Edit: Chu
Beta:
Nghe Tiết Chính Ung mở miệng, người các môn phái khác bên cạnh nhảy dựng lên: "Tử Sinh Đỉnh có thể câm miệng lại không?! Đệ tử các ngươi tu luyện Trân Lung Kỳ Cục, phạm phải nhiều tối kỵ của Tu Chân giới, theo lý mà nói môn phái của các ngươi nên tán phái lập tức cút đi! Giờ tạm thời không rảnh so đo với các ngươi, nhưng các ngươi có thể tự hiểu được không hả?"
"Tiết Chính Ung! Ngươi còn nói giúp hắn? Ngươi với hắn không phải một đám đấy chứ!"
Chung quanh lời người ong ong.
Môn phái cũng được, gia tội cũng thế, thường chính là vậy. Một người thành thần, gà chó lên trời. Nhưng một khi một người làm ra chuyện tội ác tày trời, toàn bộ môn phái hoặc gia tộc đều bị coi như ma quỷ quỷ quyệt.
"Đây là xét tội, còn chưa kết án." Mộc Yên Ly nhàn nhạt nói, việc nào ra việc đó, không bình phán Tử Sinh Đỉnh, "Tiết chưởng môn đừng sốt ruột. Xét tội xong, còn kể công. Ưu khuyết điểm bổ sung, mới đưa ra kết quả cuối cùng."
Nàng nói xong, quay đầu lại nhìn Mặc Nhiên phía xa, giọng thanh lãnh: "Tiếp tục kể tội."
"Ta... Đã từng... Khi sư... Diệt... Tổ..."
"Khi sư diệt tổ?"
Lời này nói ra lại khiến người ta hoang mang.
Mặc Nhiên cảm thấy lòng như lửa đốt.
Khi sư diệt tổ, kể lại tội kiếp trước của hắn—— Tố Tội Thuỷ này, thế mà ép được cả tội nặng kiếp trước của hắn kể ra!
Nhưng hắn không muốn... Hắn không muốn nói! Chẳng lẽ muốn hắn dưới vô số đôi mắt nhìn chăm chú, nói ra mình kiếp trước lăng nhục Sở Vãn Ninh thế nào ư?
Từthành cấm luyến, cưới về thành phi thϊế͙p͙.
Nhục thứ nhất thân ngạo cốt, cuối cùng còn hại chết y.
Hắn không muốn nói.
Hắn cảm thấy mình không sống nổi, nhưng năm tháng của Sở Vãn Ninh còn rất dài.
Sở Vãn Ninh là linh hồn thần mộc, có linh khí thuần tuý nhất, thiên phú dị bẩm. Hắn hy vọng Sở Vãn Ninh có thể sống tốt, cuối cùng có thể phi thăng đắc đạo, liệt vào nhóm tiên, không bao giờ phải chịu khổ luân hồi, đau đớn tình yêu nữa.
Sư tôn hắn tốt như vậy, sạch sẽ như vậy.
Hắn muốn che chở y...
Tuyệt không thể khiến mọi người cảm thấy Sở Vãn Ninh thật bẩn, trên người lây nhiễm tội nghiệt và mùi tanh của Đạp Tiên Quân.
Hắn muốn che chở y.
Che chở y...
Trong bụng cháy một ngọn lửa, đau muốn đứt từng khúc. Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng Mộc Yên Ly lạnh băng ép hỏi: "Cái gì gọi là khi sư diệt tổ?"
Hắn không nói, hắn không nói.
Đầu ngón tay xát trên mặt đất thô ráp tới chảy máu, trán nghiền thành một mảng đỏ tươi, hắn co rúm thở gấp trong góc, như cá sắp chết gần bãi sông...
Hắn không nói.
Chống đỡ Tố Tội Thuỷ như kháng lại Thiên Vấn, chỉ cần cắn răng thà chết, cuối cùng vẫn có thể nhịn được.
Hắn dưới chất vấn của Thiên Âm Các, giãy dụa dưới ánh nhìn của mọi người, thú bị nhốt gào khóc. Tra tấn này quá nặng, người bình thường Thiên Âm Các hỏi cũng không thể nhịn nữa, mà so với Thiên Vấn thẩm vấn còn đau đớn hơn ngàn lần.
Hắn cảm thấy dạ dày có một đôi tay vô hình siết chặt, xé rách, thái nhỏ, miệng vết thương loang lổ máu thịt bị nước muối rưới lên, nóng đau rát, tay đâm xuyên tim.
Giọng Mộc Yên Ly có vẻ xa vời, như cách đại dương truyền tới.
"Cái gì gọi là khi sư diệt tổ, đến tột cùng là chuyện thế nào?!"
Hắn không nói, hắn cắn rách lưỡi mình, cắn rách môi, trong miệng toàn máu, lại không rơi lệ.
Giống như bảy ngày bị nhốt trong chuồng chó.
Hắn không khóc.
Nước mắt hắn, sẽ chỉ là trò cười của quần chúng.
Không có ai thương hại hắn, hắn cũng không hiếm lạ sự thương hại của những kẻ này.
Cho dù đau tới chết, đau tới đứt từng khúc ruột, cũng muốn chịu đựng.
Mộc Yên Ly còn ở trên cao nhìn xuống mà thẩm vấn: "Ngươi với Sở Vãn Ninh, đến tột cùng đã làm gì?"
Quá đau, đau tới mức cuối cùng trước mắt sinh ảo giác.
Hắn hoảng hốt thấy dáng vẻ Sở Vãn Ninh trăm năm sau phi thăng thành tiên. Vẫn là y quan trắng như tuyết, mặt mày anh tuấn, khí hoa thần lưu, lúc không cười mày có hơi nhọn, cười lên nét nhọn biến mất, hoá thành một hồ ôn nhu.
"Chưa từng..."
Mộc Yên Ly sửng sốt một lát, môi đỏ khẽ mở: "Cái gì?"
Mặc Nhiên nghiền nát trong cổ, khàn tới cực điểm: "Ta nói sai rồi, ta chưa từng... Ta không hề... Khi sư..."
Nâng con ngươi lên, đầy tơ máu, con ngươi lại sáng ngời.
"Diệt tổ!"
Câu chữ cắn nát.
"..." Trên mặt Mộc Yên Ly cũng không biết là biểu tình như nào, tựa hồ có một tia kinh ngạc, lại tựa hồ có một tia mờ mịt, nhưng nàng sinh quá lạnh lùng, kinh ngạc và mờ mịt rất nhanh ngưng lại đông thành băng, nàng dừng một chút, nói, "Tiếp tục kể tội."
Mặc Nhiên ho ra máu, phổi như bị đập nát, lúc hô hấp cũng mang theo mùi tanh vẩn đục.
Hắn nằm trên mặt đất, chờ cơn đau đớn của Tố Thuỷ Tội qua đi, cả người đều đã ướt đẫm, dắc mặt tái nhợt như tờ giất trắng, mặt hắn dán sát đất, sợi tóc dính lên gò má, thở hổn hển.
Mộc Yên Ly không tự chủ được tiến lên nửa bước.
Nàng nhìn hắn chằm chằm: "Tiếp tục kể tội."
"Không còn tội..." Mặc Nhiên khép mắt lại, giọng khàn khàn, "Để kể."
Mộc Yên Ly liền ra lệnh cho đệ tử tiến đến lấy chút máu của Mặc Nhiên, sau đó bôi lên quả cân, cân kia tại khắc ba chữ nhỏ xíu "Công thiện đức", là dùng để cân công đức của người ta.
Nàng đặt quả cân lên bàn cân.
Thiên cân chậm rãi chuyển động, trừ Mặc Nhiên, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào kim đồng hồ màu vàng kia——
"Dập nát hồn phách"... Vẫn là "Dập nát hồn phách"...
Kim đồng hồ lẻ loi di chuyển.
Dập nát hồn phách.
Lại không thoát được vòng dập nát hồn phách.
Tiết Mông nắm chặt loan đao Long Thành bên gối, sắc mặt cực kỳ khó coi, cậu nhìn chằm chằm thiên cân kia. Cậu hết sức dựng thẳng eo mình, bởi biết nếu suy sụp hạ xuống, chỉ sợ không thẳng lại được.
Cậu hơi hơi phát run, giờ phút này tay cậu còn lạnh hơn cả huyền thiết Long Thành.
Đôi mắt đẹp của Mộc Yên Ly chớp cũng chẳng chớp một cái nhìn pháp cân màu vàng, kim đồng hồ kia di chuyển ngày càng chậm, di chuyển ở khu vực "Dập nát hồn phác", cơ hồ đã quyết định xong.
Nàng phất tay áo, nhàn nhạt nói: "Được, xem ra đại cục đã..."
"Còn di chuyển."
"Tiết công tử..."
Tiết Mông trừng mắt nhìn nàng, cậu đang nói, cho dù giọng cũng run rẩy đến lợi hại, cho dù cậu không biết mình là vậy tới tột cùng là đúng hay sai.
"Kim đồng hồ còn di chuyển."
Mộc Yên Ly nói: "Dừng nhanh thôi."
"Vậy chờ nó dừng đã."
Mộc Yên Ly đối diện với tầm mắt cậu.
Một lát sau, trên mặt nàng hiện lên một ý cười trào phúng thanh lãnh: "Được, vậy chờ nó dừng."
Nắng chói chang, hun cát đá mặt đất mênh mông thành một tầng khói mờ.
Bọn họ chờ, tất cả mọi người nhìn kim đồng hồ kia, chờ nó dừng lại. Nhưng kỳ quái là kim đồng hồ kia qua hồi lâu cũng không ngừng lại——
Nó tựa hồ đắn đo không biết nên phán quyết Mặc Vi Vũ thế nào cho chuẩn, nó hoảng loạn, do dự mà hướng tới nơi giảm nhẹ tội hơn, chậm rãi, từng chút từng chút.
Mộc Yên Ly tựa hồ cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, nàng không hé răng, vạt áo vàng nhạt lay động, lẳng lặng đợi thiên cân thần võ phán quyết.
Đốt ngón tay Tiết Mông trắng bệch, cậu gắt gao nhìn chằm chằm cây kim kia, tựa hồ tính mạng sắp lấy đi không phải Mặc Vi Vũ, mà là lấy đi mấy năm quen biết này của cậu và Mặc Nhiên.
Từ khinh thường tới chán ghét, từ chán ghét tới quen biết, từ quen biết tới chấp nhận.
Đến tột cùng là từ ban đầu đã sai rồi, hay là sau một tiếng "Ca" kia, đã sai tới thái quá?
Cậu không biết.
Cậu nhìn chằm chằm cây châm kia, trong lòng mênh mang không nơi nương tựa, chỉ có thể nhìn chằm chằm kim cân ôm hy vọng.
Đừng dừng lại.
Xin ngươi.
Tiếp tục lên trước một chút, ngươi xem đi, chỉ thêm chút nữa...
Tên kia sai thế nào, nhưng cũng mất đi linh hạch, lui vạn mã ngàn quân.
Sao có thể chịu cực hình chứ?
Sao có thể dập nát hồn phách chứ...
Một chút. Lại một chút.
Đến cuối cùng.
——
"Sống moi linh hạch."
Mộc Yên Ly mặt vô biểu tình mà tuyên bố, nàng nhìn qua cực kỳ công chính cũng cực kỳ máu lạnh, so với ánh sáng vàng liễm diễm ấm áp trên người nàng cực kỳ khác biệt, cả người nàng còn thanh lãnh hơn cả sương tuyết.
Kim đồng hồ ngừng.
Mũi nhọn run rẩy chỉ vào bốn chữ "Sống moi linh hạch."
Đó là thẩm phán cuối cùng dành cho Mặc tông sư.
Mộc Yên Ly nói với quần chúng mênh mông cuồn cuộn, và thập đại môn phái trên đài——
Quả thật là thập đại môn phái, Thiên Âm Các vẫn giữ lại ghế cũ của Nho Phong Môn, trên ghế kia lẻ loi ngồi một người, là Diệp Vong Tích một thân hắc y.
Nàng đeo túi đựng tên của Nam Cung Tứ, trên gối nằm Não Bạch Kim đã mất chủ nhân vĩnh viễn, sắc mặt nàng thực tiều tuỵ, nhưng ánh mắt lại thanh tỉnh, nàng cũng đang xem hết thảy trên đài thẩm phán.
Mộc Yên Ly nói: "Trời xanh có mắt, gương sáng treo cao, Thiên Âm Các phán ưu khuyết điểm, chưa từng làm rối kỷ cương, chưa từng có bất công, chưa từng cố ý gây khó dễ, phán, Mặc Nhiên Mặc Vi Vũ, hình pháp sống moi linh hạch. Hạn là ba ngày, kính báo thiên hạ, nếu không có dị nghị, ba ngày sau——"
Tiết Mông vẫn luôn nhắm mắt chịu đựng, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu bỗng vụt dậy, giáp bạc nhẹ xanh lam loé sáng: "Ta có dị nghị."
"..."
"Không cần chờ tới ba ngày sau, ta giờ có dị nghị."
Phía dưới tiếng ồ lên càng lớn: "Tử Sinh Đỉnh con mẹ nó mau đóng phái đi! Thứ gì thế!"
"Dứt khoát thẩm luôn Tiết Chính Ung với Tiết Mông đi! Tám chín phần mười là cùng một phe, sao tới nước này còn muốn nói giúp ma đầu!"
"Lúc ấy cờ Trân Lung giáng thế, sao không giết người Tử Sinh Đỉnh chứ? Các ngươi thật sự không phải ma quỷ à?"
Sắc mặt Tiết Mông xanh mét, Mộc Yên Ly đương nhiên nghe được, nhưng nàng mắt điếc tai ngơ, chỉ nhàn nhạt nói: "Tiểu Tiết công tử còn muốn nói gì, ta chăm chú lắng nghe."
Tiết Mông há miệng thở dốc, nhất thời tựa hồ không biết nói gì. Vương phu nhân trong lòng thập phần lo lắng, lặng lẽ kéo cậu: "Mông nhi, vẫn còn ba ngày, chúng ta bàn bạc kỳ hơn, ngẫm lại nên nói sao cho ổn..."
Tiết Mông lại như không nghe thấy mẫu thân nói, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộc Yên Ly một lát, lại quay sang cân, cuối cùng ánh mắt cậu dừng trên màu đen nhỏ ở nơi xa kia.
Đó là Mặc Nhiên trên đài hình.
Đôi mắt Tiết Mông bỗng run lên, như rèm bị gió thổi bay, đáy mắt gợn sóng.
Tối cũng không phải, sáng cũng không đúng.
Cậu không đầu không đuôi mà nói: "Huynh ấy đã không còn linh hạch."
Mộc Yên Ly: "Có ý gì?"
Tiết Mông bỗng nhiên kích động, cậu ngoái đầu nhìn nàng: "Có ý gì? Ngươi không hiểu à? Cứu người của ngươi ở Tử Sinh Đỉnh, người đẩy lui quân cờ, chẳng lẽ không phải huynh ấy à? Mộc các chủ, ta muốn biết ngươi nên hành hình ra sao? Linh hạch huynh ấy nát rồi! Các ngươi còn muốn làm gì? Moi tim huynh ấy ư?"
Trong mắt cậu chứa nước mắt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
"Sống moi linh hạch, sống moi linh hạch... Không có linh hạch, có phải các ngươi lấy luôn mạng huynh ấy không!"
Mộc Yên Ly nheo mắt lại: "Thiên Âm Các tự có cách của Thiên Âm Các."
"Làm theo quy củ, phán quyết sau khi đưa ra, ba ngày sau sẽ hành hình." Bỗng nhiên vang lên một giọng nói hơi khàn, mọi người đưa mắt nhìn lại, người nói lại là Diệp Vong Tích, "Các chủ có cách nào, mong nói rõ tại đây."
Lập tức có người Bích Đàm Trang nổi giận: "Ngươi có tư cách gì mở miệng? Ngươi là cái thá gì?"
Càng có người khẽ nói nhỏ: "Ỷ vào có Khương Hi chống lưng cho nàng, ỷ vào cái chết của Nam Cung Tứ đổi lại trong sạch cho Nho Phong Môn, ả thật đúng là coi như chuyện mình như xưa, chuyện lớn thế, một nữ lưu vô danh chất vấn chủ Thiên Âm Các vậy, ả cũng xứng?"
Diệp Vong Tích bỏ mặc mấy câu này.
Cho tới lúc kẻ kết oán cùng Nam Cung gia khi xưa, lớn tiếng với nàng: "Diệp Vong Tích, Nho Phong Môn đã vong, ngươi một mình một người ngồi kia, không phải cho rằng mình là chưởng môn Nho Phong Môn chứ?"
Diệp Vong Tích ôm Não Bạch Kim kêu gừ gừ, không khôi phục chút linh lực nào trong lòng. Nàng côi cút đứng một mình, không giận cũng chẳng cãi, chờ những âm thanh phẫn nộ hoặc chê cười yên ổn lại, nàng nói: "Thống lĩnh ám thành Nho Phong Môn còn ở đây, vong hay không vong, không phải do các ngươi nói là được."
"Ngươi——"
Diệp Vong Tích không muốn lắm lời với kẻ khác, một đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộc Yên Ly: "Còn mong các chủ nói rõ."
Mộc Yên Ly nói: "Thế gian này không phải là không có cách moi linh hạch đã nát, linh hạch nát, nhưng mảnh nhỏ vẫn nằm trong khoang tim, cái gọi là sống moi linh hạch, đương nhiên cũng không cần có linh hạch hoàn chỉnh."
Sắc mặt Tiết Mông trắng như giấy: "Nên ngươi định làm gì?"
"Thi pháp moi hết mảnh linh hạch nhỏ có thể lấy ra." Mộc Yên Ly nói, "Thiên Âm Các sẽ không lấy mạng của hắn..."
"Mạng" còn chưa ra khỏi miệng, Tiết Chính Ung đã bật dậy, trên mặt phủ mây đen: "Đào hết mảnh linh hạch nhỏ?"
"Không sai."
"Vậy phải đào bao nhiêu lần?" Mắt hổ của Tiết Chính Ung giận dữ mở to, bên mái ông đã lẫn tóc bạc, "Năm lần? Mười lần? Sống moi linh hạch làm tổn thương tim, mỗi lần đều đau cực độ—— mấy năm trước Thiên Âm Các từng moi linh hạch một phạm nhân, nàng ta không chịu nổi, trở về nhà giam cùng ngày đã chết."
Mộc Yên Ly đạm mạc nói: "Đó là nàng ta thể nhược, không thể trách Thiên Âm Các."
"Vậy ngươi không bằng trực tiếp lấy mạng hắn đi!" Tiết Chính Ung phẫn nộ quát, "Mộc Yên Ly, mảnh linh hạch nhỏ! Phiền ngươi nói ra miệng, linh hạch hắn nếu vỡ thành hai, thì moi hai lần, nếu là ba, thì moi ba lần... Nhưng nếu vỡ thành trăm ngàn mảnh thì sao? Có phải ngươi muốn lăng trì hắn luôn?! Ngươi chính là đang lăng trì hắn!!"
"Nếu vỡ thành vậy thật, cũng chính là mệnh của hắn."
Tiết Chính Ung cứng họng.
Mệnh?
Mệnh cái gì.
Ông vì mệnh, nhận nhầm đứa trẻ này coi như cháu trai mình nuôi lớn.
Ông cho đứa nhỏ này người nhà, sư phụ, cho đứa nhỏ này chỗ ở, một gia đình. Nhưng mệnh đứa nhỏ vốn là vận mệnh thế nào?
Tư sinh khí tử, từ nhỏ ăn không đủ no, theo mẫu thân ăn xin bán nghệ mà sống.
Mẫu thân chết, hắn chỉ là một đứa bé gầy yếu, kéo thi thể dần dần, tới bãi tha ma, tự mang ấm áp duy nhất thơ ấu của mình, tự tay mai táng.
Hắn từng chịu bị đánh vô số lần, quở trách vô số lần, hắn bị coi như đồ chó chết, bị vu oan hãm hại.
Ai cũng mong thế đạo công bằng, nhưng từ một khắc sinh ra, vận mệnh vốn đã bất công——
Vì sao thế gia công tử được hương xe bảo mã, thiên kim đổi lấy nụ cười mỹ nhân.
Bên kia bá tánh nghèo khổ phiêu bạt khắp nơi, không thể không lấy kiến làm đồ ăn, thiên địa làm nhà.
Vì sao có người có thể vô ưu tận tình làm nũng với mẫu thân.
Có người lại phải mang thi cốt mẫu thân, tới trước mặt hào môn thế gia, đổi lại một câu, "Mệnh trung ba thước, ngươi khó cầu một trượng."
Vì sao có kẻ hèn mọn xuống mồ.
Có kẻ trời sinh phú quý.
Việc này không công bằng.
Theo vận mệnh bất công đảo lộn từng kẻ ở nơi thấp nhất, khi ra một lệnh điều chỉnh giá cũng có thể cướp đi tính mạng người thân bên cạnh họ——
Công chính ở đâu?
Đều là người sống sờ sờ cả, có thể nào không hận trong lòng, có thể nào siêu thoát thoải mái.
Đứa nhỏ này dù làm sai, cho dù không phải cốt nhục có quan hệ huyết thống với ông, cho dù là vận mệnh trêu cợt... Gặp chuyện thế này, vẫn đau lòng.
Tiết Chính Ung nhắm mắt lại.
Ông lẩm bẩm: "Quá tàn nhẫn, thiên cân thần võ có lẽ căn bản không suy tính với tình huống linh hạch vỡ nát này... Mấy trăm lần, Mộc Yên Ly."
Ông nâng mắt lên, giọng phát run.
"Ngươi muốn cầm đao, đâm xẻo tin hắn, mấy trăm lần."
"..."
Trong trời đất sáng rỡ, Thiên Âm Các hết thảy đều nghiêm cẩn, công chính, không chút cẩu thả.
Tiết Chính Ung ngẩng mặt, nhìn tầng mây mờ mịt chậm rãi trôi qua.
"Được rồi, giờ hắn có tội phải trả, hắn nợ thế đạo này, cũng nên trả hết thôi."
Gió nổi lên.
Tiết Chính Ung bỗng nghẹn ngào.
"Nhưng thế đạo này nợ hắn thì sao đây... Có người còn cho hắn ư... Có người còn cho hắn ư..."