Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 19: Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi

Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Da thiếu nữ kia trắng nõn, mặt tròn như trứng, đôi mắt to tròn, rất quyến rũ. Nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc búi lên, dáng vẻ ngây ngô, dụi mắt đi từ bóng tối ra, nhìn xung quanh.
"Ta... Đang ở đâu?"


Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi ở trong kết giới ta tạo ra."
Thiếu nữ kinh hãi lắp bắp, lo sợ không yên nói: "Huynh là ai? Nơi này tối như vậy, ta không thấy huynh, ai đang nói chuyện thế?"
Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi quên rồi ư?... Ngươi đã chết rồi."
Thiếu nữ mở to đôi mắt: "Ta đã... Ta..."
Chậm rãi, nàng nhớ lại.


Cúi đầu, nàng sờ lên ngực, không có thứ gì đập ở nơi đó, nàng nhẹ nhàng a một tiếng, lẩm bẩm: "Ta... Ta đã chết rồi..."


"Chỉ linh hồn mới có thể vào kết giới này, ở đây cừu hận sẽ biến mất, người chết cho dù hoá thành lệ quỷ, vẫn sẽ trở thành quỷ hồn bình thường, đều trở thành dáng vẻ khi sống, gọi là "Chết"."
Thiếu nữ ngơ ngác trong chốc lát, tựa như nhớ lại chuyện cũ, bỗng cúi gằm mặt, khe khẽ khóc thút thít.


Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi... Có oan khuất sao?"
Thiếu nữ khóc lóc nói: "Huynh có phải Diêm Vương không? Hay là Bạch Vô Thường? Huynh tới minh oan cho ta ư?"
Sở Vãn Ninh đỡ trán nói: "... Ta không phải Diêm Vương, cũng không phải Bạch Vô Thường."


Thiếu nữ thấp giọng khóc nức nở. Sở Vãn Ninh im lặng một lát, không nói gì, chờ nàng bình tĩnh một chút, sau đó nói: "Nhưng ta, quả thật tới để giúp ngươi minh oan."
Thiết nữ nghe xong, khịt mũi nâng mắt, vui buồn đan xen nói: "Vậy huynh quả nhiên là Diêm La đại nhân rồi!"


"......" Sở Vãn Ninh quyết định không tiếp tục đề tài này cùng nàng nữa, hỏi, "Ngươi có biết, sau khi ngươi chết thì làm gì không?"
"Ta không biết... Không nhớ rõ, chỉ nhớ ta rất đau khổ, rất khổ sở. Ta muốn đi trả thù... Ta muốn tìm bọn họ... Còn muốn tìm chàng..."


Linh hồn mới thức tỉnh, rất nhiều chuyện sẽ tạm thời không nhớ, nhưng không sao, Sở Vãn Ninh kiên nhẫn hỏi nàng: "Ngươi muốn tìm ai?"
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp: "Chồng của ta, Trần Bá Hoàn."
Sở Vãn Ninh rùng mình, Trần Bá Hoàn—— Không phải tên con cả Trần gia ư?


Y hỏi: "Ngươi... Tên là gì? Là người ở đâu?"
Trong kết giới Thiên Vấn tạo thành, hồn người chết đi vào sẽ khai thật với Sở Vãn Ninh. Nên thiếu nữ đáp: "Thϊế͙p͙ tên La Tiêm Tiêm, là người trấn Thải Điệp."


"Trước khi tới ta có xem hồ sơ ở trấn Thải Điệp, trấn có hơn năm trăm hộ dân, không có nhà nào họ La. Cha ngươi là ai?"


Thiếu nữ từ từ nghĩ, bi thương trong mắt càng nhiều: "Cha ta từng là thư sinh trong thôn, cũng là người bạn duy nhất của ta, mấy năm trước, ông bị ho lao, đã qua đời rồi, trong nhà, chỉ còn một mình ta."
"Vậy sao ngươi lại chết?"


Thiếu nữ hơi sửng sốt, sau đó khóc không thành tiếng: "Ngoài việc ta chết, không còn cách nào khác. Bọn họ, bọn họ lừa lấy cách chế phấn thơm của cha ta, lại đánh mắng ta, uy hϊế͙p͙ ta, ép ta rời khỏi trấn Thải Điệp. Ta... Một nữ tử yếu đuối như ta, có thể đi đâu nữa đây? Ta sống trên đời, không có người thân... Trời đất rộng lớn như vậy, ta có thể đi đâu? Ngoài suối vàng địa phủ, còn, còn chỗ nào, chứa chấp ta..."


Nàng nhớ lại chuyện khi sống, trong lòng bi thương lại khổ sở, muốn nói ra hết, thậm chí Sở Vãn Ninh không cần hỏi, nàng đã kể ra.


Hoá ra, La Tiêm Tiêm mất mẹ từ nhỏ, nghe cha nói, nàng còn có một ca ca, nhưng ca ca đã thất lạc trong loạn lạc nơi Hạ Tu giới, không còn gặp lại, cũng không biết sống hay chết. Lúc ca ca bị lạc, La Tiêm Tiêm còn chưa tròn một tuổi, còn mặc tã, sau nàng cố nhớ lại huynh trưởng của mình thể nào, nhưng không hề có ấn tượng.


La gia chỉ còn lại hai người La Tiêm Tiêm và cha, hai cha con sống nương tựa vào nhau, phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng xây một nhà nhỏ ở trấn Thải Điệp, sống tại đây.
Năm đó, La Tiêm Tiêm mới năm tuổi. Con cả Trần gia Trần Bá Hoàn lớn hơn nàng hai tuổi.


Khi đó Trần gia còn chưa phát tài, cả nhà ở trong hai căn phòng nhỏ, bên tường có một cây quýt nhỏ, vừa đến mùa quýt, cành lá xum xuê, vươn sang nhà La gia.


La Tiêm Tiêm ngửa đầu, nhìn quả quýt như lồng đèn tết Nguyên Tiêu, tính nàng hướng nội dễ ngại, không chơi cùng ai, luôn kê ghế ngồi một mình, ngoan ngoãn bóc đậu tương, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn quýt trong sân Trần gia vươn sang.


Quả quýt vàng óng mê người, dưới ánh mặt trời, có thể nghĩ tới hương vị chua ngọt.
La Tiêm Tiêm nhìn phát thèm, nuốt nước miếng, bên hàm chua chua.
Nhưng nàng không vươn tay hái, cha là người đọc sách, thi trượt, lại không thiếu khí chất, đầu óc tú tài như hỏng, luôn dạy nữ nhi phải làm "Quân tử".


La Tiêm Tiêm ba tuổi đã biết, không được ham phú quý, nghèo hèn không thể thay đổi. Nàng tuy thèm, lại không đưa tay hái quả quýt ngay trước mắt.
Có một tối, La Tiêm Tiêm dựa vào ánh trăng, ngồi trong sân thở hổn hển giặt đồ.


Thân thể cha nàng không khoẻ, phải nghỉ sớm, là con nhà nghèo, tiểu cô nương xắn tay áo, cánh tay nhỏ đặt trong thùng gỗ, phồng mặt nhỏ nghiêm túc vò.
Bỗng cửa truyền tới tiếng ho khan kịch liệt, một thanh niên cả người toàn máu xông vào, trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu cô nương bị doạ sợ, quên cả hét lên.


Mặt thanh niên kia đầy máu bẩn, nhưng rất anh tuấn, hai người một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau rất lâu, cuối cùng thanh niên kia chịu không nổi, dựa vào tường trượt xuống, thở dốc, khàn khàn nói: "Lấy chút nước đi."


Có lẽ thanh niên kia không giống người xấu, hoặc có lẽ tấm lòng La Tiêm Tiêm lương thiện, tuy sợ hãi, nhưng vẫn chạy vào nhà, rót một chén trà, đưa tới bên miệng thanh niên kia.


Thanh niên kia cũng không khách khí, ừng ực uống sạch, uống xong lau khoé miệng, nâng mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của La Tiêm Tiêm, ánh mắt đăm chiêu, lại không nói gì.


Hắn không nói gì, La Tiêm Tiêm cũng không nói, chỉ sợ hãi chớp mắt, cách một khoảng nàng tự cho là an toàn, không xa không gần siết chặt tay, đánh giá người lạ này.


"... Ngươi lớn lên rất giống một cố nhân của ta." Thanh niên bỗng nhếch môi cười, híp mắt âm trầm, hợp với vẻ mặt đầy máu bẩn, thật sự hơi dữ tợn, "Nhất là đôi mắt, đều to tròn, nhìn qua khiến người ta muốn móc ra, cầm trên tay, ăn một miếng."


Chuyện đáng sợ như vậy mà hắn nói như chẳng có gì, thậm chí còn mang chút ý cười, La Tiêm Tiêm run rẩy, che hai mắt theo bản năng.
Thanh niên nói: "A, nha đầu nhanh nhẹn, ngươi cứ che vậy đị, đừng nhìn ta chằm chằm. Ta không quản được tay của mình đâu."
Hắn nói chuyện, giọng phía Bắc.


Ánh trăng chiếu vào trong sân, thanh niên ɭϊếʍƈ da môi nứt mẻ, bỗng thấy cây quýt trong vườn. Không biết vì sao mắt sáng ngời, có ánh sáng lay động trong con ngươi, ánh sáng kia nhanh chóng ảm đạm, sau đó hắn hất cằm, ý bảo.
"Nha đầu."
La Tiêm Tiêm: "......"
"Hái quả quýt kia bóc cho ta ăn."


La Tiêm Tiêm rốt cuộc nói chuyện, giọng nhẹ nhàng, hơi run rẩy, nhưng không do dự: "Đại ca ca, đây không phải cây nhà ta, là của nhà khác, không được hái."
Thanh niên sửng sốt, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống.


"Ta nói hái được là hái được, ta muốn ăn quýt, ngươi hái cho ta!" Tiếng hung tợn, như bị nghiền nát qua kẽ răng. La Tiêm Tiêm sợ run bắn lên, vẫn cố chấp đứng tại chỗ.
Tiểu cô nương dễ tính, nhưng trong xương tuỷ lại cố chấp giống cha nàng.
"Ta không đi."


Thanh niên bỗng nheo mắt lại, nhăn mũi, gương mặt thay đổi: "Nha đầu thối có biết đang nói chuyện với ai không!"


"Huynh muốn uống nước, ta lấy cho huynh, muốn ăn cơm, nhà ta cũng còn, nhưng muốn quýt không phải của nhà ta, ta không hái, cha nói, lấy không xin là ăn trộm, ta là quân tử, không ham phú quý, nghèo hèn không thể, không thể cá..."


Khẩn trương, nói rời thành cá, mặt bé gái nhỏ còn choai choai đỏ lên, kiên trì lấy thứ cha mình dạy, lắp bắp cộc lốc nói hết, nhưng dưới ánh mắt thanh niên kia, cũng run lên, hai chân nhũn ra.
Thanh niên không nói.


Nếu không phải cổ hủ, nghe con nít nói vậy, lại còn là bé gái, bảo "Lấy không xin là ăn trộm" "Không ham phú quý, nghèo hèn không thể rời", còn—— còn "Ta là quân tử" Phì, hắn thật sự không nhịn được cười thành tiếng.
Nhưng hắn cười không nổi.


Ngược lại có suy nghĩ oán hận như trăm ngựa phi qua, nghiền nát tim.
"Ta ghét nhất loại người như ngươi, gọi là..." Hắn chống vào tường, loạng choạng đứng lên, phun từ răng môi ra hai chữ nói: "Người lương thiện, quân tử, hào kiệt, người hiền lành."


Hắn nhìn La Tiêm Tiêm sợ hãi, chậm rãi nhấc chân bị thương, đi tới dưới tàng quýt, ngẩng đầu, tham lam hít mùi hương, sau đó đáy mắt loé cừu hận, không đợi La Tiêm Tiêm phản ứng, hắn bám vào thân cây, hung hăng lay nó, đá, đá, đánh.


Quýt rơi đầy bên chân, rơi xuống đất, lăn sang bên, nụ cười thanh niên vặn vẹo, gào linh tinh: "Hay cho thứ gọi là lấy không xin là ăn trộm, hay cho cái không ham phú quý! Hay cho thứ không chịu khuất phục!"
"Đại ca ca! Huynh làm gì thế! Huynh dừng lại! Cha! Cha!"


La Tiêm Tiêm vốn không muốn gọi cha, cha nàng yếu, là thư sinh trói gà không chặt, ra cũng chẳng giúp được gì. Nhưng nàng là tiểu cô nương, không chịu được sợ hãi, sắp sụp đổ rồi.
"Gọi cái gì mà gọi! Cha ngươi ra đây ta chém lão ngay!"


Tiểu cô nương bị doạ sợ, đầy nước mắt, ánh nước lay động trong đôi mắt to tròn.
Người Trần gia bên cạnh đi thăm người thân, không ai ở nhà, không có ai cản kẻ điên này.


Kẻ điên nhặt quýt dưới đất, còn chưa hết hận, dẫm đá mạnh trên đất, đạp nát mấy quả, bỗng sinh ác độc, không biết lấy sức từ đâu, nhảy dựng lên, nhảy sang nhà Trần gia, tìm rìu, chặt đổ cây. Sau đó quay về, cười ha ha.
Cười cười, bỗng im lìm, ngồi xổm trên đất, ngơ ngác phát ngốc.


Bỗng quay đầu lại, vẫy La Tiêm Tiêm qua: "Nha đầu, ngươi qua đây."
"......" La Tiêm Tiêm không đi, đứng im, giày nhỏ thêu hoa cúc nghiền nghiền đất.
Thanh niên kia thấy nàng do dự, hạ giọng, cố gắng tỏ ra hiền lành nói: "Lại đây. Ta có thứ tốt cho ngươi."


"Ta... Ta không cần... Không, không đi..." La Tiêm Tiêm nhỏ giọng nói, còn chưa nói xong, thanh niên kia chợt hung ác——
"Nếu ngươi không qua, lão tử vào nhà băm cha ngươi thành nhân bánh!"
La Tiêm Tiêm run lên, đi từng bước nhỏ qua bên hắn.
Thanh niên lườm mắt nhìn nàng: "Nhanh lên, không rảnh xem ngươi múa ương ca đâu."


Chờ La Tiêm Tiêm đến trước mắt hắn, còn vài bước, hắn bỗng duỗi tay dài, túm người lại, La Tiêm Tiêm thét một tiếng chói tai, nhưng tiếng đến họng, đã bị chặn lại. Thanh niên kia nhét một quả quýt vào miệng nàng, không bóc, cũng không lau, toàn đất, nhét vào miệng nàng.


La Tiêm Tiêm sao có thể ăn một miếng hết quả quýt, bị thanh niên nhét nghẹn, quả quýt nứt ra, nát, bùn đất dính lên mặt nàng, kẻ điên kia còn cố tình cười dữ tợn, nghiền nát quả trên mặt nàng, muốn nhét nàng nghẹn.


"Ngươi không phải quân tử à? Không ăn đồ trộm ư? Vậy ngươi đang ăn gì? Hả? Ngươi đang ăn gì!"
"Oa oa... Không... Ta không cần... Cha... Cha..."
"Nuốt xuống." Thanh niên híp mắt, nhét chút thịt quả cuối cùng vào miệng La Tiêm Tiêm, u quang lấp lánh trong con ngươi, không rét mà run,"Ngươi nuốt xuống cho ta!"


Nhìn La Tiêm Tiêm bị ép nuốt quýt xuống, hàm hồ nghẹn ngào gọi "cha". Thanh niên im lặng một lát, bỗng nhiên cười.
Nụ cười kia làm hắn càng đáng sợ.
Hắn hài lòng xoa đầu nhỏ của La Tiêm Tiêm, ngồi xổm, ôn nhu mà nói: "Gọi cha làm gì? Không phải nên gọi đại ca ca à? Ca ca cho ngươi quýt ngọt không, ngon không?"


Nói, lại nhặt một quả dưới đất lên.
Nhưng hắn không nhét vào miệng nàng nữa, hắn bóc cẩn thận, lột sạch sẽ, sau đó xoa xoa tay, chia từng miếng, đưa đến bên môi La Tiêm Tiêm, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: "Nếu ngươi thích, lại ăn một ít đi."


La Tiêm Tiêm biết mình hôm nay gặp một người thần kinh không bình thường, nàng không còn cách khác, cúi đầu, yên lặng ăn miếng quýt kẻ điên kia đưa tới, nước chua ngọt chảy xuống yết hầu, bao tử cồn cào...


Thanh niên kia vẫn ngồi xổm ở đó, bón quýt cho nàng, chợt như tâm tình tốt lên, thậm chí bắt đầu ngâm nga mấy câu.
Tiếng hắn rất thô, rất khàn, như cái sọt hỏng, mơ hồ nghe không rõ, chỉ có mấy câu vào tai La Tiêm Tiêm.


"Hoa rơi trong hồ ba bốn cánh, trên hồ đàn vang một hai âm, tháng năm tuổi trẻ là đẹp nhất, ngựa phi gót nhẹ, ngắm hết thiên nhai..."
Hắn chợt nói: "Nha đầu."
"......"
"Chậc." Hắn bĩu môi, nhéo mặt La Tiêm Tiêm, "Để ta nhìn mắt ngươi nào."


La Tiêm Tiêm run lên, không có sức phản kháng, chỉ có thể để thanh niên nhìn rõ ràng tỉ mỉ, ngón tay đầy máu, sờ qua mí mắt nàng từng chút.
"Thật giống." Hắn nói.
La Tiêm Tiêm nhắm hai mắt nức nở. Nàng sợ kẻ điên này nổi hứng, móc hai mắt nàng ra như trái cây.
Nhưng thanh niên không móc.


Chỉ lạnh lùng thầm nói với nàng: "Ngươi không phải dạy ta một câu không ham phú quý, nghèo hèn không thể rời sao? Đại ca ca cũng có một câu, muốn nói cho ngươi."
"Hức..."
"Ngươi mở mắt ra."
La Tiêm Tiêm nhắm chặt hai mắt. Thanh niên cười, nghẹn giọng nói: "Không ai móc mắt ngươi đâu, mở ra!"


"... Ngươi cho rằng không mở ra thì ta không móc mắt ngươi được à?"


La Tiêm Tiêm mở to đôi mắt tròn xoe, lông mi dài run rẩy, nước mắt rơi xuống, trên mặt là vẻ sợ hãi và đáng thương, không biết chỗ nào đã lấy lòng thanh niên không rõ lai lịch, hắn bỗng buông tay nhéo má nàng, để giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng, xoa đầu nàng.


Hắn nhìn mắt nàng chăm chú, khoé miệng hiện một tia cười run rẩy, bảy phần vặn vẹo, hai phần dữ tợn, một phần thống khổ.
Hắn nói: "Lâm Nghi có nam nhi, hai mươi tâm đã chết."
Nói xong xoay người, đi vào bóng tối, dần biến mất.


Chỉ còn đất hỗn độn, nói có kẻ như vậy, giữa đêm khuya người đầy máu, đã đến đây.