Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 4: Huyết án ly kỳ loạn lòng người

"Hoàng thượng, đừng!" Tần Hương Y rốt cục ức chế không được nữa, phản ứng theo bản năng, nàng đẩy Bắc Đường Húc Phong một chưởng, cái đẩy đó vừa mạnh vừa ác, rất ác.

Bắc Đường Húc Phong nếu không phải có tập luyện, sợ rằng hiện tại nội tạng sớm đã bị hư tổn ói ra máu. Khá lắm, nữ tử thâm tàng bất lộ, nội công thâm hậu như vậy. Hắn nhíu mày ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ ngực, ánh mắt âm trầm quét về phía Tần Hương Y, con ngươi kia hàm chứa phẫn nộ, cũng có ý thích thú. Hắn rốt cục thực hiện được, khiến nữ tử nhịn không nổi nữa.

"Hoàng thượng, xin lỗi, Thần thiếp luống cuống." Tần Hương Y giấu đi thần sắc cả kinh, nhanh lên xin lỗi. Hắn là hoàng đế, hơi không chu toàn, hắn sẽ định nàng một tử tội.

"Bản lĩnh của hoàng hậu thật tốt!" Bắc Đường Húc Phong ngẩn người, đột nhiên đạm đạm cười, ý lạnh tụ tập trong con ngươi đen âm trầm, bàn tay to của hắn đột nhiên đặt lên cằm của nàng, gắt gao kiềm trụ, "Hoàng hậu thủ thân như vậy, rốt cuộc là vì ai?"

"Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi. Thần thiếp không có." Tần Hương Y chịu đựng đau đớn, liên tục lắc đầu. Giờ khắc này, nàng chỉ có thể lựa chọn chịu đựng, chỉ có thể hèn mọn cầu tình.

"Hoàng hậu tốt nhất quên hết tất cả quá khứ, bằng không kết cục sẽ thực thảm." Trên gương mặt tuấn nhã của Bắc Đường Húc Phong hiện lên một tia ác ý, cái loại khí thế nghiêm nghị này làm cho người ta sợ hãi.

Từ hai năm trước đi lên đế vị, hắn liền thề phải bình ổn cục diện náo động trong thiên hạ, người uy hiếp giang sơn của hắn, chỉ có một con đường chết. Nữ nhân trước mắt này, nếu là kẻ địch, hắn sẽ không bỏ qua.

"Hoàng thượng, Thần thiếp không hiểu." Tần Hương Y không hiểu tại sao. Hoàng đế cơ trí này tựa hồ đã đoán được mục đích của nàng, chỉ nhưng không có chứng cứ mà thôi.

"Hoàng hậu là người thông minh, sẽ hiểu được." Bắc Đường Húc Phong đột nhiên bỏ tay ra, vỗ nhẹ nhẹ lên má Tần Hương Y, nhíu mày.

"Hoàng thượng --" Tần Hương Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, chẳng biết kế tiếp muốn nói cái gì. Giải thích chi bằng che giấu, nói nhiều cũng không được gì. Hắn giữ  nàng lại, không giết nàng, nhưng là muốn xem tràng diễn mà thôi.

"Đã khuya rồi, ngủ đi." Bắc Đường Húc Phong đột nhiên bỏ qua Tần Hương Y, liếc nàng rồi ngáp một cái, ngã vào một bên ngủ, ngay cả long bào trên người cũng không cởi ra. Rất nhanh, hắn phát sinh ra thanh âm ngáy rất nhỏ mà đều đều.

Hắn cứ như vậy mà buông tha nàng sao? Tần Hương Y không giải thích được, trong lòng của Bắc Đường Húc Phong này rốt cuộc chứa cái gì? Có nam tử ngủ ở bên người, Tần Hương Y cực kỳ không quen. Đêm khó ngủ, trằn trọc, không biết khi nào mới ngủ.

Dêm dần dần tối, trăng dần dần lên, thời gian chậm rãi trôi đi.

"Nương nương, không hay rồi!" Hình như qua thật lâu thật lâu, thanh âm Lệ Hưu truyền đến.

Tần Hương Y bị thức tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt to mông lung, trời đã sáng, nàng nhẹ nhàng xoay người, liếc mắt bên cạnh, vắng vẻ, Bắc Đường Húc Phong không biết đi từ lúc nào. Lúc này Lệ Hưu kéo màn trướng ra, bộ dạng thở phì phò.

"Lệ Hưu, xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Hương Y chậm rãi đứng dậy, để mặc mái tóc đen dài.

"Nương nương, cung nữ Xuân Miểu ở Linh Lung cung được sủng ái nhất đã chết. Hiện tại Ngu Đức phi than khóc không ngừng." Lệ Hưu vội vàng nói.

Ngu Đức phi trong lời của Lệ Hưu, là con gái của Thừa Tướng, tên là Ngu Uyển Nhi, là một nữ tử nhu thuận. Tần Hương Y tuy rằng vừa vào hoàng cung liền bị nhốt vào Ám Hương Cung, nhưng những nữ tử bên người Bắc Đường Húc Phong nàng hiểu rõ mồn một. Tri kỷ tri bỉ (biết mình biết người), mới có thể bách chiến bách thắng. Đây là chuyện nàng muốn làm đầu tiên.

Một cung nữ trong cung bị chết kỳ thực là bình thường, thường thường là do sự tranh giành của nữ nhân trong hậu cung tạo ra. Nhưng Ngu Đức phi địa vị bất phạm, được hoàng thượng ân sủng, Xuân Miểu là thiếp thân nô tỳ của nàng, hôm nay có người ức hiếp trên đầu nàng, nàng đâu chịu được.

"Biết rồi." Tần Hương Y bình tĩnh như nước, đứng dậy xuống giường, được cung tỳ hầu hạ rửa mặt chải đầu một phen, mặc phượng bào vào, gắn trâm cài, chậm rãi đi đến chính sảnh của Phượng Du cung.

Trong sảnh, một bên ghế làm từ gỗ hồng, một nử tử mặc váy màu lục cúi đầu, chỉ nhỏ giọng nức nở, nàng là Ngu Uyển Nhi, quả nhiên là một mỹ nhân, một đôi mắt to, đưa tình ẩn tình, xinh đẹp khả ái, như một đóa hoa nhỏ đầu mùa xuân nở trên cánh đồng xanh biếc.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, người cần phải làm chủ cho muội muội a!" Ngu Uyển Nhi vừa thấy Tần Hương Y đến, liền đứng dậy, một phen nước mắt nước mũi kể lể. Ngày hôm qua, hoàng hậu dọn ra khỏi lãnh cung, còn được hoàng thượng sủng hạnh, chuyện này lập tức truyền khắp hậu cung. Vậy nên, người nào có việc, đầu tiên nên đến tìm nàng, Ngu Uyển Nhi xuất thân quan lại, chẳng phải biết lấy lòng sao?

"Đức phi muội muội sao, đừng nóng vội. Ngồi xuống từ từ nói." Tần Hương Y vẻ mặt dịu dàng, cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo, giương tay thỉnh Ngu Uyển Nhi ngồi xuống, sau đó thong dong ngồi vào chiếc ghế gỗ lê ở vị trí gia chủ.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, đêm qua lúc Uyển Nhi ngủ, chính Xuân Miểu hầu hạ. Sáng sớm hôm nay, nàng liền chết trong vườn thượng uyển. Rõ ràng có người cố ý làm khó Uyển Nhi." Ngu Uyển Nhi vừa ngồi xuống, vừa rơi lệ dịu dàng nói.

"Vậy à?" Tần Hương Y nghe theo, suy nghĩ sâu xa, chỉ chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đức phi muội muội dẫn đường, bản cung với ngươi cùng đi xem."

"Tạ ơn tỷ tỷ." Ngu Uyển Nhi nhu thuận thi lễ, vẻ mặt cảm kích.

Rất nhanh đã tới Linh Lung cung, quả nhiên trong vườn hoa có một nữ tử nằm chết, tuổi cỡ mười bảy mười tám, bộ dáng chết bình thản, không nhìn ra bất cứ vết thương trí mạng nào. Hai bên trái phải còn có thị vệ riêng canh giữ, xem ra Ngu Uyển Nhi là một người thông minh, biết không để hiện trường bị phá hư.

Tần Hương Y ngồi xuống, tỉ mỉ nhìn lướt qua cung nữ đã chết, kỳ lạ, toàn thân nàng hoàn hảo vô khuyết, cũng không phải do binh khí sát thương; màu da bình thường, đều không phải trúng độc; cổ không có vết bầm, mũi và khoang miệng không có dị vật, không phải ngạt thở mà chết; trên người không bị sưng, không có dị dạng, cũng không phải bệnh nặng. Nàng chết như thế nào đây? Tần Hương Y không khỏi nhíu chặt mày.

"Đức phi muội muội, Xuân Miểu mấy ngày nay có cái gì bất thường không?" Tần Hương Y hỏi.

"Đều tốt, như bình thường." Ngu Uyển Nhi vừa gạt lệ, vừa nói. Xem ra nàng thật yêu thương cung nữ này. Nữ tử nhu thuận tâm địa mềm yếu, cũng là bình thường.

"Thông báo cho hình bộ chưa?" Tần Hương Y rất trấn định, không mảy may sợ hãi.

"Đã thông báo. Nhưng vẫn còn chưa tới." Ngu Uyển Nhi nhếch miệng, tựa như có điểm bất mãn.

Chết một cung nữ, thật là bình thường, chỉ là nàng chết kiểu này thật kỳ quái, không có bất cứ vết thương gì, hình dáng bình thản. Tên giết người, chỉ e là cao thủ.

"Đức phi muội muội yên tâm, bản cung sẽ điều tra kỹ việc này, trả lại công đạo cho muội muội." Tần Hương Y an ủi Ngu Uyển Nhi một phen.

"Tạ ơn tỷ tỷ." Ngu Uyển Nhi vừa lau lệ vừa cảm kích thi lễ.

Xem ra nữ tử này cũng không thị sủng mà kiêu, hành xử cung kính, chỉ có điều cảm tình rất dễ lộ ra ngoài, ngược lại không tốt.

Xuân Miểu chết, không thể nghi ngờ là do sự tranh đấu hắc ám trong hậu cung. Chỉ là sớm không đến, muộn không đến, Xuân Miểu sao lại chết vào thời gian này -- ngày thứ hai nàng vừa dọn ra lãnh cung. Như lời nói của Ngu Uyển Nhi, là có người làm khó nàng, nói như vậy, còn không bằng nghĩ sâu một chút, là có người muốn làm khó cho mình.

Có lẽ là quá đa nghi. Tần Hương Y âm thầm cười, nhịn không được liếc mắt thi thể của Xuân Miểu. Khi liếc mắt nhìn lại, nàng phát hiện điều quái dị.