Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 64

Ta rốt cục cũng cai được món đường chỉ có tác dụng chữa ngọn không chữa gốc kia, nhưng lại bị nghiện sang một thứ khác.

Từ sau ngày gặp lại Phượng Hoàng đó, ta thường nhân lúc Tiểu Ngư tiên quan bận việc, lừa Ly Châu đi chỗ khác, một mình tới Minh giới. Mỗi lần đều biến thành hình dạng một con thỏ, dùng yêu khí trên đôi tai thỏ để che giấu tiên khí trên người, ra vào bờ bên kia mà chưa bao giờ bị nhận ra. Sau đó, ta còn to gan, lẻn vào phủ đệ nơi hắn ở, lui tới rất nhiều lần, cũng chưa từng bị tiểu quỷ bắt được. Có lẽ chẳng ai sẽ thèm để ý đến một con thỏ tinh nhỏ xíu.

Tuy rằng ta đến rất nhiều lần, nhưng số lần có thể nhìn thấy hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù gặp được, hắn cũng luôn được rất nhiều ma đầu tiền hô hậu ủng, ta「©xmydux.」 sợ hành tung bại lộ, không dám đến gần, chỉ có thể lén nhìn từ xa. Cho dù chỉ được nhìn từ rất xa như vậy, cho dù chỉ được nhìn thoáng qua một cái, cũng có thể khiến ta hoan hỉ như vớ được năm ngàn năm linh lực.

Ta thích đến vào những lúc hắn duyệt công văn. Hắn không giống như Tiểu Ngư tiên quan, không xem công văn lúc nửa đêm, mà luôn phê duyệt công văn vào giờ Tỵ. Thời gian này là lúc Tiểu Ngư tiên quan bận rộn nhất, khả năng ta có thể chuồn ra ngoài khá lớn. Hơn nữa, thư phòng của hắn lại ở ngay cạnh hậu hoa viên, toàn bộ khung cửa sổ chạm trổ hoa văn trông thẳng ra chỗ hoa Phượng Tiên và hoa Phượng vĩ đang nở rộ. Trên người ta vốn có mùi hoa cỏ, ẩn thân giữa đám hoa lá này vô cùng an toàn, vì vậy ta thường lén lút ngồi xổm phía sau thân cây Phượng hùng vĩ, xuyên qua những tán lá, nhìn sắc trời đỏ rực của Ma giới xuyên qua song cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng xanh xao của hắn.

Thời gian hắn xem công văn rất an tĩnh, đôi mắt nhìn chăm chú vào những hàng chữ trên giấy. Đuôi mày thỉnh thoảng khẽ nhướng lên, cái mũi cao thẳng đứng, mí mắt hơi nhìn xuống, đôi môi hơi mím lại… tạo nên một hình ảnh vô cùng hoàn mỹ. Nhưng ta biết cái vẻ an tĩnh này chỉ là một loại biểu hiện giả dối, một loại biểu hiện giả dối chỉ có thể xuất hiện khi hắn đối diện với những bút nghiên giấy mực không có linh hồn. Còn một khi rời khỏi án thư, đôi mắt kia sẽ biến thành một cái giếng sâu không có nước, đen tối dọa người, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh thấu xương, khiến người ta không thở nổi. Không ai dám nhìn thẳng vào hắn, nơi hắn đi qua, chỉ có những đám yêu ma quỷ quái nơm nớp lo sợ phủ phục trên mặt đất.

Hắn phê duyệt công văn rất nhanh, nhưng không hề cẩu thả. Ngón tay thon dài lật giở từng trang giấy, thỉnh thoảng lại bị dính một vài giọt mực chưa khô. Màu mực đen nhánh dính trên đầu ngón tay trắng nhợt gần như trong suốt của hắn, khiến người ta sinh ra một ảo giác mơ hồ khó hiểu, tựa như chỉ cần được làm một trang giấy hay một giọt mực vô cùng đơn giản thôi cũng sẽ rất hạnh phúc…

Thế nhưng, không phải ngày nào hắn cũng phúc đáp công văn, không phải ngày nào ta cũng ra khỏi Thiên Giới. Vì vậy, ta có lúc cũng phải bí quá hoá liều ra vào những nơi khác trong phủ đệ của hắn. Có lúc, ta đứng bên cạnh cổng lớn nhìn theo bóng xa liễn của hắn vừa đi xa, có lúc ta lại ở bên ngoài thiện sảnh nhìn hắn vừa buông đũa đứng dậy, có lúc ta lại trốn trong một góc đại điện nhìn vẻ độc ác hắn vừa thu lại sau khi ra lệnh sát phạt, có lúc ta lại nhìn thấy hai yêu nương xinh đẹp phóng đãng một trái một phải đỡ hắn bước vào phòng ngủ, quá nửa đêm hắn vẻ mặt ngập xuân tình, quần áo không chỉnh tề bước ra…

Hôm nay, ta đã tới muộn. Không biết có phải hắn đã đi ngủ hay không, mà ta「©xmydux.」tìm kiếm khắp nơi trong phủ đệ vẫn không tìm thấy. Đang định bỏ đi, thì suýt nữa bị giẫm phải bởi một nữ yêu đang hấp tấp bước vào, cũng may ta lách mình tránh kịp.

“Nhanh lên! Tôn thượng muốn lấy chiếc áo choàng mùa thu mà lần trước Sở Giang Nhị Điện dâng tặng! Các ngươi mau tìm mang ra đây! Nữ yêu vừa vào cửa liền nói với mấy người hầu.

Ngay tức thì, quỷ thị trong phòng chạy tán loạn, có lẽ chạy đến phòng kho để tìm đồ. Không lâu sau, liền có một quỷ thị quay lại với chiếc hộp vuông bằng ngọc chạm khắc trên tay, trịnh trọng giao cho nữ yêu kia, đồng thời khó nén tò mò hỏi: “Tôn thượng có bao giờ liếc mắt tới mấy thứ cống vật này đâu, hôm nay sao tự nhiên lại nhớ tới cái áo choàng này?”

“Tiểu quỷ như ngươi thì biết cái gì?”Nữ yêu kia hừ một tiếng khinh thường, “Hôm nay tôn thượng thiết yến mừng ngày sinh của thủ lĩnh điểu tộc Tuệ Hòa công chúa ở Ngu Cương Cung, chuyện này đến lượt ngươi biết hay sao?”

Quỷ thị kia gật đầu.

“Áo choàng này có lẽ là quà mừng Tôn thượng định tặng cho Tuệ Hòa công chúa, mà Tuệ Hòa công chúa là người nào ngươi có biết không?”

“Không phải ngươi mới vừa nói nàng là thủ lĩnh điểu tộc sao?” Quỷ thị kia gãi gãi túm lông thưa thớt trên trán, ngơ ngác nói.

“Đồ đần!”Nữ yêu chọt chọt cái sừng trên đầu hắn, “Đó chính ân nhân cứu mạng của Tôn thượng! Còn là biểu muội của Tôn thượng!”

Vẻ mặt quỷ thị bỗng nhiên lĩnh ngộ, nhỏ giọng hỏi một câu thô tục: “Ngươi nói Tôn thượng có lấy thân báo đáp để đền ơn cứu mạng hay không?”

Nữ yêu kia mang vẻ mặt hết thuốc chữa nhìn hắn, “Muốn hứa thì cũng là Tuệ Hòa công chúa hứa với Tôn thượng, có điều theo ta thấy, nếu như Tôn thượng bằng lòng cưới ai, thì cũng sẽ không phải là thủ lĩnh điểu tộc đâu. Được rồi, ta không nhiều chuyện với ngươi nữa, ta phải đi đây.” Nói xong, nhẹ nhàng bỏ đi.

Ta đi theo phía sau ả, chưa theo được bao xa thì đã mất dấu, đáng ghét đôi chân thỏ này chỉ có thể nhảy những bước ngắn cũn, may mà ta nhớ kỹ yêu khí trên người ả, đánh hơi tìm cuối cùng cũng tìm ra nơi gọi là Ngu Cương Cung.

Ta vừa trèo qua được cái ngạch cửa cao nhòng, liền thấy một phái đoàn nối đuôi nhau đi ra, dẫn đầu chính là Phượng Hoàng và Tuệ Hòa.

Hai người dừng lại ở ngoài điện, những người khác cũng đứng lại cách đó một khoảng. Tuệ Hòa ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Phượng Hoàng, sau đó lại khẽ hạ mí mắt xuống, hàng mi đen dài, khẽ run run trong bóng đêm, đúng là động lòng người, “Tiễn đến đây là được rồi. Hôm nay được Tôn thượng thiết yến mừng sinh thần của Tuệ Hòa, Tuệ Hòa vô cùng cảm kích vui mừng.”

Phượng Hoàng nhẹ nhàng vung tay lên, yêu thị tùy thân lập tức hiểu ý mở chiếc hộp bằng ngọc nãy giờ vẫn cung kính bưng trên tay ra. Chính là thứ ta mới thấy lúc nãy. Nắp hộp vừa mở ra, ngay lập tức một vầng hào quang năm màu thoát khỏi giam cầm, tỏa ra chói lóa, các yêu ma xung quanh sắc mặt kinh diễm, Tuệ Hòa cũng tròn xoe hai mắt. Phượng Hoàng giũ chiếc áo choàng ra, tự tay khoác lên vai Tuệ Hòa, cuối cùng còn cẩn thận buộc dây nơi cổ áo lại cho nàng, “Sương đêm gió lạnh, Tuệ Hòa coi chừng bị cảm lạnh.” Không đếm xỉa gì đến những yêu ma quỷ quái đang trố mắt nhìn trân trối xung quanh, hắn lại tiến lên một bước, ghé sát tai Tuệ Hòa thì thầm một câu.

Đến lúc hắn xê người ra, thì chỉ thấy Tuệ Hòa trước mắt ửng hồng, không biết là ngượng hay là mừng, hai mắt càng ngập nước như sắp tràn lệ tới nơi. Nàng hơi ngớ ra một chút, cắn cắn môi nhìn sang Phượng Hoàng lần nữa, có vẻ như hờn dỗi. Một lúc sau, nàng mới khôi phục lại vẻ mặt đoan trang quay đầu nói với các yêu ma đưa tiễn: “Tuệ Hòa phải đi trước đây, chư vị xin dừng chân, hôm nay rất đa tạ các vị đã đến.” Cuối cùng mới quay đi trong những tiếng “Đâu có gì, đâu có gì! Khách khí, khách khí” của đám người vừa hồi phục tinh thần.

Không biết những người khác có nghe thấy hay không; lúc đó, gió đêm vừa vặn đưa câu nói thì thầm kia của Phượng Hoàng vào tai ta「©xmydux.」: “Ta và muội gần gũi như vậy, hà tất phải gọi ta là Tôn thượng?”

Ta nuốt phải một làn gió đêm đắng chát, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực co rút lại, giáng đầu thuật lại bắt đầu dương nanh múa vuốt rồi…

Đợi đến lúc ta hoàn hồn, mọi người đều đã xin cáo lui, Phượng Hoàng cũng đã trở vào trong điện. Nghe thấy trong điện có tiếng đàn lả lướt, ta lại như ma xui quỷ khiến nhân lúc các yêu thị ra vào nhộn nhịp thoắt cái đã chui vào bí mật ẩn nấp ở một chỗ khuất không ai để ý trong cung điện.

Trong điện, ánh đèn dìu dịu, gấm xanh màn đỏ, hương rượu ngất ngây, đẹp không sao tả xiết. Mười hai nữ yêu xinh đẹp thơm ngát khiêu vũ uyển chuyển trên đôi chân trần, chuông vàng buộc trên chân theo cạp váy bay lên, phát ra những âm thanh réo rắt dễ nghe, giống như phạn chú của Câu Hồn Sứ Giả mê hoặc quyến rũ, khiến lòng người bập bềnh phơi phới.

Trong điện không có giá treo đèn, tất cả các ngọn đèn đều được mỹ tỳ (mỹ: đẹp; tỳ: nô tỳ) cầm trên tay, những ngọn đèn đỏ rực như ánh tà dương soi sáng cả đại điện trong bóng đêm u tối, nhẹ như một tấm sa mỏng.

Phượng Hoàng ngồi phía trên điện uống rượu, trái phải hai bên là hai nữ tử toàn thân lụa là gấm vóc, một người châm rượu, một người gắp thức ăn. Bất thình lình Phượng Hoàng nhìn vào một góc điện nheo nheo mắt, đặt chén rượu trong tay xuống, cong môi cười với nữ tử ngồi bên phải, một nụ cười mỉm tựa như một đóa hoa mới hé nhụy câu hồn nhiếp phách, nữ yêu trước mắt kinh diễm, bàn tay mềm nhũn, đôi đũa bạc rơi xuống mép bàn, thân thể cũng xiêu vẹo.

Phượng Hoàng quan tâm đưa tay ra đỡ lấy nàng, nữ yêu kia lập tức thụ sủng nhược kinh hoàn toàn xụi lơ trong vòng tay của hắn. Một lúc sau, dường như thấy Phượng Hoàng không có ý khước từ, liền ngả luôn vào lòng hắn, đôi cánh tay trắng như tuyết cũng vòng ra sau gáy Phượng Hoàng, gò má phong tình vạn chủng cọ cọ vào vòm ngực hắn, “Tôn thượng, Tuệ Hòa công chúa đã đi rồi, đêm hãy còn dài, thời gian còn lại có thể chia cho nô hạ một chút không?”

Ánh mắt Phượng Hoàng lạnh lẽo không hề biến hóa, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, không biết là cười hay là chấp nhận.

Nữ yêu kia có lẽ nhất thời tâm trí bị lú lẫn, càng thêm dán chặt vào Phượng Hoàng, chỉ thiếu ngồi lên đùi hắn mà thôi. Phượng Hoàng cũng đưa tay lên vén lọn tóc của nàng, một động tác đơn giản như vậy chẳng hiểu vì sao vào tay hắn lại trở nên phong tình vô biên đến thế.

Ta bỗng nhớ tới trước đây, hắn cũng thường vén mái tóc dài của ta như thế, nhặt giùm ta những cọng tơ liễu bị gió thổi vương trên tóc. Cho dù những lúc không có tơ liễu, hắn cũng thích chậm rãi vuốt ve mái tóc ta như vậy. Có khi ta bực bội vì bị hắn vuốt tóc hoài, thường khó chịu quay đầu đi chỗ khác, nhưng hắn không cho phép, chỉ nói: “Ở đây còn một sợi tơ liễu, ta lấy ra giúp nàng, nàng đừng có ngọ nguậy.”

Chẳng biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt đắm đuối đưa tình năm xưa của hắn giờ đây đã trở nên quá xa xỉ.

Nhìn lại hai thân hình đang gắn bó vào nhau của hắn và nữ yêu kia, nhất thời khí tức trong đan điền ta「©xmydux.」 trở nên chua chát, lại giống như nước sôi sùng sục chỉ chực trào ra ngoài, ngũ vị lẫn lộn, không biết là cái tư vị gì.

Lại nghe nữ yêu kia giở giọng nịnh nọt: “Tôn thượng dòng dõi tôn quý, có một không hai ở lục giới, nếu có thể nhận được một đêm mưa móc của Tôn thượng. . . .”

Nữ yêu kia đang nói đến chỗ quan trọng, thì thấy Phượng Hoàng nhíu mày cắt ngang, “Dòng dõi tôn quý?”

Nữ yêu vội vàng hùa theo: “Đúng vậy! Dung mạo của Tôn thượng, thủ đoạn của tôn thượng đều khiến bọn nô hạ hâm mộ không thôi.” Đang nói cánh tay mảnh mai thình lình giơ lên chuẩn xác chỉ vào chỗ bí mật của ta, “Cho dù là một con thỏ yêu chưa thành tinh cũng phải ngưỡng mộ Tôn thượng.”

Ánh mắt sắc bén của Phượng Hoàng thoắt cái phóng đến theo, ngay cả một luồng khí ta còn chưa kịp thở ra, đã bị bao phủ trong tầm mắt hắn. Rõ ràng hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta như thế, nhưng ta lại giống như bị Kim Chung Tráo của Chiêu Đức Chân Quân mê hoặc, cả người không nhúc nhích được, đành phải xoe tròn hai con mắt thỏ đỏ ngầu (*) nhìn hắn.

(*) Vì sao thỏ trắng lại có mắt màu đỏ? Thỏ trắng vốn không có tế bào sắc tố, nên lông nó mới màu trắng, ngay cả nhãn cầu cũng không có sắc tố, màu đỏ trong mắt chính là màu của máu bên trong cơ thể nhìn xuyên qua nhãn cầu trong suốt.

Hắn chậm rãi hé môi, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra, “Oh? Sao nàng biết con thỏ này ngưỡng mộ ta?”

Nữ yêu kia tự biên tự diễn nói: “Từ lúc vừa vào cửa đến giờ nó liền ngồi chóc ngóc ở trong góc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tôn thượng không hề chớp lấy một cái.” Để tăng thêm sức thuyết phục, nàng còn ‘vẽ rắn thêm chân’ bồi thêm một câu, “Lúc trước, trong phủ đệ của tôn thượng cũng thường nhìn thấy con thỏ này, lúc nào cũng yên lặng nhìn chằm chằm vào Tôn thượng hết.”

Tâm trạng ta lúc này như người tự đâm đầu vào cột. Hóa ra trước giờ ta vẫn làm một kẻ bịt tai trộm chuông, tự cho rằng không ai phát hiện, trong khi thực tế những yêu ma này đã phát hiện hành tung của ta từ lâu, chỉ là thấy một con thỏ chẳng đáng để bận tâm mà thôi.

“Ố? Nhưng ta đâu có thấy.” Phượng Hoàng nói gằn từng chữ.

Ta thấy mình thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không thấy ta. Sau đó nghĩ lại thấy không đúng, giờ hắn đã nhìn thấy ta rồi, chẳng biết liệu có thể bị hắn nhận ra hay không…Lòng ta nhất thời hoảng hốt, nhỏm dậy nhảy đi định bỏ chạy.

Không ngờ, tấm sa mỏng trong tay nữ yêu kia vươn ra bắt lấy ta lôi về trên tay nàng, “Tôn thượng cả ngày bận bịu, tất nhiên không nhìn thấy những tục vật này.” Nàng nâng ta lên trước mắt để nhìn, thốt lên, “Tôn thượng, ngài xem con thỏ này thật là đẹp. Toàn thân không có lấy một cọng lông tạp, trắng tinh thuần khiết như sương đêm vậy. Nếu không phải trên người nó không có chút tiên khí nào, có lẽ đã bị người ta nhận nhầm là Nguyệt Thố của Hằng Nga rồi.”

Phượng Hoàng khẽ nhướn đuôi mày, vươn tay ra, “Mang lại đây.”

Tim đa đập như trống dồn, đang định hiện trở lại chân thân hóa thành hơi nước đào tẩu, nhưng không ngờ Phượng Hoàng không thèm đợi nữ yêu đưa tay ra, đã túm lấy hai lỗ tai ta nhấc lên, đưa lên ngang tầm mắt, nheo nheo mắt nhìn ta. Trong mắt hắn không hề có một gợn sóng, nhưng ta mơ hồ nghe thấy những âm thanh sát phạt “kim qua thiết mã, đao quang kiếm ảnh” leng keng ập đến trước mặt.

Ta sợ hãi cực độ quên cả nhắm mắt, cứ trơ trơ nhìn vào hình ảnh của chính mình đang bị hắn túm tai phản chiếu trong đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào ta của hắn,「©xmydux.」 thấy rõ đôi tai mình đang bị hắn giữ chặt trong lòng bàn tay, những sợi tơ máu mạch lạc rõ ràng nổi lên trên đôi tai thỏ, ta sực nhớ đôi tai thỏ này chính là hắn đã mua cho ta.

Chắc chắn hắn sẽ chẳng nhớ đâu.

Ta vùng vẫy giãy dụa, thế nhưng lỗ tai chính là bộ phận trọng yếu của một con thỏ, khi chúng đã bị túm chặt, thì ta có giãy dụa thế nào cũng là phí công vô ích. Bàn tay Phượng Hoàng đang giữ hai tai ta càng lúc càng siết chặt, đến nỗi ta hoài nghi chúng sắp sửa bị hắn giật đứt ra ngay tại chỗ.

“Tôn thượng, con thỏ này thật đáng yêu, có thể cho nô hạ không? Nô hạ sẽ thuần hóa nó làm yêu sủng (vật cưng).” Nữ yêu bám vào cánh tay Phượng Hoàng cầu xin, ta bỗng cảm thấy cho dù để nữ yêu này nuôi dưỡng cũng còn hơn để Phượng Hoàng ngắm nghía rất nhiều, “Đôi mắt nó thực là long lanh mọng nước. . .” Nữ yêu bỗng nhiên hốt hoảng thất sắc bụm miệng lại, quỳ sụp xuống đất dập đầu liên tục, “Tôn thượng bớt giận, Tôn thượng bớt giận, nô hạ không phải cố ý muốn nói đến chữ ‘nước’, nô hạ. . . nô hạ chỉ nhất thời hồ đồ. . . .”

Sắc mặt Phượng Hoàng u ám nhìn nàng, lúc này ta mới giật mình nhận ra đôi mắt hắn vốn không phải màu đen, mà nó có một màu đỏ sẫm như máu, màu đỏ sẫm đến mức nếu không nhìn gần như thế này thì ai cũng sẽ nghĩ nó là màu đen. Ta đột nhiên thấy hoảng sợ, sợ đến mức suýt lỡ miệng thét lên thành tiếng. Khóe miệng hắn bỗng nhếch lên, “Yêu sủng? Có một số thứ, không phải nàng muốn thuần hóa thì nó sẽ trở nên thuần phục. Nàng thật lòng nuôi dưỡng nó, nhưng khó bảo đảm một ngày nào đó nó sẽ không bổ ngược lại cắn nàng…”

“Chẳng qua chỉ là một con thỏ thôi mà, hơn nữa nó lại hiền lành như thế, đâu phải mãnh hổ, sao có thể làm bị thương người khác?” Nữ yêu cất giọng dè dặt.

“Hiền lành?” Phượng Hoàng xách hai tai ta đưa sát hơn vào mặt, ánh mắt kia áp bức khiến ta không thở nổi, lồng ngực bị đè nén như sắp sửa nổ tung. Ta chợt hoảng hốt nhận ra trước mắt là kẻ thù giết cha ta, mà ta không những đã cứu sống hắn, hiện tại còn hết lần này đến lần khác lưu luyến không rời, để bây giờ bị hắn nắm trong lòng bàn tay giễu cợt!

Trong lúc nhất thời lòng ta hỗn loạn, liền ngẩng đầu lên há miệng cạp ngay giữa trán gần trong gang tấc của hắn.

“Á!” Nữ yêu hoảng hốt hét lên.

Phượng Hoàng giật mạnh ta ra xa, ném sang một bên, từ khóe môi phả ra một hơi thở lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, “Vị tất mãnh hổ mới đả thương người, thỏ cắn người mới khiến lòng người nguội lạnh, không phải sao?”

Vừa nãy ta bị hắn túm tai, cho nên sức lực sử dụng cũng không lớn, cùng lắm cũng chỉ làm tróc một miếng da của hắn mà thôi, một giọt màu máu đỏ tươi từ từ chảy xuống dọc theo sống mũi cao cao của hắn, rồi dừng lại ngay trên chóp mũi. Ta ngơ ngác nhìn, lại nhớ đến lưỡi dao hình lá liễu, nhớ đến đóa hoa máu nở bung trên giá y, nhớ đến ánh mắt cuối cùng đầy tuyệt vọng của hắn… Trong lúc nhất thời tinh thần ta trở nên mơ hồ, quên mất mình cần phải chạy trốn, quên mất mình cần phải chạy như thế nào, quên mất mình cần phải chạy đi đâu…

Hắn cũng không thèm đưa tay lau vết máu, mặc kệ nó đọng lại trên chóp mũi, chỉ khẽ buông mắt nhìn dáng vẻ thảm hại của ta bị ném trên mặt đất, đột nhiên nở một nụ cười.

Đám yêu ma trong điện bao gồm cả hai nữ yêu bên cạnh hắn, đều sợ hãi nằm rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, “Con thỏ chết tiệt này! Tội đáng chết vạn lần! Là chúng tiểu yêu thất… thất trách… trách, buông lỏng… để… để… để nó lọt vào…

“Con thỏ này nên bị đem đi vặt lông lột da, rút gân bẻ xương, nhóm lửa nấu chín.” Hắn ngẩng đầu nhìn quanh đại điện một lượt, chậm rãi nói, “Mang giá kê ra đây!”

“Dạ… Dạ…” Mấy tên yêu ma lắp bắp chữ “Dạ” liên hồi, loạng choạng bò dậy, một lát sau đã xếp xong một đống củi lửa cháy hừng hực, đống củi khô nổ lép bép, ngọn lửa nóng rát liếm láp chung quanh.

“Thứ lửa phàm tục kia chẳng phải chỉ tổ làm bẩn con thỏ này ư?” Hắn một lần nữa nhấc tai ta「©xmydux.」lên không tốn chút sức lực, nhưng lại khiến máu huyết toàn thân ta trong nháy mắt chảy ngược, “Đốt Tam Muội Chân Hỏa —— “

Ta run lên.

Chốc lát sau, có yêu ma bẩm báo, “Bẩm tôn thượng, Tam Muội Chân Hỏa đã nhóm xong.”

Phượng Hoàng chầm chậm gật đầu, giọt máu kia rốt cục trượt khỏi chóp mũi, rơi tõm xuống đất. Hắn nhấc cao tay lên, không một chút do dự ném ta vào trong đống lửa, sát phạt quả đoán.

Trong khoảnh khắc, ánh lửa nuốt gọn thân ta, hơi nóng thiêu đốt, ta nhắm mắt lại… Nhưng nháy mắt bỗng rơi vào một không gian ẩm ướt.

“Yểm Thú!” Có tiểu quỷ hét lên, “Yểm Thú của Thiên Đế!”

Ta mở mắt ra, thì thấy hoa mai Yểm Thú đang há miệng ngậm lấy ta, vút qua đại điện nhanh như tia chớp, chỉ mấy bước là đã bay thoát ra bên ngoài. Ta còn tưởng rằng đã cắt được cái đuôi này, không ngờ nó vẫn lén lút đi theo.

“Mau! Mau bắt lấy nó!”

“Không thể để nó chạy thoát!”



Trong cảnh nhốn nháo hỗn loạn, ta quay đầu lại nhìn lại, chỉ còn nhìn thấy một đống lửa mờ nhạt bập bùng.