Editor: Linh Đang
Khi Trâu Dung Dung gọi điện tới, Lương Kiều đang di chuyển trước kệ sách ở thư phòng xem lướt qua, Quan Hành ngồi ở trước bàn làm việc sau lưng cô kiểm tra văn kiện.
Cô nghe điện thoại đồng thời khẽ xoay người xem quyển sách dày ở phía dưới, "A lô."
Trâu Dung Dung ở đầu dây bên kia bỉ ổi cười hai tiếng trước: "Hắc hắc, hai người đang làm gì thế, em không quấy rầy hai người đúng không?"
"Quấy rầy, bọn chị chính là đang làm cái đó." Lương Kiều mặt không đỏ tim không đập nói, "Như thế nào, em muốn nghe trực tiếp từ hiện trường sao?"
"Ai nha cái này sao, có tiện không?"
"Tiện cái đầu của em!" Lương Kiều mắng, lấy sách ra nhìn thoáng qua, lại khom lưng nhét trở về, "Em đã về trường học chưa? Không có lớp sao?"
"Buổi sáng không có lớp, thời gian này đều là nghỉ đông rồi, khóa học của bọn em đều đã kết thúc hết, cuối tuần thi xong có thể nghỉ!" Trâu Dung Dung hưng phấn nói xong, lại cố làm ra vẻ nghiêm túc nói, "Em chỉ là đang nhắc nhở chị một chút, phải chú ý tiết chế, làm nhiều sẽ tổn hại sức khỏe..."
"Em thật sự củ cải nhạt ăn mặn... Quan tâm." (mình không hiểu lắm!!)
Cái mông đột nhiên bị người sờ soạng một cái, Lương Kiều đứng thẳng quay đầu lại theo phản xạ- -
Cùng lúc đó, chẳng biết từ lúc nào Quan Hành chạy đến phía dán vào lưng cô, để cô chen lấn trên giá sách, mặt chôn vào một bên hõm vai cô, một tay vòng qua trước người của cô cầm một trái, tay kia cầm lấy khe mông cô, hai cánh tay cùng nhau dùng nhiều lực ấn vân rồi vân vê.
Trâu Dung Dung bên kia hồn nhiên chưa phát giác ra tiếp tục nói: "Em mới vừa ngồi lên xe, chỉ là muốn nói với chị một tiếng, hai người tiếp tục đi hắc hắc."
Cái mông Lương Kiều vểnh lên đẩy người đàn ông dán chặt như keo dán phía sau ra, vừa vặn đè ở vị trí nào đó đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, sau đó nhấc chân đạp lên người anh một cái. Quan Hành bị cô đẩy lui về phía sau một bước, thò tay giật giật quần, buồn bực trở về ngồi xuống.
Lương Kiều tiếp tục nói: "Trở về chuẩn bị cho kì thi thật tốt, vẫn quy củ cũ."
"Vâng!" Trâu Dung Dung mãnh liệt gật đầu, bảo đảm một phen mới cúp điện thoại.
Vì khích lệ Trâu Dung Dung cố gắng học tập, từ khi lên đại học các cô bắt đầu đặt ra một quy củ - - nếu như Trâu Dung Dung có thể đoạt được học bổng, Lương Kiều liền thưởng thêm cho cô một số tiền ngang với số tiền đó; nhưng mà học bổng mỗi năm mới đánh giá một lần, sợ lúc cô đến trường không có động lực, Lương Kiều lại bố trí thêm một phần " học bổng nội bộ trong gia đình", thời điểm tết âm lịch sẽ phát ra dưới hình thức bao lì xì, số tiền quyết định vào bài kiểm tra cuối kì của cô.
Ban thưởng vốn là từ Lương Kiều phát, nhưng mà mẹ yêu thương cô, mỗi lần cũng sẽ cho cô thêm một nửa.
Kinh tế trong nhà vốn rất eo hẹp, nhưng mẹ hết sức sáng suốt, cho tới bây giờ chưa từng đoạt học bổng cùng tiền mừng tuổi của các cô, một chút thu nhập thêm này Trâu Dung Dung có thể tự do chi phối.
Nhưng mà, lần trước Lương Kiều đi ngân hàng giúp mẹ gửi tiền mới phát hiện, mỗi lần Trâu Dung Dung đều gửi không thiếu một đồng tiền vào tài khoản của mẹ. Đây cũng là vì cô biết lúc đó mẹ lại gửi tiền cho Lương Quốc Hưng, mới tức giận như vậy.
Nói tiếp, đến một tháng mẹ chưa gọi điện thoại tới rồi.
Trước kia cơ bản đều là một tuần gọi một lần, nhưng mà kể từ sau lần trước cô chuyển tiền cho Lương Quốc Hưng, có lẽ do quá áy náy, không dám chủ động gọi điện thoại cho Lương Kiều. Nghe bà nội nói ban ngày mẹ hết bận lại bắt đầu ra ngoài bày quán bán trái cây, Lương Kiều cũng không biết nói với mẹ cái gì mới tốt, cách một khoảng thời gian liền gọi điện thoại cho cô, mỗi lần chưa nói đến hai câu với cô đã khóc nói xin lỗi.
Tháng này tương đối nhiều việc, quên gọi điện về, mẹ lại thực sự không gọi tới.
Chút chuyện này nhớ tới liền đau đầu, Lương Kiều vỗ vỗ cái trán, thở ra một hơi dài.
Vừa lúc được nghỉ thoải mái, trở về phải nói chuyện với mẹ thật tốt.
Sau khi cúp điện thoại Lương Kiều ném quần áo tắm xong vào máy sấy, quần lót nhỏ cô không muốn dùng đến máy móc, hong khô tự nhiên lại quá chậm, đành phải cầm máy sấy từ bên ngoài vào sấy khô từng chút một.
Sấy được một nửa thì Quan Hành bước vào, ôm lấy cô từ phía sau lưng, lần này đàng hoàng không sờ loạn, chỉ gẩy đầu tóc vướng bận của cô sang một bên, cằm đặt trên vai cô. Nhìn cô sấy một lát, hỏi: "Tại sao phải sấy quần lót nhỏ?"
"Không sấy khô làm sao mặc."
"Không mặc thật tốt." Quan Hành nói, tay vòng qua eo cô còn muốn chuyển đến chỗ khác, còn chưa đạt được mục đích, đã bị Lương Kiều đạp cho một cái.
"Đừng làm rộn!" Cô nhăn mày lại có chút không kiên nhẫn.
Quan Hành ngó ngó cô, "A" một tiếng, ôm cô nhưng không động chân tay nữa.
Từ giữa trưa sau khi cho cô uống thuốc, cả người anh rõ ràng có chút thận trọng- - ngày xưa vênh vang đắc ý, hận không thể mắt ở trên trời, treo lên bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ, còn động một chút là muốn thể hiện kỹ năng trào phúng, hiện giờ bảo làm gì thì làm nấy, không cho làm thì sẽ không làm, quả thực vô cùng ngoan ngoãn.
Lương Kiều cũng chỉ xem như không thấy được.
Sau khi sấy quần lót lại hong một lát, quần áo cũng đều hong khô, Lương Kiều cầm lấy rồi vào phòng ngủ, đóng cửa lại thay quần áo.
Cởi áo sơ mi cỡ lớn trên người mình xuống, mới vừa nhấc chân mặc quần lót vào, cửa liền bị mở ra. Cô vừa mặc một bên quay đầu, liền thấy Quan Hành đang đứng cầm tay nắm cửa, con mắt nhìn chằm chằm cô, yết hầu động động.
Lương Kiều không để ý đến anh, nâng quần lót lên, duỗi tay với nội y trên giường.
Quan Hành bước lại gần, từ phía sau lưng bổ nhào về phía trước đẩy cô ngã xuống giường, sức nặng toàn thân đều đè ở trên người cô. Môi cọ xát trên đầu vai êm dịu sáng bóng của cô, sau đó há mồm dùng hàm răng khẽ cắn một cái.
"Em đang làm gì thế?" Anh một bên cắn vừa nói, giọng nói mang theo một chút bất mãn.
Lương Kiều nghiêng mặt nằm sấp, bị ép tới đến mức gần như không thở ra hơi, thanh âm rầu rĩ nói: "Mặc quần áo. Anh đứng lên trước..."
Quan Hành tiếp tục đè nặng cô không động, lại hỏi: "Vì sao lại mặc quần áo?"
"Mặc quần áo còn có thể vì cái gì." Lương Kiều dùng thứ duy nhất còn có thể linh hoạt là con mắt liếc anh một cái, tức giận nói, "Chính anh cũng không mặc đâu."
"Không giống nhau mà." Quan Hành hừ nói, còn ở trên người cô quơ quơ gì đó. Anh thích nhìn cô mặc áo sơ mi lớn của anh để trần chân ở nhà đi tới đi lui, ngẫu nhiên khẽ cong eo còn có thể thấy cái mông.
Lương Kiều bị ép tới kêu lên một tiếng đau đớn, từ trong kẽ răng gian nan nặn ra mấy chữ: "Anh mẹ nó sắp đè chết em..."
"Vậy thì đổi thành em đè anh." Quan Hành thấy cô hình như bị ép tới rất khó chịu, xoay người xuống nằm sang bên cạnh, bóp cánh tay cô ôm dậy gác qua người mình, sau đó hai cánh tay chờ sẵn siết chặt ở trên eo cô.
Lương Kiều nhớ ra hai tay ôm lấy bộ ngực, bị anh ấn về, còn động cơ thể làm cô cũng đong đưa: "Em cũng lắc lư hai cái."
Lương Kiều không còn gì để nói nằm xuống, vẻ mặt cứng ngắc, "Anh có tật xấu sao?"
Quan Hành ôm cô không lên tiếng, ngón tay ở trên lưng trần của cô, dọc theo xương sống nhẹ nhàng vạch lên từ trên xuống dưới, vẻ mặt vui thích.
Có chút ngứa, Lương Kiều trở tay cọ xát, "Thả em đứng lên, em muốn mặc quần áo."
"Không được phép mặc quần áo." Quan Hành vừa nghe liền bá đạo phủ quyết, hoàn toàn không còn bộ dáng cẩn thận nịnh nọt như trước nữa.
"Dựa vào cái gì? Anh đều mặc vì cái gì em không thể mặc?" Lương Kiều phản bác. Mặc dù áo lót ( kiểu như áo may ô) trên người anh mềm mại, hoa văn tỉ mỉ, nhưng khi ma sát làn da quả thực là loại hành hạ khó tả, cô cũng không có dũng khí để giãy giụa.
Quan Hành hừ hừ, trong lòng tự nhủ: Mặc quần áo vào em liền chạy, cho là anh không nhìn ra được sao? Chơi anh rồi liền muốn chạy, nằm mơ!
Anh dứt khoát đạp hai chân một cái vứt bỏ dép, giơ chân lên kẹp Lương Kiều lại.
Hai người lấy tư thế ôm quỷ dị này, giằng co thật lâu, Lương Kiều ngẩng đầu lên, tay chống trên đầu vai anh, muốn đi chuyển một chút, nhưng chân bị anh kẹp chặt lấy, không thể di chuyển được.
□□ Khi cọ qua quần áo anh, thật sự là một loại kích thích khác, cô thở khẽ một tiếng, cố gắng ngửa đầu hôn một cái trên cằm anh, sau đó hai mắt nóng bỏng nhìn qua anh.
Quan Hành buông thõng con mắt chứng kiến bộ dạng này của cô, cổ họng chuyển một cái, sức lực trên đùi giảm đi.
Lương Kiều nhân cơ hội rút chân ra, tách ra thả tới hai bên, sau đó người ngồi hơi thẳng, dịch chuyển lên trên một chút, ngồi ở trên eo anh.
Trong nháy mắt khi gò má bị cô bưng lấy, con mắt Quan Hành lại nóng lên, nhìn cô từng chút từng chút cúi đầu xuống, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái. Một giây trước khi chóp mũi sắp đụng vào nhau, cô khẽ dịch ra một chút, Quan Hành không thể chờ đợi được ngẩng đầu lên, ngậm lấy đôi môi kiều diễm được đưa đến bên miệng.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông chợt vang lên - - điện thoại gọi tới.
Quan Hành nghiêng người đè Lương Kiều ở phía dưới, quỳ sát ở trên người cô, hai tay vịn lấy đầu cô hôn đến nhiệt tình mà hung ác.
Chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang lên, cuối cùng anh ngậm môi dưới của cô hung hăng mút một ngụm, buông cô ra, nhảy xuống giường ra ngoài nghe điện thoại.
Điện thoại là Cao Hàn gọi tới, Quan Hành vừa thấy đầu bên kia có tín hiệu liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu mẹ nó thật biết canh thời gian, có rắm mau thả!"
Cao Hàn vừa nghe liền vui vẻ, ơ một tiếng: "Ban ngày ban mặt như thế này đã bắt đầu làm vận động? Vừa trở về đã phóng túng như vậy..."
"Làm cái nhà cậu!" Quan Hành một thân tức, oán hận nói, "Đây không phải đều là bị cậu cắt ngang sao!"
"Chao ôi vậy cậu mau trở về tiếp tục, đừng tắt điện thoại, để cho bọn tôi xem bền bỉ của cậu một chút." Cao Hàn còn cười chào hỏi người bên cạnh, "Đến đây, Quan nhị muốn trực tiếp từ hiện trường, tất cả qua đây nghe một chút."
Tiếp theo liền nghe thấy có người hi hi ha ha nói: "Quan nhị, đừng để cho người phụ nữ của anh kêu. Giường, chúng tôi muốn nghe thấy anh kêu..."
"Mấy người có rắm mau thả, không thả tôi cúp." Quan Hành không nhịn được nói.
Cuối cùng Cao Hàn không tiếp tục trêu ghẹo anh, nói đến chính sự: "Không phải là Liêu Chinh mới trở về sao, còn mang về một cô dâu nhỏ tuổi, hôm nay mọi người muốn tụ họp, buổi tối mang theo người phụ nữ của cậu đến đây."
Quan Hành mới vừa muốn cự tuyệt, Cao Hàn tiếp tục nói, "Đừng nói không có thời gian với tôi, ban ngày đã làm vận động, không có người nào nhàn hơn cậu rồi."
Mang theo người phụ nữ kia sao?
Quan Hành do dự một chút, đám người này hay chơi quá giới hạn, anh không quá muốn cho Lương Kiều chứng kiến một mặt kia.
"Cậu chờ một chút, tôi hỏi cô ấy đã." Quan Hành cầm di động trở lại phòng ngủ, Lương Kiều đã thừa dịp trong khoảng thời gian này mặc quần áo xong, đang nhét vạt áo sơ mi vào trong váy.
Động tác còn rất nhanh... Quan Hành vừa nhìn thấy chiếc váy này liền cảm thấy không ổn, không nhịn được đi qua bóp một cái vào cái mông ngạo nghễ cả cô, nhỏ giọng hỏi, "Mấy người bạn kia của anh nói buổi tối tụ họp, có thể mang người nhà, em muốn đi sao?"
Lương Kiều lập tức nở nụ cười, giống như nghe được trò cười gì đó, vui vẻ thật lâu mới cười liếc nhìn anh một cái, "Em là người nhà của anh?"
Giọng nói châm chọc này là cái ý tứ gì?
ánh mắt Quan Hành trầm xuống, không lên tiếng.
Lương Kiều cúi đầu kéo dây buộc, sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo: "Các anh đi chỗ nào gặp?"
"Hoàng Đình." Quan Hành nói, ngưng một lát mới nói bổ sung, "Chính là nơi chúng ta gặp lần đầu tiên."
Hiện tại muốn đến chỗ xảy ra 419* kia, Quan Hành rõ ràng có chút buồn cười, chính anh giả bộ nhất thành phố B, kết quả bị cô dùng mười đồng tiền đánh nát đầy đất. Bị nhục nhã như vậy một lần coi như xong, anh lại còn nhớ mãi không quên người phụ nữ kì lạ này, mỗi lần gặp mặt đều bị cô quyến rũ...
*Cái này chắc hẳn ai cũng biết 419= four one night= for one night
Thật là có bệnh!
Nghĩ đến chút ít dây dưa cùng trêu chọc lúc trước, sắc mặt anh nhu hòa hơn không ít, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lương Kiều, cô gật đầu nói: "Được, đi xem một chút."
Phản ứng như thế này là sao... Quan Hành lại nhìn cô vài lần, cầm điện thoại đi ra ngoài.