Editor: Linh Đang
Công ty đổi địa chỉ, mỗi ngày Lương Kiều đi làm phiền toái hơn lúc trước một chút. Trước kia đến điểm giao thông công cộng hoặc đi tàu điện ngầm
cũng rất thuận lợi, nhưng giao thông công cộng tương đối chậm, trạm xe
lửa thì cần phải đi tám trăm mét; mà bây giờ, phương tiện giao thông
công cộng như tàu điện ngầm tốn thêm tiền đã không nói, còn tốn thêm
thời gian mười mấy phút.
Nhưng được đổi sang không gian làm
việc thoải mái hơn, chút khó khăn này Lương Kiều hoàn toàn bỏ qua, mỗi
ngày đi làm đều tràn đầy sức sống.
Phần lớn các tầng trên
của cao ốc Đỉnh Nguyên đều đã được cho thuê, trong khoảng thời gian này
liên tục có công ty chuyển vào, nhân khí càng ngày càng vượng. Biểu hiện trực quan nhất chính là - - hôm nào cũng diễn ra cảnh chen lấn trong
thang máy.
Người luôn nghiên cứu hoàn cảnh trước như Lương
Kiều tất nhiên sẽ không lãng phí một phút đồng hồ nào với việc cỏn con
như vậy, mỗi ngày đều có thể bắt kịp thang máy để đến phòng làm việc.
Phía trước ga tàu điện ngầm có một quán bánh rán, gần đây tâm trạng Lương
Kiều rất vui, lúc nào cô đi ngang qua cũng mua một chiếc bánh rán xem
như điểm tâm, ăn ngon lành.
Buổi sáng hôm nay quán bánh rán
đông khách hơn mọi khi, đợi lâu hai phút, lúc Lương Kiều mang theo chiếc bánh rán đã được gói kĩ bước vào đại sảnh, Thư Nam cũng vừa vặn đang
đứng ở ngoài hành lang chờ thang máy, vội vàng vẫy tay gọi cô: “Chị
Kiều, nhanh lên, thang máy đến rồi!”
Lương Kiều vội vàng chạy nhanh lại, cùng Thư Nam chen vào trong thang máy.
Cô có thói quen đứng cạnh tường, lúc vừa vào thang máy đã dịch sang bên
cạnh, dựa vào bên phải và đứng vững. Thư Nam vào cùng cô lại bị đẩy
xuống phía sau.
Thang máy dừng tại tầng 5 một chút, phía sau cùng có người muốn ra, một bên ngậm đồ ăn hô nhường một chút, một bên
đẩy mọi người chen ra khỏi cửa. Động tác của anh ta tương đối thô lỗ,
đẩy người phía trước ngã trái ngã phải.
Thư Nam cũng không thoát khỏi, lảo đảo một lúc, bám vào tay Lương Kiều mới đứng vững được.
Theo lý thuyết người đứng sát tường như Lương Kiều sẽ không bị ảnh hưởng,
nhưng trong hoàn cảnh rối loạn này cô nhạy cảm phát hiện mông của mình
bị người ta bóp một cái - - không phải là chạm vào, cũng không phải là
cọ, rõ ràng động tác bóp.
Lông mày Lương Kiều nhíu một cái, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Đập vào mắt là bộ tây trang đắt tiền phăng phiu màu đậm, áo sơ mi trắng
phẳng lưu loát, cà vạt lụa màu sáng điểm sắc lam, sau đó là - - khuôn
mặt không chút thay đổi của Quan Hành.
Tại trường hợp như vậy dưới tình huống như vậy lần nữa nhìn thấy anh, nhất thời tâm tình của Lương Kiều có chút phức tạp.
Cho nên... lúc vừa rồi là anh ta bóp?
Bóp thì cũng bóp rồi, người anh hùng, anh mang vẻ mặt vua của thiên hạ là muốn đùa kiểu nào?
Mắt Quan Hành nhìn về phía trước, tư thế đứng thẳng tắp, bị cô nhìn một lát mới thoáng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng liếc cô một cái. Ánh mắt kia không
hề gợn sóng, giống như đang nhìn một người không quen biết, thậm chí còn mang theo chút nghi vấn, hình như là muốn hỏi thăm - - cô đang nhìn cái gì?
Khóe miệng Lương Kiều kéo ra, im lặng cười nhạt một chút, giả bộ rất có kinh nghiệm!
Cô không nói gì, lúc quay đầu lại không chút dấu vết nhìn lướt qua, sau đó nhẹ nhàng nâng chân trái lên, lùi về phía sau non nửa bước, tinh chuẩn
thả trên chân của người đằng sau.
Cùng lúc đó, sau lưng vang lên một tiếng kêu rên cực thấp.
“Lão đại, anh làm sao vậy?” Trương Vĩ nghe được âm thanh nhìn sang, thấy vẻ
mặt cổ quái lại vặn vẹo của Quan Hành, kinh hãi một phen. Trong thang
máy đột nhiên hừ như vậy là tiếng kêu gợi cảm đến cỡ nào, giống như đang làm việc gì xấu hổ vậy...
Quan Hành rất vất vả mới đè nén
xuống xúc động muốn đánh người, một tay chụp lên bả vai anh ta, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Không có! Việc gì!”
Trương Vĩ bị anh nắm vai run một cái, quở trách trong kẽ răng xoay đầu đi.
Quan Hành ở phía sau hung dữ trừng mắt nhìn Lương Kiều nửa ngày - - hôm nay
cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu vàng rất soái khí, lsau lưng là một
chiếc túi màu nâu còn có hai dây tua rua, phía dưới là chiếc quần ngắn
bó sát màu đen, lộ ra một đôi chân vừa nhỏ vừa dài - - đây đều không
phải là trọng điểm! Trọng điểm là cô dùng đôi giày bệt giẫm lên chân
anh! Anh có nên thấy may mắn khi cô đi giày bệt chứ không phải giày cao
gót không?
Quan Hành thử rút chân ra ngoài, mới vừa thực
hiện động tác, đôi chân đang giẫm lên chân anh lại đè xuống, còn như có
như không dí thêm hai cái. Quan Hành hít một ngụm khí lạnh, động cũng
không dám động.
“Cô tránh ra cho tôi!” Anh nghiến răng nghiến lợi thấp giọng uy hiếp.
Lương Kiều không hề bị lay động, ngược lại Trương Vĩ quái dị nhìn anh, đang
yên lành như thế nào tại sao lại lầm bầm lầu bầu?
Đám người
lục tục kéo nhau ra, trong thang máy dễ chịu hơn rất nhiều, Thư Nam kéo
Lương Kiều đứng lên trước, lúc này cô mới không nhanh không chậm dời
chân đi.
Rất nhanh đã đến tầng 18, Thư Nam thở phào nhẹ nhõm, kéo cánh tay Lương Kiều quơ quơ, nói thầm nho nhỏ: “Đến đến!”
Lương Kiều trở tay giữ chặt cô ấy, hô với mấy người phía trước một tiếng
”Phiền toái nhường một chút”, sau đó cùng Thư Nam bước ra ngoài. Bánh
rán được cô xách ở tay phải, vừa đi một bước đã cảm thấy bị người khác
kéo một cái, cô lại không nắm chặt, vậy nên chiếc túi đã biến mất khỏi
bàn tay.
Cô quay đầu lại nhìn người đã thân bất do kỷ bị đẩy ra cửa thang máy là Thư Nam, chỉ thấy con gà ở giữa bầy hạc đang khinh
miệt giương cằm lên, tay phải cầm bánh rán cố ý quơ quơ, tay trái đặt
trên vai người thư kí bên cạnh, ngón giữa đã dựng lên.
Mẹ nó con gà này, vậy mà dám đoạt cơm của lão tử!!!
Lương Kiều nổi trận lôi đình, trong ánh mắt kì quái không hiểu gì của mọi
người, nghiến răng nghiến lợi đưa tay chỉ Quan Hành, vẻ mặt kia rõ ràng
muốn nói - - anh chờ đó cho lão tử!
Quan Hành cười lạnh trong lòng, cô mới chờ đó cho lão tử!
Cửa thang máy chậm chạp khép lại, lúc này Trương Vĩ mang vẻ mặt khiếp sợ
cùng mờ mịt mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Quan Hành, không biết rõ
vì cái gì còn mang theo chút ít ngượng ngùng không giải thích được. Anh
ta lặng lẽ hỏi: “Lão đại, anh nhìn thấy không, hình như vừa rồi cô gái
xinh đẹp kia chỉ
chúng ta...”
“...”
Quan
Hành nhìn lướt qua vẻ mặt si ngốc của tiểu trợ lý, liếc mắt, cái kiểu tự kỉ không biết xấu hổ này không biết là được di truyền từ ai.