Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 267: Kim Long Bàn Trụ

Edit: LuBachPhong36
Sư Muội đầu tiên là đút Sở Vãn Ninh một viên thánh dược chữa thương, rồi sau đó cúi người, ngón tay mềm mại tinh tế như mười con bạch xà mê hoặc lòng người luồn vào giữa tóc. Hắn nâng gáy Sở Vãn Ninh lên, áp trán mình lên trán y.


"Trang Chu mộng*, điệp hóa thân, suốt đêm thường bầu bạn......"
Trong miệng khẽ niệm chú quyết, đang niệm niệm, lại bỗng nhiên ngưng lời.
Vốn dĩ hắn định thi chú loại bỏ một ít hồi ức của Sở Vãn Ninh, đây là pháp chú hắn am hiểu nhất, trước đó hắn đã dùng trên người Mặc Nhiên.


Nhưng có lẽ vì trong cơ thể Sở Vãn Ninh giờ đây linh hồn cực kỳ hỗn loạn, ký ức cũng đang trong giai đoạn hồi phục, sinh ra bài xích rất lớn đối với bên ngoài, hắn phát hiện chiêu này không còn hiệu quả đối với Sở Vãn Ninh.


"Đúng thật là phiền phức!" Sư Muội thở dài, hắn nhắm mắt lại, rồi sau đó mở ra ——


Ánh sáng yêu dị quanh quẩn trong đôi mắt đào hoa. Hắn dùng đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, rồi sau đó lại lần nữa thì thầm: "Trang Chu mộng, điệp hóa thân, suốt đêm thường bầu bạn, chuyện xưa như nước chảy, say dài trong núi sâu*..."


Lần này lại có chút hiệu quả, nhưng cũng không phải là hoàn mỹ.
Chú pháp của hắn giống như một khối đá to ném xuống mặt hồ, tuy rằng lúc này nổi lên tầng tầng sóng cuộn, nhưng cũng rất nhanh đã quay về nguyên trạng.
Nhưng cũng chẳng sao, có thể quên đi chỉ một chút cũng tốt.


Hắn không hi vọng lúc mình và Sở Vãn Ninh cùng chìm nổi trong biển dục, trong đầu Sở Vãn Ninh vẫn còn sát khí quá mạnh.
Như vậy thật mất khẩu vị.
"Sư tôn, ngủ đã lâu, ngươi cũng nên tỉnh đi."


Tiếng gọi nhẹ nhàng phảng phất như cổ chú, sau một lúc lâu, hàng mi Sở Vãn Ninh khẽ động, chậm rãi hé mở đôi mắt.
Bởi vì chú quyết của Sư Muội nên ý thức y tạm thời trở nên mơ hồ, tạm dừng ở kiếp trước, ngừng ở thời điểm sau khi Sư Muội chết.


Sở Vãn Ninh đã từng bị Mặc Nhiên thương tổn quá sâu sau khi hắn đau đớn vì bị mất tình cảm, nên trong tiềm thức y nghĩ rằng nếu có thể thay đổi được chuyện đó thì tốt rồi. Do vậy thần thức y lúc này liền ngược dòng về lại những năm tháng đó.


—— Nhưng mà, ba hồn sáu phách của con người vốn vô cùng tinh diệu, trong cơ thể Sở Vãn Ninh lúc này lại phải chứa linh hồn của hai đời, cho nên dù bị Sư Muội làm pháp chú, đầu óc vẫn hỗn loạn, dáng vẻ cả người mờ mịt như đang nằm mộng.


Ký ức của y đã rối loạn, chẳng phân biệt được đâu là mộng đâu là tỉnh.
"...... Sư Minh Tịnh?"
"Ừ." Giọng nói Sư Muội rất ôn nhu, ôn nhu khi cố gắng đè nén một loại tình cảm vặn vẹo nào đó, "Là ta."


Sở Vãn Ninh dường như rất mệt mỏi, sốt cao làm cả người y không khoẻ, y chỉ như có như không mà lên tiếng, rồi khép lại đôi mắt.
Sư Muội biết y đang thích ứng, cũng không vội, ở bên cạnh bình tĩnh mà chờ.


Một lát sau, hắn nghe được Sở Vãn Ninh đang nhắm mắt lại thấp giọng than một câu: "Ta sợ mình đang nằm mơ....... Thật tốt, ngươi còn sống."
Biết ký ức y ngừng lại ở chỗ sau khi thiên liệt xảy ra, nhưng hắn cũng không ngờ y lại có cảm xúc như vậy. Trong lòng Sư Muội vừa cảm động, nhưng vừa có chút chua xót.


"Ngươi luyến tiếc ta chết sao?"
"...... Ngươi còn trẻ như vậy...... Có nhiều người thích ngươi như vậy......" Sở Vãn Ninh nhẹ giọng, "Không nên là ngươi. Xin lỗi......"
"......"
"Nếu là ta thì tốt rồi. Ít nhất không có người quá đau lòng."


Nỗi chua xót trong lòng càng thêm rõ ràng, đang khuấy động trong trái tim tử khí trùng trùng của hắn. Loại cảm giác này hắn đã từng có, đó là năm xưa khi lần đầu tiên căng dù đi cùng Sở Vãn Ninh về nhà, sau này qua nhiều năm âm mưu tính kế như vậy, người bên mình chết đã chết, tan đã tan.


Hắn ẩn núp ở nơi tối tăm, buộc chính mình trở thành một khối đá cứng vô tình.
Sau này, hắn thực sự cho rằng bản thân mình chính là khối đá, mãi cho đến hôm nay, hắn mới chính xác rõ ràng mà cảm thấy, trái tim mình vẫn còn tồn tại.
Chua – ngọt – đắng – chát đều có, lại còn ngứa.


Hắn biết rõ mình không nên có loại cảm xúc này, cơn mưa chua xót kia sẽ ăn mòn đá cứng, rêu xanh mềm mại kia sẽ làm hắn sụp đổ.
Nhưng hắn vẫn không được nhịn nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, trái tim thình thịch mà đập mạnh.


Hắn há miệng hít sâu, cổ họng khô khốc, vì thế lại nuốt nước bọt, mới khôi phục lại, hỏi: "Vậy còn ngươi? Ta chết rồi, ngươi đau lòng sao?"
"......"
"Ngươi từng đau lòng sao?"


Mắt phượng Sở Vãn Ninh nửa mở, bên dưới hàng mi dài rậm là một đôi mắt đã chứa quá nhiều tâm sự. Sư Muội cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt ấy, muốn tìm kiếm một chút cảm xúc rõ ràng.
Nhưng không có.


Tựa như, nước đơn độc tưới thì chỉ có nước, lúa đơn độc gieo thì chỉ có mầm, tình cảm đơn độc mà đặt vào một nơi, thì ở nơi đó chỉ có đúng một loại tình như thế mà thôi.


Đáng tiếc, tình cảm của con người vĩnh viễn không thể chỉ có một loại, Sư Muội chết, khiến y từng đau lòng, từng thống hổ, từng tự trách, sau đó lại thành hối hận. Đủ loại tình cảm hỗn loạn đan xen vào nhau, giống như hạt lúa hòa vào nước cùng gieo xuống, sớm đã biến chất lên men, không còn dáng vẻ của năm xưa nữa.


Sư Muội vẫn chấp niệm sâu đậm mà truy hỏi: "Sư tôn, nếu cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có bằng lòng cứu ta như cứu hắn không—— vứt bỏ tính mạng của chính mình mà tới cứu ta?"
Trong mắt Sở Vãn Ninh một khoảng mênh mông.
"Có thể hay không?"


"Sư Minh Tịnh......" Y chỉ kịp nói được ba chữ này, đột nhiên môi đã bị thô bạo lấp kín.
Đợi câu trả lời lâu như vậy, nhưng đến thời khắc thật sự nói ra, lại không dám nghe, không muốn nghe.
Sư Muội nghĩ, đại khái mình cũng đã biết đáp án.


Trong lồng ngực hắn oán khí khuấy đảo lung tung, hắn như đang trả thù mà hôn lên đôi môi nam nhân trên giường, tham lam ʍút̼ vào. Lúc đầu Sở Vãn Ninh còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi đầu lưỡi Sư Muội định cạy ra khớp hàm mà vói vào bên trong, y mới như người bừng tỉnh giữa mộng, bỗng dưng mở to hai mắt.


"A ——!"


"Xuỵt, đừng lên tiếng." Giọng nói Sư Muội như thở dốc, hạ chú quyết im lặng vào cổ họng Sở Vãn Ninh, "Chú quyết này là trước đây ngươi từng dạy cho chúng ta, nói có thể giúp chúng ta ở chỗ nguy hiểm không phát ra âm thanh. Ngươi có nghĩ đến sẽ có một ngày nó bị ta áp dụng ngược lại trên người ngươi?"


Hắn nói, căn bản không thèm nhìn sự mờ mịt cùng phẫn hận trong đôi mắt Sở Vãn Ninh, sự đố kỵ ghen ghét và nóng vội của hắn gần như khiến hắn thất thố: "Sư tôn, ngươi biết không? Hai đời. Ta dốc sức, thận trọng từng bước, ta chưa từng có một ngày yên ổn".


Hắn trói hết chân tay Sở Vãn Ninh lại, buộc vào đầu giường, vừa làm vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thực sự không phải người bình thường, chuyện ta buộc phải làm cũng không cho phép ta trở thành người bình thường, nhưng như thế thì làm sao?! Đến cái con rối như Đạp Tiên Đế Quân kia ta còn có thể muốn làm gì thì làm, dựa vào cái gì ta phải lo trước lo sau?"


Sư Muội nói như vậy, lại nhìn thấy Sở Vãn Ninh đang ở dưới thân hắn mà giận dữ giãy giụa, hắn cảm thấy vừa thống khổ lại vừa sung sướng.


"Hiện giờ xem như ta đã nghĩ thông rồi. Nhân sinh có đắc ý hay không, cũng đều muốn tận hoan..... Sư tôn." Hắn đứng dậy, vội vàng dồn dập bắt đầu cởi quần áo Sở Vãn Ninh, "Thật vất vả mới đi được đến bước này, cũng nên để ta nếm tư vị của ngươi một chút. Xem như khen thưởng đối với đồ nhi..., nhỉ?"


Người bệnh nặng cũng không có nhiều sức để phản kháng, Sư Muội dễ như trở bàn tay đã cởi xong quần áo y. Không khí hơi lạnh, ngọn đèn dầu mông lung, trên thân thể đường cong mạnh mẽ, cơ bắp căng chặt nam tính kia toàn là dấu vết tím tím xanh xanh mà Mặc Nhiên lưu lại trước đó.


Đôi mắt Sư Muội u tối đi, nhẹ giọng như nói mê: "Hắn cũng thật là, tàn nhẫn như vậy."
Nói xong, nâng tay lên, nắm cằm Sở Vãn Ninh, nhìn thẳng vào cặp mắt kia.


Mắt phượng giờ phút này tựa như bị phủ một tầng sương mù, Sở Vãn Ninh có lẽ không phân rõ được đây là cảnh trong mơ hay đời thực, đại khái cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật quá hoang đường không giống sự thật, nhưng cũng cảm thấy xúc cảm quá chân thật không giống là giả.


Hơn nữa ký ức hai đời kiếp trước kiếp này hỗn loạn, muốn y lập tức phản ứng kịp cũng không thể dễ dàng như vậy.


"Ta không giống với hắn." Sư Muội nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh trong chốc lát, ánh mắt dần dần lại dịu dàng, dẫu vậy bên dưới sự dịu dàng kia cũng mang theo chút quỷ dị, "Hắn căn bản không biết nên làm ngươi nghiện như thế nào. Ngươi thử qua ta, sẽ biết hắn chẳng là cái gì."


Nói xong, hắn bắt đầu cởi thắt lưng của mình.
Hắn vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một áo choàng dài, dễ như trở bàn tay đã cởi xuống hết, áo trườn trên mặt đất, lộ ra thân thể tinh tế đẹp đẽ như côn sơn mỹ ngọc.
"Sư tôn......"
Hắn thì thầm, nghiêng thân đè lên.


Mặc kệ đây là mộng hay là thật, Sở Vãn Ninh đều ghê tởm đến không chịu nổi, cả người đang run rẩy, sắc mặt xanh mét.
"Trên người ngươi nóng quá."
"......"


Nếu giờ phút này mà cởi bỏ cấm chú đối với Sở Vãn Ninh, nam nhân này chỉ sợ sẽ chửi ầm lên, sát khí bức người. Nhưng Sư Muội vẫn nhịn không được, vừa vuốt ve vừa lẩm bẩm nói: "Bên trong sẽ càng nóng sao?"
"Sư...... Minh Tịnh!"
Sư Muội nghe tiếng, bỗng dưng ngẩn ra.


"...... Tự mình cởi bỏ chú quyết?" Hắn nhướn đôi lên mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt Sở Vãn Ninh, "Ngươi, người này, thật là......"
Môi răng Sở Vãn Ninh khẽ run, lại ho ra máu, khàn giọng nói: "Ngươi làm càn! Cút cho ta!"
Sư Muội trầm mặc, cúi đầu nhìn nam nhân dưới thân.
Người này là quá hung dữ?


Quá cố chấp?
Hay là không biết cam chịu số phận, không chịu thua?
Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng câu chữ đến bên miệng, ngược lại không biết nên nói gì.


Cuối cùng Sư Muội chỉ cười cười, rồi sau đó, ngay lúc Sở Vãn Ninh sắp gầm lên câu tiếp theo, bỗng dưng bịt kín miệng y, hắn nhanh tay tháo dây buộc tóc xuống, buộc vào giữa môi răng y.
"Nếu pháp thuật ngươi có thể tránh thoát, vậy ta đành phải trói thôi. Xin lỗi sư tôn."


Nhìn thấy sự kinh ngạc mờ mịt, rồi lại phẫn nộ khuất phục đến cực điểm trong đôi mắt kia, Sư Muội chỉ cảm thấy nhiệt huyết tăng lên, hắn cúi người thì thầm bên tai y: "Lát nữa bị ta làm cho sảng, cũng nhớ kêu nhỏ tiếng một chút, vị Đế quân bệ hạ kia vẫn còn ở bên ngoài, nếu để hắn nghe được ngươi ở dưới thân ta cũng ɖâʍ đãng như vậy, ngươi đoán xem, hắn có vui không?"


Ngón tay Sư Muội từng chút từng chút dời xuống, lưu lại ở mỗi một chỗ dấu hôn xanh xanh tím tím, lúc hắn dời tay xuống chút nữa, Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục đâm xuyên.


Trong ký ức hỗn loạn của y, khi ngừng ở kiếp trước, thời điểm y chưa phát hiện bí mật Mặc Nhiên bị trúng chú quyết, vì vậy y đã cực kỳ hận Mặc Nhiên.
Nhưng quan trọng là, y càng hận chính mình vì hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.


Mặc dù y đối với Mặc Nhiên khuất nhục như vậy, ghét bỏ như vậy, thất vọng như vậy. Nhưng khi bị Mặc Nhiên ôm, khi nghe thấy tiếng thở dốc của Mặc Nhiên, khi mồ hôi trên bụng người đó nhỏ xuống thân thể mình, y vẫn sẽ thân bất do kỷ mà cảm thấy kích thích cùng sảng khoái.


Thậm chí trong vài lần điên cuồng hoan ái, y có thể cảm nhận được chính mình lén lút khát vọng Mặc Nhiên đừng dừng lại, cứ như vậy mà xé nát chính mình, xỏ xuyên qua linh hồn mình.
Mưa rền gió dữ triền miên khi đó làm y sinh ra một loại ảo giác an bình.


Khi nằm trong lồng ngực Mặc Nhiên, thỉnh thoảng y sẽ cảm thấy cái gì cũng chưa xảy ra, sẽ cảm thấy, cái người không ngừng dây dưa với mình đây, có lẽ cũng yêu mình.
Nhưng với Sư Muội lại không như vậy.


Tuy y không biết tại sao lại rơi vào ác mộng kỳ quái thế này, nhưng khi Sư Muội chạm vào y, y chỉ có phẫn nộ và hoảng sợ, y căn bản không thể chịu nổi quan hệ như vậy......
Y căn bản không thích.


Cơ thể của Sư Muội cũng không giống với trong ấn tượng của y, cao lớn hơn, nhưng vẫn trắng nõn mịn màng như trước, đường cong mềm mại ưu nhã, trơn mượt như dùng mỡ dê ngưng khắc mà thành, khí vị hương thơm trên người tươi mát.
Chẳng phải cái cảm giác mạnh mẽ hùng hồ mà y quen thuộc ——


Y chỉ quen thuộc đối với cơ thể của Mặc Nhiên. Làn da người ấy tuy tái nhợt nhưng bên dưới lại chảy cuồn cuồn dòng máu mãnh thú, cực kỳ hoang dã. Hơi thở nam tử thần khiết đó như ánh mặt trời trưa hè chói chang, thiêu đốt con tim.
Tuy rằng có đôi khi sẽ nhuốm mùi máu, nồng mùi tanh.
Rất cứng. Rất lạnh.


Nhưng lồng ngực rắn chắc ấy lại rất nóng.
Sở Vãn Ninh bỗng dưng mở mắt ra, đôi tay bị trói không ngừng giãy giụa, khiến cổ tay bị thít chặt đến rươm rướm máu tươi, đuôi mắt cũng vì khuất nhục mà nổi lên hai vệt đỏ.


Nhưng y giãy giụa cũng không có tác dụng gì, trên đệm giường trải lớp da thú thật dày, giãy giụa cũng chẳng phát ra âm thanh gì lớn.
Sư Muội rất hứng thú mà nhìn y giống như con thú nhỏ bị vây, cuối cùng cười cười: "Sư tôn cần gì phải uổng phí sức lực? Vẫn không tin ta sẽ làm ngươi thoải mái sao?"


Hắn nói, nâng đôi chân thon dài mà săn chắc của Sở Vãn Ninh lên, vòng eo tiến đến, ánh mắt u ám, giống như trong vô số lần hắn ảo tưởng mà tiến vào.


Sở Vãn Ninh bỗng dưng khép chặt đôi mắt, môi đã cắn đến nát, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay —— cơ bắp toàn thân y đều căng cứng, không phải bởi vì sợ sự đau đớn sắp sửa xâm nhập.
Mà bởi vì bị sỉ nhục.
Thật sự quá sỉ nhục, mặc kệ tất cả chuyện này là thật hay giả.


Nếu là giả, y sẽ tự mình sỉ nhục bản thân mình sao lại có ảo mộng như vậy.
Nếu là thật, y sẽ tự mình sỉ nhục bản thân mình sao lại ngu xuẩn như vậy, nhận ba tên đồ đệ, hết hai tên mang tâm tư đại nghịch bất đạo thế này.
Nhưng y trước sau vẫn là một người có thói quen tự xét lại bản thân.


Nếu nói Mặc Nhiên có dục niệm đối với y, thì còn có thể nói đó là vấn đề của Mặc Nhiên. Như vậy Sư Muội cùng Mặc Nhiên lại giống nhau thì sao?


Y nhịn không được bắt đầu hoài nghi chính mình có phải đã có chỗ làm sai, làm không đúng, làm không tốt dáng vẻ một sư phụ của người khác hay không, mới có thể khiến hết một tên rồi đến hai tên đồ đệ của mình động lên cái loại dã tâm lang sói trên giường thế này.


Rốt cuộc là y sai ở chỗ nào rồi, mới gặp phải cái tội như vậy.
"......"
Giằng co, căng thẳng.
Thật lâu sau, lại không thấy động tĩnh gì.


Sở Vãn Ninh chậm rãi mở to mắt, tròng mắt màu nâu u tối chuyển động, nhìn thấy Sư Muội không biết vì sao đứng cứng đờ ở chỗ cũ, xuân sắc trên mặt mất sạch không còn chút gì, ngược lại mặt đen như đáy nồi. Y còn chưa hoàn toàn hiểu được tại sao Sư Muội lại có vẻ mặt này, ánh mắt đã dời xuống mấy tấc, lại nhìn thấy một hình ảnh khiến y câm nín không nói nên lời ——


......
Cái thứ...... gì......
Bầu không khí nồng đậm tình thú lúc nãy, giờ quét một phát mất sạch, nhất thời Sở Vãn Ninh có cảm giác như bị sét đánh trúng.
Khụ khụ khụ...... Cái vật dưới thân Sư Muội kia vậy mà lại có màu..... màu vàng kim


Hình cảnh này thật quá hoang đường, Sở Vãn Ninh cứng đờ quay đầu đi chỗ khác, không muốn hại mắt.
Nhưng vài giây qua đi, y lại cảm thấy không đúng —— người bình thường nào lại có cái thứ đó màu kì vậy?
Vì thế y lại căng da đầu xoay mặt qua, xanh mặt, nhìn thoáng qua.


Lúc này thì y đã thấy rõ ràng, không phải cái của Sư Muội có ánh vàng rực rỡ, mà là một con tiểu ma long màu vàng kim không biết xuất hiện từ khi nào đã chiếm cứ toàn bộ vị trí chỗ đó của Sư Muội. Con tiểu long đó bám cũng thật chắc, nó ngẩng cái đầu rồng lên, tức giận tận trời mà mắt to trừng mắt nhỏ với Sư Minh Tịnh, thái độ của nó tựa như nếu Sư Muội mà dám làm bậy, nó sẽ lập tức độc ác, một phát thít nát cái vật nó đang quấn kia thành từng mảnh nhỏ.


Sở Vãn Ninh: "......"
Sư Muội: "......"
Tiểu ma long hung ác nhe răng, nhìn cái người xui xẻo bị mình quấn chặt mà quát lên: "Oa, mié a* ——!!"
Nếu không phải tay đã bị trói, Sở Vãn Ninh giờ phút này rất muốn giơ tay đỡ trán. Y thực sự không dám nhìn nữa.


"......" Sư Muội trầm mặc sau một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Sao lại thế này?!"
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được âm thanh cửa bị ầm một tiếng đá mở ra, khuôn mặt hung ác nham hiểm của Đạp Tiên Quân xuất hiện phía sau vòm cửa, trong giọng nói là tràn ngập sát ý như tầng tầng mây đen kết thành.


Đạp Tiên Quân bước một bước vào cửa, hai cánh tay khoanh trước ngực liếc mắt nhìn. Ánh mắt hắn quét qua cái hình ảnh "Kim long bàn ngọc trụ" kia, trong sát ý lại nhuốm thêm vài phần châm chọc, sau đó môi mỏng khép mở, lạnh băng nói: "Vị tiểu thư này, mời ngài xuống giường."


Sư Muội đã thẹn quá hóa giận, nhất thời không hiểu rõ ý của hắn, giận dữ hỏi: "Cái gì tiểu thư? Ai?"
"Thật ngại quá." Đạp Tiên Quân lại rất là cẩn thận mà ngắm nghía đánh giá cái thứ đang bị tiểu long quấn chặt kia, "Hóa ra là vị công tử. Công tử quá nhỏ, bổn tỏa nhất thời không phát hiện."


Tiểu kim long vẫn đang bám tòn teng trên trụ, chòm râu nhếch lên nhếch xuống, nhe răng trợn mắt mà phụ họa với chủ nhân triệu hồi mình ra: "Mié a mié a!!"


Sự sỉ nhục đối với một người nam nhân, đến mức này chính là cực hạn. Tuy Sư Muội là người điềm tĩnh ung dung, nhưng giờ phút này cũng không ngăn được tức giận đến nổi đầy gân xanh, mặt nghẹn đỏ bừng. Hắn một thân quần áo hỗn độn, còn bị con quỷ ma long không biết ở đâu chui ra quấn chặt thế này, tức giận đến phát điên nhưng cũng chẳng có chút khí thế nào, cho nên dứt khoát im miệng.


Đạp Tiên Đế Quân bước qua phía hắn, dừng lại bên cạnh giường, đôi cánh tay khoanh trước ngực, nghiêng người tựa vào trụ giường.


"Hoa Bích Nam, có phải ngươi cho rằng mình lăn lộn không phát ra tiếng nào thì bổn tọa sẽ không biết ngươi đang làm cái gì không?" Hắn nheo mắt, trên khuôn mặt anh đĩnh là tràn đầy khinh thường, "Ngươi thật sự cho là bổn tọa năm nay ba tuổi sao. Hửm?"
——————————-


*Trang Chu mộng hồ điệp: đây là tên người ta thường gọi bài cuối cùng trong tác phẩm Tề Vật Luận của Trang Tử, bởi trong bài đó có đoạn văn nổi tiếng có nội dung như sau: "Xưa Trang Chu chiêm bao thấy mình là bướm vui phận làm bướm, tự thấy thích chí, không còn biết có Chu nữa. Chợt tỉnh giấc, thì lại thấy mình là Chu. Không biết Chu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Chu? Chu và bướm ắt phải có tánh phận khác nhau. Đó gọi là Vật hóa" – Thu Giang Nguyễn Duy Cần dịch nghĩa.


* Nguyên Hán văn chú quyết: Trang Chu mộng, điệp hóa thân, chung dạ thường tương bạn, tạc nhật như lưu thủy, trường túy thử sơn trung.


* Tiếng của tiểu long nguyên văn là咩呀: mie ya, có nghĩa là什么啊: cái gì á? Nếu mình không lầm thì mie ya này phát âm theo tiếng Quảng Đông, tức là tiếng Hoa mà người Hông Kông dùng.
Còn đây là Kim long bàn ngọc trụ, chư vị tự tưởng tượng =)))))