn ít thế thôi ư? Sư tôn người đã ăn đồ trong bát đâu."
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ta không đói."
Trong lòng Mặc Nhiên mừng tới nở hoa, ngoài miệng vẫn ngọt ngào: "Ta cũng không ăn, chúng ta về Hồng Liên– Khụ, Hồng Liên Thủy Tạ đi."
Sở Vãn Ninh nheo mắt: "Chúng ta?" Trong mắt y có chút trào phùng, sau đó nói, "Ai với ngươi là chúng ta? Phải có tôn ti lớn nhỏ, ngươi nói chuyện cẩn thận cho ta."
Mặc Nhiên ngoài miệng cần mẫn đồng ý, đôi mắt chứa ý cười cong lên, ngoan ngoãn đáng yêu lại hiểu chuyện.
Nhưng mà trong lòng lại nghĩ, tôn ti lớn nhỏ? Nói chuyện cẩn thận?
Ha hả, nếu Sở Vãn Ninh biết chuyện đời trước, y nên hiểu rõ—— Cuối cùng trên đời này, chỉ có Mặc Vi Vũ hắn là tôn.
Sở Vãn Ninh cao quý lãnh ngạo, không ai bì nổi, cuối cùng không phải bị hắn kéo xuống bùn, dựa vào bố thí của hắn, mới có thể sống tạm bợ qua ngày sao?
Nhanh chóng đuổi theo sư tôn, trên mặt Mặc Nhiên vẫn treo nụ cười sáng lạn.
Nếu Sư Muội trong lòng hắn là ánh trăng sáng, Sở Vãn Ninh chính là xương cá mắc ở cổ, hắn muốn bóp nát, hoặc là nuốt xuống, bị dịch vị ăn mòn.
Tóm lại, trùng sinh rồi, ai hắn cũng có thể tha.
Lại tuyệt đối không tha Sở Vãn Ninh.
Nhưng mà, Sở Vãn Ninh hình như cũng không dễ dàng tha cho hắn.
Mặc Nhiên đứng trước Tàng Thư Các của Hồng Liên Địa Ngục, nhìn giá sách cao năm mươi tầng, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
"Sư tôn, người nói... cái gì?"
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt đáp: "Lau sạch tất cả chỗ sách này."
"......"
"Lau xong, thì chép lại."
"......"
"Mai ta tới kiểm tra."
"!!!"
Cái gì!!! Muốn tối nay hắn ngủ lại Hồng Liên Địa Ngục á
Hắn đã hẹn với Sư Muội, tối nay Sư Muội giúp mình thoa thuốc!!!
Hắn há miệng thở dốc muốn cò kè, Sở Vãn Ninh lại kệ hắn, vung tay áo rộng, xoay người rời đi, nhân tiện còn cao lãnh đóng cửa.
Cuộc hẹn bị ngâm nước nóng làm Mặc Nhiên rơi vào cảm giác ghét bỏ sâu sắc với Sở Vãn Ninh—— Hắn muốn đốt sạch sách của Sở Vãn Ninh!!
Không!
Chợt nghĩ tới, hắn có một chủ ý khác...
Tác giả có lời muốn nói: Việc của tổ biên tập chưa xong, nhiều người không thể lên sàn. Không lên sàn được thì đáng yêu nhắn lại, người nào đó liền sẽ tịch mịch như tuyết, người nào đó lại không muốn tịch mịch như tuyết. Cho nên, quốc khánh tạm nghỉ, tổ Tấn Giang từ từ xử lý việc, 10 giờ tối 10.9, bắt đầu đổi mới.
Còn nhiều thứ lắm, yên tâm nhảy hố đi ()っ