Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 63

Editor: Linh Đang

Lương Kiều mở cửa xe ngồi lên, thắt dây an toàn theo thói quen, nhìn Quan Hành một cái, cố làm ra vẻ trấn định hỏi: “Tại sao anh lại ở chỗ này, không phải là ăn cơm cùng Cao Hàn sao?”

“Lời này không phải nên hỏi em sao?” Quan Hành dập tắt điếu thuốc lá, giơ tay lên, chuẩn xác ném vào bên trong thùng rác cách xa hai mét. Sương mù tan hết, anh xoa xoa ngón tay, quay đầu lại, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô, “Người đàn ông kia là ai?”

Lương Kiều chột dạ mở to mắt: “... Chỉ là một người bạn bình thường.”

“Bạn bè bình thường?” Quan Hành cười lạnh, “Bạn bè bình thường thì đến mức phải gạt anh?”

Thật sự là tự mình làm bậy không thể sống, này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Lương Kiều có chút nôn nóng vuốt tóc.

Cô thở ra một hơi dài, nói bằng bất cứ giá nào: “Em nói thật với anh nhé, người đó là đối tượng gặp mặt trong nhà giới thiệu, các cô còn chưa biết chuyện của chúng ta.”

Việc này xác thực là cô không xử lý tốt, đồng ý gặp mặt người này trong lúc đang giận dỗi với Quan Hành, ít nhiều cũng mang theo một chút giận dỗi. Nhưng dù sao bây giờ hai người bọn họ cũng đang không khác sống chung là mấy, nếu không liền nhân cơ hội này nhận lời anh, cho anh một danh phận?

Chỉ là hình như thời cơ hiện tại không quá thích hợp.

Lương Kiều há hốc mồm, chần chừ nhìn về phía anh, “Em...”

Mới nói ra một chữ, chạm phải ánh mắt anh, nửa câu sau đều bị chặn lại.


Trong sự hờ hững còn mang theo hèn mọn khó có thể che dấu, giống hệt như lần đầu tiên gặp nhau ở hội sở.

“Không trách được ngày ngày lên giường với tôi lại không chịu nhận lời qua lại của tôi, che che giấu giấu không dám để cho người khác biết rõ, thì ra trừ tôi ra còn thân cận với người đàn ông khác... Em chơi rất cố gắng đấy, cảm giác cưỡi lừa tìm ngựa như thế nào? Đùa bỡn tôi trong bàn tay có phải rất có cảm giác thành tựu hay không?” Anh nhếch một bên khóe miệng, vẻ mặt cười đến châm chọc.

Sắc mặt Lương Kiều có chút khó coi: “Anh cần phải nói chuyện như thế sao?”

“Em muốn tôi nói kiểu gì, khen em tán tỉnh đàn ông, tán tỉnh rất tốt sao?” Quan Hành a một tiếng, “Đúng vậy, em tán tỉnh vô cùng tốt, tôi sống nhiều năm vẫn là lần đầu tiên bị một người phụ nữ đùa bỡn như thế, em thắng, hài lòng không?”

Trào phúng cùng khinh bỉ trên mặt anh quá chói mắt, Lương Kiều quay đầu nhìn chằm chằm người đang nói ở phía trước, đáy lòng từng chút từng chút nặng trĩu, quanh thân bao vây bởi sự lạnh lùng.

Cô trầm mặc không lên tiếng, cơn tức của Quan Hành ngược lại càng ngày càng hừng hực, gắt gao trừng mắt nhìn cô: “Em nói gì đi chứ, câm sao?”

Lương Kiều rũ mắt xuống: “Chờ anh tỉnh táo lại, chúng ta bàn tiếp.”

Cô không có biện pháp để tiếp tục nghe anh trào phúng kỳ quái, nghe thêm mấy câu nữa, cô không thể bảo đảm chính mình có thể nói ra cái gì đả thương người hay không. Khi nổi nóng nói chuyện đều chỉ lo đến chính mình thoải mái, đâu quản cảm thụ của đối phương.

Lần trước mâu thuẫn giận nhau cũng là bởi vì cả hai bọn họ đều cứng đầu, không nói chuyện hẳn hoi một chút được.

Lương Kiều tháo dây an toàn muốn xuống xe, chỉ nghe cùm cụp một tiếng, cửa xe bị Quan Hành khóa lại.

Một giây sau, anh nổ máy xe, dùng sức đạp chân ga, xe thể thao như mũi tên lao nhanh như gió.

“Này - -” Lương Kiều kinh hãi hô một tiếng, thiếu chút nữa bị quăng bay ra ngoài.

Quan Hành cũng chưa nhìn cô một cái, chỉ đóng mui xe ô tô lại, Lương Kiều thắt dây an toàn vào một lần nữa, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quan Hành lái xe đến dưới lầu, chính mình không nói một lời xuống xe, đóng sầm cửa xe, nện bước chân dài đi vào nhà trọ. Lương Kiều vội vàng cởi dây an toàn ra xuống xe, sợ chậm một giây cũng sẽ bị khóa ở trong xe.

Sắc mặt Quan Hành hờ hững bước vào cửa nhà trong nháy mắt liền thay đổi, mắt đỏ ngầu, như một con sói đang nổi giận. Lương Kiều mở cửa vừa rút chìa khóa ra, bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay, vươn tới chặn ngang eo cô.


Quan Hành nhấc chân đóng cửa lại, sau đó một cái tay liền bí mật kéo cô đến cạnh bàn ăn, vung tay một cái đã làm cô ngã lên bàn.

“Mẹ nó!” Lương Kiều chửi nhỏ một tiếng, hai tay chống bàn, còn chưa kịp đứng lên, Quan Hành đã nắm lấy quần cô kéo xuống một đường - - hôm nay cô cô mặc quần có dây thun, thật đúng là thuận tiện.

Đến thời điểm này đương nhiên Lương Kiều biết anh muốn làm gì, thừa dịp anh đang tốn thời gian cởi dây lưng, thân thể lật đến bên cạnh. Nhưng mà này loại chật vật thời khắc cô nghĩ chạy đều không có biện pháp chạy, chỉ có thể cúi đầu trước đem quần nhấc lên.

Quan Hành vừa sải bước đến trước người của cô, trực tiếp đem cô hai cái chân sao đứng lên.

“Nắm thảo!” Mất đi chống đỡ thân thể bỗng nhiên ngã về sau, lưng trực tiếp đập đến trên bàn ăn, đem Lương Kiều đau đến nhe răng nhếch miệng. Hai chân cô đá lung tung, “Anh nổi điên làm gì a!”

Quan Hành chốc lát kéo áo khoác của cô, áo bên trong không dễ cởi, anh túm hai cái không xuống được, trực tiếp nảy sinh ác độc kéo hai bên ra, xé thành hai mảnh.

Lương Kiều chỉ kịp phát ra một tiếng “Mẹ nó”, áo ngực cũng bị anh nhanh chóng cởi ra. Người kia một cái đã đẩy cô tới bàn rồi siết lấy, sau đó lại nằng nặng quăng đi, bởi vì quá căng thẳng nên dây áo bị sượt qua mặt, trong nháy mắt xuất hiện vết đỏ.

Lúc này Quan Hành như đang nổi cơn điên, hai con mắt giống như sắp phun lửa, nhìn chằm chằm thân thể bị vạch trần của cô, kéo khóa quần ra kéo đem đã cứng rắn vô cùng này nọ thả ra đến, đẩy ra cô hai cái chân trực tiếp chọc đi vào.

“A!” Lương Kiều đau đến kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân dùng sức đạp.

Quan Hành thiếu chút nữa không bắt được cô, dứt khoát đè chân cô xuống dưới, gấp cả người cô lại. Tư thế này chân Lương Kiều hoàn toàn không làm được gì, hai cánh tay hết nện lại đẩy vào người anh, nhưng không thể lay chuyển anh một chút nào.

Giãy giụa nửa ngày nhưng đều là phí công, cuối cùng cô cũng từ bỏ, thỏa hiệp vậy buông lỏng nhiệt tình, không muốn nhìn thấy khuôn mặt như họa kia, liền che cánh tay lên mắt.

“Anh nhớ kỹ cho em!” Cô cọ xát lấy răng hàm nói. Không trả thù anh mẹ nó lão tử mang họ anh!

Đều đã bị anh áp chế thành dạng này còn dám nói lời hung ác, Quan Hành dừng động tác rút ra đâm vào lại, từ trong cơ thể cô lui ra ngoài hơn phân nửa, lại dùng sức một cái đẩy đỉnh đi vào thật sâu, lần nữa hung ác va chạm, mỗi một cái lần đều như dùng toàn bộ khí lực.

“Ưhm!” Lương Kiều bị đụng vào trượt một đoạn, phần lưng bị ma sát trên bàn, mặc dù có quần áo làm đệm, nhưng vẫn bị làm đau.


Cô căng thẳng thân thể, phía dưới cũng xoắn đến khẩn trương, Quan Hành bị kẹp chặt thiếu chút nữa trực tiếp giao nộp vũ khí, đưa tay hung hăng vỗ vào mông cô một cái: “Buông lỏng chút!”

Lương Kiều vừa nghe lời này cắn răng kẹp chặt lại dùng sức, đúng lúc cây gậy của Quan Hành chưa vào được, bị kẹp chặt một cái làm giật mình, chỉ cảm thấy một cỗ nóng vọt lên, anh vội vàng rút ra - - một đống dịch màu trắng phun ra đất, anh cúi đầu há mồm thở dốc, sức lực ấn chân tay Lương Kiều thoáng buông lỏng.

Lương Kiều nhân cơ hội đạp một cái, đá vào trên bụng anh.

“Mẹ nó!” Thiếu chút nữa đạp mất nửa cái mạng anh.

Quan Hành kéo cổ chân cô ra, tiện tay nhặt mảnh vụn quần áo cô lau người mình, kéo khóa kéo lên cài dây lưng đàng hoàng, quần áo trên người rất chỉnh tề, đương như vừa rồi không có xảy ra cái gì.

Điện thoại di động trong túi đã rung hai lần, Quan Hành đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại, trong tiếng nói mang theo khàn khàn rất nhỏ.”Ừ.”

“Cậu chết ở chỗ nào thế? Mua bao thuốc mà mất hai giờ, chúng tôi ăn cơm xong hết rồi, cậu tới hay không?”

Quan Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua, bên cạnh bàn ăn đã không còn bóng dáng của Lương Kiều, áo khoác cùng áo lót bị xé rách đều vứt trên mặt đất. Mấy người đi trước, chốc nữa tôi sẽ tới.”

Trong phòng tắm đèn sáng, còn có tiếng nước chảy tí tách. Anh ở cửa đứng trong chốc lát, xoay người đi.

Cách một cánh cửa trong phòng tắm, vòi hoa sen bên trong ào ào chảy nước, phía dưới lại không có người. Thân thể Lương Kiều trần truồng ngồi trên bồn cầu đã đậy nắp, nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người. Ngón giữa kẹp lấy một điếu thuốc đã nhen nhóm khói, cũng rất lâu không có hút một ngụm.

Hai ngày nữa em trai Cao Hàn phải nhập ngũ, tối hôm nay ăn cơm tiễn cậu ta đi, Quan Hành phải lộ mặt.

Hôm nay chỗ bọn họ hẹn ăn cơm là nhà hàng lẩu đối diện nhà hàng Lương Kiều ngồi, anh đi tới nhà họ Cao trước một chuyến, lúc cùng Cao Hàn lái xe tới đây, vừa vặn nhìn thấy Lương Kiều cùng một cái người đàn ông ngồi ở bên cửa sổ lầu hai của cửa hàng lẩu.

Anh nói với Cao Hàn đi mua bao thuốc, nhưng thật ra là đợi cô ở dưới lầu.

Chờ gần một tiếng đồng hồ, hút hết nửa bao thuốc.

Bên ngoài sắc trời đã nhá nhem xuống, Quan Hành xuống lầu lấy xe, tiểu khu còn chưa mở, trong lòng dường như đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng, dâng lên hối hận điên cuồng.


Vừa rồi có thể nổi giận quá mức hay không?

Một câu nói đều chưa nói đã chạy lấy người (ý là nói át người khác chăng??), cô có ghi hận anh hay không?

Trong lòng bị đè nén một trận, Quan Hành phun ra một ngụm khí, hạ cửa sổ xe xuống, để gió mát lạnh thổi vào.

Khi Quan Hành trở về đã là ba giờ sáng, mang theo một thân mùi rượu. Anh lảo đảo mở cửa vào, vẫn theo thói quen đi về phía gian phòng của Lương Kiều, vặn vặn cửa, không mở ra được.

Sau đó mới nớ lại một màn ở trong nhà hàng kia.

Anh nắm tay nắm cửa sửng sốt.

Cô khóa trái cửa, là muốn đề phòng anh sao?

Động tác anh vặn cửa cũng không khác anh đập cửa là mấy, Lương Kiều bị anh đánh thức, ở một phòng trong bóng tối trợn tròn mắt, không có động.

Bên ngoài yên tĩnh một lát, lại vang lên âm thanh rất nhỏ như con mèo cào, một cái một lát, rất có quy luật.

Lương mơ hồ vùi đầu vào trong chăn, âm thanh kia lại có thể rõ ràng xuyên thấu qua chăn chui vào trong lỗ tai như cũ. Cô lật hai vòng ở trên giường, bực bội kéo chăn ra, bật đèn xuống giường.

Trong phòng khách toàn là màu đen, Quan Hành dựa vào cửa ngồi dưới đất, muốn gọi cô mở cửa, muốn nói xin lỗi cô, lại không dám đánh thức cô, ngón tay gãi từng cái từng cái một, cuộn thân thể thành một đoàn.

Đột nhiên cửa ở phía sau lưng bị kéo ra, anh mất đi chống đỡ, như một đống bùn nhão ngã trên mặt đất.

Trong cửa sáng lên ánh sáng ấm áp, anh té trên mặt đất, mặt vừa vặn chống lại một đôi dép Trường Thảo Nhan màu trắng - - thời gian trước anh đặc biệt tìm người làm theo yêu cầu, bọn họ mỗi người một đôi, giống nhau như đúc.

Lương Kiều cúi đầu nhìn người đàn ông co quắp trên mặt đất không lên tiếng, anh trừng tròng mắt nhìn dép cô, thật lâu, đột nhiên vươn tay lên ôm lấy bắp chân cô, mặt chôn vào đó.


Vốn là một bụng cơn tức bởi vì động tác này của anh trong nháy mắt tiêu tan hơn một nửa, nhưng Lương Kiều còn nhớ anh cường hết rút ra rồi lại đâm vào làm người khác khuất nhục, không muốn cứ buông tha anh như vậy, mím môi, không lên tiếng, cũng không dìu anh, cứ giằng co như vậy.

“Thật xin lỗi...” Cánh tay vòng ở trên bắp chân cô nắm thật chặt, hình như anh cũng không chê bẩn, mặt chôn ở trên dép của cô, nhẹ nhàng cọ hai cái, vô cùng ủy khuất nhỏ giọng nỉ non, “Anh biết rõ anh sai rồi, em đừng không cần anh...”

Lương Kiều: “...”

Tác giả có lời muốn nói: muộn muộn đã muộn!