Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 53

Editor: Linh Đang

Phượng Tường là một nhà hàng đi theo phong cách xưa, kiến trúc bên ngoài rộng lớn mà có khí phách, bên trong trùng tu cũng đi theo phong cách Trung quốc cổ điển, rất có ý tứ.

Trước kia nhà hàng Phượng Tường từng là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố C, nhưng theo biến đổi của thời gian các tiệm thức ăn nhanh cùng các nhà hàng ngoại quốc mọc lên như nấm, nhà hàng theo phong cách xưa huy hoàng hơn mười năm dần có vài phần xu thế thất bại.

Mấy năm trước nhà hàng Phượng Tường đổi chủ, sau đó bên trong bên ngoài đều được thiết kế lại, không chỉ trùng tu đổi mới toàn bộ, thực đơn cũng đều thay đổi hơn một nửa. Trên con đường làm lại của nhà hàng Phượng Tường không cần nói là đồ ăn khẩu vị, phục vụ dùng cơm cùng không gian đều tăng lên một cấp bậc, cùng lúc đó giá tiền cũng tăng lên gấp đôi.

Nghe nói nhà hàng này có món đặc sắc là cua đồng lớn, đáng tiếc hiện tại cũng không phải là thời kỳ thích hợp nhất, hương vị không thể thơm ngon so với khi ăn vào buổi tối mùa thu được.

Nhưng tiền lương của các cô ở một giai tầng khác và đó cũng là trở ngại, nên cần gì quản là mùi vị gì, giá tiền đắt như vậy, ăn nhiều vài miếng thì lợi hơn vài lần.

Buổi tối đại lão bản mời khách, trên bàn cơm quả nhiên không thể thiếu cua.

Phía trước mỗi người đều có một chén thịt cua vây cá nhỏ, dùng đĩa màu vàng kim lịch sự tao nhã, phát ra màu vàng kim bóng loáng xinh đẹp mê người. Ngoài ra còn có cua đông lạnh màu thạch anh, thịt cua rượu cua, canh thịt cua trắng bạc phải đợi chút.

Lương Kiều cùng Thư Nam ngồi chung một chỗ vùi đầu tận lực ăn, thỉnh thoảng chia sẻ với nhau "A a cua này nhiều chất phải mau ăn" hoặc là "Gào khóc em nếm thử cua đông lạnh này ăn rất ngon khóc "...

Đối diện với hai luồng ánh mắt không biết là lạnh như băng hay là triền miên liên tục lởn vởn ở trên người mình, cô ngược lại bình thản ung dung không hợp tác, Thư Nam nhát gan không chịu được.

Dù sao trước kia người đàn ông kia đã không chỉ đơn giản là "Soái ca lắm tiền của chị Kiều ", bây giờ còn nhiều thêm một cái danh nữa - - đại lão bản giàu nứt đố đổ vách. Cô không thể trêu vào a! QAQ

Buổi tối tan việc mọi người cùng nhau đi xe tới đây, vừa đến khách sạn Lương Kiều liền không đếm xỉa đến vô số luồng ánh mắt đối diện ám hiệu + uy hiếp + mong chờ, dắt lấy Thư Nam ngồi xuống vị trí cách xa vị trí chủ. Thư Nam đi theo vừa hạ cái mông trên ghế dựa, cũng cảm giác được hai luồng ánh mắt sắc như dao lam quét qua người mình, cảm giác kia cùng không kém là bao nhiêu so với lăng trì.


Bên tay phải đại lão bản theo thứ tự ngồi là Vạn Thiên cùng trợ lý Trương, đến bây giờ bên tay trái vẫn còn một vị trí trống không có người ngồi.

Cũng không phải không ai dám ngồi, cũng có người lá gan lớn chút, muốn cùng ông chủ cải thiện quan hệ đồng nghiệp, cái mông còn chưa dính vào ghế đã bị Quan Hành ánh mắt lạnh lùng có thể giết người của Quan Hành dọa chạy mất.

Thư Nam chọc chọc Lương Kiều đang vùi đầu ăn vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Chị Kiều, nếu không chị sang đó ngồi đi, còn như vậy em sẽ bị nổ chết mất."

"Cơ hội tốt, vừa vặn rèn luyện năng lực chịu đựng của em một chút, " Lương Kiều ở dưới bàn vỗ vỗ chân cô trấn an, "- - làm sao có thể an ổn ăn cơm dưới ánh mắt nóng nảy độc hại của thủ trưởng, đây cũng là kỹ năng sinh tồn hạng nhất, em cố gắng lên."

Trong nháy mắt khuôn mặt tròn nhỏ của Thư Nam nhăn lại thành một đoàn, cười đau khổ nhét vào trong mồm một miếng thịt cua - - vừa lo lắng ăn vừa thỏa mãn.

Trương Vĩ liên tục chạy tới chạy lui vội vàng chào hỏi mọi người vui chơi ăn uống, thỉnh thoảng còn kéo đồng nghiệp kính vài ly rượu, hoặc là bị người kéo kính vài ly rượu.

Thật ra thời điểm này vốn nên kính lãnh đạo, nhưng người bắt chéo hai chân ngồi ở đàng kia, khí thế giống như đế vương lâm triều, toàn bộ hành trình chiếc đũa đều không động tới một cái, càng đừng nói tới ly rượu.

Trừ lúc mới tới Vạn Thiên bảo mọi người tùy tiện ăn không cần khách khí, những thời gian khác anh đều cùng Vạn Thiên tán gẫu chuyện công tác, thỉnh thoảng hai người uống một chén, cũng không có hứng thú với những người khác.

Kể từ lúc người nam kia đồng nghiệp kia muốn tới ngồi bị anh dọa đi, cũng không có người có lá gan dám đi lên nữa.

"Đến, chúng ta cũng uống một chén." Lương Kiều rót cho mình cùng Thư Nam mỗi người một ly rượu, hai người hưng trí bừng bừng chạm vào hết chén, Thư Nam mím môi một chút, chén thứ nhất Lương Kiều không dám uống quá nhanh, nhấp một hớp nhỏ trước - - ừ, rượu này không tệ!

Sau đó còn dư lại liền uống hai lần.

Cô vừa định rót đầy cho mình, Trương Vĩ mang theo một chai rượu trắng mới vừa mở chạy qua, cười hì hì rót đầy cho cô, "Lương tiểu thư, vậy tôi cũng kính cô một ly."

"Tốt." Lương Kiều cười cười.

Trương Vĩ chạm cốc với cô: "Về sau chúng ta chính là người một nhà ha ha."

Tóm lại cảm thấy câu này với câu buổi trưa cậu ta nói với tất cả đồng nghiệp "Về sau mọi người chính là người một nhà" có chỗ nào không quá giống nhau, ám hiệu bên trong đó Lương Kiều rõ ràng hơn bất cứ ai, cũng chỉ làm bộ như nghe không hiểu, cười đến vô cùng động lòng người.


Chạm vào hết chén uống một ngụm, sau đó liền phát hiện không đúng - - mẹ nó cái này là Sprite đúng không?

Lông mày cô nhíu lại nhìn về phía Trương Vĩ, cậu ta nháy mắt mấy cái với cô, nhỏ giọng nói: "Cô giữ lại cùng tiểu mập mạp uống đi, lão đại không cho cô uống rượu."

Bên cạnh tiểu mập mạp liên tục dựng thẳng lỗ tai hiển nhiên cũng nghe thấy, tức giận cầm đũa chỉ vào cậu ta, trong miệng còn nhét một miếng lớn, mồm miệng không rõ kêu với cậu ta: "Anh kêu người nào mập đấy!"

"Trời ơi cô nghe lầm rồi, rõ ràng tôi gọi tiểu mỹ nữ." Trương Vĩ cười ha hả chạy đi như một làn khói.

Giữa buổi Lương Kiều đi vào nhà vệ sinh, lúc đứng lên vô thức nhìn sang hướng đối diện, vừa vặn chống lại ánh mắt của Quan Hành dường như liên tục nhìn về hướng này không dời đi.

Cô như không có việc gì mở to mắt, xoay người rời khỏi phòng bao.

"... Chúng ta cùng tạp chí Phạm Hoa vẫn là quan hệ cạnh tranh, độ trùng hợp về phong cách cũng vô cùng cao, về sau vấn đề hai nhà phối hợp, Quan tổng có ý kiến gì hay không?"

Đối phương nhìn chằm chằm phía trước không phản ứng chút nào, Vạn Thiên nhìn sang theo ánh mắt của anh, Lương Kiều không có ở chỗ ngồi... Cô thoáng lên giọng hô một tiếng, "- - Quan tổng?"

Quan Hành đột nhiên hoàn hồn, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đặt ly rượu xuống: "Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát."

Vạn Thiên mặt ngoài mỉm cười gật đầu, nhìn anh đứng lên đồng thời thân sĩ cài lại nút áo âu phục, trong lòng lại đang thở dài: Không biết về sau để Lương Kiều tới nói chuyện chính sự với anh có thể làm chút chuyện lớn hay không?

Bồn rửa tay ở nhà vệ sinh được bố trí hơi thấp, Lương Kiều khom người nghiêm túc rửa tay - - vừa rồi bóc tôm mặc dù mang bao tay, nhưng vẫn cảm thấy ngón tay có chút dinh dính, cô dùng nước rửa tay chà xát một hồi lâu, sau khi rửa sạch lại thưởng thức sơn móng tay màu đỏ thẫm được cô bé sơn lên cho khi ở nhà.

Chao ôi, trời sinh quyến rũ, sơn màu gì cũng đẹp mắt.

Sau đó vừa ngẩng đầu, bị khuôn mặt của người phía sau đột nhiên xuất hiện trong gương hù dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên - - "Khốn khiếp!"

Bị dọa sợ nhưng một lát sau cũng có thể nhận ra là Quan Hành, cô che ngực xoay người, cưỡng chế đè nén xúc động muốn vật anh một cái xuống đất- - dù sao hiện tại người này không chỉ là tên đàn ông cặn bã, còn là ông chủ của cô.


Nhẫn!

Quan Hành bước lên một bước duỗi tay muốn tới ôm cô, bị Lương Kiều đẩy vào ngực một cái: "Làm sao thế, giữ khoảng cách đi."

Lấy cánh tay cô đang chống đỡ trước ngực ra, Quan Hành lại muốn đến gần, bị tay kia của cô đè lại. Cô nhíu mày khiển trách một tiếng: "Này!"

Sức chiến đấu của cô quá mạnh mẽ, Quan Hành không thể không tăng thêm vài phần sức lực, dứt khoát dùng một tay bắt lấy hai cổ tay cô, tay kia nắm ở eo cô kéo cô vào trong lòng, ôm lấy.

Anh áp chế Lương Kiều đến trên bồn rửa tay, đầu cúi thấp, chôn ở trên vai cô.

"Đừng động, để anh ôm."

Hai cánh tay đều bị anh sít sao siết chặt, Lương Kiều còn đang giãy giụa, suýt nữa Quan Hành không bắt được cô, cố ý dùng nơi nào đó vừa bị ma sát nên thức tỉnh rục rịch ngẩng đầu động vào người cô một cái, đến gần tai cô thấp giọng uy hiếp: "Đừng động! Còn cử động nữa anh sẽ xử lí em ngay ở chỗ này!"

Lương Kiều quả nhiên không giãy dụa nữa.

Cuối cùng Quan Hành cũng thỏa mãn, ôm cô chặt hơn một chút nữa, đầu đặt trên vai cô, lặng yên an tĩnh.

"Quan Hành - -" còn không được hưởng thụ được đến hai giây, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô vang lên bên tai, "Đến cùng anh coi em là cái gì?"

Trong lòng Quan Hành lộp bộp nhảy dựng, ngẩng đầu, chống lại gò má vô cùng kiên định của cô.

Cô cũng nhìn lại anh, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một cái, cười đến vô cùng châm chọc, "Anh thật sự coi em là hàng hóa, bất cứ lúc nào bất kì chỗ nào, muốn là có thể thượng?"

Thân thể Quan Hành rõ ràng chấn động, vô thức giảm lực đang cầm tay cô lại, cuối cùng đáy mắt hiện ra vài phần luống cuống lo sợ không yên.

"Anh..." Anh chu chu mỏ, thấp giọng giải thích, "Anh không có ý này..."

"Vậy Quan tổng có ý gì vậy?" Khuôn mặt đầy châm chọc của cô biến mất trong chớp mắt, chẳng mấy chốc khôi phục bộ dáng tỉnh táo, nhìn anh nói, "Không phải phí chia tay ngài cũng đã cho sao? Hiện tại lại tới tìm tôi, là vì còn chưa có thượng đủ? Vậy làm phiền ngài nói trước một tiếng, kỳ hạn là bao lâu vậy?"


Quan Hành trầm mặc rất lâu, buông cô ra, sắc mặt đã hoàn toàn âm trầm: "Em muốn cự tuyệt anh có thể nói thẳng, cần gì cố ý nói như thế lời khó nghe chà đạp chính mình."

Nhưng em cũng đã nói lời khó nghe như thế, anh cũng không nói một câu thật nghe để dỗ em...

Ngực Lương Kiều nghẹn một ngụm lửa giận, phun không ra nuốt không trôi.

Cô thật sự là tìm đường chết, không phải là nghĩ kỹ nói tốt một chút sao vì cái gì mà lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành ý này a a a!

Lương Kiều cho rằng bị nhục nhã đến nước này, anh là loại người ngông cuồng tự đại nhất định sẽ giữ lại kiêu ngạo của mình mà xoay người đầu cũng không quay lại, nhưng anh cúi đầu đứng ở trước mặt cô, một lúc lâu cũng không có nhúc nhích.

Mông cô vẫn đè ở trên bồn rửa tay, trên người còn duy trì tư thế khẽ ngửa ra sau, đã sắp kiên trì không nổi.

Ánh sáng cam nhạt chiếu vào đầu tóc ngắn màu đen mới được anh đi cắt không lâu, lại làm người ta cảm thấy có vài phần ôn thuận.

Anh cúi đầu, hàng mi rũ xuống ở dưới ánh đèn gần như không hiện ra, ánh mắt lại giấu ở giữa, nhìn không ra tâm tình trên mặt.

"Trong mắt em, anh thực thối nát như vậy sao?"

Không nhớ rõ qua bao lâu, Lương Kiều mới nghe được anh đột nhiên mở miệng hỏi một câu, giọng nói hơi khàn đi so với vừa rồi, trong đó có thất bại cùng tự giễu làm lòng cô cũng hung hăng bị níu lấy.

Không phải là...

Lương Kiều chu chu mỏ, lại không biết nên giải thích như thế nào.

Cô lập tức ảo não không thôi, vừa rồi đến cùng tại sao phải nói những lời đả thương người lại làm tổn thương mình, ngu ngốc!!!

Không biết sao cô lại nghĩ tới đêm party độc thân của Phỉ Phỉ, ở thành phố B trên mặt thảm của quán ăn đêm kia, sau khi anh bị cô cự tuyệt, đứng lên từ trên người cô, khi đó cũng có vài phần cô đơn cố gắng che dấu nhưng lại tiết lộ ra ngoài, nhưng ít ra còn có thể duy trì kiêu ngạo cùng phong độ thân sĩ của chính mình, trước khi đi thậm chí còn nói với cô "Hy vọng không tạo thành quấy nhiễu với em".

Khi đó cảm thấy anh liều mạng sĩ diện, vậy mà lúc này nghĩ đến lại cảm thấy trong cái đáng thương lại có một chút quật cường đáng yêu.


Tình huống hôm nay có hơi khác so với hôm đó... Hoặc là nói, vô cùng khác. Cùng là uyển chuyển châm chọc anh, nhưng mà lần này cô cũng góp bản thân mình vào mà thôi.

Nhưng rõ ràng những lời hôm nay còn có lực sát thương hơn.

Giờ phút này anh cúi đầu đứng ở đó, cũng chỉ còn lại có đáng thương.

Bạn có chăm không?? ủng hộ nhiệt tình nào mn