Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 58

“Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.

Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện!

Triêu phi mộ quyển, vân hà thúy hiên;

vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền ——

cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện!

Hồ sơn bạn, hồ sơn bạn, vân triền vũ miên.

Điêu lan ngoại, điêu lan ngoại, hồng phiên thúy biền.

Nhạ hạ phong sầu điệp luyến.

Tam sinh thạch thượng duyến, phi nhân mộng huyễn.

Nhất chẩm hoa tư, lưỡng hạ cự nhiên.”

Ta trở mình, mở mắt ra, thì thấy trên mấy chiếc ghế nhỏ ở đầu giường có hai tiểu tiên cô, cúi đầu ngủ gà ngủ gật. Ta chống tay định ngồi dậy, nào ngờ khuỷu tay mềm nhũn, yếu ớt ngã ngược trở xuống giường. Tiếng động phát ra khiến hai tiên cô kia giật mình tỉnh giấc. “Bên ngoài ai đang hát vậy?” Ta hỏi.

Một trong hai tiểu tiên cô tròn xoe hai mắt, thình lình xoay người bỏ chạy ra ngoài, reo to: “Mau! Mau báo với Thiên Đế bệ hạ! Thủy Thần tỉnh rồi!”

Tiểu tiên cô còn lại ra dáng trang nghiêm hơn một chút, chỉ trố mắt nhìn ta cất giọng run run trả lời: “Thủy Thần ngủ suốt nửa năm qua rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, Thiên Đế bệ hạ ngày đêm lo lắng cho người.”

Ta nhíu mày, hỏi lại một lần nữa: “Bên ngoài ai đang hát vậy?”

Tiên cô kia nói: “Thiên Đế bệ hạ hôm nay đăng vị, chư tiên đến góp vui, ở tiền đình có tiên gia dựng đài diễn kịch, đang hát một khúc nhạc của thế gian.”

Ta nhắm mắt hỏi: “Đây là bài hát là gì?”

Tiểu tiên cô cung kính trả lời: “Là một đoạn côn kịch, tên là ‘Kinh Mộng ’.”

“Kinh mộng… Kinh mộng…” Ta ngập ngừng lặp lại mấy lần, bỗng ngẩng đầu nhìn sang nàng: “Thiên Đế? Thiên Đế nào?”

Tiểu tiên cô che miệng cười: “Thủy Thần nói đùa, Thiên Đế còn có ai khác, đương nhiên chỉ có một, chính là Dạ thần điện hạ. Vừa rồi Thiên Đế còn tranh thủ chút thời gian đến thăm Thủy Thần, không ngờ mới vừa rời đi, Thủy Thần liền tỉnh dậy.”

“Dạ thần…” Trong đầu ta bỗng nhiên hỗn loạn, “Dạ thần… Ngươi nói Dạ thần nào?” Ta「©xmydux.」đưa tay túm lấy ống tay áo của nàng, “Hỏa thần đâu? Ngươi nói ta ngủ đã nửa năm? Vì sao Hỏa thần không đến thăm ta?”

“Hỏa thần… ?” Nàng nhất thời kinh ngạc không biết phải trả lời thế nào, bị ta túm ống tay áo giật mạnh ba bốn lần nhắc lại, mới thận trọng đáp: “Hỏa thần… Hỏa thần… chẳng phải nửa năm trước đã bị hôi phi yên diệt rồi sao?”

“Ầm” một tiếng nổ vang dội, trong đầu ta nổ tung thành một màn sương máu.

Lọn tóc… đao băng lá liễu…

Lưng…

Nội đan tinh nguyên…

Máu, trước mắt toàn là máu, máu ướt đẫm trên thềm mây trắng toát, lan tràn xuống từng bậc từng bậc thang, chỉ có nơi bắt nguồn, không có điểm kết thúc.

Đúng vậy, hắn đã chết rồi! Là chính tay ta đã đâm cây đao của mình vào tinh nguyên của hắn! Là chính tay ta đã giết chết hắn! Là tận mắt ta nhìn thấy hắn hồn phi phách tán!

Ta giơ hai bàn tay lên, lồng ngực đau đớn như bị ai xẻo từng miếng thịt. Ta cuộn tròn người vào góc giường, đau đớn đến mức không thể đứng dậy, thoáng chốc tâm can tỳ phế đều giống như bị ai đục khoét, rõ ràng sống động, máu tươi đầm đìa ghê rợn đang lan tràn trên mặt đất. Ta siết chặt cổ tay, dùng toàn bộ sức mạnh mình có, không tin nổi vì sao thứ bị cắt xẻo không phải là hai bàn tay này?

“Tiên thượng! Tiên thượng! Làm sao vậy? ! Người đừng làm mình bị thương!”

Ta đau đớn đến mức các ngón chân đều co rút lại, hoảng sợ lúng túng nhìn nàng, “Mau! Trái tim ta rớt mất tiêu rồi! Ta làm mất nó rồi! Ngươi mau tìm giúp ta! Mau lên! Nhất định chỉ ở trong phòng này, nhất định phải tìm được! Ta không thể không có nó! Đau quá, đau chết mất…” Ta ôm chặt lồng ngực trống rỗng co rúm người lại.

Tiểu tiên cô vẻ mặt hoảng hốt, nói ngay: “Được, tiểu tiên tìm giúp người, tìm giúp người…” Nàng quỳ bên mép giường, vén gối lật chăn tìm hết một lượt, xoay qua xoay lại tìm khắp một vòng, “Không… Không có… Tiên thượng, không có…”

“Trên giường không có, tìm dưới giường, còn có sương phòng bên ngoài! Nhất định là có!” Ta gào khóc nước mắt đầm đìa, cơn đau cứ lớn dần chẳng chịu ngừng lại.

“Đang tìm gì vậy?” Có người bước vào, dáng người cao lớn, áo bào dát vàng.

Húc Phượng?

Đôi mắt ta đẫm lệ mông lung nhìn về phía đó, vạn vật như đứng lại.

“Tìm tim… Thiên Đế… Thiên Đế bệ hạ… Tiên thượng muốn tiểu tiên giúp nàng tìm tim… Nàng nói tim nàng rơi mất…” Tiểu tiên cô run lẩy bẩy, hồn vía lên mây.

“Mịch nhi, nàng sao vậy?”

Ảo ảnh trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ, Phượng Hoàng chưa bao giờ gọi ta là Mịch nhi… Ngực lại bị một nhát dao khoét vào, máu thịt lẫn lộn… Ta xiết chặt hai bàn tay, cổ họng đắng chát như mật vỡ.

“Đắng quá, đau quá! Có phải ta sắp đã chết rồi không?” Ta hoang mang bất lực nhìn hắn. Tiểu Ngư tiên quan giữ hai tay ta lại, ôm ta vào trong lòng, vỗ vỗ lên lưng ta「©xmydux.」, nhẹ giọng nói: “Không đâu, có ta ở đây, Mịch nhi làm sao mà chết chứ? Huống hồ, chúng ta còn phải dắt tay nhau ngàn năm vạn năm chục vạn năm nữa, cho dù thiên hoang địa lão cũng không đủ. Mịch nhi chỉ vì ngủ quá lâu, thân thể khó tránh không được khỏe.”

Ta vùng khỏi vòng tay hắn, “Đừng đụng vào ta, ta đau lắm!”

“Nàng đau ở đâu?” Tiểu Ngư tiên quan ôn hòa nhìn ta, “Ta độ khí cho nàng, dùng nguyên linh giúp nàng giảm đau có được không?”

Ta ôm ngực, chỉ cảm thấy cơn đau lan ra từ lồng ngực, nhanh chóng tràn khắp tứ chi bách động, như kim chọc dao đâm, không thể nói rõ đau ở chỗ nào, nhưng chỗ nào cũng đau đớn, ta cuộn chặt cả người, nước mắt không ngừng tuôn xối xả, “Ta không biết, ta không biết đau chỗ nào… đắng quá, trong miệng toàn vị đắng. Ngươi mau cứu ta…”

Tiểu Ngư tiên quan mỉm cười, “Ăn đường sẽ hết đắng ngay.” Hắn tiện tay biến ra một viên đường phèn, đút vào miệng ta.

Viên đường tan ra trên lưỡi, liền hóa thành một thứ nước đắng như hoàng liên, chỉ cảm thấy cổ họng càng trở nên đắng chát, đắng đến mức ta cau chặt đầu mày phun nó ra, liền thấy viên đường kia đã bị nhiễm màu đỏ như máu. Hóa ra, chỉ có viên đường của cha mới có vị ngọt. Thế nhưng, cha từ lâu đã không còn…

Tiểu Ngư tiên quan nhìn viên đường nhuộm máu đỏ tươi, trên mặt hiện rõ nét lo âu, đưa tay truyền linh lực qua đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhè nhẹ trên lưng ta, “Mịch nhi đừng sợ, không sao đâu, tất cả sẽ tốt thôi.”

Ta nghẹn ngào khóc nức nở, cho đến khi cổ họng khàn đặc không thể phát ra một âm thanh nào nữa, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, tựa như thể vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt.

Tiểu Ngư tiên quan lấy một viên kim đan dưỡng thần hòa với nước mật đường cho ta uống, hơi thở dồn dập gấp gáp của ta dần dần bình phục. Chỉ cảm thấy càng ngày càng uể oải cả người nhẹ bỗng, ta từ từ ngủ thiếp đi, nhưng ngay cả trong cơn mộng cảm giác đau đớn cũng vẫn như hình với bóng không rời.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, ngủ qua ngày, ngủ qua đêm, ngủ qua những cơn đau, ngủ cho đến khi vị đắng chát trong cổ họng ngấm đến từng ngọn tóc trên đầu, từng sợi từng sợi, không bỏ sót chỗ nào. Lần thứ hai tỉnh dậy, lại là một ngày mùa xuân, cảnh xuân ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong đình chim hót véo von trầm bổng, ai đó ngồi quay lưng về phía ta đánh đàn bên ngoài bình phong, cao sơn lưu thủy réo rắt thánh thót.

Ta đi chân trần, rời khỏi giường, bước ra ngoài bình phong, lướt qua người đang đánh đàn kia, mở toang cửa sổ, gió mát mang theo những sợi mây mỏng táp vào mặt, dưới mái hiên một đôi chim Lăng Tước đang ngậm bùn xây tổ, hai cánh đập phành phạch bận bận bịu bịu, khi thì thân mật cọ cọ đối phương bày tỏ sự động viên, khi thì lại ríu ra ríu rít cãi cọ không ngớt, dường như bất đồng quan điểm về cách đặt một cọng rơm vào tổ, thấy ta nhìn, chúng bỗng ngừng tranh cãi, sợ hãi rụt đầu vào dưới cánh len lén nhìn ta qua lớp lông chim.

“Mịch nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh. Đừng có tiếp tục ngủ như vậy nữa, có được không? Ta rất sợ mình còn chưa kịp cưới nàng qua cửa, còn chưa kịp yêu thương chăm sóc nàng, thì nàng đã ngủ cho đến khi địa lão thiên hoang mất.”

Ta không dám quay đầu lại nhìn người đánh đàn kia… Kỳ thực cũng không hẳn thế, ta「©xmydux.」chỉ là không dám nhìn cây đàn kia, còn nhớ vào một hôm nào đó, cũng có một người thanh ngạo ngồi quay lưng về phía ta đánh đàn. Cuối cùng, cây đàn nọ, đã đứt dây; còn người nọ, đã đi rồi.

Ta sờ lên gương mặt mình, ráo hoảnh không một vết nước. Thì ra, nước mắt cũng có thể chảy ngược, chúng nó chảy ngược thành sông ở bên trong ngực ta, nhưng trên mặt lại không chảy ra dù chỉ một giọt.

Tiểu Ngư tiên quan vòng tay ôm lấy ta từ đằng sau, cằm đặt nhẹ nhàng trên vai ta, hơi thở ẩm ướt như cọng lông vũ cọ cọ trên gáy, “Mịch nhi, nàng xem, khắp nơi hoa nở rộ. Chúng ta khi nào thành hôn? Mùa xuân này có được không?” Ta hơi dịch người ra, không có trả lời.

Phải rồi! Cửa sổ mở, hoa cũng nở, nhưng vì sao lại không thấy người?