Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 186: Ra mặt!

Ôm ấp thân thể gợi cảm của Emma, Trâu Lượng cũng cảm thấy mình quá xấu, các loại thú linh phức tạp vào trong cơ thể sẽ sinh ra phản ứng mãnh liệt. Dục vọng cũng tăng mạnh, mấy ngày nay toàn dựa vào Emma mới thuận lợi vượt qua, thậm chí còn có tăng tiến rất lớn. Thú tộc cần âm dương giao hòa mới có thể loại trừ ảnh hưởng tiêu cực sau khi chiến đấu, rất nhiều lúc không được dịu dàng, phải rất bạo lực mới được. Hơn nữa mỗi lần chỉ cần Trâu Lượng cần Emma đều không hề oán hận.

Trâu Lượng không nhịn được ngồi lên, Emma giật nảy, "Chủ nhân, ta không được rồi, tha cho ta".

"Không sao, Emma, có phải ngươi có chuyện gì không? Ta luôn cảm thấy tâm tình ngươi có chút kìm nén", Trâu Lượng hỏi. Ham muốn chiếm hữu điên cuồng thuộc về người thú trong lòng hắn đã bị Emma kích thích ra, hắn cũng càng ngày càng quan tâm nữ nô đặc biệt này.

"Cái này..." Emma hơi do dự, kỳ thực nàng cũng rất mâu thuẫn.

Phách ~ ~

"Chủ nhân hỏi mà dám do dự, nói mau".

Mặc dù kêu to nhưng căn bản không đau, cho dù cần bắt nạt tiểu mỹ nữ trong lòng cũng chỉ bắt nạt trong lúc đó mà thôi.

"Gần đây cha rất mệt, ông cho rằng người đầu tiên Hồng y đại chủ tế cần đối phó chính là ông", Emma nói. Thể xác và tinh thần nàng đã bị Trâu Lượng thần phục nhưng dù sao đó cũng là cha mình.

Trâu Lượng vuốt ve mái tóc dài của Emma, kỳ thực thời gian này hắn cũng đang suy nghĩ điểm đột phá, quan mới nhận chức ba bó lửa, trong Thú tộc việc này càng phải triệt để. Thomas nhậm chức Hồng y đại chủ tế, chắc chắn phải lập uy, cho dù xử lý một Quan cầm quyền cũng không ai nói gì. Bất kể thế nào Samuel và Thomas cũng từng cùng học với nhau, cộng thêm sự hợp tác lần trước, kiểu gì cũng không phải là hắn, vì vậy hiển nhiên Sarah phải lo lắng.

Lập uy là cần thiết, có điều Trâu Lượng lại không dự định dùng Sarah khai đao, nhất là bởi vì quan hệ với Emma nên hắn càng không thể làm như vậy.

"Emma, trở về nói với cha ngươi, thứ Hồng y đại chủ tế Thomas cần là sự đoàn kết của Jerusamer. Sarah vĩnh viễn là Quan cầm quyền của Jerusamer, những người khác ai tới cũng không được".

Trâu Lượng mơ hồ nói.

Emma trong lòng đột nhiên ngẩng đầu vui mừng nói, "Thật không??"

"Bé con, dám hoài nghi lời nói của chủ nhân sao?" Trâu Lượng ra vẻ tức giận nói, "Yên tâm đi, hắn là cha ngươi, đương nhiên ta sẽ không xuống tay, tiền đề là hắn không được giở trò".

Sống mũi Emma cay cay, đấu tranh giữa đàn ông luôn luôn thảm thiết nhất, không phải ngươi chết chính là ta thăng. Nhất là đấu tranh quyền lực, phụ nữ chính là phụ phẩm, cho dù nàng đã hiến dâng thân thể cũng sẽ không có chút ảnh hưởng nào. Ai cũng biết tầm ảnh hưởng của Arthur đối với Thomas nhưng nàng không dám mở miệng vì sợ chọc giận Arthur, như vậy cha mình sẽ càng nguy hiểm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nhưng ai nghĩ đến...

Emma đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bộ vị mẫn cảm của Trâu Lượng, dần dần lên trên...

Một ngày mới bắt đầu, tinh thần sảng khoái, Trâu bạn học đột nhiên phát hiện hai ngày này chưa thấy Maru, khó trách luôn cảm thấy không phù hợp.

"Không thấy Maru ở đâu?" Đi tới phân điện tế ti linh hồn vẫn không phát hiện tung tích của Maru, lão Maru luôn luôn cần cù, tại sao lại bỏ bê công việc.

Các tế ti biết vị tế ti kiến tập trước mắt này lợi hại nên ai cũng không dám có ý kiến gì, bây giờ vị trí chủ tế phân quản tế ti chiến ca còn trống. Nói là phải do Thomas quyết định nhưng trong Thần miếu đều bàn tán người quyết định thật sự là tế ti Arthur, vị trí chủ tế của Maru chính là do hắn chỉ định.

"Tế ti Maru xin nghỉ, tựa hồ trong nhà xảy ra chuyện gì rồi", Đại tế ti cung kính nói.

Trâu Lượng gật đầu, là thủ hạ số một của mình, đối với lão Maru hắn vẫn rất có cảm tình, quả thật Maru là người thành thật. Trâu Lượng không sợ nhất chính là tên nào ngổ ngáo, kiêu ngạo, ngươi tàn nhẫn bố tàn nhẫn gấp trăm lần, nhưng đối với người thành thật Trâu Lượng có chút khó đối phó.

Trâu Lượng đã bận rộn ba ngày, nhân tiện giải sầu một chút, hắn hỏi thăm chỗ ở của Maru, mang anh em Doff ngồi chiếc xe ngựa hoa lệ của hắn hưởng thụ ánh mặt trời một chút. Tại Thần miếu chiếc xe ngựa hoa lệ tám con tuấn mã này chỉ có Đại chủ tế và gã tế ti kiến tập là hắn có thể sử dụng.

Xe ngựa rẽ bảy tám lần mới đến nơi, "Doff, ngươi xác định không đi nhầm?"

Chủ nhân, năm anh em chúng ta đã thăm dò mỗi một góc của Jerusamer, quả thật là nơi này".

Trâu Lượng nhìn phòng ở đơn sơ trước mắt không nói gì, bà nội Bear, đây cũng là chỗ ở của chủ tế???

Một cơn gió thổi qua, Trâu Lượng cũng cảm thấy hơi xót xa.

Cửa khép hờ, sau khi đi vào ngay cả một người hầu cũng không có, lão Maru nghe thấy âm thanh đi ra, thấy Arthur mới lộ ra vẻ tươi cười.

"Chủ tế Maru, ông là trụ cột của Thần miếu, sao có thể vắng mặt ba ngày?" Trâu Lượng cười nói.

"Tế ti Arthur, thật sự xấu hổ, xảy ra chút chuyện, nơi này đơn sơ, ngài xem..."

Vừa thấy vẻ mặt của Maru đã biết không phù hợp, sau khi vào trong phòng vừa xem, một người hơn ba mươi tuổi nằm trên giường, hiển nhiên đã bị trọng thương. Người này Trâu Lượng đã gặp, là con trai của Maru, người chăm sóc bên cạnh là con dâu, một người đẹp tộc Cat.

Trâu Lượng gật đầu, "Có chuyện gì?"

Tính cách của Maru rất tốt, không kiêu ngạo cũng không cần quyền thế, người khác làm Đại tế ti đã làm như mình là chủ tế, hắn là một chủ tế mà lại không kiêu ngạo bằng một tế ti. Thời buổi này người tốt bị bắt nạt, câu này thật đúng, cơn giận của Trâu Lượng lập tức dâng cao.

"Được rồi, được rồi, Suna cũng không thiệt, truyền ra ảnh hưởng không tốt", Maru không muốn gây chuyện, cũng không muốn ảnh hưởng đến Thần miếu.

"Không được, có người bắt nạt con trai ông chính là bắt nạt đại ca của ta. Ai đánh? Chị dâu nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Người phụ nữ tộc mèo nhỏ giọng kể lại mọi chuyện, cơn giận của Trâu Lượng càng bừng cháy. Con bà nó, vậy mà có người dám đùa giỡn con dâu chủ tế, còn đánh con trai chủ tế, sau đó đền mấy đồng coi như xong việc??

Mẹ nó, thiên hạ có chuyện đơn giản như vậy?

"Arthur, gia tộc Charlotte là quý tộc lâu đời, còn có vinh dự được Giáo hoàng đời trước ban ơn", lão Maru cũng tức giận nhưng con người nhân hậu này không muốn làm phiền người khác.

"Chủ tế Maru, chuyện này ông không được can thiệp!" Nói xong Trâu Lượng mang năm anh em sói xông ra.

Charlotte gì đó, mắt chó mù rồi sao, không cho ngươi một trận bố sẽ không còn là họ Trâu.

Trâu Lượng không đi một mình, hắn mang theo đám Ernest, Cote, Randy, Patrice đang luyện tập. Lộ Dao và Avril đều ở lại, loại chuyện này vẫn để đàn ông giải quyết tốt hơn, nhưng Gina nhất định đòi theo, tùy nàng vậy.

Trên đường mọi người cũng biết nguyên do, khó trách mấy ngày nay không thấy Maru, mọi người tại Thần miếu cũng được Maru rất chăm sóc. Vậy mà có người bắt nạt hắn, thật sự cho rằng Thần miếu không có người sao?

Gia tộc Charlotte là quý tộc có ảnh hưởng sâu sắc tại Jerusamer, nhất là ở thời Giáo hoàng trước, mặc dù bây giờ dần dần ra khỏi trung tâm quyền lực nhưng còn có tầm ảnh hưởng nhất định tại phòng thị chính. Lão Charlotte chỉ có một thằng con nên cũng có chút nuông chiều, nhưng dù sao gia tộc bọn họ cũng được Giáo hoàng đời trước ban thưởng nên hắn cũng không để ý.

Lão Charlotte đang uống trà chiều, người già đều có một loại khao khát khó hiểu đối với ánh mặt trời, nhưng tựa hồ bên ngoài có cãi nhau, điều này làm cho Tử tước Charlotte hơi bất mãn.

Một lát sau người hầu hoang mang chạy vào, "Đại nhân, không tốt rồi, bên ngoài có một đám người đánh vào!"

Lão Charlotte mở hai mắt lim dim, "Hoảng cái gì, ai to gan lớn mật như vậy?"

"Người dẫn đầu mặc áo choàng tế ti kiến tập, có một tên ta biết, là nhóc con nhà Randy".

Lão Charlotte nhíu nhíu mày, nhóc con nhà Randy, đúng là lộn xộn, một chút quy củ cũng không hiểu.

Trâu Lượng nhìn khu nhà xa hoa của Charlotte cực kỳ khó chịu, vừa vào cửa không nói hai lời, một chữ, đánh!

Người hầu và hộ vệ bình thường nào chống lại được những người hung mãnh này, lập tức bị đánh ngã, lão Charlotte còn chưa ra nhóc Charlotte đã chạy tới.

"Các ngươi là ai, không muốn sống à, có biết nơi này là nơi nào hay không?"

"A, nói vậy vị này chính là Nam tước Charlotte phong lưu phóng khoáng?" Trâu Lượng lộ ra nụ cười đùa cợt.

"Biết ta là ai còn dám ở đây gây rối, không làm cho rõ ràng các ngươi chuẩn bị lên giá treo cổ đi là vừa!" Charlotte quát. Mấy hộ vệ bên người hiển nhiên bị đánh sợ rồi nên vẫn im thít, nếu không từ lâu Charlotte đã lệnh cho chúng cùng lên rồi.

"Ta là Arthur, người tìm chính là ngươi, đánh cho ta".

Anh em Doff đương nhiên không khách sáo, lập tức thú hóa, năm con sói lớn đen sì gào thét vọt lên. Trong nhà Charlotte cũng có mấy hộ vệ sức mạnh không tồi, quý tộc có thể nuôi số lượng tư binh nhất định, nhưng dù sao so với đám người Cote vẫn kém một chút.

Một trận chiến đấu diễn ra, đám hộ vệ bị xử lý rất nhanh, người còn đứng duy nhất chính là Nam tước Charlotte.

Trâu Lượng ngậm xì gà, cảm thấy mình càng ngày càng có phong phạm ác nhân rồi. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, Trâu tế ti bây giờ là tổ tông của côn đồ.

"Arthur, ngươi thật to gan, đừng tưởng rằng ngươi có Thomas bảo vệ có thể tùy ý làm bậy", nhóc Charlotte quát, "Đừng tới đây, đừng tới đây!"

"Đều dừng tay!" Lão Charlotte rống to một tiếng, uy thế vẫn còn, "Ngươi là ai mà dám gây rối ở đây, Thomas quản giáo hạ nhân thế nào vậy?"

Trâu Lượng liếc mắt nhìn lão Charlotte, "Ngươi chính là Tử tước Charlotte?"

Lão Charlotte giận dữ, "Hừ, Thần miếu tùy ý làm bậy như thế, trên hội nghị phòng thị chính, Thomas nhất định phải trả lại công bằng cho ta!"

Trâu Lượng không nhịn được phun ra một vòng khói, "Lão bất tử biến sang một bên, ngươi mẹ nó là cái gì? Để Hồng y đại chủ tế trả lại công bằng cho ngươi, hôm nay đến nơi này chỉ có một việc. Con trai ngươi dám đùa giỡn con dâu chủ tế đại nhân của chúng ta, còn đánh bị thương kị sĩ kỵ sĩ đoàn Thần miếu chúng ta, ngươi phải trả lại công bằng cho ta".

Lão Charlotte tức giận bàn tay cũng run run, "Ngươi, ngươi, ngươi, một nhóc con gấu mà... Đừng nói trêu ghẹo, cho dù cưỡng gian thì đã làm sao, một dân đen!"

Nếu như đối phương xin lỗi đủ thành khẩn Trâu Lượng cũng quyết định buông tha lão quái vật này, nhưng bây giờ thấy người ta căn bản không coi người của Thần miếu là người!

"Các ngươi đều nghe được rồi, toàn bộ đánh đến chết cho ta!"