Edit: Chu
Beta: Shira
Gối đệm đỏ rực xen lẫn chỉ vàng liễm diễm, mũi cơ hồ ngửi thấy mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ tanh tưởi.
Sở Vãn Ninh nhìn mặt Mặc Nhiên, giấc mộng đã từng mơ thấy rất nhiều lần rốt cuộc trong khắc này chồng chéo lên nhau. Hoá ra đó không phải là mơ, mà là sự thật.
Y với Mặc Nhiên đã thân cận da thịt từ lâu rồi, bọn họ thế mà đã thành hôn từ lâu rồi, y bị Mặc Nhiên cầm tù, quỳ gối trên nền tuyết khẩn cầu được gặp mặt Mặc Nhiên...
Đều là sự thật.
Đến tận khắc này, Sở Vãn Ninh cũng không biết nên nói cảm thụ của mình thế nào, có lẽ trong mê hương toả hơi lạ kia, thần trí y cũng dần dần hợp lại với thần trí Sở Vãn Ninh ở một thế giới khác.
Cảm thấy cảm giác này.
Biết những thứ này.
Y phục bị xé rách, lúc hôn môi dày đặc rơi xuống, Sở Vãn Ninh khép hai mắt lại.
Y cảm thấy rất thống khổ. Y tới tột cùng là ai?
Là Bắc Đẩu Tiên Tôn trường kiếm hồng trần, hay là Sở Phi đáng nực cười nằm dưới thân hầu hạ quân? Là Sở Vãn Ninh được Mặc tông sư đối xử thật lòng, hay là sư tôn bị Đạp Tiên Quân thống hận?
Hết thảy dần dần mơ hồ trước mắt, chuyện cũ từng thứ vụt qua, như hoa rơi vào suối, y muốn vớt những hồi ức kia lên, nhưng đều không thể nhìn rõ.
Cuối cùng, chỉ có chuyện trên giường là có thể thấy được rõ ràng.
Trong hư cảnh này, y bị Mặc Nhiên thô bạo giữ chặt vòng eo, qυầи ɭót bị nóng nảy nhẫn tâm cởi bỏ, không phải những triền miên quen thuộc từng xảy ra, chỉ có xâm nhập thô bạo.
Tuy cảnh tượng là giả, nhưng y và Mặc Nhiên đều bị điều khiển thực hiện lại những động tác chân thật ở kiếp trước. Y bị Mặc Nhiên đè trên giường, thậm chí âu yếm hay hôn môi đều không có, chỉ nghe thấy tiếng y phục sột soạt vang lên, sau đó dương v*t nóng như lửa đã để ngay phía sau y.
"Sư tôn, ngươi cảm nhận cho cẩn thận, có cảm thấy khát vọng của nó không? Bổn toạ muốn lâm hạnh ngươi."
"Ngươi đồ... Nghiệt súc này!!"
Đáp lại y chính là một tiếng cười lạnh: "Ngươi không phải còn muốn mở lớn hai chân cho nghiệt súc làm à?" Sau đó chính là cảm giác bị xé rách, huyệt khẩu chưa bao giờ bị xâm phạm căng ra, dương v*t dữ tợn đột nhiên đâm thẳng vào.
Đau.
Thật sự rất thống khổ.
Y hoảng hốt nhớ tới gương mặt ôn nhu của Mặc Nhiên, trong bóng đêm, ở suối nước nóng chảy xiết hôn y, nói với y: "Ta vào người sẽ không chịu nổi đâu, nghe lời ta, lần sau hãy làm."
Nhưng mà Đạp Tiên Quân sẽ không dịu dàng như hắn, kích cỡ đáng sợ kia tựa hồ muốn xé rách thành ruột y, thô cứng nóng rực, bạo ngược như vậy nóng bỏng như vậy, vừa thô vừa dài, khi luật động cơ hồ làm y cảm thấy thứ đồ này sẽ đâm thủng bụng mình, xé rách vùng bụng, đâm xuyên qua y.
Sở Vãn Ninh giãy dụa như cá mắc cạn, đổi lại chính là một cái tát hung hăng của Đạp Tiên Quân, cắn răng nói: "Không phải chưa từng bị ta thượng, cũng đã làm ngươi nhiều lần như vậy rồi, còn giả vờ thanh cao tự thủ cái gì?"
Một bạt tai này, gương mặt sưng đỏ.
Y nghiêng mặt đi, tóc hỗn độn, đuôi mắt ửng hồng, không hé răng cũng chẳng rơi nước mắt, đêm nay khuất nhục hơn bất cứ khi nào, y lại cao ngạo hơn bất cứ thời điểm nào.
Mặc Nhiên giữ chặt vòng eo y, phần hông không ngừng đánh lên mông y, nơi hai người kết hợp ướt nóng tới đáng sợ, Mặc Nhiên muốn nhìn chăm chú gương mặt y, một lòng muốn thấy biểu tình y chịu nhục. Động tác đâm vào rút ra ngừng lại, nam nhân anh tuấn trên người thấp giọng thở dốc, ánh mắt u ám, cưỡng chế bẻ cằm y qua.
"Ngươi..."
Tựa hồ còn muốn nói câu chữ vũ nhục, nhưng trong ánh nên, cặp mắt kia rõ ràng đau đớn tới mức tận cùng, con ngươi ngậm nước nhẫn nhịn lại xinh đẹp như vậy, Mặc Nhiên nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên cúi người ngậm lấy cánh môi y, đầu lưỡi nóng như lửa lại ướt át xâm nhập vào trong, lưỡi thô ráp, càn quét trong khoang miệng y. Bên trên hôn kịch liệt, động tác đâm vào rút ra bên dưới càng hung ác, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mỗi lần đều đâm tới nơi sâu nhất, dương v*t cứng nóng thô to trong thân thể Sở Vãn Ninh đập đều đều rõ ràng.
Dịch thể sinh ra từ giao hợp giữa dương v*t và huyệt khẩu chảy ra...
Nụ hôn kết thúc, động tác của Mặc Nhiên càng thêm si cuồng nóng bỏng, đôi mắt không biết là tính dục hay là ái dục, dường như có chút mơ hồ: "Đừng siết chăn, ngươi là người của ta rồi, có thể ôm ta."
Câu nói hoàn chỉnh trong lúc giao hoan, là câu trìu mến duy nhất. Sở Vãn Ninh không nghe, không như hắn mong muốn ôm lấy hắn cùng hắn trầm luân giao hoan. Vì thế sắc mặt Mặc Nhiên dần dần đen lại, động tác xâm nhập càng thêm cuồng dã.
Sở Vãn Ninh trở tay siết chặt ga giường, gân xanh trên cổ tay nảy lên, y căn bản không chịu nổi ngược đãi như vậy, nhưng Mặc Nhiên không chịu buông tha y, bàn tay thô rộng vuốt ve vòng eo y, mông, Sở Vãn Ninh không biết đã đâm vào rút ra như vậy bao lâu rồi, nam nhân kia bỗng nhiên táo bạo, đột nhiên rút ra khỏi thân thể y, Sở Vãn Ninh nghe thấy bản thân khàn khàn rên lên, đã bị lật người, huyệt khẩu dính nhớp ɖâʍ mĩ bị căng rộng, thành ruột co rút, miệng huyệt tựa hồ còn dính dịch thể sinh ra từ lúc giao hoan, còn chưa kịp chảy ra, quy đầu dữ tợn nóng như lửa của nam nhân đã lại đè lên kẽ mông y, cự hành khẽ đâm nhẹ bên ngoài hai cái.
Y nghe thấy Mặc Nhiên nói:
"Có lớn không?"
"..."
"Phu quân của ngươi có làm ngươi sướng không? Hửm?"
Sở Vãn Ninh nghe thấy giọng mình đã gần như hỏng mất: "... Cút ngay..."
"Ngươi cút đi!"
Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, tựa hồ tìm gì đó bên cạnh, Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy chân mình bị mở càng lớn hơn, có thứ đồ dài lạnh lẽo không lớn lắm bị nhét vào trong thân thể mình.
Sở Vãn Ninh nghe thấy mình nghẹn ngào, nghe thấy mình đang mắng: "Mặc Nhiên... Mặc Nhiên ngươi đồ súc sinh này..."
Mặc Nhiên...
Mặc Nhiên.
Không phải.
Mặc Nhiên là người ở dưới tàng cây cười xán lạn nhìn mình chăm chú.
Mặc Nhiên nói: "Sư tôn, ta muốn bung dù vì người cả đời."
Mặc Nhiên vuốt tóc y, ôn nhu nói: "Người sẽ đau."
Mặc Nhiên là người ở giữa biển lúa vàng ươm cong khoé miệng với y, mở rộng hai tay, nướng kẹo sữa mềm cho y ăn, sẽ vì một câu mà rũ mắt cười, khuôn mặt ửng đỏ.
Thẹn thùng lại ngây ngô như vậy.
Không phải.
Đột nhiên kinh hãi.
Cảnh tượng sau đó tựa hồ vì huân hương đã để ở đây lâu, pháp hiệu không còn như xưa, nên chậm rãi tối đi, đầu Sở Vãn Ninh cũng rơi vào mơ màng, y không thấy gì hết, cũng vẫn không nói được câu gì, duy nhất có thể cảm nhận được là y vẫn còn bị giam cầm, dương v*t Mặc Nhiên vẫn chôn trong thân thể y, loại nóng cháy này, cực lớn và độ cứng, đâm vào làm da đầu y tê dại từng trận.
Sau khi tri giác Sở Vãn Ninh phục hồi, y nghe thấy đầu tiên chính là Mặc Nhiên gần như vặn vẹo mắng, cái tát trên mặt nóng lên đau rát, hạ thân tựa hồ bị cắm vào một thứ vừa lạnh vừa cứng, giảm bớt xuân triều gần như điên cuồng trong thân thể.
Vẫn là cảnh tân hôn kia, Sở Vãn Ninh giờ đã có thể nhớ lại chi tiết chuyện này xảy ra. Y không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Y biết sau đó mình sẽ bị nhét xuân dược, mà Đạp Tiên Đến Quân đã uống nhiều rượu trong kịch liệt ngày càng trở nên táo bạo, ngày càng khát máu, ngày càng tăm tối.
Rượu và dục vọng thiêu đỏ khoé mắt Mặc Nhiên, cừu hận cùng thống khoái điều khiển đế quân trẻ quân trẻ tuổi này.
Yết hầu Sở Vãn Ninh bị bóp chặt, Mặc Nhiên gào lên: "Sở Vãn Ninh, ngươi thà rằng như vậy? Ngươi kiên cường? Hả? Ngươi mẹ nó muốn kiên cường tới lúc nào? Ngươi muốn tự đùa chết mình ngươi với cam tâm?"
Sở Vãn Ninh nghe thấy mình nói: "... Ta... Không cần... Ngươi..."
Giọng gần như vỡ vụn, nếu không phải cảm thấy miệng mình động, y thậm chí không tin nổi đây là giọng nói của mình. Sở Vãn Ninh cảm thấy trên mặt mình có nước mắt chảy xuống.
"Mặc Nhiên... Ngươi tha cho ta đi..."
Nam nhân trước mắt gần như điên cuồng mà giận dữ gào lên, hắn rống lên với y, hắn gào: "Vậy ai sẽ tha cho ta? Hả? Sở Vãn Ninh, ngươi có nghĩ tới ai sẽ tha cho ta hay không! Ai sẽ có thể tha cho ta!!"
Nam nhân đè y trên giường, rút vật cứng kia ra khỏi thân thể y, ném qua một bên, nghe tiếng vang tựa hồ là một thanh gì đó, hoặc là giá cắm nến. Vừa rồi thế mà y dùng bảo bính hoặc giá cắm nến để tự an ủi...
Nam nhân vuốt ve mặt y, giọng vội vàng lại điên cuồng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, thế mà y nghe ra một tia bi thương: "Sở Vãn Ninh, ta hận ngươi."
"Ngươi hại chết người ta yêu nhất đời này, làm sao đây? Ngươi nói phải làm sao đây? Ta chỉ có thể bắt ngươi trả, để ngươi cả đời này đều nằm trong tay ta... Sở Vãn Ninh..."
Nam nhân cầm lấy hung khí của hắn, bởi vì quá điên cuồng, quá nóng bỏng, lần đầu tiên cắm cũng không chuẩn, đầu hành trơn trượt nóng như lửa đánh lên mông, trượt qua. Nam nhân hé miệng thở dốc, thở dài, giữa lấy eo Sở Vãn Ninh, lại cắm vào lần nữa.
"A——"
Sở Vãn Ninh nghe thấy mình khản giọng rên rỉ, tựa hồ rốt cuộc đã nhẫn nhịn tới cực hạn rồi. Còn nam nhân thở dốc trầm nặng, thành ruột bị rót đầy tình dược lại bị dương v*t nóng như lửa căng ra lần nữa, lấp đầy kín kẽ, Sở Vãn Ninh không ngừng phát run, cả người rịn mồ hôi mỏng, ánh mắt thất tiêu... Dục vọng cuối cùng cắn nuốt y.
Trước mắt lại đen đi.
Lần nữa sáng lên, có thể cảm thấy cực lạc vô tận.
Thân thể ảo cảnh khó phân với thân thể trong hiện thực, y cùng nam nhân cường kiện kia liều chết dây dưa, Mặc Nhiên đè y trên giường làm mãnh liệt, cắm vào, y ở dưới thân nam nhân khóc nức nở, nghẹn ngào, ngón tay bấu sâu vào da thú trên giường.
Mỗi va chạm của nam nhân đều muốn đè chết y trên giường, hung ác như vậy, hữu lực như vậy, y có thể cảm thấy mồ hôi tụ ở bụng nam nhân, tụ tới eo hắn, chảy tới eo trong của hắn.
"Nói đi... Muốn ta làm ngươi không? ʍút̼ tới ɖâʍ đãng như vậy, ngươi còn có lập trường quật khí gì nữa? Mẹ nó, làm ngươi tới bắn..."
Lúc này Sở Vãn Ninh rốt cuộc như bị đánh, ȶìиɦ ɖu͙ƈ điên cuồng ngập trời đã giết chết linh hồn y, y chỉ còn lại một thân thể bị nam nhân đùa bỡn, ɖâʍ đãng lại mẫn cảm, không biết thoả mãn.
"Nói đi..." Nam nhân trên người y vừa si mê mà đâm rút, vừa lỗ mãng mà thở dốc.
"Ư..."
Mặc Nhiên đâm thật sự rất sâu, dương v*t thật lớn đâm đều vào thành ruột ướt át, hắn thấp giọng thở hổn hển, hốc mắt ửng đỏ, nâng cao mông Sở Vãn Ninh, sau đó đâm thật sâu vào bên trong, dùng lực nhỏ mà đâm rút, chọc ngoáy, kích thích nam nhân bị bôi xuân dược này.
Kỳ thật Mặc Nhiên biết, mình thua rồi.
Dùng xuân dược mạnh nhất trên đời, cơ hồ bôi hơn nửa hộp, bôi đến thành ruột dính nhớp không chịu nổi, Sở Vãn Ninh mới nguyện ý thần phục hắn.
Là mình thua rồi.
Nhưng thế thì đã sao?
Hắn đã có được thứ hắn muốn, sư tôn thanh cao của hắn, rốt cuộc thành Sở phi không ngừng thở dốc dưới thân hắn, ȶìиɦ ɖu͙ƈ mê man.
Không có gì kích thích hơn chuyện này.
Hắn nghĩ như vậy, dương v*t thô cứng không ngờ lại phình lớn hơn.
"Nói, nói ngươi muốn bị ta làm, nói ngươi là người của ta."
Dưới tra tấn và lăng nhục lặp đi lặp lại như vậy, Sở Vãn Ninh rốt cuộc nghe thấy mình khàn khàn mà lẩm bẩm, hoàn toàn hỗn loạn lặp lại: "Là... Ta là của ngươi..."
Ý thức đã tan rã, biểu cảm cũng vỡ nát, ngạo cốt thành đá lởm chởm, chỉ còn dục vọng đáng sợ cuồn cuộn không ngừng trong thân thể.
"Không phải muốn ta, ngươi nên nói là, muốn ta làm ngươi." Mặc Nhiên tuy không phải không có ác ý mà nói, nhưng hắn cũng đã nhịn tới cực hạn rồi, hầu kết hắn nhấp nhô, không nhịn được lại nảy sinh ác độc đỡ lấy mông Sở Vãn Ninh, kịch liệt lại mãnh lực, tràn ngập thú tính đâm rút kích thích.
Sở Vãn Ninh bị làm tới nhũn cả người, đến sức quỳ cũng không có, cả người y mềm như bùn, mắt phượng khép hờ, không ngừng thở dốc khẽ rên.
Vạn cổ tình dược cao, thuốc này, chỉ cần một chút ít, dù là thánh hiền cũng biến thành dục thú.
Mặc Nhiên lại bôi hơn nửa hộp vào thân thể y.
"Thoải mái không? Ta làm ngươi sướng không?"Mặc Nhiên chống một tay lên giường, một tay khác vươn tới vuốt ve ngực Sở Vãn Ninh, vòng eo.
Giường kịch liệt đong đưa vang lên kẽo kẹt, ánh mắt Mặc Nhiên điên cuồng mà nóng cháy, biểu tình gợi cảm lại si mê.
"Nói, muốn ta làm ngươi."
Mặc Nhiên làm càng tàn nhẫn, khoái cảm mãnh liệt làm người sợ hãi phát run không thể khống chế, Sở Vãn Ninh rốt cuộc tan vỡ, y thở dốc trầm nặng, cuối cùng cơ hồ khàn khàn khóc lên rên rỉ: "A... A..."
"Mau nói đi." Mặc Nhiên nhắm mắt ngửa đầu, hầu kết nhấp nhô, hung hăng giữ chặt hông Sở Vãn Ninh, "Ngươi nói ra đi, ta sẽ làm ngươi thoải mái hơn nữa."
"A... A... Ta muốn..."
"Ngươi muốn cái gì?"
Sở Vãn Ninh bị tra tấn tới mất ý thức, y nức nở, gần như tuyệt vọng mà run rẩy: "Làm ta..."
Sóng ngầm đập mãnh liệt trong ánh mắt Mặc Nhiên, phía dưới đâm lên, mấy lần biên độ đâm vào rút ra quá lớn, lúc rút ra quy đầu cũng rời ra ngoài, lại bị hắn dồn dập giữ lấy đâm vào, lại nóng cháy mà đi thẳng vào trong, hắn đè Sở Vãn Ninh chặt chặt chẽ chẽ dưới thâm mà đâm rút, thở dốc lẩm bẩm nói: "Sư tôn, bên trong ngươi nóng quá, vừa ướt vừa nóng, ʍút̼ đệ tử thật sướng."
"A... Ưm... Đừng dừng... Ư, ngươi dúng sức chút nữa, lại... A!" Y kinh suyễn thành tiếng, "Nhanh hơn chút nữa... Sâu hơn chút nữa... A..."
Cánh tay run rẩy bị giữ lấy, nam nhân ôm lấy y từ phía sau, tựa hồ vô hạn ôn nhu, hắn bỗng nhiên gọi bên tai y: "Vãn Ninh, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, ta làm ngươi tới bắn, ta cũng muốn bắn cho ngươi, để lại thứ của ta trong bụng ngươi... Sư tôn... Ngươi thật chặt quá..."
"A..."
"Vì sao phải ép ta dùng thuốc thì ngươi mới chịu nguyện ý như vậy?" Nam nhân nói, ɭϊếʍƈ lên thính tai y, "Ngươi rõ ràng cũng rất thích ta đối đãi với ngươi như vậy... Có phải không?"
"Ta... Ư..."
dương v*t nam nhân vừa thô vừa dài như vậy, lúc đỉnh tới nơi sâu nhất, cơ hồ muốn xuyên qua bụng, Sở Vãn Ninh nói không nên lời, chỉ không ngừng lắc đầu, khoé mắt ngậm nước.
"Có thích không?"
"..."
"Không thích ư?" Hắn bỗng nhiên dừng xâm nhập mãnh liệt, chỉ chôn trong thân thể y, Sở Vãn Ninh cảm thấy hành thể đập đều cứng rắn ngẩng lên, theo tiếng tim đập kịch liệt của hai người đâm lên, cảm thụ rất nhỏ này làm y càng thêm dày vò, cổ họng y khát khô, linh hồn lại lãnh lẽo từ lâu.
Hắn trong thân thể ướt át của y nhẹ đâm rút, như bộ rễ của cổ thụ chui lên khỏi đất, như xuân triều mềm mại trồi từ đất lên.
Sở Vãn Ninh co rút kịch liệt, mềm nhũn trên giường.
Nam nhân nói bên tai y: "Nếu ngươi không thích, vậy thôi..."
Y đột nhiên mở to hai mắt, lòng rất đau đớn, nhưng gần như tự sa ngã, y nói: "Không... Đừng..."
Con ngươi run rẩy, chậm rãi khép lại: "Ta không chịu nổi..."
Đó chính là, lượng tình dược hơn gấp trăm ngàn lần người bình thường.
Mặc Nhiên lẩm bẩm, giọng cũng nhẫn nhịn hỗn loạn tới khó có thể phân rõ: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"
"Vào đi... Ta không chịu nổi, cứu ta..."
Người phía sau tựa hồ thở dài một tiếng, như thoả mãn, ôm y lên, để y ngồi lên hông mình, từ dưới hung ác đâm lên. Hắn chưa từng tiến vào sâu tới như vậy, mỗi lần đâm vào tinh hoàn cơ hồ cũng chen vào một nửa, huyết nhục bọn họ không thể dán sát hơn nữa, Sở Vãn Ninh không ngừng rên rỉ, thở dốc, mềm như bùn trong lòng Mặc Nhiên, mà nam nhân không ngừng làm y kia, nghiêng mặt y qua, ướt át ngậm lấy môi y, giữa môi răng có tiếng thở dốc mơ hồ.
Hầu kết Mặc Nhiên nhấp nhô, trầm thấp nói: "Thật sướng..."
Mà y thất thần nỉ non, hồn phách đều đã tiêu tan, chỉ còn lại thân thể bị bể dục bao phủ: "A... Đừng ngừng mà... A... Thật nóng... Nhanh hơn chút nữa..."
"Không ngừng, thoả mãn ngươi... Sở Vãn Ninh... Vãn Ninh...."
Hắn đâm vào rút ra rất lâu, lâu đến mức Sở Vãn Ninh cảm thấy mình tựa hồ sẽ chết trong lòng người kia. Thể dịch hoà tan cùng cao thể chảy ra, đâm tới sủi bọt, chảy xuống bắp đùi.
Đột nhiên, nam nhân ôm chặt y, vùng dậy đè y lại trên giường, nâng chân y lên cao, tốc độ cùng lực đạo đều đáng sợ kinh người, Sở Vãn Ninh bỗng mở to hai mắt, không ngừng rên "A... Ư...". Nam nhân vội vàng, mất lý chí đâm rút, rút cả cây ra, chỉ chừa lại quy đầu ở miệng huyệt, lại hung hăng đâm vào, vừa nhanh vừa vội như vậy, giọng cũng phát run theo.
"Vãn Ninh... Vãn Ninh..."
Hắn gọi người kia, hắn bỗng nhiên giữ lấy mặt y, dựa lên trán y.
"Bảo bối, ta muốn bắn. Để ta bắn bên trong ngươi..."
Sở Vãn Ninh hé miệng, như cá sắp chết, y thậm chí không biết mình nói gì, chỉ rên rỉ trong dục vọng và khoái cảm ngập đầu, bên mũi quanh quẩn mùi da thú tanh tưởi nặng nề, y đứt quãng nói: "Bắn cho ta... A! Ưm... Ưm a a!"
Tinh dịch tanh tưởi nồng đậm bắn ra, Mặc Nhiên khép hờ mắt khẽ rên, hông không ngừng đâm lên phía trước, đâm tới chân đệm rơi cả xuống, bắn thứ dịch sền sệt vào trong, đâm sâu vào. Sở Vãn Ninh bị cảm giác mãnh liệt này làm co rút từng trận, ngón chân nõn nà trắng nõn đều căng cứng, tay y rốt cuộc không thể cầm lòng ôm lấy cổ nam nhân trên người.
Tiếng thở dốc đan chéo nhau, lúc hắn đạt cao trào hừ ra tiếng, y ở dưới thân hắn khàn khàn rên rỉ. Bể dục tình triều kịch liệt như vậy, không biết là vì xuân dược mạnh nhất trên đời, hay vì đáy lòng hay người, vẫn không thể tự nhận ra bể dục của mình...
Qua hồi lâu, thần thức của Sở Vãn Ninh mới từ từ quay về.
Không biết vì nguyên nhân gì, cùng quay về, không phải tri giác, mà hình như còn có con sông ký ức kiếp trước dâng trào.
Từ sau khi y cùng Mặc Nhiên giao hợp, đều ùn ùn kéo tới.
Y nhớ tới khi thiên liệt, Sư Muội chết, Mặc Nhiên quỳ trên tuyết thương tâm muốn chết.
Y nhớ tới Nho Phong Môn máu chảy thành sông, thiên địa đổi sắc, Mặc Nhiên cười một tràng dài, đục lỗ lên Diệp Vong Tích xương tỳ bà còn sống sờ sờ.
Y nhớ tới mình bị biến thành đồng hồ huyết, nhớ tới Mặc Nhiên cứu y tỉnh lại ở Hồng Liên Thủy Tạ, lại giam lỏng y trong thâm cung, không bao giờ làm gì được nữa.
Từng thứ, đều nhớ ra.
Động đá đã khôi phục dáng vẻ vốn có, y có thể cảm thấy được mình nằm trên đất lãnh lẹo, y quan cởi sạch, cả người trần trụi, Mặc Nhiên ôm chặt mình từ sau lưng, cánh tay thanh niên kia đang run rẩy, cả hai người đều ướt mồ hôi, trong không khí tràn ngập hơi thở ɖâʍ mĩ.
Đều nhớ ra.
Sở Vãn Ninh không động, không nói gì cũng không hề giận.
Đầu y rất đau, gần như đau muốn nứt, y cảm thấy trong quá trình hai người giao hợp, có thứ gì đó không thể thấy, từ trong cơ thể Mặc Nhiên, quay lại trong thân thể y.
Đúng là thứ làm y nhớ lại ký ức kiếp trước kia.
Nhưng đến tột cùng đó là cái gì?
Nhất thời nhận được quá nhiều ký ức, đầu Sở Vãn Ninh đau tới lợi hại, y cảm thấy mình nhất định biết gì đó, nhưng y nhất thời không thể lý giải.
"Sư tôn." Giọng Mặc Nhiên vang lên bên tai y, thật cẩn thận như vậy, như chồi non chớm nở đầu xuân, không còn chút dáng vẻ bạo ngược vừa rồi, "Thực xin lỗi......"
Mặc Nhiên ôm y trong lòng, y không quay đầu lại, ;ại có thể tưởng tượng ra đôi mắt Mặc Nhiên đỏ bừng ướt át từ trong giọng nói, biểu tình đau lòng lại áy náy.
"Thực xin lỗi, ta còn...... Ta còn làm đau người......"
Lúc nãy bị huân hương khống chế, Mặc Nhiên cũng như Sở Vãn Ninh, tuy rằng ý thức thanh tỉnh, nhưng nhất cử nhất động lại căn bản không phải do mình. Lúc hắn thô bạo giữ chặt vòng eo Sở Vãn Ninh, khi nóng nảy lại nhẫn tâm mà xâm chiếm người nam nhân này, hắn đau đớn.
Hắn căn bản không muốn như vậy...... Hắn nhìn đuôi mắt Sở Vãn Ninh đỏ bừng ở dưới thân mình, chỉ muốn cúi người ôn nhu hôn y an ủi, an ủi y, bao dung y. Nhưng lời nói khỏi miệng lại cay nghiệt như vậy, động tác trên tay cũng hung ác như vậy.
Trong lòng hắn đau cực kỳ. Nhưng thế thì sao? Hắn căn bản không thể khống chế được mình.
Sở Vãn Ninh trên đất lạnh lẽo, đau đầu sắp nứt, ngay cả sức động một ngón tay cũng chẳng còn. Y nghe Mặc Nhiên xin lỗi, chỉ cảm thấy tai ong ong, trước mắt từng trận choáng váng, lúc nào cũng có thể mất ý thức lần nữa.
Y mở miệng, vì khi nãy rên rỉ thực sự quá thể thảm, nên giọng khàn tới lợi hại: "Ngươi trước...... Ngươi ra ngoài trước đã......"
Mặc Nhiên mím môi, không hé răng.
Hắn khôi phục ý thức sớm hơn một chút, kỳ thật lúc có thể khống chế thân thể mình, hắn cũng đã rời khỏi, nhưng Sở Vãn Ninh bị xé rách đến thê thảm như vậy, thế mà tới tận giờ khắc này vẫn cảm thấy chuôi hung khí đúc thành từ huyết nhục còn ở trong thân thể mình.
Trong lòng Mặc Nhiên càng khó chịu.
Trước khi vào sơn động, hắn vốn còn tưởng rằng sẽ lại thấy pháp chú như quyển trục kia, lại không thể đoán được mình sẽ quay về Tử Sinh Đỉnh năm đó, đêm tân hôn. Hắn một thân kim hồng hoa thường, đẩy đại Hồng Liên Thủy Tạ ra.
Mặc Nhiên đương nhiên biết mình đã làm gì, lại chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cách thức này, tái hiện lại tình hình lúc ấy.
Hắn không muốn lại làm ra chuyện gì thương tổn Sở Vãn Ninh nữa, không muốn trở thành Đạp Tiên Đế Quân —— nhưng hắn thân bất do kỷ. Càng muốn mạng chính là, hắn có thể tinh tường cảm nhận được khi mình làm ra chuyện bạo ngược như vậy, sâu trong nội tâm kỳ thật là rung động lại hưng phấn.
Cho dù là Đạp Tiên Quân hay là hắn, kỳ thật đều có khát vọng bức thiết cắn xé chinh phục Sở Vãn Ninh.
Dù có nhẫn nhịn đến thế nào, hắn rốt cuộc vẫn là Mặc Vi Vũ kia.
Chạy không được. Trốn không thoát.
Khi xâm nhập thô bạo lúc nãy, Mặc Nhiên nghe người dưới thân rên rỉ đâu đớn, trong đầu vẫn khoái cảm ngập đầu, khoái cảm ngập đầu kia giao chiến cùng áy náy mãnh liệt, bọt nước văng khắp nơi.
Hắn bỗng nhiên không rõ mình là ai, là Đạp Tiên Quân hay là Mặc tông sư, thiện hay ác chính hay tà.
Giữa đệm giường, hắn vuốt ve gương mặt Sở Vãn Ninh, nói những câu hỗn trướng mình đã từng nói...... Sở phi?
Đúng vậy, hắn kiếp trước đã làm ba chuyện đối với Sở Vãn Ninh, thứ nhất giết chết, tức là dùng sát chiêu với người này, thứ hai làm nhục, tức cưỡng bách cùng hoan hảo.
Thứ ba, cưới. Tức, cướp đi thân phận, trói buộc cuộc sống, cùng trời cuối đất, để hắn nắm giữ. Hắn vì tư dục này của bản thân, đem Tiên Tông ngạo cốt kia, biến thành thị thϊế͙p͙ danh chính ngôn thuận của mình.
Tuy rằng trên đời không có nhiều người biết chân dung "Sở phi" đế quân nạp năm đó thế nào, nhưng ép buộc y dùng lụa đỏ che mặt, trước mắt bao nhiêu người bái đường thành thân với mình, mặc kệ cảm giác thế nào, đây cũng là sự thật không thể chối cãi.
Hắn cũng không biết năm đó mình làm vậy, tột cùng có ý nghĩa gì.
Kỳ thật nếu hắn thật sự muốn Sở Vãn Ninh khó chịu, cũng có thể làm loạn huyên náo ồn ào, để cả thiên hạ biết Mặc Nhiên hắn cưới sư tôn mình, để tất cả mọi người biết Bắc Đẩu Tiên Tôn giờ đã thành người trong phòng của Đạp Tiên Đế Quân.
Vì sao không làm như vậy?
Ngược lại còn cẩn thận bảo thủ giấu diếm, thậm chí suốt một thời gian dài, ngay cả Hoàng Hậu Tống Thu Đồng cũng không biết "Sở phi" thần bí rốt cuộc là người thế nào. Hắn mang lòng báo thù, làm trời làm đất, cuối cùng chỉ diễn một hồi không có quần chúng.
Hắn xướng có mùi vị gì đâu.
Vì sao?
Hắn thậm chí nhớ về sau khi Sở Vãn Ninh chết, hắn muốn lập cho y một bia mộ, nhưng lại sợ người trong thiên hạ nhìn thấu hắn, chê cười hắn, nên chỉ có thể cầm xẻng, tự thân đào mộ trước Thông Thiên Tháp, vùi vào, là bộ hôn phục năm đó Sở Vãn Ninh thành hôn với mình.
Đạp Tiên Đế Quân ngồi trước bia mộ, nâng má suy nghĩ hồi lâu, hắn rất muốn viết:
Tiên sư Sở Vãn Ninh chi mộ.
Nhưng cảm thấy viết như vậy, tựa hồ mình thất bại thảm hại, như oán phụ hai bàn tay trắng biết vậy chẳng làm, tình huống ấy thực sự quá đáng cười.
Hắn cầm Bất Quy cọ nửa ngày, cuối cùng ánh mắt sáng lên, nghĩ tới cách làm hiệp túc lại thân mật, vì thế hắn ngớ ngẩn cười ha hả, dùng đao làm bút, khắc lên từng nét:
Sở cơ chi mộ.
Viết xong bốn chữ này, hắn trong thấy tảng đá trong lòng tựa hồ đã hơi lung lay, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhớ tới gương mặt cao ngạo thanh lãnh kia của Sở Vãn Ninh, luôn không muốn nhìn hắn, trong lòng lại cáu giận, lại triền miên—— Hắn về sau không thể nào thấy biểu tình như vậy nữa, vì thế Đạp Tiên Đế Quân vẫn hết thuốc chữa mà làm trò oán phụ của hắn, trong lòng hắn ngoan độc mà nghĩ.
Sở Vãn Ninh bỏ hắn đi trước.
Để hắn sống một mình.
Lòng Sở Vãn Ninh thật tàn nhẫn, thế mà dùng cái chết để trả thù hắn.
Quá phận.
Hắn oán lệ mà trừng mắt tới hai mắt đỏ như máu.
Đúng, thật quá phận.
Nên hắn muốn làm nhục Sở Vãn Ninh, khi dễ Sở Vãn Ninh, muốn Sở Vãn Ninh ở dưới suối vàng cũng chết không nhắm mắt, chờ mình trăm năm sau xuống địa ngục rồi, vẫn có thể cười lớn nói hai câu trào phúng, nói với người bạch y hơn tuyết, cả đời trong sạch——
Ngươi không thắng, là ta thắng.
Ngươi xem, ngươi chết rồi, ta vẫn có thể làm nhục ngươi.
Đạp Tiên Đế Quân ôm đao, ngồi trước mộ suy nghĩ thật lâu, nghĩ tới hoàng hồn ngả về Tây, chiều hôm buông xuống, nghĩ tới tận khi màn đêm hạ xuống, lưỡi liềm chiếu cao.
Trong ánh trăng như sương như bạch y, Mặc Nhiên rốt cuộc cầm Bất Quy, từng nét, khắc thêm lên bia mộ bốn chữ:
Khanh trinh Quý Phi.
Đá rào rạt rơi xuống, khắc xong. Hắn nâng má hắc hắc cười ra tiếng, nghĩ thầm, đây đúng là thuỵ hào không thể hay hơn, nói rõ Sở Vãn Ninh là người của hắn, cho dù y có muốn hay không, đều phải trung trinh với mình, cực kỳ hoàn mỹ. Nếu Sở Vãn Ninh bị mình làm cho giận tới sống lại, vậy thì càng tốt.
Hắn ôm mong chờ như vậy, hai mắt thế mà toả sáng, vui tươi hớn hở chạy tới Hồng Liên Thuỷ Tạ.
Tính Sở Vãn Ninh cường đại.
Khuất nhục như vậy, sao có thể nguyện ý chịu chứ?
Cho nên mau tỉnh lại đi, tỉnh lại cùng hắn tranh cao thấp, luận cao thấp, lần này thấy tình huống y trọng thương chưa lành, mình cũng có thể chấp một chiêu với y.
Thật sự không nói được, mười chiêu cũng không phải không thể bàn.
Tỉnh lại đi.
Hắn đứng trước hồ sen, nhìn thân xác chưa hề tổn hại chút xương cốt bên trong.
Bổn toạ nhường ngươi mười chiêu, ngươi phải nắm bắt chứ. Ngươi xem bổn toạ lập bia cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không giận ư? Không muốn túm chặt vạt áo ta giận dữ quát lên, ngươi cam tâm thanh danh cả đời, cuối cùng biến thành tám chữ hoang đường—— Khanh trinh Quý Phi, Sở cơ chi mộ?
Tỉnh lại.
Tỉnh lại đi.
Mặt hắn từ không biểu cảm thành thần sắc dữ tợn.
Nhưng Sở Vãn Ninh nằm đó, không nói lời nào, cũng bất động.
Thật lâu sau, Mặc Nhiên mới tựa hồ hiểu ra, hắn rốt cuộc được như ước nguyện, thắng được phục tùng từ xưa tới nay hắn vẫn kỳ vọng.
Sư tôn của hắn, kẻ thù của hắn, bạn lữ triền miên trên giường hắn, Sở Vãn Ninh của hắn.
Rốt cuộc nghe lời rồi.
Trong hang đá Long Huyết sơn yên tĩnh lạnh băng, Mặc Nhiên ôm ái nhân chồng chất vết thương, nhất thời chẳng ai nói chuyện.
Sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới đêm mưa kia, trong khách điếm trấn Vô Thường, người trong lòng từng ngây ngô lại nóng bỏng, triền miên quay cuồng cùng hắn, thính tai đỏ bừng, thấp giọng hỏi hắn có thoải mái không.
Lúc ấy, hắn từng thề trong lòng, cả đời này nhất định không làm tổn thương Sở Vãn Ninh nửa phần, hắn muốn tiến tới theo tuần tự, lửa nhỏ đun lâu, hắn muốn cho Sở Vãn Ninh thời gian để thích ứng với chuyện này, cuối cùng run rẩy giao hoan cùng Sở Vãn Ninh.
Hắn đã từng có rất nhiều ý định, từng có rất nhiều ý niệm.
Thậm chí còn nghĩ tới vô số lần, lần đầu tiên bọn họ chân chính giao hoan, sẽ là khi nào, ở nơi nào, chân trời ráng màu hay là đầy sao, rơi vào cửa sổ sẽ là hải đường hay là hoa hạnh.
Nhưng duy nhất hắn không thể đoán được.
Khi giao hoan, da thịt dán sát, lần đầu tiên giao hợp của họ đời này lại vớ vẩn như vậy, đau đớn, mà điên cuồng.
Hai người đều mệt mỏi tới cực điểm, Mặc Nhiên nằm bên cạnh y, lồng ngực dần sinh ra một loại cảm thụ đặc thù, tựa như trái tim có thứ trắng tinh kịch liệt chấn động, rồi như bầu trời băng nứt vỡ, như cự mộc trăm năm bật gốc, mang theo bùn đất rào rạt phá đất mà ra.
Thứ thuần khiết kia, tựa hồ bao vây thứ dơ bẩn đáng sợ nào đó trong tim hắn, điên cuồng mà giãy giụa muốn thoát ra, một đen một trắng cực kỳ nhanh chui ra khỏi thân thể hắn.
Hắn không biết tứ thoát ra khỏi tim mình tới tột cùng là thứ gì, hắn không có rảnh mà nghĩ nhiều, bởi vì Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Mặc Nhiên không nói gì, cũng không biết nói gì.
Hắn không rên một tiếng mà nhẫn nhịn nỗi đau trong tim, chậm rãi nhặt y phục vứt đầy đất lên, yên lặng giúp Sở Vãn Ninh mặc lại lần nữa.
Mặc y phục thật lâu, bởi vì hắn cơ hồ không dám chạm vào vùng dưới eo Sở Vãn Ninh, đùi mang dấu vết xanh tím loang lổ tỏ rõ chuyện hắn vừa làm không thể nghi ngờ là gì, cũng tỏ rõ giờ phút này Sở Vãn Ninh đau đớn tới thế nào.
Hắn cũng không dám nhìn mặt Sở Vãn Ninh.
Cặp mắt kia giờ phút này sẽ có gì?
Thất vọng, phẫn hận, trống rỗng...
Hắn không muốn nghĩ nữa.
Mặc Nhiên loay hoay hồi lâu, mới mặc y phục cẩn thận cho Sở Vãn Ninh, giờ đầu hắn đã rất đau, cả người thấm ướt mồ hôi lạnh.
Hắn không biết loại đau đớn này tại sao lại có, cũng không biết có liên quan gì với hai thứ vừa biến mất khỏi tim mình không. Hắn nhịn đau, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Vãn Ninh.
Thật sự không có dũng khí để nhìn mặt Sở Vãn Ninh, nên hắn nhìn chằm chằm bàn tay kia, chần chừ hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn nhớ ra hết rồi?"
"... Ừ."
Mặc Nhiên sửng sốt trong chốc lát.
Trên mặt hắn mang theo một loại mờ mịt, loại mờ mịt này cực kỳ giống chó nhà có tang không nơi để về, hắn cứ ngơ ngẩn như vậy mà thất thần trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại.
Đã từng sợ hãi chuyện này xảy ra vô số lần, mà khi thẩm phán thật sự tới, hắn lại kinh ngạc phát hiện, thế mà mình lại bình tĩnh và an bình tới như vậy.
Như một kẻ đào phạm lo sợ bất an, rốt cuộc bị áp giải về lao ngục.
Hắn đứng trong nhà tù lạnh lẽo, nhìn quanh bốn phía, ác mộng từ trước làm người sợ hãi, trốn tránh rốt cuộc trở thành hiện thực.
Một đêm trốn tù mãi không dừng.
Mà sau khi rơi vào lưới, rốt cuộc có một đêm ngủ ngon.
Không bao giờ thoát nổi nữa.
Không còn hy vọng, cũng không còn thấp thỏm.
Thế mà lại thành thoải mái.
"Ta giờ rất rối, rất nhiều thứ... Không còn rõ ràng." Có lẽ vì khi nãy rên quá kịch liệt, lại có lẽ vì bị chuyện cũ đập vào mệt mỏi, giọng Sở Vãn Ninh khàn khàn, sắc mắt còn khó nhìn hơn Mặc Nhiên, "Quá loạn."
Mặc Nhiên lấy hết can đảm, giơ tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của y.
Cho dù tay hắn cũng run rẩy tới lợi hại.
"Mặc Nhiên..." Y cơ hồ trống rỗng mà lẩm bẩm, "Đạp Tiên Đế Quân..."
"..."
Bỗng dưng chớp mắt, lông mi run rẩy, ấn đường nhíu lại.
"Vậy giờ đừng nghĩ, ngủ một lát đi." Hốc mắt Mặc Nhiên hồng hồng, ngón tay lướt qua gương mặt y, tóc mai, "Ta bồi người."
Sở Vãn Ninh tựa hồi nhẹ run rẩy.
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy tim đau như cắt.
"Sư tôn, đừng sợ. Là ta, không phải Đạp Tiên Quân... Ta không bao giờ làm người tổn thương, sẽ không như vậy nữa."
Sở Vãn Ninh khẽ nâng lông mi dày ấm áp, dưới lông mi đen nhánh có ánh sáng ướt át chớp động, Mặc Nhiên trong nháy mắt như vậy, cảm thấy tựa hồ y muốn nói gì đó với mình.
Nhưng mà cuối cùng lời cũng không ra khỏi miệng.
Sở Vãn Ninh khép mắt lại, cuối cùng quay mặt đi, thân mình theo bản năng cuộn tròn lại.
"Sư tôn..."
"Ta có một câu, muốn hỏi ngươi."
"..."
"... Nếu... Ngươi sớm biết được người cho ngươi uống nước cơm ở ngoài Vô Bi Tự là ta." Giọng Sở Vãn Ninh cực kỳ mệt mỏi, "... Những năm ở Vu Sơn Điện đó, ngươi có thể buông tha ta không?"
Câu hỏi này như lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào gan phổi người nghe. Mặc Nhiên run cả người lên, hắn nghẹn ngào, không biết nên trả lời thế nào, chỉ vươn tay, muốn ôm chặt người trước mắt. Nhưng tay vừa chạm tới bả vai Sở Vãn Ninh đã cảm thấy đang run nhè nhẹ.
Y đang khóc.
Nhưng Mặc Nhiên biết, y không bao giờ muốn mình nhìn thấy.
Một lát sau, Mặc Nhiên thật sự không trụ nổi, tuy rằng kiếp trước hắn không biết Sở Vãn Ninh rốt cuộc vì sao thiết hạ một mê trận như vậy, nhưng cảm giác dị thường trong ngực ngày càng rõ ràng.
Giờ hắn bỗng phát hiện, lồng ngực mình tựa hồ bay ra một sợi khói mỏng, lập tức chui vào trong ngực Sở Vãn Ninh, khói mỏng kia quá nhạt, thế nên mới khi nãy mới không hề cảm thấy.
Nhìn kỹ, mới phát hiện làn khói mỏng kia trong chốc lát mang hắc khí, trong chốc lát lại trắng tinh như ngọc, như nước chảy xiết không ngừng từ tim mình, truyền qua tim Sở Vãn Ninh.
Đây là gì?
Hắn để ý tới thứ màu đen bị thân thể Sở Vãn Ninh cản lại, dần dần tụ thành một làn khói đen, bị lư hương bên cạnh hấp thụ.
Rốt cuộc là gì?
Hắn muốn nhắc nhở Sở Vãn Ninh, nhưng lại phát hiện không biết Sở Vãn Ninh lại hôn mê từ lúc nào. Ký ức khổng lồ làm người không thể gánh nổi, huống chi những ký ức đó vốn hỗn độn, lại quay về trong đầu Sở Vãn Ninh, tụ lại.
"Sư tôn."
Đau... Sao lại đau như vậy? Tim như có hai thế lực giằng co. Đen và trắng, thuần triệt cùng dơ bẩn.
Mặc Nhiên nhíu chặt mi đen, giãy giụa đứng dậy, đến bên huân hương kia, run rẩy mở nắp lư ra.
Trước khi mất đi ý thức, trong liếc mắt cuối cùng hắn thấy, chính là hắc khi trào ra kia—— Trong lư hương, dần ngưng tụ thành một đoá hoa mang cánh đen.