Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 10 - Chương 3: Điều tra

Trích lời Gia Mộc: Có lúc sức sát thương của sự thật còn vượt xa sự dối trá.

Tống Phong có vẻ già dặn hơn trong ảnh một chút, dù sao bức ảnh đó cũng được chụp từ khi anh ta vừa đến nhà họ Lục. Năm đó anh ta mới mười chín tuổi, rất ngây ngô, bây giờ anh ta đã là một người đàn ông hai mươi tư tuổi. Nói một cách công bằng, anh ta có ngoại hình không tồi, nụ cười hơi ngây ngô, dáng người thấp đậm. Từ khi đi vào văn phòng Lâm Gia Mộc thuê tạm thời này, anh ta vẫn giữ phong thái quân nhân rõ rệt, giơ tay nhấc chân đều như được dùng thước đo từ trước. Thật sự rất khó tưởng tượng một người như vậy ngày ngày cùng bảo mẫu đưa đứa trẻ đến công viên mà người ở công viên lại không biết Tráng Tráng có xuất thân không tầm thường. Khả năng bắt cóc để bán trẻ em càng ngày càng nhỏ, dù sao bọn buôn người cũng phải tìm hiểu thực địa từ trước. Vốn những người đến công viên trung tâm thành phố cũng đều là tầng lớp có máu mặt, bắt cóc con cái họ mạo hiểm hơn gây án ở khu vực ngoại ô, cũng khó thoát thân hơn rất nhiều. Càng không cần phải nói Tráng Tráng rõ ràng là một em bé có xuất thân danh giá, khả năng thất bại quá lớn.

“Làm phiền anh Tống phải đi lại vất vả”. Lâm Gia Mộc cười tủm tỉm rót cho Tống Phong một ly trà. Cô thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ chiều: “Anh đã ăn cơm chưa?”.

“Tôi đã ăn sơ sơ trên máy bay rồi”. Tống Phong dùng hai tay nhận ly trà: “Cảm ơn chị”.

“Đồ ăn trên máy bay khó ăn lắm, ở đây có bánh ngọt, anh cứ dùng tự nhiên”. Cô đẩy đĩa bánh trên bàn về phía anh ta, sau đó ngồi xuống sofa, cầm lấy máy ghi âm: “Ông chủ, bắt đầu được chưa?”.

“Ờ, bắt đầu được rồi”, Trịnh Đạc gật đầu: “Anh có thể kể lại quá trình xảy ra chuyện này không?”

Tống Phong thuật lại việc mình bị trẹo chân khi xảy ra chuyện, cuối cùng nói: “Cô Trương làm việc luôn rất chu đáo, cô ấy thật sự không cố ý. Vì chuyện này mà bệnh tim của cô ấy lại tái phát, bây giờ đang nằm trong bệnh viện”.

“Vậy bình thường anh có gặp người nào đáng chú ý ở công viên không?”.

“Mỗi lần đến công viên tôi đều mang máy ảnh, nếu người nào có dấu hiệu khả nghi, tôi sẽ chụp ảnh họ lại. Nhưng khoảng thời gian trước khi xảy ra chuyện, tôi không gặp người nào như vậy”.

“Tráng Tráng có phải một em bé sợ người lạ không?”.

Lúc nhắc tới Tráng Tráng, Tống Phong khẽ mỉm cười. Có thể thấy anh ta rất yêu quý Tráng Tráng: “Tráng Tráng rất bạo dạn, chưa bao giờ sợ người lạ. Nó cũng rất nghịch, mùa hè năm nay bắt đầu đến công viên, cho dù mưa to cũng phải ngồi xe đến công viên xem, chắc chắn công viên đang mưa, không có các bạn nhỏ chơi đùa mới chịu ngoan ngoãn về nhà”.

“Cũng có nghĩa thời gian nó đến công viên hằng ngày là cố định?”. “Đúng”.

“Anh nói ngày nào anh cũng mang máy ảnh, có thể cho tôi xem những bức ảnh anh chụp không?”.

“Được”. Tống Phong lấy hai chiếc thẻ SD ra: “Thủ trưởng đã lấy đi một bản. Đây là bản tôi lưu lại”.

“Anh đi chơi bóng rổ là tự nhiên nổi hứng hay là thường xuyên chơi?”, Lâm Gia Mộc vẫn đóng vai trợ lý bên cạnh hỏi.

“Một đồng hương hẹn tôi ra ngoài chơi. Tôi không chơi bóng rổ thường xuyên”.

“Có thể cho tôi cách liên lạc với người đồng hương đó không?”. Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: “Để lưu hồ sơ”.

“Được”. Tống Phong lấy điện thoại di động ra.

Lâm Gia Mộc cầm điện thoại của mình lại gần: “Anh đọc số đi, tôi ghi lại”, nói xong cô lại cười.

Sau khi Tống Phong đi, Trịnh Đạc hỏi Lâm Gia Mộc: “Em cho rằng anh ta đáng nghi?”.

“Anh ta quá thản nhiên”. Lâm Gia Mộc nói: “Bất kể thế nào, anh ta đột nhiên bị Tiết Văn Vũ điều từ thành phố C đến thành phố A, chúng ta lại tra hỏi anh ta ở nơi kín đáo thế này, vậy mà anh ta không chảy một giọt mồ hôi, giọng nói cũng rất bình tĩnh, tố chất tâm lý hình như quá cao”.

Lâm Gia Mộc cầm điện thoại của mình đến huơ huơ trước mặt Trịnh Đạc. Điện thoại cưỡng chế kết nối thất bại, điện thoại di động của Tống Phong có thiết bị đề phòng nghe trộm.

“Đúng rồi, anh có định nói chuyện Giang Vũ và Hân Di cãi nhau với cảnh sát Lưu không?”.

“Vì sao anh phải nói?”. Trịnh Đạc nhíu mày nhìn Lâm Gia Mộc: “Hôn nhân phải mù quáng một chút mới được, quá tỉnh táo sẽ khó dài lâu”.

Tống Phong quả nhiên là một người rất cẩn thận. Những bức ảnh anh ta chụp đều có góc chụp rất tốt, khoảng cách thời gian phân chia rất rõ ràng, mỗi ngày đều có khoảng một trăm bức, nếu có đối tượng khả nghi thì số lượng sẽ tăng gấp bội. Trịnh Đạc phân loại ảnh theo thời gian rồi cùng xem với Lâm Gia Mộc. Hai người lại so sánh những bức ảnh khả nghi với nhau, phân loại người trong công viên. Thời gian Tráng Tráng đến công viên là chín giờ đến mười một giờ sáng. Lúc này những người tập thể dục buổi sáng đã về hết, những em bé lớn hơn một chút thì đến trường mầm non, tất cả những em bé chơi trong công viên đều ở tầm tuổi Tráng Tráng. Hai người đánh dấu những bức ảnh trẻ em và phụ huynh, lại đánh dấu những người bán đồ chơi trong công viên. Để tránh đụng chạm, những người dắt chó đi dạo thường giữ khoảng cách với trẻ em tương đối xa, hơn nữa từ chín giờ đến mười một giờ cũng không phải thời gian thích hợp nhất để dắt chó đi dạo, mỗi ngày chỉ có dăm ba người lọt vào ống kính. Hai người xem mấy ngàn bức ảnh, tất cả mọi đầu mối đều tập trung vào một người dắt chó đi dạo.

Chín giờ đến mười một giờ là thời gian đi làm, rất ít người rảnh rỗi đến công viên giờ này, nhưng người này có vẻ vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Hơn nữa bây giờ mặc dù đã là tháng mười một nhưng thời tiết vẫn chưa lạnh, ngay cả trẻ con cũng rất ít đội mũ, vậy mà mỗi lần dắt chó đến đây hắn đều che chắn rất kín, tay đeo găng màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, trên người mặc áo khoác xám rộng. Trịnh Đạc không hiểu vì sao Tống Phong không liệt hắn vào danh sách khả nghi. Anh ta gọi điện thoại cho Tống Phong, Tống Phong trả lời rất thú vị: “Trước tôi cũng chú ý đến người đó và từng nói chuyện với ông ta. Lúc trẻ ông ta bị tai nạn lao động, cả mặt và tay đều bị bỏng. Trong nhà ông ta không có ai, sáng nào ông ta cũng dắt chó đi dạo đến tận tối mới về nhà”.

“Anh đã thấy vết thương của ông ta chưa?”.

“Thấy rồi. Vết bỏng trên mặt ông ta đã phẫu thuật cấy da, có điều không muốn làm bọn trẻ sợ nên bình thường ông ta luôn giữ một khoảng cách với đám con nít”.

“Anh biết ông ta tên là gì không?”.

“Tôi nghe thấy người khác gọi ông ta là ông Cam, có lẽ ông ta họ Cam”.

Trịnh Đạc lại gọi điện thoại cho cảnh sát Lưu nhờ cảnh sát Lưu tra tìm người họ Cam này. Quả nhiên nhà ông Cam này rất gần công viên, là người cư trú ở đây từ lâu rồi. Nhưng…

“Theo hồ sơ hộ tịch thì người họ Cam này đã chết một năm rồi”

Trên thế giới này không có người nào dễ giả mạo hơn người bị hủy dung, không ai lại ghé sát vào nhìn kỹ mặt họ, dù có thoáng nhìn cũng lập tức rời mắt đi…

Trịnh Đạc lật xem ghi chép thời gian chụp ảnh của Tống Phong. Người họ Cam xuất hiện ở công viên khoảng một tháng trước.

Lập mưu mất nhiều thời gian như vậy, mục đích của gã họ Cam này càng đáng nghi ngờ. Vụ án này ngày càng không giống một vụ bắt cóc trẻ em bình thường.

Trước đó Tiết Văn Vũ nói con cô ta ở thành phố A, bây giờ cũng khó tin được điều này.

Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc lái xe ngay trong đêm, đội mưa lên đường cao tốc, chạy thẳng đến thành phố C.

Lúc xe chạy qua trạm thu phí đường cao tốc, màn hình điện tử phía trên trạm thu phí cũng nhấp nháy dòng chữ cảnh báo đường trơn đi chậm. Lâm Gia Mộc ngả ghế lái phụ, quấn chăn nằm xuống, ngáp một cái: “Lát nữa rời khỏi đường cao tốc thì gọi em”.

“Ờ”. Trịnh Đạc tăng nhiệt độ, giảm tốc độ xe xuống sáu mươi cây một giờ, chậm rãi chạy trên đường cao tốc giữa đêm tối.

Lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Gia Mộc cũng là một ngày mưa. Hôm đó anh ta đến hiện trường tai nạn giao thông để tưởng nhớ mẹ và em gái. Sau khi nói với Lâm Gia Mộc vài câu, Lâm Gia Mộc xoay người lên xe, lái xe đi. Anh ta vốn cho rằng nữ luật sư này bị anh ta chọc giận, không ngờ chưa đến hai mươi phút sau Lâm Gia Mộc lại quay về, trên tay cầm hai bó hoa cúc trắng và một con búp bê bằng nhung.

“Trịnh Lâm thích búp bê chứ?”. “Ờ”.

Lâm Gia Mộc đặt búp bê và cúc trắng xuống ven đường, ngồi xuống lấy ảnh hai người từ trong túi ra, dùng băng dính dán lên gờ vỉa hè bằng xi măng.

“Em gái anh thật đẹp”.

“Nó cũng rất thông minh”, Trịnh Đạc vuốt mặt em gái trong ảnh. “Anh đi đâu, cần tôi cho quá giang một đoạn không?”.

“Không, nhà tôi cách nơi này rất gần”. Nói đến nhà, Trịnh Đạc dừng lại một chút. Không còn người thân, nhà đâu còn là nhà nữa?

Lúc này điện thoại của anh ta có chuông báo, anh ta lấy điện thoại ra nhìn số gọi đến rồi bấm phím đỏ. Đó là cuộc điện thoại đầu tiên Tiết Văn Vũ gọi cho anh ta sau khi chia tay, cũng là cuộc gọi cuối cùng.

Lúc xe chạy đến nút giao đường cao tốc, phía trước có mấy chục chiếc xe xếp hàng. Trịnh Đạc đẩy Lâm Gia Mộc, Lâm Gia Mộc mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Đến chưa?”.

“Sắp đến rồi”. “Trong xe nóng quá”.

Trịnh Đạc sờ đầu cô, quả nhiên đầu mướt mồ hôi: “Để anh hạ nhiệt độ xuống”.

“Mấy giờ rồi?”.

“Ba giờ”.

“Để em lái, anh ngủ một lát đi”. “Anh không buồn ngủ”.

Lâm Gia Mộc ngáp một cái, lấy hai lon Red Bull chuẩn bị từ trước ra, đưa cho Trịnh Đạc một lon, mình mở một lon chậm rãi uống.

“Anh liên lạc với Tiết Văn Vũ chưa?”.

Trịnh Đạc lắc đầu: “Khi chuyện này có đầu mối thì tính tiếp”. “Nếu đúng là gián điệp nước ngoài thì làm thế nào?”.

“Nhà họ Lục mặc dù coi trọng danh tiếng nhưng cũng sẽ không dám đùa trong những chuyện như thế này. Anh có thể điều tra được thì nhà họ cũng có thể điều tra được. Đến bây giờ họ vẫn quyết định che giấu, chỉ nói với con dâu là cháu trai bị bọn buôn người bắt cóc, chắc hẳn phải có lý do”.

Lâm Gia Mộc cười lạnh một tiếng: “Làm mợ chủ nhà quan cũng không dễ chút nào”.

“Năng lực càng cao thì trách nhiệm cũng càng lớn mà”. Trịnh Đạc nói lời này cũng mang vài phần châm biếm: “Thế giới của họ… người bình thường không hiểu được”.

Sau khi rời khỏi đường cao tốc, hai người vừa định lấy bản đồ du lịch tìm khách sạn, đột nhiên một chiếc xe địa hình màu đen áp sát phía sau. Trịnh Đạc cho rằng chiếc xe này muốn vượt nên tránh sang phải nhường đường, không ngờ sau khi vượt lên, chiếc xe địa hình lại quay ngang giữa đường. Trịnh Đạc đạp phanh rất mạnh mới kịp thời dừng lại được.

Thấy xe của hai người dừng lại, một người trẻ tuổi trên chiếc xe địa hình đi tới, gõ cửa kính xe Trịnh Đạc.

Trịnh Đạc không hề hạ kính cửa mà luồn tay xuống dưới ghế. Anh ta giấu một chiếc côn hai khúc ở đó: “Anh là ai?”.

Người nọ mở ví ra áp vào kính xe, là thẻ cảnh sát. Trịnh Đạc hạ cửa kính xuống một khe nhỏ: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”.

Người nọ không nói gì, lấy một túi hồ sơ từ trong áo khoác ra nhét vào trong xe Trịnh Đạc, sau đó quay về xe mình, nghênh ngang lái đi. Trịnh Đạc dùng điện thoại di động chụp lại biển số xe của anh ta.

Lâm Gia Mộc mở túi tài liệu. Ngoài một xấp tư liệu, còn có một tấm thẻ từ mở cửa phòng và một tấm danh thiếp khách sạn: “Tiền phòng đã trả. Lục”.

Trịnh Đạc tiện tay ném tấm danh thiếp sang bên cạnh. Chuyện này vốn không phải anh ta làm cho người nhà họ Lục. Nhà họ Lục có thể dễ dàng nắm được thông tin anh ta đến thành phố C như vậy thì chắc chắn cũng biết anh ta đến đây để làm gì.

Hai người tìm bừa một khách sạn. Lâm Gia Mộc tắm xong đi ra, nhìn thấy Trịnh Đạc ngồi trên giường đeo kính xem tài liệu, cô không nhịn được bật cười.

“Thật hiếm khi thấy anh đeo kính”. Cô ngồi xuống đối diện Trịnh Đạc, đưa tay đẩy kính của anh ta: “Cũng hiếm khi được nhìn ngang mặt anh thế này”.

“Đó là vì em thấp”. Trịnh Đạc ném cho cô một xấp tài liệu mà không thèm ngẩng đầu lên: “Tư liệu nhà họ Lục cung cấp quá đầy đủ”.

Quá đầy đủ chính là đủ cả lông gà vỏ tỏi, hàng ngàn thông tin quấn vào nhau làm mọi người không biết phải làm sao.

“Có tư liệu của gã họ Cam không?”.

“Có”. Trịnh Đạc giơ tài liệu trong tay lên: “Nếu chúng ta chưa tới thành phố C, không hỏi Tống Phong về gã họ Cam thì nhà họ Lục cũng sẽ không đưa ra tư liệu về hắn. Nhà họ Lục cũng tra được hắn đã chết, gã họ Cam kia là giả mạo”.

Đương nhiên bọn họ sẽ không nói điều này với một nhân vật nhỏ như Tống Phong.

“Vậy nhà họ Lục căn cứ vào đâu mà suy đoán Tráng Tráng đang ở thành phố A?”.

Trịnh Đạc lấy một trang tài liệu ra chỉ cho Lâm Gia Mộc xem. Trang tài liệu này in mười mấy bức ảnh chụp từ video ghi hình. Một người rất giống gã họ Cam mang một cậu bé rất giống Tráng Tráng xuất hiện ở ga tàu, leo lên đoàn tàu chạy tới thành phố A.

“Có thể xem video gốc không?”.

Lâm Gia Mộc còn chưa nói xong đã có tín hiệu báo có thư điện tử.

Thư điện tử có file đính kèm, tiêu đề là “Xem file đính kèm”.

Lâm Gia Mộc tải file đính kèm rất nặng xuống, là một video giám sát rất dài.

Cô ngẩng đầu thoáng nhìn Trịnh Đạc, Trịnh Đạc ra hiệu im lặng, xé đáy túi tài liệu ra, tìm thấy một máy nghe trộm có trang bị định vị GPS.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh”. Sau khi nói xong, Trịnh Đạc ném máy nghe trộm vào cốc nước.

Nếu như một người giả mạo một người bị hủy dung để bắt cóc trẻ em thì còn hiểu được. Nhưng nếu vẫn xuất hiện rất nổi bật giữa đám đông với trang phục như vậy ở một nơi đầy camera giám sát như ga tàu thì lại rất đáng nghi. Lâm Gia Mộc mở file ghi hình ra, xem một lượt từ đầu đến cuối rồi xem lại lượt thứ hai. Đột nhiên cô cảm thấy vai mình nặng trĩu, Trịnh Đạc đã dựa vào vai cô ngủ mất.

Lâm Gia Mộc tháo kính giúp anh ta, để anh ta gối đầu lên đùi mình, vuốt mái tóc ngắn hơi gai tay của anh ta, nhìn người đến người đi trên màn hình. Một góc nào đó sâu thẳm trong lòng vẫn luôn xao động bất an đột nhiên lắng lại, trong thế giới của hai người không còn thứ gì khác ngoài âm thanh của dòng xe cộ vừa thức giấc.

“Là một phụ nữ”. Trịnh Đạc lẽ ra đang ngủ lại đột nhiên nói. “Sao?”.

“Gã họ Cam đó là một phụ nữ”. Anh ta ngồi dậy, chỉ hình ảnh trên màn hình: “Em xem động tác mở cửa của cô ta”.

Chỉ có phụ nữ mới đưa tay đẩy cửa, sau đó chú ý không để quần áo của mình chạm vào cửa kính để tránh bám bụi.

Lúc đoạn video còn năm phút nữa là kết thúc, một người phụ nữ để tóc dài, dáng người hơi béo kéo một chiếc va ly siêu lớn giải thích vài câu với nhân viên ga tàu, vội vã xuống tàu rồi biến mất trong dòng người.

“Còn có file thu hình nào khác không?”. Lâm Gia Mộc hơi hối hận vì đã để Trịnh Đạc làm hỏng máy nghe trộm.

“Anh biết người phụ nữ này”.

“Sao?”.

“Cô ta là bạn gái cũ của Lục Cẩn”. Mặc dù cô ta béo hơn nhiều so với lần cuối cùng anh ta nhìn thấy nhưng Trịnh Đạc vẫn nhận ra cô ta.

“Hả?”.

Trịnh Đạc tạm dừng hình ảnh, phóng đại bàn tay kéo va ly của cô ta: “Mu bàn tay cô ta có một vết bỏng nên thích đeo đồ trang sức siêu lớn để che giấu”.

“Người nhà họ Lục không nhận ra cô ta sao?”.

“Người nhà họ Lục chắc chưa bao giờ thèm nhìn kỹ cô ta. Hơn nữa cô ta đã béo hơn nhiều. Cô ta vốn cao một mét sáu mươi bảy, nặng chưa đến năm mươi kilôgam. Người phụ nữ này ít nhất phải bảy chục kilôgam”.

Vậy là vụ án này đang từ phim điệp viên gay cấn lại đột ngột biến thành bộ phim truyền hình sướt mướt?

Bạn gái cũ của Lục Cẩn tên là Hầu Lộ Lộ, vốn là một diễn viên múa của đoàn văn công quân khu. Sau khi Trịnh Đạc và Tiết Văn Vũ công khai quan hệ, hai người cùng Lục Cẩn và Hầu Lộ Lộ ra ngoài chơi rất nhiều lần. Hầu Lộ Lộ không được nhà họ Lục thích, Lục Cẩn hy vọng cô ta có thể tiếp xúc với Tiết Văn Vũ nhiều hơn để học cách đối nhân xử thế, vì vậy Trịnh Đạc cũng xem như quen biết Hầu Lộ Lộ.

Trịnh Đạc và Hầu Lộ Lộ vẫn có sự khác biệt về bản chất. Trịnh Đạc là bộ đội đặc chủng, vốn là người ưu tú trong những người ưu tú, ngoại hình cũng to cao đẹp trai, cử chỉ hành động rất có phong thái quân nhân. Thực ra anh ta rất hợp ý ngài tướng quân, nhà họ Tiết không thích anh ta không phải vì bản thân anh ta mà là vì ông bố có tiền án tiền sự của anh ta. Lúc đầu tuyển quân nếu không phải điều kiện bản thân của Trịnh Đạc rất nổi trội, lại được tổ dân phố và cơ quan cảnh sát địa phương bảo lãnh, nói rõ anh ta có phẩm chất đạo đức tốt thì anh ta cũng không thể nhập ngũ. Lúc vừa điều tra được tình hình bố Trịnh Đạc, nhà họ Tiết cho rằng gia đình anh ta không “sạch sẽ”, không chịu làm thông gia với một gia đình như vậy.

Nhưng Tiết Văn Vũ vẫn kiên quyết bảo vệ tình cảm của mình, nhà họ Tiết đành phải đưa ra điều kiện, bắt Trịnh Đạc thi trường quân sự. Không ngờ Trịnh Đạc lại thi đỗ, cho thấy anh ta quả thật có lòng thành, có khả năng. Nhà họ Tiết bảo Tiết Văn Vũ dẫn Trịnh Đạc về nhà, Tiết tướng quân gặp anh ta, nói chuyện với anh ta, mặc dù ban đầu khó có thể lập tức thân mật nhưng cũng bảo Tiết Văn Vũ thường xuyên dẫn anh ta về nhà. Sau khi anh ta nhập học trường quân sự, có lần Tiết tướng quân đến gần đó công tác còn gọi anh ta đi ăn cơm cùng, tỏ ra rất tán thưởng cậu con rể tương lai này. Lúc đó tiền đồ của anh ta khá xán lạn, dù sao cũng xuất thân bộ đội đặc chủng lại học chuyên ngành tác chiến đặc chủng trong trường quân sự, sau này con đường tiến thân sẽ rất rộng rãi. Thậm chí còn có người nói đùa cậu con rể tương lai này có khả năng sẽ phát triển hơn cả bố vợ.

Nhưng Hầu Lộ Lộ thì khác. Mặc dù cô ta xuất thân gia đình trong sạch, nhưng lại là một cô nàng văn nghệ sĩ cả ngày tô son trát phấn, ăn mặc diêm dúa, vốn không hợp mắt nhà họ Lục. Không cần phải nói Hầu Lộ Lộ thích chưng diện, tiền phụ cấp mỗi tháng không đủ tiêu, gia đình còn phải trợ cấp thêm. Sau khi yêu Lục Cẩn thì số tiền đó do Lục Cẩn trợ cấp, nhà họ Lục rất xem thường lối sống của cô ta.

Bản thân Hầu Lộ Lộ cũng có nhiều ấm ức. Cô ta và Lục Cẩn yêu nhau thật lòng. Lúc vừa yêu nhau, cô ta không hề biết thân phận của Lục Cẩn. Sau khi yêu nhau một thời gian, cô ta mới nghe người khác nói nhà họ Lục có quyền thế ra sao. Tuy lúc đầu cũng vui mừng, nhưng khi Lục Cẩn dẫn về nhà họ Lục cô ta lại sợ hãi. Cô ta ăn cơm không bưng bát lên là không đúng, bụng nhỏ không ăn hết để thừa cơm là không đúng, lần đầu tiên đến nhà người khác làm khách nên câu nệ, chỉ dám ăn một món ăn trước mặt mình là tội càng thêm tội. Bà Lục hỏi cô ta mấy vấn đề thời sự nhưng cô ta không biết gì, hỏi cô ta có xem thời sự không, cô ta nói cô ta xem phim truyền hình. Khi đó mặt bà Lục đã biến sắc, ông Lục tương đối có tu dưỡng thì cười ha ha, nhưng sau đó cũng lắc đầu. Tối hậu thư đưa ra cho Lục Cẩn là hoặc làm cho cô ta thay đổi, hoặc chia tay.

Vốn Tiết Văn Vũ hoàn mỹ trong miệng bà Lục chính là một cái gai trong lòng Hầu Lộ Lộ, không ngờ bạn trai mình còn bắt mình thân thiết với Tiết Văn Vũ, học cách ăn mặc, lời nói cử chỉ của Tiết Văn Vũ. Cô ta ngoài mặt nghe theo, nhưng trong lòng rất không vui. Đừng nhìn Tiết Văn Vũ gặp ai cũng cười ha ha, có vẻ như rất dễ nói chuyện, trên thực tế lại là người thấy ai không vừa mắt sẽ rất coi thường. Cô ta nhìn Hầu Lộ Lộ không vừa mắt, lúc có Lục Cẩn hai người còn có thể nói cười vài câu, lúc không có Lục Cẩn thì căn bản không thèm nhìn nhau. Sau đó bốn người đi chơi với nhau nhiều hơn, Hầu Lộ Lộ có quan hệ khá tốt với Trịnh Đạc cũng xuất thân dân thường như mình. Vì vậy Trịnh Đạc biết khi còn bé Hầu Lộ Lộ bị bỏng ở cổ tay, mặc dù vết sẹo không hề rõ ràng, nhưng cô ta vẫn thấy xấu hổ, bao giờ cũng đeo trang sức rộng bản để che giấu.

“Sau đó Hầu Lộ Lộ thế nào?”.

Trịnh Đạc thở dài: “Sau đó Hầu Lộ Lộ ngã bị thương ở chân, không thể múa được nữa. Lục Cẩn nghĩ cách cho cô ta đi học, nhưng từ lúc mười mấy tuổi cô ta đã không tập trung học hành mà chuyên tâm tập múa, mất nền tảng nên không thể theo được bài học, giáo viên không đánh giá cao cô ta. Vì vậy nhà họ Lục càng không hài lòng với cô ta, lúc bọn họ chia tay anh đang học trong trường quân sự, nghe nói Lục Cẩn cũng chán Hầu Lộ Lộ rồi, mấy lần nói chia tay, nhưng mỗi lần nhắc tới Hầu Lộ Lộ lại dọa sẽ tự tử. Cô ta còn mắc bệnh chán ăn, vốn bốn mươi lăm cân đã gầy lắm rồi, nghe nói còn giảm xuống dưới bốn mươi cân. Có một lần cô ta dọa nhảy lầu, Lục Cẩn có việc ở đơn vị không đến được, cô ta nhảy từ tầng bốn xuống đệm hơi của đội cứu hỏa, còn chưa xuất viện đã bị nhà trường khai trừ, được người nhà đưa đi chữa bệnh trầm cảm”.

“Anh còn nhớ tình hình gia đình cô ta không?”.

“Anh không nhớ được nhiều chuyện Hầu Lộ Lộ nói với anh lắm, chỉ biết cô ta là người Trùng Khánh, gia đình có một cửa hàng quần áo làm ăn rất tốt”.

“Anh nhớ cô ta học trường gì không?”.

Trịnh Đạc đọc tên một trường đại học, Lâm Gia Mộc đến trường đại học này xem tư liệu, tra được địa chỉ và số điện thoại liên lạc, nhưng số điện thoại không còn được sử dụng nữa. Khi đó Hầu Lộ Lộ có bảo hiểm sinh viên, nằm viện ở địa phương một thời gian. Tư liệu về cô ta ở bệnh viện cũng không đầy đủ, địa chỉ liên lạc là địa chỉ trường học. Có điều thông tin cô ta bị trầm cảm nặng, phải uống thuốc quanh năm đã được bệnh viện chứng thực.

Trịnh Đạc thì đến nhà gã họ Cam, cửa đóng chặt như dự đoán. Trịnh Đạc bấm chuông cửa một hồi lâu, đứng ngoài gọi to: “Chú! Chú có nhà không?”.

Cuối cùng nhà bên cạnh mở cửa, một bà già tóc bạc trắng thò đầu ra hỏi: “Cháu tìm ai?”

“Cháu tìm chú họ cháu, chú ấy họ Cam”. “Chú họ?”.

“Vâng ạ! Nhà cháu ở thành phố A, chú Cam với bố cháu đã nhiều năm không gặp nhau. Cháu đến đây công tác, bố cháu bảo cháu tới thăm chú ấy”.

“Ông Cam đã chết một năm rồi”.

“Sao? Chú ấy chết thế nào? Sao cháu không biết tin gì cả?”.

“Hình như ngày trước ông ấy bị bỏng ảnh hưởng đến phổi, phổi ông ấy vẫn không tốt, càng nhiều tuổi sức khỏe càng kém. Bà nghe nói sau khi bệnh nặng, ông ấy đã gọi điện thoại cho thằng cháu, thằng cháu đưa ông ấy vào bệnh viện, chưa được một tuần đã thấy bảo chết rồi. Căn hộ này để lại cho thằng cháu đó, từ đó đến giờ vẫn cho người khác thuê”.

“Không đúng, cháu nghe một người bạn của bố cháu nói mấy ngày hôm trước còn nhìn thấy chú ấy ở công viên mà”.

“Người mà bạn bố cháu nhìn thấy không phải ông Cam mà là ông Võ. Ông Võ cũng bị bỏng, cũng ở một mình, thuê căn hộ của thằng cháu ông Cam. Hàng xóm láng giềng đều nói ông Võ thoạt nhìn rất giống ông Cam, ngay cả ăn mặc cũng không khác là mấy”.

“A… Vậy bây giờ còn người nào ở đây không?”. “Đã vài ngày bà không nhìn thấy ông Võ rồi”.

“Vậy bà có số điện thoại của cháu chú Cam không?”.

“Cháu đợi chút, để bà tìm xem”. Bà già vào nhà, một lát sau cầm một quyển danh bạ điện thoại đi ra: “Chính là số này…”.

Bà đọc từng số một cho Trịnh Đạc, Trịnh Đạc cảm ơn rồi vội vàng đi luôn.

“A lô! Anh chủ nhà đấy à? Tôi là cháu chú Võ. Nghe nói chú tôi lại bị ốm, tôi đến thăm chú ấy nhưng gõ cửa mãi không thấy ai mở cửa. Hàng xóm nói chú ấy mấy hôm không ra ngoài, tôi sợ chú ấy có chuyện, anh có thể tới mở cửa giúp tôi không?”.

Bất cứ chủ nhà nào cho một người ốm yếu thuê nhà cũng rất sợ nghe thấy có người nói vài ngày người thuê nhà không ra ngoài, không cần phải nói người chủ nhà này còn có một ông chú đã bệnh nặng trong căn hộ đó rồi chết trong bệnh viện. Trịnh Đạc chỉ đợi dưới lầu không đến nửa tiếng đã nhìn thấy một chiếc xe con dừng lại, một người đàn ông béo lùn thở hồng hộc từ trên xe bước xuống.

“Anh là chủ nhà à?”.

Người đàn ông béo lùn nhìn anh ta một cái: “Anh là người nhà ông Võ? Gọi tôi là anh Cam là được”.

“Vâng”.

“Tôi vốn không muốn cho người già ốm thuê nhà, có chuyện gì không tiện giải quyết. Nhưng khi đó bà chị đến thuê nhà nói ngọt lắm, nói ngày nào chị ta cũng sẽ đến thăm bố, ai ngờ tôi nghe hàng xóm nói thuê nhà xong lúc nào cũng chỉ có một mình ông Võ, không hiểu ra sao nữa…”.

“Dạo này em họ tôi có chút việc gia đình”.

“Có việc cũng không thể bỏ mặc người già được. Nhìn chị ta có vẻ phúc hậu, không ngờ lại bất hiếu như vậy”.

“Vâng, vâng, anh nói đúng. Thì thế nó mới nhờ tôi đến thăm chú ấy đây”.

Hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu. Đứa “con gái” đến thuê nhà cho “bố” này hiển nhiên là Hầu Lộ Lộ. Cô ta còn ít hơn Trịnh Đạc một tuổi, nhưng lại bị anh Cam thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi gọi là bà chị, có thể thấy cô ta đã thay đổi rất nhiều.

Anh Cam mở cửa, cực kỳ kinh ngạc trước cảnh tượng trong nhà.

Căn nhà này được dọn dẹp quá sạch sẽ, hoàn toàn không giống nơi ở của một ông già ốm yếu hơn sáu mươi tuổi. Chăn ga đều in hình hoa, trên tường còn treo một bức ảnh cỡ đại.

“Ơ, đây là con gái của bà chị đó à? Nhìn có nét rất giống”.

“Không phải, đây là ảnh em họ tôi lúc chưa béo phì”. Trịnh Đạc cũng rất cảm khái khi nhìn thấy bức ảnh.

“Không nhận ra được, không nhận ra được”. Chủ nhà nói: “Mấy thứ này cũng đều là em họ anh chọn à? Không phải dành cho một ông già”.

“Đây đều là đồ dùng cũ của nó”, Trịnh Đạc cười nói. Anh ta xem xét đồ đạc trong nhà, đồ dùng thoạt nhìn rất sạch sẽ nhưng đã có một lớp bụi mỏng, sờ vào sẽ để lại dấu tay rõ ràng. Trịnh Đạc bí mật chạm vào điện thoại, tiếng chuông điện thoại vang lên: “A lô! Chú à? Sao cháu gọi chú không nghe máy? Làm cháu sợ chết đi được. Chú đang ở nhà chú Ba à? Bao nhiêu ngày? Ngày mai về à? Lấy thứ gì à? Vâng, để cháu tìm xem… Đúng rồi, cháu nhờ chủ nhà mở cửa… Vâng, vâng…”.

Thấy anh ta nghe điện thoại, chủ nhà cười: “Đúng là anh lo bò trắng răng rồi”.

“Đúng thế thật”.

“Không có việc gì thì tôi đi trước đây. Lúc nào đi anh bấm khóa vào”. “Vâng, vâng”.

Chủ nhà nhìn quanh. Vốn trong nhà cũng không có đồ đạc gì của mình, ngay cả một chiếc gương ra hồn cũng không có. Bàn ghế giường tủ đều là đồ cũ, một ông già thì có thứ gì đáng để một người ăn mặc đàng hoàng như Trịnh Đạc lấy trộm? Có lấy trộm cũng không cần phải tìm chủ nhà mở cửa như vậy. Anh ta khép cửa lại, vừa đi vừa hát vui vẻ.

Thấy gã béo đã đi, Trịnh Đạc lập tức chốt trái cửa, bắt đầu kiểm tra căn hộ khoảng bốn mươi lăm mét vuông, một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp, một vệ sinh này. Ngoài chăn ga không hợp với tuổi tác của ông Võ, quả thật không có đồ dùng cá nhân gì. Sọt rác trong bếp toàn là bao bì các loại đồ ăn nhanh, tủ quần áo trống rỗng, chỉ có mấy bộ quần áo người già và mấy cái mũ. Anh ta lật đệm lên xem, lại thu hoạch được rất nhiều.

Dưới đệm toàn là ảnh chụp và các bài báo được cắt ra. Nhân vật chính trong ảnh là gia đình ba người của Lục Cẩn, Tiết Văn Vũ và Tráng Tráng. Vùng mặt Tiết Văn Vũ trong ảnh nào cũng bị khoét đi, thay bằng khuôn mặt Hầu Lộ Lộ khi chưa béo phì. Bài báo chỉ có một đoạn chữ bằng miếng đậu phụ và bóng hình mờ nhạt không rõ của Lục Cẩn. Sau đó đa số là ảnh của Tráng Tráng, Tráng Tráng trong ảnh chơi đùa, chạy nhảy trong công viên. Có thể thấy Hầu Lộ Lộ rất thích Tráng Tráng…

Trịnh Đạc cầm lấy một bức ảnh, đó là ảnh chụp cả nhà. Lục Cẩn mặc quân phục bế Tráng Tráng hai tuổi, ngồi bên cạnh anh ta vốn có lẽ là Tiết Văn Vũ lại bị đổi thành Hầu Lộ Lộ…

Lâm Gia Mộc xem từng bức ảnh, càng xem lông mày càng nhíu chặt. Tình trạng tinh thần của Hầu Lộ Lộ còn nghiêm trọng hơn chứng bệnh trầm cảm nhiều: “Cô ta ở bệnh viện tâm thần bao lâu?”.

“Anh đã hỏi thăm thông tin ở bệnh viện tâm thần thành phố C, không lâu lắm, chỉ sử dụng thuốc chống trầm cảm”. Trịnh Đạc cũng không biết phải làm sao: “Em điều tra về bố mẹ cô ta thế nào rồi?”.

“Số máy bàn của gia đình cô ta đã ngừng sử dụng. Số điện thoại di động để lại trước đó cũng đã hủy. Vốn cô ta có mấy chị em tốt ở đoàn văn công, nhưng sau khi rời khỏi đoàn văn công cũng hoàn toàn mất liên lạc với họ”. Lâm Gia Mộc lật từng bức ảnh lại, mặt sau bức nào cũng có viết thời gian, ngày tháng, địa điểm chụp. Xem ra cô ta đã theo dõi nhà họ Lục không phải một, hai ngày, đa số là ảnh chụp cả nhà: “Nguồn gốc của những bức ảnh này ở đâu?”.

“Anh đã dùng phần mềm tìm kiếm hình ảnh, có một, hai bức được đăng trên weibo và trang QQ cá nhân của Tiết Văn Vũ, còn đại bộ phận là ở trang QQ cá nhân của bà Lục. Bà ta về hưu cũng chán, khoe ảnh con trai và cháu trai là thú tiêu khiển chủ yếu của bà ta. Bà ta chỉ chú ý không tiết lộ thân phận và địa điểm công tác của con trai, còn ảnh chụp gia đình thì không ngại gì. Trang QQ cá nhân của bà ta mặc dù chỉ người có quyền hạn mới có thể truy cập vào, nhưng người có chút kiến thức cơ bản về máy tính là có thể phá giải được”.

“Để em tra địa chỉ IP những người từng truy cập trang QQ cá nhân của bà ta”. Bàn tay Lâm Gia Mộc như múa trên bàn phím. Vòng tròn giao tiếp của bà Lục rất rộng lại cũng rất hẹp, quá nửa là nữ cán bộ cao cấp về hưu như bà ta. Có người cấp bậc cao hơn nhà họ Lục, có người cấp bậc thấp hơn nhà họ Lục, cũng đều đến tuổi về hưu mới bắt đầu tiếp xúc với mạng internet. Trong cuộc sống bình thường có ý thức bảo mật, nhưng lại không hiểu biết nhiều về thế giới mạng, cho rằng đặt quyền giới hạn truy cập là thật sự chỉ có bạn bè và người thân mới có thể nhìn thấy ảnh mình đăng. Lâm Gia Mộc tìm kiếm một lát đã thấy rất nhiều người đăng ảnh, đa số là khoe cháu trai, cháu gái, thú cưng hoặc ảnh mình đi tập thể dục. Có hai mươi mấy địa chỉ IP đã thăm trang QQ cá nhân của bà ta nhưng lại không có tương tác, trong đó còn có cả địa chỉ IP của nước ngoài. Lâm Gia Mộc tìm được hai IP đến từ quê quán của Hầu Lộ Lộ, thông qua địa chỉ IP tìm được số QQ.

Số QQ này hôm qua vẫn đăng nhập. Lâm Gia Mộc hack quyền truy cập của trang này, quả nhiên là trang cá nhân của Hầu Lộ Lộ. Trang cá nhân của cô ta rất thú vị, tất cả ảnh đều là ảnh trước khi cô ta béo phì, toàn là ảnh nghệ thuật và ảnh biểu diễn, còn có rất nhiều ảnh của “con trai”. Đa số các dòng trạng thái đều kể về cuộc sống hạnh phúc của mình, nào là lấy chồng bộ đội rất cô quạnh, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy chồng, may mà có con trai bên cạnh. Nào là mua áo cho con trai, mua quần cho con trai, một số chuyện thú vị của con trai. Có cả một số ảnh chụp quà tặng, đa số là hàng hiệu. Cô ta có rất nhiều bạn trên mạng, mọi người đều gọi cô ta là vợ lính xinh đẹp. Một trạng thái cô ta đăng là: Đưa con trai đi thăm ông xã! Suỵt! Không được hỏi mình đi đâu!

Phần bình luận phía dưới toàn là những lời chúc phúc và ca ngợi.

Lâm Gia Mộc thở dài. Hầu Lộ Lộ đã xây dựng một thế giới khác trên mạng. Trong thế giới này, cô ta lấy Lục Cẩn, sống cuộc sống của mợ chủ nhà cán bộ cao cấp, mặc dù cuộc sống cô quạnh, rất lâu không gặp ông xã nhưng còn có một đứa con trai ở bên mình.

Cô xem thông tin về trang QQ cá nhân này, nó được mở sau khi Tiết Văn Vũ đính hôn với Lục Cẩn, dòng trạng thái đầu tiên là “Mình vừa đính hôn rồi”, đăng kèm với ảnh một chiếc nhẫn kim cương. Cô ta viết mình đã vượt qua những khổ cực thế nào, cuối cùng được người nhà chồng tán thành, trở thành vợ chưa cưới của “anh ấy”…

Phía sau là mỗi ngày một trạng thái về cuộc sống hạnh phúc. Lúc kết hôn, cô ta đăng ảnh hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, nhưng người chồng chưa bao giờ lộ mặt.