Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Ngọc Hành trưởng lão phá giới nên bị phạt, chuyện này như mọc thêm cánh, không đến sáng hôm sau, cả môn phái gần như đều biết ngay trong đêm đó.
Đánh hai trăm gậy, nếu là người thường, chỉ sợ đang sống sờ sờ cũng bị đánh chết. Dù là người tu tiên, cũng đủ thừa sống thiếu chết.
Tiểt Mông sau khi biết nhảy dựng lên: "Cái gì?! Sư tôn đến Giới Luật Đình?"
"Thiếu chủ, cậu mau nói với tôn chủ đi, sư tôn vốn đã bị thương, hai trăm gậy, làm sao người chịu nổi?"
Tiết Mông nóng vội muốn điên rồi: "Cha ta? Không được, cha ta còn ở Đạp Tuyết Cung chưa về, dùng bồ câu đưa thư nhanh nhất cũng hôm sau mới tới. Các ngươi nói ngăn sư tôn như thế nào?"
Mặc Nhiên và Sư Muội nhìn nhau.
Ngăn Sở Vãn Ninh?
Trên đời này có ai ngăn nổi y?
"Không được không được, ta đi tìm người." Tiết Mông giận dữ gào lên chạy tới Giới Luật Đình. Còn chưa vào sân, đã thấy một đám đệ tử của Giới Luật trưởng lão vây ngoài cửa đại điện, đang thì thầm to nhỏ gì đó.
"Đứng đây làm gì? Tránh hết ra cho ta! Tránh ra!"
"Thiếu chủ!"
"A, thiếu chủ đến rồi."
"Nhường chỗ, thiếu chủ tới rồi."
Các đệ tử rất nhanh tránh qua hai bên, nhường đường cho Tiết Mông. Đại môn Thanh Thiên Điện mở rộng, Sở Vãn Ninh quỳ trong đó, người thẳng tắp, nhắm mắt không nói gì. Trong tay Giới Luật trưởng lão cầm gậy sắt, đang đọc luật Tử Sinh Đỉnh, đọc xong một điều, gậy sắt tàn nhẫn đánh lên lưng Sở Vãn Ninh một đòn.
"Luật thứ 91 của bổn môn, không được làm người vô tội bị thương, không được dùng tiên thuật với phàm nhân, gậy này đánh xuống, ngươi có oán không?"
"Không oán."
"Luật thứ 92 của bổn môn, không được tuỳ tiện làm bậy, không thể làm theo cảm tình của bản thân, gậy đánh xuống, ngươi có oán không?"
"Không oán."
Giới Luật trưởng lão không dám nương tay, chỉ có thể công bằng làm theo. Hơn chín mươi gậy đánh xuống, bạch y của Sở Vãn Ninh đã nhiễm máu tươi gần hết.
Tiết Mông kính trọng Sở Vãn Ninh nhất, thấy vậy hai mắt hằn tia máu, gào lên: "Sư tôn!"
Sở Vãn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhắm mắt, hơi nhăn mày.
Giới Luật trưởng lão vừa nhìn ra cửa, hạ giọng nói: "Ngọc Hành trưởng lão, thiếu chủ đến rồi."
"Ta không điếc, nghe thấy rồi." Khoé miệng Sở Vãn Ninh đọng ít máu bầm, lại không mở mắt, "Nhóc con ầm ĩ như hắn, không cần quản."
Giới Luật trưởng lão thở dài: "...Ngọc Hành, ngươi hà tất phải làm vậy?"
"Ai bảo đệ tử của ta luôn không nghe lời." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Nếu hôm nay ta không bị phạt theo luật, sau này làm gì còn mặt mũi để dạy dỗ người khác."
"..."
"Ngươi tiếp tục đi."
"Ầy..." Giới Luật trưởng lão nhìn cổ y tái nhợt, lộ ra từ cổ áo, tái nhợt như mây cúi xuống, không khỏi nói, "Vậy ít nhất nhẹ tay một chút?"
"... Việc này khác gì lừa gạt kẻ khác." Sở Vãn Ninh nói, "Yên tâm, chỉ là hai trăm gậy mà thôi, ta chịu được."
"Ngọc Hành trưởng lão..."
"Giới Luật, ngươi không cần nhiều lời, tiếp tục đi."
Gậy sắt lại đánh xuống lần nữa.
Giọng Tiết Mông vặn vẹo: "Giới Luật trưởng lão! Ông con mẹ nó còn chưa dừng tay? Ông coi bổn thiếu gia là cái gì? Ông đang đánh sư tôn của ta!! Là sư tôn của ta!!!"
Giới Luật trưởng lão đành căng da đầu coi như không nghe thấy.
Tiết Mông tức muốn nổ phổi: "Lão già chết tiệt ông có nghe không? Bổn thiếu gia bảo ông dừng tay! Ông, ông còn dám đánh người, ta, ta, ta——"
Cậu "ta" nửa ngày, không biết nói gì, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, dù là "thiên chi kiêu tử", thực lực và hiểu biết đều kém xa các trưởng lão, chỉ có thể đỏ mặt tía tai nghẹn họng nói ra một câu ngang ngược vô lý——
"Ta mách cha ta!!!"
Giới Luật trưởng lão: "..."
Sở Vãn Ninh thở dài nhỏ đến khó phát hiện.
Chín mươi bảy gậy. Chín mươi tám gậy. Chín mươi chín gậy. Một trăm gậy...
Y phục bị đánh tới rách, máu dữ tợn chói mắt.
Tiết Mông không nhịn được nữa. Mắt cậu đỏ lên, lỗ mãng muốn lao vào trong, Sở Vãn Ninh bỗng mở mắt, vung tay lên, một kết giới nháy mắt tạo thành, chặn ở cửa, làm Tiết Mông lùi lại mấy bước, suýt ngã xuống đất.
Sở Vãn Ninh ho ra máu, liếc mắt, đôi mắt phượng sắc bén liếc qua.
"Làm mất mặt đáng xấu hổ, cút về đi!"
"Sư tôn!"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh từ lúc nào có thể ra lệnh cho trưởng lão vì chuyện tư mà làm trái lệnh? Còn không mau cút đi!"
Tiết Mông trừng mắt nhìn y, đôi mắt mở rất lớn, như có nước trào lên bên trong.
Mặc Nhiên đứng bên cạnh vuốt cằm, khoé miệng vẫn như có như không hơi cong lên: "Ấy dà, không ổn rồi, phượng hoàng nhi sắp khóc rồi."
Nghe câu nói ấy, Tiết Mông đột nhiên quay đầu lại, hung dữ lườm Mặc Nhiên, đôi mắt hồng còn chứa nước mắt, lại cứng đầu không chịu lăn xuống.
Không giận, cũng không cãi nhau.
Cậu lăn trên đất bò dậy, cúi đầu, cắn răng phủi sạch bụi trên người, sau đó quỳ xuống trước Thanh Thiên Điện nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, đệ tử sai rồi."
Sở Vãn Ninh vẫn còn chịu gậy sắt tra tấn, lưng cũng không hề khom xuống, chỉ có sắc mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh.
Tiết Mông quật cường nói: "Nhưng ta không đi, ta ở cùng sư tôn."
Dứt lời, quỳ xuống không chịu dậy.
Mặc Nhiên xem thường đầy trời. Tiết Mông Tiết Tử Minh, thiên chi kiêu tử, lại chỉ hèn mọn tận xương tủy trước mặt Sở Vãn Ninh. Trước mặt người khác là phượng hoàng, trước mặt sư tôn liền biến thành chim cút. Nếu không phải biết rõ Tiết Mông không thích nam nhân, Mặc Nhiên còn nghi ngờ có phải gia hoả này thích Sở Vãn Ninh hay không, mới có thể khăng khăng chết không hối hận. Sư tôn tát má trái cậu một cái, có khi con chim cút nhỏ này còn tiện hề hề đưa má phải sang cho y.
Bội phục, bội phục.
Thật đúng là chân chó.
Tuy trong lòng khinh thường, nhưng không biết sao má trong chua chua, Mặc Nhiên trừng mắt nhìn Tiết Mông, trừng một lát, càng nhìn càng hụt hẫng, cảm thấy không thể để một mình cậu làm trung tâm được.
Sở Vãn Ninh vốn không thích mình, Tiết Mông lại làm loạn như vậy, không phải sau này càng được Sở Vãn Ninh thiên vị bất công ư?
Vì thế dứt khoát cũng quỳ xuống, bên cạnh Tiết Mông.
"Ta cũng ở cùng sư tôn."
Sư Muội đương nhiên cũng quỳ theo, ba đệ tử cứ thế quỳ ở bên ngoài chờ. Những đệ tử dưới môn hạ các trưởng lão khác nghe chuyện này, chạy tới Giới Luật Đình xem náo nhiệt.
"Trời ạ, sao lại là Ngọc Hành trưởng lão chứ..."
"Nghe nói là trong cơn giận đánh thường nhân."
"Á! Dữ thế à?"
"Hừ, nói nhỏ thôi, bị Ngọc Hành trưởng lão nghe thấy khéo quay lại đánh ngươi đấy!"
Còn có người nói: "Thiếu chủ sao lại quỳ?"
"Mặc công tử cũng quỳ luôn..."
Mặc Nhiên lớn lên tuấn mỹ, miệng lại ngọt, bình thường không biết nói bao nhiêu lời hay làm các nữ tu thích mình, lúc này không khỏi có người thương tiếc, thấp giọng nói nhỏ: "Thật đau lòng cho Mặc công tử, làm sao bây giờ, có nên xin hộ không."
"Chuyện của sư đồ bọn họ, chúng ta không được quản. Ngươi dám thì ngươi làm, dù sao ta cũng kệ. Ngươi có nhớ sư tỷ bị Ngọc Hành trưởng lão đánh mấy trăm roi không..."
"..."
Hai trăm gậy đã hết.
Kết giới rốt cuộc được triệt bỏ.
Tiết Mông vội vàng đứng từ đất lên, loạng choạng chạy tới Thanh Thiên Điện, lại gần, vừa thấy dáng vẻ của Sở Vãn Ninh, cậu liền nổi giận "A" lên một tiếng, quay đầu túm cổ áo Giới Luật trưởng lão: "Cái lão già chết tiệt nhà ông, ông không biết nhẹ tay chút à!!!"
"Tiết Tử Minh." Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, môi dính máu khép mở, giọng hơi nghẹn lại nhưng vẫn có lực uy hϊế͙p͙ vô hình.
"..."
Đốt ngón tay Tiết Mông vang lên răng rắc, đột nhiên đẩy Giới Luật trưởng lão, buông người ra. Mặc Nhiên cũng tới, hắn vốn còn cười ngâm ngâm, nghĩ Giới Luật trưởng lão vì thân phận của Sở Vãn Ninh, sẽ không nặng tay. Nhưng vừa cúi đầu nhìn vết thương của Sở Vãn Nhiên, đột nhiên, nụ cười trên mặt cứng lại.
Sở Vãn Ninh thế mà không nói với Giới Luật trưởng lão trên vai mình có vết thương ư?!
Hai trăm gậy kia dù nhiều dù ít, đánh qua đánh lại, đều nhẫn tâm đánh lên vết thương cũ trên vai y.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Sở Vãn Ninh ngươi...
Điên rồi?!
Đồng tử mạnh mẽ co lại, trong lòng tràn ra oán ghét mãnh liệt.
Mặc Nhiên không biết mình oán ghét cái gì, hay là giận cái gì, chỉ cảm thấy trong bao tử cháy lên lửa lớn, thiêu cháy ngũ tạng, lục phủ thành tro. Hắn quen thấy Sở Vãn Ninh bị mình tra tấn đến yếu ớt khổ sở, dẫm lên tự tôn của y, vấy bẩn trong trắng của y. Nhưng Mặc Nhiên không chịu được Sở Vãn Ninh đầy vết thương, lại là do người khác đánh!
Có lẽ vì thói quen từ chuyện cũ kiếp trước, Mặc Nhiên luôn cảm thấy người này là của mình theo bản năng, người này sống hay chết, ghét hay hận, đều là của mình.
Hắn vốn không quan tâm Sở Vãn Ninh bị phạt, vì hắn cho rằng, Sở Vãn Ninh là trưởng lão, hai trăm gậy kia nhất định không phải trọng hình.
Ít nhất, cũng sẽ tránh vết thương còn chưa khép miệng trên vai y.
Nhưng Sở Vãn Ninh thế mà không nói! Thế mà không nói! Cái tên điên này quật cường cái gì? Cố chịu cái gì? Ngây ngốc như khúc gỗ chịu đựng cái gì?!?
Trong đầu hỗn loạn, Mặc Nhiên đưa tay muốn dìu y, nhưng Tiết Mông nhanh hơn hắn một bước, đỡ Sở Vãn Ninh, nâng người lên.
"..." Tay Mặc Nhiên ngừng giữa không trung, một lát sau, lại buông xuống.
Hắn trơ mắt nhìn Tiết Mông đỡ Sở Vãn Ninh đi xa, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Muốn đi theo, lại không muốn nhấc chân.
Mọi chuyện đời trước đều qua rồi.
Bây giờ, Sở Vãn Ninh chỉ là sư tôn của hắn.
Giữa bọn họ, làm loạn, cừu hận, dây dưa nóng bỏng gì đó đều không xảy ra.
Hắn không nên có suy nghĩ như vậy. Sở Vãn Ninh bị ai đánh cũng được, được ai đỡ cũng thế, yêu ai bên ai cũng kệ, kể cả bị ai giết, cũng không liên quan tới hắn chút nào.
Sư Muội đến bên cạnh hắn: "Đi thôi, chúng ta đi theo thiếu chủ xem."
"Ta không đi, có Tiết Mông là đủ rồi. Ta cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức." Trên mặt Mặc Nhiên không thay đổi, lòng lại hơi loạn.
Hắn thật sự không biết cảm giác hiện tại của mình, đến tột cùng là cái gì.
Là hận ư?
———
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã khen hay~
Tặng kèm nhãn dán nhân vật nhỏ hai hào.
Tiết Mông
Tự: Tử Minh.
Thuỵ hào: người này còn chưa chết đâu
Chức Nghiệp: cha cậu là Đại vương mở núi, cậu là tiểu thiếu chủ của Đại vương mở núi.
Nói đơn giản: Mỏ tiền lớn
Diện mạo xã hội: thiên tài ưu tú còn chưa xuất sư
Nói đơn giản: thanh niên chờ xếp việc làm
Hiện tại thích nhất: có người khen cậu, ca ngợi cậu, tung hô cậu đến chết
Đồ căn thích nhất: lẩu, cực kỳ cay
Ghét: không ai khen cậu
Chiều cao: Giờ là 169, trưởng thành xong là 178