Edit: Yuu Yuu
Trước Thời Không Sinh Tử Môn, kết giới Huyền Vũ đã mở ra, đây là phòng tuyến cuối cùng, một khi thủy triều phá đến đây, tiếp theo chính là trần thế này.
"Hồng trần hữu tự, nhược tự băng liệt, thiên phạt tương chí, giai quy hồng môn." (Hồng trần có mùa, nếu mùa nứt vỡ, thiên phạt buông xuống, đều về hồng hoang.)
_____ Trên án sách cổ đã ghi lại lời cảnh báo thế nhân, một khi Sinh Tử Môn bị xé rách đến mức không thể vãn hồi, hồng thủy sẽ bao phủ hai thế giới này, vạn vật đều trở về thời sơ khai.
Tất cả những điều này đối với tu sĩ ở đây mà nói đều cực bất thình lình, bọn họ bị giết đến trở tay không kịp, không ít người ngoại trừ khóc cũng không biết còn có thể làm chút gì nữa không.
Cái này cũng khó trách, trước tận thế bất ngờ này, có mấy người có thể thản nhiên đâu?
Nhưng đối với huynh đệ Mai gia đã trải qua thời đại Đạp Tiên Quân, cùng với Tiết Mông thanh xuân không còn nữa mà nói, bọn họ lại sớm đã có chuẩn bị.
Mai Hàm Tuyết nói, "Người tu công phạt và trị liệu đều trở về hết, trở lại bên kia Sinh Tử Môn. Người tu ngự thủ đều đến đây, theo ta đi giữ kết giới Huyền Vũ."
Có người hỏi, "Đi làm cái gì?"
"Gia cố phòng thủ."
Mọi người liếc mắt nhìn kết giới Huyền Vũ thông trời nối đất kia một cái, lại xa xa nhìn nước lũ diệt thế cuồn cuộn chảy, trong lòng không khỏi nao núng.
Có một nữ tu run rẩy hỏi, "Cái này... Có ngăn được không?"
Mai Hàm Tuyết nhìn lại, thấy nữ tử này dung nhan xinh đẹp, vì thế híp mắt mỉm cười. Người này quả nhiên là dạo chơi nhân gian nhìn thấu sinh tử, tính mạng đều đã treo một đường xong vẫn có lòng thảnh thơi khôi hài như cũ, "Ồ, ngăn hay không ngăn được không thể nói thỏa đáng, nhưng không ngăn cản khẳng định sẽ chết, cô nương có sợ không?"
"..."
Mai Hàn Tuyết lạnh lùng nghiêm mặt đi tới, "Đã là lúc nào rồi, sao mà còn tán gẫu."
"Vì lúc như vậy mới phải tán gẫu thôi, nếu không làm quỷ, đến địa phủ đi tìm quỷ nương tử sao?"
Đây là lần đầu tiên huynh đệ Mai gia xuất hiện trước mặt mọi người____ Nhưng thấy hai người bọn họ, huynh trưởng băng lãnh như sương, đệ đệ ôn nhã xán lạn, nữ tu kia không khỏi lắp bắp kinh hãi, nửa ngày tinh thần mới quay về, "Ngươi... Các người là?"
Mai Hàm Tuyết cười nháy mắt nhìn nàng, "Thế nào, có phải ta vẫn đẹp hơn một ít không?"
Môi nữ tu cũng không thể khép lại, chỉ biết ngơ ngác ngác, "Các người..."
Đang muốn đánh giá lại hai người họ cho rõ ràng, nam tử lạnh lẽo như băng kia đã dời thân đi qua, tay áo phiêu diêu đi tới cạnh cửa Thời Không Sinh Tử Môn, dùng khuếch âm thuật nói với mọi người,
"Công phạt lui ra sau, ngự thủ đến phía trước. Mời nhanh lên."
Có người hỏi, "Cho dù chúng ta dùng kết giới Huyền Vũ tạm ngăn hồng thủy, nhưng mà kia cũng chỉ là kế hoãn binh, vẫn không thể chống đỡ như vậy được?"
"Đúng vậy, ngộ nhỡ nước lũ vẫn không lùi thì sao?"
Mai Hàn Tuyết lắc đầu nói, "Một nửa đến chống đỡ hồng thủy, một nửa ở phía sau đóng kín Sinh Tử Môn."
Đóng kín Sinh Tử Môn?
Hiện giờ cả bầu trời đều đã bị xé rách hoặc nứt xuyên, phóng mắt nhìn lên hang nứt của trời liền như sa mạc Gobi(*) nhìn không thấy điểm cuổi. Hai thời không đã gần như hoàn toàn dung hợp, đóng kín thế nào đây?
(*) Sa mạc Gobi: Sa mạc lớn của Mông Cổ.
Giống như nhìn thấu được nghi ngờ của mọi người, Mai Hàn Tuyết nói, "Vạn Đào Hồi Lãng Chú."
Thanh niên Tiết Mông đứng trong đám người sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy bí quyết này vô cùng quen tai, đang suy nghĩ, chợt nghe Toàn Cơ trưởng lão bên cạnh nói, "Không phải là Ngọc Hành từng... sáng lập pháp chú này sao?"
Y nhắc tới chuyện này, người Bích Đàm Trang đi theo cũng phản ứng quay sang đây.
Lúc thiên liệt ở Thải Điệp trấn, Lý Vô Tâm từng đem theo một đám đệ tử đi tìm Tử Sinh Đỉnh muốn nói lý lẽ. Sau một phen hiểu lầm, Sở Vãn Ninh nghiêm mặt nói cho mọi người "Vạn Đào Hồi Lãng Chú" là do chính y sáng lập.
Mai Hàn Tuyết nói, "Vạn Đào Hồi Lãng, có thể nghịch chuyển pháp chú đã thi triển."
Có người giật mình nói, "Lớn như vậy cũng có thể?"
"Lấy lực một người đương nhiên không được." Mai Hàn Tuyết nói, "Cho nên chư vị phải đồng tâm hiệp lực."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, sau khi hai mặt nhìn nhau, đã có không ít người do dự lui về sau cửa Thời Không Sinh Tử Môn.
"Linh lực của ta không được, ta chống đỡ nước lũ không nổi."
"Ta cũng vậy, ta không am hiểu nhất là kết giới phòng ngự."
Ai cũng không phải là kẻ ngốc, đều hiểu rõ được đi ngăn cản kết giới Huyền Vũ nguy hiểm, mà đóng kín lại dễ dàng. Trong lúc nhất thời tuy có mọi người Tử Sinh Đỉnh, Đạp Tuyết Cung, cùng với một ít thanh niên xung phong của môn phái khác đi lên, nhưng cũng không hề ít tui sĩ đều chen chúc lui về vết rách phía sau.
Mai hàn Tuyết nhìn chằm chằm những con rùa đen rụt đầu này, vẻ mặt vốn đã không hòa nhã lại càng thêm âm trầm, "Đều muốn núp ở hậu phương ổn định vững chắc, phía trước ai tới chắn?"
Rất nhiều kẻ thời điểm đó là như thế, ví dụ như hai quân đối chọi, nhất quyết tử chiến. Biết rõ sau khi quân tiên phong rơi vào tay giặc, chính mình cũng không thể sống một mình, lại vẫn khái vọng có thể được phân về phía sau.
Đang lúc giằng co, chợt nghe Khương Hi nói, "Ta tới."
Tu sĩ của Cô Nguyệt Dạ thấy chưởng môn bước ra, sau khi nhìn quanh, cũng có một nhóm người đi theo giữ kết giới Huyền Vũ. Dược tông là chi yếu nhất của mười đại môn phái, bọn họ đi ra ngoài, thật giống như nâng tay tát cho nhóm vương bát sợ chết này một cái bạt tai.
"... Ta cũng biết một chút ngự thủ, có thể giúp một phần lực."
Chân Tông của Bích Đàm Trang nói xong những lời này, cũng đi tới hàng đầu, trầm mặc ôm kiếm đứng ở một bên.
Không ít người lục tục thêm thêm vào, tuy rằng vẫn còn không đủ số lượng, nhưng mắt thấy ba con sóng lớn đầu tiên sắp tới gần, bọn họ cũng không đợi thêm lát nữa.
"Nhanh chút! Tử Minh, ngươi ở phía sau thi triển Vạn Đào Hồi Lãng Chú. Những người khác đến trước kết giới Huyền Vũ chuẩn bị chống đỡ." Mai Hàm Tuyết nói xong câu đó, thả người nhảy lên, đi tới trước kết giới to lớn trong suốt, đưa tay chưởng lên.
"Mở trận!"
Làm như vậy cũng không phải một mình hắn, rất nhanh thôi, một đôi tay hai đôi tay đều chưởng về phía hàng rào cuối cùng của hồng trần này. Linh lưu màu lam, linh lưu màu xanh, linh lưu màu đỏ... Vô số hào quang tụ họp lại thành tấm chắn ngăn cách với thiên địa này.
Chậm rãi theo đó, một đồ đằng thân rắn mai rùa ở trong màn đêm chầm chậm mà sáng lên, đuôi nó tràn mặt đất, đầu ngẩng cửu tiêu, đây đúng là ấn chú bảo hộ Huyền Vũ mọi người hợp lực nhóm lên.
Cũng tại ngay lúc này, sóng dữ mang theo nước lũ như phượng hòa cuồn cuộn nổi lên từ phía trước vọt tới, khí thế hơn xa vạn con ngựa phi nhanh, Hoàng Hà nhập biển.
Mỗi người đều kéo căng cực hạn, hai mắt nhìn ngấn nước màu vàng không ngừng tới gần kia.
"Chuẩn bị xong, nhanh đến____"
Hầu như là vừa mới dứt lời, một con sóng cao ngàn thước đã nuốt trời hướng về phía bọn họ mà nện xuống! Trong phút chốc bọt nước văng khắp nơi!
"Chống đỡ!"
Nước lũ phẫn nộ này như con ác thú hung tợn, cho dù có kết giới Huyền Vũ chống đỡ, vẫn có dòng nước đánh nát chỗ linh lực yếu ớt, đầu mũi tên mạnh mẽ mãnh liệt mà phun vào. Cũng có không ít tu sĩ thực lực yếu kém chống đỡ không được luồng lực lượng cường hãn này, trước cuộn sóng đầu tiên, hơn mười người liền quỳ xuống, miệng sặc máu tươi.
Khương Hi quay đầu lại lạnh lùng nói, "Ít người nữa tiếp tục đến!"
Nhưng nhìn thấy tình hình này, người dám tiến lên càng ít đi.
Mà Tiết Mông ở phía sau đã vẽ xong ký hiệu của Vạn Đạo Hồi Lãng Chú, hắn một kích lên trời, mấy vạn cơn sấm lôi đình phát sáng ở sau phù chú ầm ầm xuất hiện, tản ra tám hướng Thời Không Sinh Tử Môn.
Giống quân tiên phong ngăn cản hồng thủy, tu sĩ phía sau cũng bắt đầu rót linh lực vào Vạn Đào Hồi Lãng Chú, tận lực muốn khép kín vết rách của hai thời không này. Nhưng vết rách này thật sự quá lớn, trong chốc lát cũng nhìn không được đến tột cùng bờ mép có co lại hay không, không ít người trong lòng kỳ thật đều không yên đến cực điểm.
Phía sau tiến triển chậm chạp, đằng trước cũng đã là trứng chọi đá.
Lại một con sóng lớn ập tới, càng có nhiều tu sĩ ngã xuống đất không dậy nổi, không thể chống đỡ. Mà vết rách của kết giới Huyền Vũ cũng càng lúc càng lớn, cột nước chảy xiết phun tung tóe trong đó, quần áo của những người Khương Hi rất nhanh đã ướt đẫm.
"Nếu còn tiếp tục thì không được." Mai Hàn Tuyết nói, "Không duy trì được Sinh Tử Môn đóng kín, kết giới Huyền Vũ sẽ bị phá."
"..."
Đúng lúc này, bọn họ chợt nghe được tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau. Vừa quay đầu, liền thấy một đám tán tu và dân thường từ xa xa tới đây. Tu sĩ ngự kiếm, dân thường cưỡi ngựa, cầm đầu có hai người, một người hắc y chấm gót, mặc mày cực kỳ tú lệ, chính là Diệp Vong Tích.
Còn có một bà nương đã già một nửa, ngự kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người khoác lụa đỏ thắt lưng tỉ mỉ, trâm vàng đầy đầu hoa cả mắt, lại là chủ Phi Hoa đảo Tôm Tam Nương.
Phía sau hai người bụi mù cuồn cuộn, không biết dẫn theo bao nhiêu người, có lẽ là đem theo cả phụ nữ, trẻ em và người già tị nạn.
Diệp Vong Tích từ trên thân kiếm nhẹ nhàng nhảy xuống, nhíu mi nói, "Thật xa đã thấy động tĩnh, trên đường đến đây đều nghe được."
Ánh mắt của nàng lướt qua đám người, rơi xuống kết giới Huyền Vũ đầy nguy cơ kia. Sau đó quét mắt liếc nhìn nhóm tu sĩ linh lực cao cường, cũng không nguyện ý đến phía trước dấn thân vào nguy hiểm.
Trên đời này có dũng sĩ thân thể gầy yếu, cũng sẽ có kẻ hèn nhát thân thể cường tráng, thế xác con người cùng tâm tính không nhất định hợp nhau.
Diệp Vong Tích chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói, "... Không có bản lĩnh, lòng dạ lại không bằng thứ dân!"
Nàng bỏ lại những người này, dùng kinh công, đi đến bên cạnh Khương Hi, lấy tay mình phủ lên.
Ngoại trừ nàng, tán tu đang đi theo cũng vậy, thậm chí dân thường cũng thế, mặc kệ năng lực bọn họ nhiều hay ít, đều tranh nhau muốn đuổi theo phía trước____ Thấy tình hình như vậy, tuy da mặt có dày hơn nữa, không chịu không nổi thẹn thùng.
"Ta... Ta cũng đi."
"Quên đi, dù gì không phải sẽ chết sao? Ta cũng đi!"
"Còn có ta còn có ta!"
Người tụ tập trước kết giới Huyền Vũ ngày càng nhiều, hào quang của pháp trận quy xà vốn đã dần ảm đạm lại lần nữa sáng lên rực rỡ.
Đợt sóng thứ ba... Đợt thứ ba...
Người tranh với trời, người đấu với mệnh.
Bỗng nhiên có cô nương giòn giã hô lên, "Mau nhìn kìa!!! Bên kia là rìa Sinh Tử Môn sao?!"
Thanh âm như sét đánh, mọi người giật mình một cái, đều nhín tới phương hướng nàng chỉ_____ Quả nhiên, ở ven vòm trời xa xôi, mơ hồ có thể thấy một đường màu đen đang không ngừng rút lại, tuy rằng tốc độ cực chậm, như quả thật không thể nghi ngờ là đang thu lại.
Chỉ một lát đã có người kích đông tới rơi lên, "Nhanh! Nhanh chút nữa! Thật sự có thể đó! Là thật sự có thể đóng kín!"
Thấy được cơ hội sống rõ ràng này, dường như mỗi đôi mắt đều dấy lên ánh quang muốn sống. Hai chưởng bọn họ cùng hợp, cuồn cuộn không ngừng mà hội tụ lực lượng đến trung tâm Vạn Đào Hồi Lãng Chú, đổi lấy một thước một tấc phong kín Thời Không Sinh Tử Môn.
Nhưng mà, lực thiên địa chung quy mênh mông cuồn cuộn, ngay cả lúc này đã có vạn người cùng chung một mối thù, dùng linh lực cả người rót vào bảo hộ kết giới, vẫn không thể dùng thần lực chống lại.
Người như kiến nhỏ, cũng thật sự quá mức nhỏ bé...
Theo một đợt sóng như tuyết trở mình chém xuống, một tiếng răng rắc giòn vang, trung ương kết giới Huyền Vũ xuất hiện một tia chớp hình vết rách. Vết rách kia từ trên đỉnh rơi xuống mặt đất, sau đó bọt nước hết đợt này đến đợt khác rỉ vào.
Mặt mũi mọi người trắng bệch, bọn họ cũng biết nếu vết nứt ra sẽ đổi lại cái gì____
"Ầm!!!"
Chưa kịp nghĩ xong, đất nứt trời sụt!
Một chỗ hổng nứt ra, vạn khoảnh(*) Trường Giang và Hoàng Hà phía sau ùn ùn kéo đến, âm thanh sóng nước phẫn nộ bao phủ tiếng hét thất thanh chói tai của mọi người, nhất thời có không ít người bị vật ngã quỵ.
(*) Khoảnh: Đơn vị đo lường diện tích, rộng khoảng 6,667 hec-ta.
"A!!"
"Cứu mạng!!"
Nước ngập tiến vào giống mưa như trút nước, Tiết Mông đứng trước Sinh Tử Môn, quay đầu lại nhìn cảnh tượng kết giới Huyền Vũ trước mắt, cắn răng nói với mọi người, "Nhanh chút nữa!"
Đang nói, chợt thấy một người vọt tới phía mình, trong tay nắm một thanh kiếm tràn đầy ngân quang. Không phải người khác, đúng là chính mình khi còn trẻ.
Hắn chế trụ vai thanh niên Tiết Mông, mi dài giận dữ dựng thẳng, "Trở về! Ngươi căn bản phải trận phòng ngự."
Thanh niên Tiết Mông nghiến răng nói, "Ta muốn trả kiếm lại cho người kia."
"Ai?"
Thanh niên Tiết Mông nâng một ngón tay, chỉ đến phía Khương Hi thiếu khuyết thần võ giúp đỡ, mặt đã không còn chút máu lại còn dùng hết toàn lực.
"Khương Dạ Trầm? Ngươi làm sao lại có kiếm của hắn?"
Thanh niên Tiết Mông sửng sốt, "Ngươi không biết?"
Tiết Mông lắc lắc đầu, "Ta không biết. Ở thời đại chúng ta hắn rất sớm đã ra đi."
Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt có chút mông lung. Hắn lang bạc đầu đường xó chợ lâu như vậy, đối với tất cả những người còn sống kia, thời đại bắt đầu chiến loạn, kỳ thật đều đã nhớ không rõ lắm.
Nhưng Tiết Mông suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nhìn thấy bóng dáng của Khương Hi, nói, "Năm đó Đạp Tiên Quân muốn hắn dâng cuốn sách mật của Cô Nguyệt Dạ, trong đó ghi lại đều là Dược tông thuật. Lợi hại thì lợi hại, nhưng mà rất tà môn, ví dụ như lấy Điệp Cốt Mĩ Nhân Tích để chế thuốc, ví như thuật song tu âm dương trường sinh."
"..." Chú ý thấy thanh niên Tiết Mông nghe được thuật song tu trường sinh kia, sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn không khỏi hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Thanh niên nói, "Không có gì... Sau đó thì sao?"
"Khương Hi không đồng ý. Hắn nói bản sách mật Dược tông kia là tà ma ngoại đạo, từ khi hắn bắt đầu tiếp nhân chức vụ chưởng môn, đã đốt quách đi rồi."
"..."
"Đạp Tiên Quân giận dữ, nghiêm khắc ra lệnh hắn chép một quyển. Hắn tất nhiên không đáp ứng, cuối cùng vẫn bị giết", Tiết Mông khép mắt lại,"Khương Dạ Trầm là một hào kiệt. Ta thật cao hứng khi thấy hắn còn sống ở trong thế này."
Thấy thanh niên cũng chính là mình không nói gì, Tiết Mông buông mắt nói, "Ngươi còn chưa có trả lời ta. Ngươi làm sao lại có bội kiếm của hắn?"
Thanh niên Tiết Mông môi ngập ngừng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau, mới vừa mở miệng nói một chữ "Ta..." Phía sau đã lại là một trận nổ, khiến người ta gân cốt run lên lông tóc dựng đứng.
Bọn họ bỗng dưng quay đầu lại, thấy cái vết rách tia chớp kia đã mở đến mức tận cùng, Diệp Vong Tích và Mai Hàm Tuyết quỳ gục song song, Khương Hi vẫn còn kiên cường chống đỡ, nhưng bỗng dưng đã khụ ra một ngụm máu.
Thanh niên Tiết Mông thất thanh gọi, "Khương..."
Khương gì đây?
Vẫn gọi hắn là Khương Hi sao?
Hay là Khương chưởng môn?
Một quyết định giữa răng môi, cậu chạy đến, đem Tuyết Hoàng đưa cho Khương Hi.
"... Cút trở về!" Khương Hi giương mắt thấy là cậu, sắc mặt xanh trắng càng thêm khó coi, hắn nhíu mi lại, đem cả thần võ của chính mình và Tiết Mông đẩy trở về, "Quay về khe nứt bên kia, đừng đến thêm phiền!"
Nói xong lại sặc ra một ngụm máu.
"Khương Dạ Trầm!!!"
Nghe hắn nói tự của chính mình, Khương Hi ho khan thật mạnh vài tiếng, thở hổn hển quay đầu lại, ánh mắt hung ác lại phức tạp, "Mẹ nó... Ai cho phép người kêu ta như vậy?"
"..."
"Danh của ta, tự của ta, cũng không đến lượt ngươi gọi." Môi răng rét buốt đỏ tươi, kinh mạch Khương Hi mãnh liệt xông lên, trong mưa dữ dội trút xuống, dốc hết sức dùng hết toàn lực duy trì kết giới.
Lại còn không quên như mới gặp, mắng cậu một câu.
"Không có quy củ!"
Âm thanh nổ màng nhĩ, đáng sợ nghiền nát đùng đùng theo nhau mà đến. Tiết Mông thậm chí không kịp nói chuyện, cũng không kịp phản ứng, đã bị Tuyết Hoàng mạnh mẽ kéo về hậu phương____ Ngay sau đó cậu liền nhìn thấy tia chớp hình khe nứt kia lập tức văng tung tóe, lần này không phải nứt nhỏ ra, mà cả khối cả khối sụp đổ vỡ tan.
Trường Giang và Hoàng Hà nháy mắt chảy ngược!
Mọi người đứng ở sau Thời Không Sinh Tử Môn nháy mắt tê dại từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
Đều kết thúc rồi.
Tận thế... Tận thế... Đều về hồng hoang.
Có người thậm chí không hề xuất lực vào Vạn Đào Hồi Lãng Chú, bọn họ quỳ xuống, ở trước thiên phạt giống như bóng đêm nguyên thủy ngã nhào dập đầu khóc, quỳ xuống đất cầu thiên thần thương hại.
Có người thì ngửa mặt lên trời hô to bất công, nước mắt giàn giụa chảy xuống.
Kết thúc.
Nhưng mà lúc này! Trong dòng chảy điên cuồng đối nghịch bổng nhiên có một luồng ánh sáng ngọc bích rực rỡ chém rơi xuống!
"Sao lại thế này!"
"Cái gì thế vậy!"
Một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm lòng người trong tuyệt cảnh nảy sinh run rẩy, huống hồ là động tĩnh kinh thiên hãi địa như thế này. Bọn họ đưa mắt nhìn lại, lại thấy trên trời cao một nam nhân chiến giáp hắc kim ngự kiếm đi tới, cách rất gần, có thể nhìn thấy toàn thân hắn đều là vết sẹo, tựa hồ bị ngàn vạn mũi đao nhọn cắt qua. Nhưng dù vậy, mọi người vẫn có thể thấy rõ tàn ảnh anh tuấn ngày xưa trên tướng mạo hắn.
"Là... Mặc... Mặc Nhiên?"
"Là ma đầu!"
"Trời mẹ, ma đầu cái gì, rõ ràng là Mặc tông sư đó!!" Mã Vân của Đào Bao Sơn Trang lập tức kích động đứng lên, bởi vì cho dù là đồ ngốc đều có thể nhìn ra được Mặc Nhiên tới cứu bọn họ, mà không phải đến đổ dầu vào lửa.
Mà cùng hắn tới, còn có Bắc Đẩu Tiên Tôn Sở Vãn Ninh đã lâu không thấy bóng dáng.
"Sở tông sư!!!"
Vị sáng lập nên Vạn Đào Hồi Lãng Chú kia, tông sư kết giới đệ nhất thiên hạ.
Giống y như chưởng môn nhà mình, nhóm tu sĩ sợ chết nhất Đào Bao Sơn Trang, thấy thế cực kỳ hưng phấn, bọn họ trước tiên mừng như điên khó nén được, hoa chân múa tay vui sướng nói, "Được cứu rồi! Được cứu rồi!"
Mặc Nhiên ngự gió trên không, y bào phần phật, một thân giáp da hùng mạnh bao bọc toàn thân. Hắn lập tức phi tới trước kết giới Huyền Vũ, nhảy xuống, vững vàng đứng ở bên trong sóng nước.
"Kiến Quỷ, vạn nhân quan!"
Theo một tiếng hét to của hắn, vô số liễu đằng đột ngột mọc lên từ mặt đất, mang những người bị đánh ngã, bị ngâm trong nước, Diệp Vong Tích cũng thế, Tôn Tam Nương cũng thế, còn có Khương Hi vẻ mặt u ám. Hắn khóa toàn bộ những người trọng thương này ở bên trong dây liễu, đưa tới phía sau. Rồi sau đó quay đầu nghiêm khắc hạ lệnh nói:
"Thay đổi người cút lên! Ngự thủ không bị thương đâu?!" Hắn nhìn lướt qua Khương Hi, càng thêm cuồng nộ nóng giận, "Sao ngay cả tông sư trị liệu cũng tới làm loại chuyện này?! Có phải các ngươi muốn chết không?!"
Tu sĩ ngự thủ ham sống sợ chết phía sau bị mắng mặt xám mày tro, không ngẩng đầu nổi.
Đạp Tiên Quân đột nhiên tung một kích, một luồng ánh sáng chói mắt theo lòng bàn tay hắn bắn tóe ra, lập tức truyền khắp kết giới, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Ai con mẹ nó dám trốn tránh, chờ chỉnh đốn xong trận mưa phùn này trở về, bổn tọa lần lượt bóp nát đầu cát ngươi!"
"..." Mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Cút ra đây!!"
Không biết người nọ có lực uy hϊế͙p͙ đáng sợ như thế nào, cũng có lẽ đã trải qua một lần tuyệt vọng gần chết, rất nhiều hạng người cực sợ chết ở trước tận thế đều muốn lên, ngay cả tàn quân từng đáng khinh nhất của Giang Đông Đường cũng vượt qua biên giới Sinh Tử Môn, đã không còn có mấy người từ chối. Tu sĩ thành đàn đi theo phía sau Đạp Tiên Quân, một đôi tay hai đôi tay phủ trên kết giới Huyền Vũ.
Kết giới vốn lung lay sắp đổ phút chốc lại khôi phục linh quang, bởi vì mọi người đồng tâm hiệp lực, cũng bởi vì lực trận chiến nhân giới đầu tiên rót vào, trong chốc lát trở nên không thể phá vỡ, tản ra khí thế cực kỳ hùng hồn.
"Xạc____"
Mắt thấy một trận thủy triều cao bằng vạn người, như gió xoáy biển gầm hùng hồn lao đến, có người trời sinh nhát gan, nhìn thấy tình hình như vậy không khỏi cuống cuồng nuốt nước miếng, hai lần nhấp nhô.
Đạp Tiên Quân âm trầm nói, "Một kẻ cũng chớ chạy. Ngươi dám lui thử xem."
"..."
"Nếu ai lâm trận bỏ chạy. Bổn tọa liền cho các ngươi không thấy thái dương sau đêm nay."