Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 3: Quý phi cười khuynh quốc khuynh thành

Tần Hương Y nghe tiếng nhìn lại, một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi giẫm bậc thềm mà đến, bóng hình xinh đẹp mỹ lệ kia tựa như một đoá sen trắng trong hồ sen, cẩn thận nhìn lại, uyển chuyển như sương mù mờ ảo, một luồng sương khói, lượn lờ bay tới, ánh trăng chiếu rọi xuống, giống như Lăng Ba tiên tử, là một cô nương xinh đẹp, ôn nhu kia, lúm đồng tiền kia, dáng vẻ thiên chân lãng mạn làm cho lòng người say đắm, nàng là Âu Dương Nghi Lâm.

“Âu Dương gia tiểu thư quả nhiên có một tư vị khác thường, khó trách hoàng thượng nóng ruột nóng gan.” Tần Hương Y thản nhiên quét mắt Âu Dương Nghi Lâm một vòng, thân thiện cười nói với Âu Dương Hạo.

Không biết như thế nào, khi nói tới đây, trong lòng đột nhiên tăng lên một tia khác thường, cảm giác không thoải mái sao? Chính nàng cũng nói không rõ ràng lắm.

“Nương nương nói quá lời.” Âu Dương Hạo là người rất lễ phép.

Âu Dương Nghi Lâm so với ca ca khô khan của nàng, lại tự nhiên hơn, lông mi thật dài run lên một cái, nghiêng đầu, tò mò nhìn Tần Hương Y, đột nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương, người quả thực xinh đẹp”.

“Nghi Lâm, không thể làm càn, còn không mau thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Sắc mặt Âu Dương Hạo đột nhiên trầm xuống.

“Ahh.” Âu Dương Nghi Lâm cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nhanh chóng cúi người cúi đầu, “Nghi Lâm thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Thanh âm như hoàng anh xuất cốc.

Tần Hương Y hàm chứa nét cười, lại đánh giá tiểu mỹ nhân trước mắt một phen, mặc dù không đáng là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là xinh đẹp, nhất là vẻ tươi cười ngây thơ này, đủ để khuynh thành trì.

Nàng chính là nữ tử khiến Bắc Đường Húc Phong động tâm? Tần Hương Y không quên dương tay ý bảo Âu Dương Nghi Lâm đứng dậy, bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi, một cỗ mùi thơm ngát đặc biệt xông vào mũi.

Hương khí ở đâu ra? Tần Hương Y quét mắt mọi nơi một vòng, ánh mắt rơi định ở trên người Âu Dương Nghi Lâm, hương này rõ ràng là nữ nhi hương, là từ trên người nàng phát ra!?

“Âu Dương gia tiểu thư quả nhiên là giai nhân một đời, hơn nữa còn là hương mỹ nhân?!” Tần hương Y yên lặng nắm chặt ống tay áo, nhìn lướt qua Âu Dương Nghi Lâm.

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, mấy năm trước, tiểu muội theo gia phó du lịch, không cẩn thận đụng bị thương đầu, không nghĩ tới sau khi lành vết thương, bỗng nhiên cơ thể tán mùi thơm.” Âu Dương Hạo cung kính khom người, rất chân thành nói.

“Ah? Đây chính là phúc khí của Âu Dương gia các ngươi.” Tần Hương Y mím môi cười, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên người Âu Dương Nghi Lâm, vòng quanh nàng dạo bước một vòng, quả nhiên dáng người thướt tha, mười phần mỹ nhân yếu đuối, nàng mỉm cười gật gật đầu, nói: “Âu Dương tướng quân trước vì lệnh muội chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa là được tiến cung hầu hạ hoàng thượng.”

“Việc này ——” đại tướng quân tuổi trẻ căng thẳng, do dự.

“Sao thế? Âu Dương tướng quân luyến tiếc lệnh muội.” Tần Hương Y nói.

“Cũng không phải như vậy. Chỉ là tiểu muội không hiểu chuyện, sợ nàng hầu hạ hoàng thượng không tốt.” Âu Dương Hạo vừa nói vừa lo lắng nhìn thoáng qua Âu Dương Nghi Lâm.

“Âu Dương tướng quân yên tâm, hoàng thượng sẽ rất thương yêu lệnh muội.” Ánh mắt Tần Hương Y chậm rãi dời, rơi xuống trên người Âu Dương Nghi Lâm. Nữ tử này hàm súc cúi đầu, hai gò má thoáng hồng, tay nhỏ bé càng không ngừng xoắn góc áo, có lẽ nàng cũng thích Bắc Đường Húc Phong, bằng không sẽ không khẩn trương như vậy.

Nhìn Âu Dương Nghi Lâm thêm một chút, bộ dáng hồn nhiên khả ái của nàng khiến người có một loại cảm giác bất an.

Nàng, một tiểu nha đầu, về sau có thể trở thành trở ngại hay không?

“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Âu Dương Hạo chắp tay cúi đầu, trên mặt toát ra sự bất đắc dĩ.

Xem ra Âu Dương Hạo sớm nhìn thấu hoàng thất hắc ám, vừa vào cửa cung sâu tựa biển, hắn làm sao lại không biết đây?

===

Sự tình tựa hồ thực thuận lợi.

Qua mấy ngày nữa, Âu Dương Nghi Lâm liền tiến cung làm quý phi, Bắc Đường Húc Phong còn sai người xây xong cho nàng một chỗ ở, tên là: Kim Nghi cung.

Từ sau khi Âu Dương Nghi Lâm vào cung, Phượng Du cung liền trở nên lạnh lẽo, Bắc Đường Húc Phong cũng rất ít đến đây.

Không có đóa vàng sáng kia, trong Phượng Du cung lại nhiều thêm một tia thở dài nhẹ.

Ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng, Phượng Du cung vẫn im lặng như bình thường.

Tần Hương Y lười biếng ngồi ở trong viện, tựa vào ghế thái sư, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng có chút cảm giác vắng vẻ.

Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân truyền đến, “Nương nương, người có tâm sự?” Là thanh âm của Lệ Hưu.

Tần Hương Y vẫn chưa mở mắt, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Không có.”

“Nương nương, đã rất lâu hoàng thượng chưa có tới Phượng Du cung rồi, xem ra Âu Dương quý phi thật sự giữ được tâm hoàng thượng.” Bộ dáng Lệ Hưu có chút căm giận bất bình.

Tần Hương Y hơi hơi trợn mắt, liếc mắt nhìn Lệ Hưu đang tức giận, nói: “Không đến rất tốt. Chúng ta hẳn là nên làm chuyện của mình mới đúng.” Nói tới đây, nàng nói ra nâng tinh thần, đúng vậy a, tiến cung lâu như vậy, bố binh đồ cùng tàng bảo đồ đều chưa lấy được, trong lòng không khỏi áy náy.

“Tiểu thư ——” Lệ Hưu hướng bốn phía liếc một cái, thấy không có người ngoài ở đó, thanh âm dần dần đề cao. "Tiểu thư, trong lòng Lệ Hưu có diều này, không biết có nên nói hay không?”

“Lệ Hưu, ngươi theo ta ba năm, ngươi nên biết tính tình của ta. Có cái gì nói ra đi, chúng ta là tỷ muội tốt, không phải quan hệ chủ tớ.” Tần Hương Y chống đỡ tay vịn ghế dựa, ngồi thẳng người, thập phần nghiêm túc nhìn Lệ Hưu.

“Tiểu thư, buông bỏ thù hận đi. Nô tỳ cảm thấy như vậy người sẽ tốt hơn. Ba năm này, cốc chủ vẫn cho người tư tưởng báo thù, người không cảm thấy kỳ quái sao? Cốc chủ luôn luôn không hỏi thế sự, nhưng duy chỉ để bụng đối với chuyện người báo thù phục quốc, Lệ Hưu cảm thấy rất không thích hợp.” Hai tay Lệ Hưu lần lượt thay đổi, cầm vạt áo, càng không ngừng xoắn, nắm lấy, tựa hồ có chút khẩn trương.

“Lệ Hưu, sao ngươi lại nghĩ như vậy? Cô cô là ân nhân cứu mạng của ta.” Mày Tần Hương Y đột nhiên nhíu lại, hiện lên một tia không vui.

“Tiểu thư, kỳ thật có chuyện, người vẫn không biết. Khi rời đi Tiên Tử cốc, cốc chủ phân phó ta, bảo ta trông chừng kỹ người, nhất định khiến người từng giờ từng phút đều ghi nhớ chuyện báo thù phục quốc, không thể để cho người dao động tư tưởng, mặt khác, còn phải giám thị nhất cử nhất động của người.” Lệ Hưu nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí, nói ra tất cả bí mật trong lòng.

Tần Hương Y mãnh liệt cả kinh, chăm chăm nhìn Lệ Hưu, môi động nhẹ hai cái, đã lâu, đã lâu, mới nói: “Lệ Hưu, tại sao ngươi muốn nói cho ta biết điều này?”

“Tiểu thư, không nói chuyện này nữa, Lệ Hưu nghĩ tiểu thư đã có hảo cảm với hoàng thượng rồi phải không?” Bộ dạng Lệ Hưu thực thận trọng.

“Không có! Hắn là kẻ thù của ta! Hơn nữa, trong lòng ta vẫn là Nguyên Tinh sư huynh, ta không thể nào có tình cảm với hắn!” Tần Hương Y liếc Lệ Hưu một cái, tức giận bừng bừng đứng lên, sắc mặt lập tức chuyển đỏ.

“Không, không phải như thế. Tiểu thư không lừa được Lệ Hưu. Mấy ngày này, hoàng thượng chưa tới Phượng Du cung, tiểu thư tựa hồ rất không yên. Cái này chứng minh trong lòng tiểu thư có vị trí của hoàng thượng. Tiểu thư, hôm nay Lệ Hưu nói cho ngươi biết những lời này, chính là không muốn tiểu thư khó xử thư thế, báo thù phục quốc thì sao chứ? Tiểu thư nhẫn tâm nhìn thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông, phục quốc nhất định sẽ trả giá rất lớn.” Lời nói của Lệ Hưu sắc bén, không lưu cho Tần Hương Y khe hỡ phản bác, một đôi con ngươi trong sáng lộ ra kiên định cùng chân thành. Trong lòng thật sự muốn tiểu thư tốt, hầu hạ tiểu thư ba năm, làm sao không biết sự thiện lương của nàng. Nay nàng mang rất nhiều gánh nặng, còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ chịu không nổi.

“Lệ Hưu, đừng nói nữa, thôi đi.” Tần Hương Y đột nhiên bịt lấy lỗ tai, lắc đầu liên tục. Lệ Hưu nói đúng, phục quốc, chỉ biết sinh linh đồ thán, báo thù, sẽ chỉ làm Long Đế quốc mất đi một vị vua tốt. Càng nghĩ đầu càng đau, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đầu đau quá, thật choáng váng. Thân thể giống đám mây bay ra, một đôi cánh tay cong ôm nàng. "Hương Y, nàng làm sao vậy?” Thanh âm ôn nhu vang lên ở bên tai, rất quen thuộc! Là hắn!