Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 4 - Chương 7: Say rượu

‘Trích lời Gia Mộc: Phụ nữ là những nhà mưu lược bẩm sinh’.

Dạo này Trịnh Đạc có một sở thích mới, hay nói cách khác là một lần nữa quay lại với sở thích cũ, đó là trồng cây ngoài ban công căn hộ anh ta thuê. Lần này anh ta chuyển sang trồng các loại cây chơi lá, đương nhiên nguyên nhân chính cũng là tương đối dễ chăm sóc. Đối với một người đàn ông mỗi ngày chỉ có thể tưới cây cảnh hoa kiểng một lần trước khi đi ngủ như Trịnh Đạc thì cây chơi lá quả thật thích hợp hơn cây chơi hoa một chút.

Tưới cây cảnh xong, ngồi xuống mép ban công uống một cốc nước ép rau quả, vậy là gần như mọi phiền muộn trong ngày cũng tan biến. Thậm chí anh ta còn có một kế hoạch dũng cảm hơn: Nuôi mấy con cá.

Vì sở thích chơi cây cảnh này, bây giờ Trịnh Đạc cảm thấy việc mua nhà mà Lâm Gia Mộc đề nghị cũng có thể bắt đầu đưa vào lịch trình. Tiểu khu lần trước anh ta đến xem cũng rất ổn, nếu mua nhà ở tầng một thì sẽ có một mảnh vườn, anh ta có thể thoải mái trồng hoa nuôi cá, làm quen dần với cuộc sống về hưu… Có điều với đặc điểm làm việc và nghỉ ngơi không hề có quy luật của anh ta, hình như ý nghĩ này có vẻ quá lớn mật.

Sau khi anh ta uống hết cốc nước ép có người bấm chuống cửa. Thỉnh thoảng anh ta cũng đặt mua một vài sản phẩm kỹ thuật số trên mạng để phục vụ công việc nhưng địa chỉ nhận hàng bao giờ cũng là công ty, lúc thuê nhà anh ta còn không gặp cả chủ nhà. Anh ta biết tất cả hàng xóm cùng tầng cũng như biết rõ tất cả thông tin về họ nhưng lại không có ai trong số họ biết anh ta. Nếu như hôm nay không có người bấm chuông cửa thì anh ta cũng không biết chuông cửa nhà mình có hoạt động hay không nữa.

Anh ta vừa mở cửa, Lâm Gia Mộc xách giày cao gót đã lao thẳng vào trong lòng anh ta. Đèn cảm ứng ngoài hành lang lập tức tự động tắt, mà vừa rồi anh ta mải ngắm cây cảnh và uống nước ép nên không bật đèn. Hai người cứ thế yên lặng mấy chục giây bên trong cửa ra vào tốt đen như mực, sau dó Trịnh Đạc bật đèn cửa, kéo cô vào trong phòng. Lâm Gia Mộc đã uống rượu, Tequila, hơn nữa còn uống không ít. Tửu lượng của người phụ nữ này không tồi, nhưng mỗi khi uống Tequila là nhất định sẽ uống say, sau khi uống say sẽ rất quậy… Có điều… tại sao cô lại biết chỗ ở của anh ta?

Trịnh Đạc đóng cửa chống trộm lại, trong lúc này Lâm Gia Mộc vẫn chỉ gục đầu vào ngực anh ta không nói một lời. Trịnh Đạc dìu cô vào phòng khách, đặt cô ngồi xuống sofa: “Cần uống nước không?”.

Lâm Gia Mộc không nói gì, ngoan ngoãn như một con mèo con, chỉ gật đầu, không hề giống những lần say Tequila trước đây.

Anh ta rót một cốc nước chanh đưa cho cô rồi ngồi xuống trước mặt, đưa tay sờ trán cô. Trán cô không nóng, xem đồng tử cũng không giống như vừa cắn thuốc… Không phải vì Lâm Gia Mộc từng cắn thuốc lắc, nhưng vì biểu hiện của cô hôm nay quá không bình thường nên Trịnh Đạc mới nghĩ lung tung như vậy. Sau khi uống nước xong, sắc mặt Lâm Gia Mộc đỡ hơn một chút. Cô vẫn không nói gì, ngả vào lòng anh ta rồi vài giây sau đã ngủ say.

Lâm Gia Mộc tỉnh lại vì đầu đau như búa bổ, vừa mở mắt ra đã lóa mắt vì ánh mặt trời rực rỡ. Rèm cửa sổ phòng ngủ của cô là loại dày nhất, trước khi ngủ bao giờ cũng kéo rèm kín mít, cho dù bên ngoài mặt trời đã lên cao thì trong phòng cô vẫn tối như nửa đêm, cô thật sự không thể chịu được cảm giác ánh nắng chói mắt như thế này.

“Tỉnh rồi à?”. Chiếc cốc thủy tinh lạnh buốt chứa một thứ đồ uống mang mùi lạ không biết tên được đến bên miệng cô, người hỏi là Trịnh Đạc. lhm thở phào một hơi, cau mày ngồi dậy. Uống say quên trời đất, không biết mình ngủ ở đâu, không biết người nằm bên cạnh là ai, cô chỉ sống cuộc sống như vậy ba tháng rồi không bao giờ muốn lặp lại nữa. Mỗi lần nhớ lại ba tháng bê tha đó, cô nhận thấy có thể sống khỏe mạnh đến bây giờ đúng là cực kỳ may mắn, may mà bây giờ cô đã già dặn hơn, uống rượu say biết đường chạy đến chỗ Trịnh Đạc trú ngủ.

Lâm Gia Mộc nhận cốc nước, không thèm nhìn mà uống ngay một ngụm lớn, trời ạ, cái gì đây?

Trịnh Đạc phản ứng cực nhanh, đưa tay bóp mũi khiến cô không thể không nuốt ngụm nước trong miệng xuống họng.

“Ặc, khó uống chết đi được…”.

“Bí quyết giải rượu của anh đấy”. Trịnh Đạc cười nói: “Bữa sáng ăn gì?”.

Vừa uống xong thứ đồ uống khó uống nhất từ trước đến giờ, nghe thấy hai chữ bữa sáng, Lâm Gia Mộc không nhịn được buồn nôn. Cô đẩy Trịnh Đạc ra, chạy vào phòng vệ sinh, cúi xuống bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trịnh Đạc cầm một cốc nước mát chờ mình với vẻ mặt tươi cười.

“Anh đã biên tập xong hết clip và ảnh chụp rồi”. Trước khi cô uống nước xong, có sức mạnh để nổi bão thì Trịnh Đạc đã lập tức chuyển sang nói chuyện công việc.

Lâm Gia Mộc cúi đầu ngửi cốc nước, thấy không có mùi gì lạ mới nhấp thử một ngụm nhỏ, sau khi xác định chỉ là nước mới tiếp tục uống: “Đợi lát nữa về công ty họp”.

“Công ty cũng chỉ có anh với em, họp ở đâu có gì khác nhau?”.

“Khác rất nhiều chứ”. Lâm Gia Mộc mở vòi nước, ở nhà Trịnh Đạc chỉ có xà phòng Safeguard, cô đành vội vã dùng nước sạch rửa mặt, ngẩng đầu soi gương. Gương mặt trang điểm theo phong cách mắt khói xám sớm đã biến thành mắt gấu mèo. Sự thật chứng minh tính không thấm nước của các loại mỹ phẩm cô dùng rất tốt, cho nên cô chỉ còn cách mang đôi mắt gấu mèo quái dị như vậy, ăn mặc mát mẻ xuất hiện trước cửa nhà Trịnh Đạc. Hơn nữa Trịnh Đạc đã biên tập lại ảnh chụp và clip, những gì nên biết thì anh ta đều đã biết: “Đưa em về nhà!”.

“Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu. Lâm Gia Mộc biết chỗ ở của anh ta, anh ta cũng phải biết chỗ ở của cô thì mới coi như công bằng.

Thế là…

Văn phòng ở tầng 16, chỗ ở của Lâm Gia Mộc ở tầng 17? Thảo nào Trịnh Đạc tìm kiểu gì cũng không tìm được nhà của Lâm Gia Mộc, vì vậy anh ta cho rằng Lâm Gia Mộc ở luôn tại văn phòng. Phong cách trang trí nhà của Lâm Gia Mộc chính là phong cách của công ty lắp đặt nội thất, rộng rãi, trống trải, tinh tế, mang đậm hơi thở thương mại. Phòng ngủ thì tương đối giống không gian riêng tư của cô, giường mềm siêu lớn, chăn ga gối đệm màu đen, một chiếc gối ôm hình sâu róm, thảm trải sàn rất dày, một chiếc máy vi tính xách tay và nửa gói khoai tây chiên ăn dở vứt bên cạnh giường.

Thoạt nhìn phòng ngủ của cô giống như một tiểu vương quốc nơi cô lên mạng, ăn uống sau một ngày làm việc vất vả, sau đó chỉ cần co chân chui vào chă ngủ. Cô thật sự không cần mọt căn hộ lớn đến thế, chỉ cần một gian phòng ngủ, thêm một phòng chứa đồ, một phòng vệ sinh là đủ, những chỗ còn lại đều lãng phí.

Lâm Gia Mộc chú ý tới ánh mắt anh ta, hơi giận dỗi đóng cửa lại ngay trước mặt anh ta. Lợi ích của một phòng khách, ba phòng ngủ, hai nhà vệ sinh chính là cô có thể tắm rửa, thay đồ ngay trong phòng ngủ chính của mình, không cần vất vả chạy đến phòng vệ sinh ở bên kia phòng khách, cũng vì thế mà cô bị Trịnh Đạc cười chê vì thói lười nhát khi ở nhà.

Trịnh Đạc nhún vai, ngồi xuống sofa trong phòng khách, bật ti vi xem thời sự. Xem hết gần nửa chương trình thời sự, Lâm Gia Mộc mới đi ra. Cô đã thay áo sơ mi trắng, váy ngang gối màu tím và áo vest khoác ngoài, nhìn có vẻ vừa chuyên nghiệp vừa già dặn, hiển nhiên sau trọn một đêm không chuyên nghiệp, người nào đó đang muốn cứu vãn hình tượng của mình.

“Bữa sáng ăn gì?”.

Trịnh Đạc hỏi lại lần nữa khiến Lâm Gia Mộc lập tức cau mày, có điều bí quyết giải rượu của anh ta quả thật hữu hiệu, bây giờ cô đã không còn đau đầu, mà chỉ còn thấy xấu hổ: “Sữa đậu nành nóng là được”.

“Sữa đậu nành và bánh chiên hành”.

“Được”.

“Mang đến văn phòng?”. Trịnh Đạc nhíu mày.

“Ok”.

Hai người ăn sáng tại văn phòng ở tầng dưới, Lâm Gia Mộc cũng đã xua tan được sự ngượng ngùng của mình, khôi phục lại trạng trái bình thường: “Bên chỗ An Ni có tin tức gì không?”.

Trịnh Đạc xem đồng hồ: “Sẽ có tin tức rất sớm thôi”.

Cuối cùng Vương An Ni cũng lấy được tóc của Vương Đông Quân và mang đến trung tâm xét nghiệm, thông thường sẽ có kết quả tương đối chậm, nhưng có tiền mua tiên cũng được, hôm qua Vương An Ni đã biết sáng sớm hôm nay sẽ có tin tức.

Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại của Lâm Gia Mộc đã đổ chuông. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Gia Mộc vẫn lộ vẻ suy tư.

“Thế nào rồi?”.

“Vương Đông Quân quả thật có quan hệ huyết thống với An Ni”. Tiêu Vũ thật sự đã đi một nước cờ hay, bây giờ Lâm Gia Mộc chỉ còn hoài nghi không biết cô ta rốt cuộc có quan hệ thể xác với Thời Tất Thành sau khi đã cưới chồng hay không. Dù sao thì một người khôn khéo như cô ta sẽ không dễ dàng để cho người khác nắm được điểm yếu của mình, trước đây cô và Trịnh Đạc cho ràng người họ phải đối phó là Thời Tất Thành, bây giờ xem ra người đó chính là Tiêu Vũ. Thời Tất Thành chỉ là một kẻ không kiểm soát được đũng quần của mình, trong tay cô và Trịnh Đạc đã nắm giữ những clip và ảnh chụp đủ để hắn thua không còn manh giáp, nếu tàn nhẫn hơn một chút, đâm đơn tố cáo bọn chúng tụ tập thác loạn thì Thời Tất Thành gần như chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Một kẻ tự cho mình là cao sang như hắn nói cho cùng cũng chỉ là một loser mà thôi.

Thời Tất Thành bị bắt, Tiêu Vũ sẽ không thèm chớp mắt lấy một cái. Hai chết Vương An Ni, dọn sạch chướng ngại để Vương Đông Quân kế thừa di sản mới là chuyện Tiêu Vũ coi trọng nhất lúc này.

“Có cần nói chuyện của Thời Tất Thành với Vương An Ni không?”.

“Cô ấy là thân chủ của chúng ta, bất cứ phát hiện quan trọng nào chún ta cũng phải nói với cô ấy”. Còn Vương An Ni làm thế nào là việc của cô ta.

Vương An Ni xem Thời Tất Thành ôm hai cô gái ăn mặc hở hang trong ánh đèn lờ mờ, hết uống rượu lại hút cần sa, không biết trời đất là gì, chỉ cảm thấy cơn lạnh chạy từ đầu ngón tay lên đến tận da đầu, chưa xem được hai phút đã bấm phím dừng: “Clip này dài bao nhiêu?”.

“Hơn mười phút”.

Vương An Ni thở hổn hển, cô ta vốn cho rằng người đầu độc mình có thể là chồng, điều này đã đủ thê thảm rồi, không ngờ lại còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thác loạn thế này. Cô ta cho rằng… hắn không phải như vậy… nhưng…

Lâm Gia Mộc đưa cho cô ta một cốc nước: “Tôi đã tìm hiểu học bạ của hắn ở Harvard, cho dù bố hắn không xảy ra chuyện thì hắn cũng không thể tiếp tục học được nữa, trốn học quá nhiều, hoạt động ngoài trường quá nhiều, lại có hồ sơ không tốt”. Về cơ bản, khi đi du học, thậm chí là trước khi du học thì Thời Tất Thành cũng đã là một kẻ ăn chơi lắm tiền nhiều của, chỉ có điều trong số những kẻ ăn chơi này thì hắn tương đối biết che giấu mà thôi.

Vương An Ni tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng lúc này cô ta lại không hề rơi nước mắt: “Cho tôi mấy thứ này”. Trong mắt cô ta lộ vẻ kiên định.

“Cô muốn…”.

“Gửi mấy thứ này cho tôi, dặn bên chuyển phát nhanh sáu giờ tối ngày mai đưa đến nhà tôi”.

Lâm Gia Mộc gật đầu. Trong dòng máu của Vương An Ni vẫn được di truyên gene khôn khéo của bố mẹ. Chắc chắn sáu giờ tối ngày mai Vương An Ni sẽ không có ở nhà, còn Thời Tất Thành thì đang ở nhà. Nhận được một bưu kiện kỳ lạ không biết do ai gửi tới, ắt hẳn hắn sẽ mở ra, sau đó…

Trong nhận thức của Thời Tất Thành, người nắm được chuôi của hắn không phải Vương An Ni mà là Tiêu Vũ. Theo hắn, những thứ này là lời tuyên chiến của Tiêu Vũ, trong thế vạc ba chân, phải để hai bên kia loạn chiến một trận mới là cao tay.

Thời Tất Thành tắt điều hòa đi rồi lại bật lên, trên người vừa lạnh vừa nóng, xoa trán mới biết mồ hôi đã ướt đẫm từ bao giờ, sau lưng lại cảm thấy rét lạnh.

“Quản cái thứ trong đũng quần của anh cho đàng hoàng…”.

Lời của Tiêu Vũ vang lên bên tai hắn, hắn bưng chiếc hộp được chuyển phát nhanh đến, đổ tất cả mọi thứ trong đó vào bồn rửa bát trong phòng bếp rồi dổ nguyên một chai rượu lên, châm lửa đốt, muốn đốt sạch tất cả mọi thứ bên trong, như thể bằng cách này hắn có thể chạy thoát.

“Tít tít tít…”. Thiết bị cảnh báo hỏa hoạn không ngừng kêu lên, hắn cầm chổi đập mạnh, tiếng cảnh báo mới chấm dứt. Do chịu ảnh hưởng của người phương Tây nên hắn đã kiên quyết đòi lắp thiết bị này, bây giờ xem ra quả thực là tự chuốc lấy phiền muộn.

Thời Quốc Phân đinh ra ngoài mua đồ, nhìn thấy khói bốc lên từ trong phòng bếp liền chạy vào xem. Thấy con trai mình đang đốt thứ gì đó, bà ta lập tức căng thẳng chạy tới xem xét: “Con trai, con đang đốt cái gì thế?”.

“Không… không có gì…”.

“Cái gì mà không có gì? Cái thằng này, sao con lại…”. Thời Quốc Phân đi tới bên cạnh con trai, thứ con trai bà ta đang đốt là một xấp ảnh, mấy tấm bên dưới đã quăn queo biến dạng, nhưng mấy tấm xung quanh mới chỉ cháy một góc vẫn có thể thấy rõ ràng. Thời Quốc Phân giật nảy khi nhìn thấy những bức ảnh này: “Đây.. Thế này là thế nào? Có phải con lại tái phát bệnh cũ không? Chẳng phải con nói là con đã bỏ rồi sao? Nhà chúng ta đã trải qua bao nhiêu biến cố như vậy, tại sao con mãi vẫn không trưởng thành?”.

Khi du học ở nước ngoài, con trai bà ta đã bị cảnh sát bắt vì tụ tập hút cần sa rồi đua xe, thậm chí hắn còn chống lại cảnh sát, không những bị nhà trường đuổi học mà bạn bè của nhà họ Thời bên Mỹ còn phải dùng hết cách mới có thể giúp hắn chỉ bị trục xuất. Khi đó tin tức còn chưa nhanh nhạy như bây giờ, hai vợ chồng bọn họ nghĩ con trai ở nước ngoài, cho dù trong nước hai người có thập tử nhất sinh thì ít nhất cũng có chỗ để trông chờ, ai ngờ con trai lại bị trục xuất vì những tội danh đó. Vì vậy bà ta mới hoảng sợ dẫn con trai bỏ đi, chồng bà ta nhận hết mọi tội danh để bảo vệ vợ con, thế nên mới…

“Con tái phát bệnh cũ từ bao giờ?”.

“Đại khái khoảng ba năm trước đây…”. Thời Tất Thành đáp, lúc đó cũng là lúc hắn bắt đầu chính thức nắm quyền ở nhà họ Vương.

“Ba năm…”. Trọn ba năm… Vậy mà bà ta không hề phát hiện. Nếu biết trước con trai tái phát bệnh cũ, chưa chắc bà ta đã có thể can ngăn được nhưng ít nhất cũng sẽ không để con trai bị người khác nắm được nhiều bằng chứng như vậy.

“Mẹ… thật sự là con… sống quá bí bức…” Thời Tất Thành ôm mặt khóc lóc kêu than: “Con mất hết tất cả mọi thứ rồi! Người khác không hề coi con ra gì cả, con chỉ là phò mã! Phò mã! Phải dựa vào sự bố thí của người khác mới có vinh hoa phú quý hiện nay… Mẹ… Con bức bối lắm… Con sống quá khổ cực, nếu không có chỗ nào để phát tiết thì con sẽ phải điên mất… Mẹ…”.

Thời Quốc Phân ôm con trai, chỉ cảm thấy trong lòng như bị dao đâm. Đúng vậy, con trai mình quá bí bức, con bé Vương An Ni kia, con gái một thằng cha nhà giàu mới phất, cả ngày chỉ biết trang điểm, tiêu tiền, cơ bản không biết chăm sóc chồng, cũng không hề tôn trọng mẹ chồng lấy một chút, ra ngoài gặp người ngoài cũng chưa bao giờ giữ thể diện cho con trai mình, càng không cần phải nói đến khiêm tốn biết điều gì đó… Nhớ lại những cô gái con trai mình đã từng qua lại, đám dự tuyển con dâu mà mình đã chọn đi chọn lại, đứa kém nhất cũng hơn Vương An Ni cả chục lần. Nếu chồng mình vẫn còn sống thì một con bé như Vương An Ni còn không xứng làm tình nhân của con trai mình…

“Con trai, những tấm ảnh này là ai gửi đến?”.

“Tiêu Vũ, chắc chắn là Tiêu Vũ”. Tên người nhận bưu kiện là Vương An Ni. Với tính khí của Vương An Ni, nếu nhìn thấy mấy thứ này, nhất định cô ta sẽ đập phá long trời lở đất. Càng không thể là bà mẹ vợ Hoàng Thúy Hoa, nếu nhận được mấy thứ này, bà ta sẽ lập tức mang đến cãi nhau với bố vợ hắn. Khả năng duy nhất chính là Tiêu Vũ…

“Cô ta dùng những thứ này để ép con giết chết Vương An Ni, nếu con không chịu thì cô ta sẽ…”.

“Cái gì? Giết chết Vương An Ni?”. Cho dù bà ta có bất mãn với Vương An Ni đến mấy thì cũng vẫn biết rằng cuộc sống của hai mẹ con bà ta hiện nay đều là do Vương An Ni mang đến. Nếu như giết chết Vương An Ni, kể cả có trốn tránh được pháp luật thì mẹ con bà ta cũng sẽ mất hết tất cả, lần nữa cuốn gói khỏi thành phố A như chó nhà có tang: “Tại sao con có thể nhận lời giết chết nó chứ?”.

“Tiêu Vũ hứa với con, con và cô ta sẽ đồng thời giải quyết Vương An Ni và Vương Hữu Tài, sau khi hai cha con họ chết đi, tất cả di sản của Vương An Ni đều sẽ thuộc về con, cô ta chỉ cần tài sản của Vương Hữu Tài”.

“Nó nói gì con cũng tin à?”.

“Vương Hữu Tài đột quỵ chính là kiệt tác của cô ta, Vương Hữu Tài đã lớn tuổi, không thỏa mãn nổi cô ta, vì vậy cô ta nhờ người ở Hồng Kông mua Viagra cho ông ta. Vương Hữu Tài dùng quá nhiều Viagra nên mới đột quỵ. Sau khi Vương Hữu Tài đột quỵ, cô ta nói cô ta đã làm bước đầu tiên, ép con cũng phải bắt tay vào việc, cho con một đống mỹ phẩm giống hệt số mỹ phẩm Vương An Ni đang dùng để con đánh tráo. Dạo trước da của Vương An Ni có vấn đề, cô ta tưởng bị dị ứng mỹ phẩm nhưng thực ra là trúng độc…”.

“Hai đứa mày dám làm đến nước này…”. Thời Quốc Phân khiếp sợ: “Thằng con trai ngốc nghếch của mẹ, Vương Hữu Tài chỉ bị đột quỵ thôi, mẹ đã thấy những người đột quỵ gắng gượng được mười mấy năm không chết. Nếu Vương An Ni chết trước ông ta thì Vương Hữu Tài có thể không điều tra sao? Mà kể cả không điều tra thì làm sao ông ta có thể để tất cả tài sản của Vương An Ni rơi vào tay con? Không còn Vương An Ni làm chướng ngại vật, Vương Đông Quân chính người thừa kế tất cả tài sản của Vương Hữu Tài, đến lúc đó con không còn một chút giá trị lợi dụng với Tiêu Vũ nữa, sao con có thể khẳng định nó sẽ không báo cảnh sát bắt con?”. Thời Quốc Phân gần như lập tức đoán ra được kế hoạch của Tiêu Vũ, trước hết lợi dụng Thời Tất Thành giết chết Vương An Ni, sau đó tố cáo Thời Tất Thành, đến lúc đó ít nhất một nửa tài sản của Vương An Ni sẽ thuộc về Vương Hữu Tài, cô ta sẽ giành tài sản thành công mà không hề tốn công sức.

“Con… vốn con cho rằng… Tiêu Vũ vẫn yêu con…”.

“Yêu cái gì mà yêu? Bây giờ nó chỉ yêu tiền!”. Thời Quốc Phân nghĩ lại mấy lần gần đây gặp Tiêu Vũ đều bị cô ta sỉ nhục trước mặt người khác không hề nể tình, khiến mình trở thành trò cười trong mắt mọi người, càng cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này xuống bụng: “Vương Đông Quân rốt cuộc là con ai?”.

“Tiêu Vũ nói là của Vương Hữu Tài”.

Thời Quốc Phân suy nghĩ một lát: “Nó nói với con… có còn quan hệ nữa không?”.

Thời Tất Thành gật đầu, lại lắc đầu. Hắn và Tiêu Vũ vẫn duy trì gặp mặt, nhưng đã lâu lắm rồi Tiêu Vũ không cho hắn chạm vào người, cô ta chê hắn bẩn…

“Nó chụp trộm được thì chúng ta cũng chụp được! Con còn liên lạc với tay thám tử tư đó không?”.

“Mẹ… Ý mẹ là…”.

“Con đốt bao nhiêu ảnh thì nó vẫn còn giữ bản gốc, muốn in thêm bao nhiêu chả được? Chúng ta cũng phải nắm được điểm yếu của nó mới được!”. Thời Quốc Phân lạnh lùng nói: “Con cũng phải dỗ dành Vương An Ni, mẹ thấy dạo này tâm tình nó không tốt lắm, luôn đi sớm về muộn, cũng không còn quan tâm đến con như trước, con phải cẩn thận không miếng ăn đến miệng còn rơi mất đấy”.

Nếu không phải Tiêu Vũ vẫn ép sát từng bước, sau lưng Vương An Ni còn có Vương Hữu Tài và Hoàng Thúy Hoa thì Vương An Ni có thể chết sớm cũng không vấn đề gì, nhưng bây giờ thì Vương An Ni tuyệt đối không thể chết.

Thấy mẹ vạch kế giúp mình, cuối cùng trong lòng Thời Tất Thành cũng có chủ ý: “Mẹ, con hiểu rồi”.

“Còn nữa, dạo này con phải giữ mình một chút, nếu để Vương An Ni biết thì xôi hỏng bỏng không hết đấy!”.

Vương An Ni ngồi ngay ngắn trước màn hình ti vi trong văn phòng tư vấn của Lâm Gia Mộc xem hai mẹ con này biểu diễn trong bếp ở tầng một nhà mình, thầm cười lạnh một tiếng trong lòng. Trong mắt bọn họ, quả nhiên cô ta vẫn là con bé nhà giàu ngu ngốc không hiểu thế sự, để bọn họ tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Cảm giác có thể khống chế toàn bộ mọi chuyện này thật sự là quá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả bản thân việc trả thù. Thời Tất Thành, ngươi cho rằng sau những chuyện ngươi đã làm đối với ta, ta sẽ chỉ đại náo một trận rồi ly hôn với ngươi hay sao? Ta phải đạp ngươi xuống đáy sâu địa ngục!

Lâm Gia Mộc nửa nằm trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, những ký ức tối qua từ từ hiện lên. Cô đến nhà Trịnh Đạc như thế nào, nằm trên đùi Trịnh Đạc không dậy nổi như thế nào, Trịnh Đạc dỗ dành cô lên giường như dỗ trẻ con thế nào, cô lại thế nào… Cô và Trịnh Đạc đã hôn nhau… Ít nhất trong trí nhớ của cô là như vậy. Cô ôm chặt lấy cổ Trịnh Đạc, hôn anh ta, thậm chí cô còn dùng lưỡi… Trịnh Đạc hôn lại cô… sau đó đẩy cô ra…

Sau đó thì sao? Trước khi cô hoàn toàn mất ý thức, hình như có người vuốt tóc cô, hôn khẽ lên trán cô… Lâm Gia Mộc vô ý thức đưa tay sờ trán, chỉ thấy mát lạnh…

“Gia Mộc, Gia Mộc!”. Vương An Ni cao giọng gọi Lâm Gia Mộc đang thất thần tỉnh lại.

“Sao?”.

“Bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?”.

“Động không bằng tĩnh, cứ xem hắn và Tiêu Vũ so chiêu”. Bất kể ai thua ai thắng thì cũng là chó cắn chó, kiểu gì miệng cũng đầy lông.

Vương An Ni cũng nằm xuống sofa: “Tôi không muốn về nhà”.

“Thế thì đến chỗ mẹ cô, thấy bà ấy nói muốn đến Macao mà”.

“Tôi không thích Macao…”.

“Mẹ cô cũng không thích vui chơi nhưng hồi cô còn nhỏ vẫn phải đi cùng cô bao nhiêu lần mà”.

“Một lần cũng không”. Câu trả lời của Vương An Ni khiến Lâm Gia Mộc nghẹn giọng: “Bố mẹ tôi luôn rất bận rộn, sau đó cho tôi rất nhiều, rất nhiều tiền để tôi tự mua đồ ăn, tôi có thể mời tất cả bạn trong lớp đến khu vui chơi, nhưng tôi không mời được mẹ tôi”.

Lâm Gia Mộc yên lặng, Vương An Ni lại bật cười: “Như vậy mà tôi vẫn sống rất tốt, thật sự… Tôi đi cùng mẹ tôi đến Macao… cũng chỉ để xem bà ấy à ơi mấy gã trai trẻ với lại thua tiền thôi”.

“Cô định nói thế nào với Thời Tất Thành”.

“Nói thật. Mẹ tôi bị ung thư da, mặc dù phẫu thuật rất thành công nhưng không dám đảm bảo không tái phát, tôi muốn ở bên mẹ tôi nhiều hơn”. Lý do quá tốt, vừa có thể thoát khỏi Thời Tất Thành, lại vừa có thể làm cho hắn cảm thấy Vương An Ni vẫn tin tưởng hắn.

“Vậy cô có cần về nhà chuẩn bị hành lý không?”.

“Không cần, mẹ tôi nhất quyết đòi bay chuyến buổi tối, cần gì thì mua tạm ở đó luôn là được”.

“Nếu hắn nhất định đòi tiễn cô và mẹ cô thì sao?”.

“Chị yên tâm, hắn không dám đâu. Mẹ tôi chỉ cần sử dụng nửa thành công lực là có thể chém Thời đại công tử tơi bời rồi. Hắn tránh mẹ tôi như tránh tà ấy”. Hơn nữa Thời Tất Thành cũng cực kỳ dị ứng với chuyện Hoàng Thúy Hoa cặp mấy gã trai tơ, mỗi lần nhìn thấy Hoàng Thúy Hoa thân mật với đám trai trẻ đó là sắc mặt Thời Tất Thành khó coi như vừa nuốt phải mấy con ruồi.

Lâm Gia Mộc cười ha ha rất vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trịnh Đạc cầm một chai nước ngọt không độ đứng dựa cửa văn phòng mỉm cười nhìn mình, nghĩ đến tình hình tối qua, lớp da mặt sớm đã tu luyện bách độc bất xâm của Lâm Gia Mộc lại đỏ bừng… Chuyện này đúng là không khoa học chút nào.