Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 174: Vì tự do và danh dự

Mà khán giả cũng hò hét như điên, thông qua cách làm này Thú tộc có thể phát tiết khoái cảm trong lòng, bất kể nam nữ. Thậm chí có cặp làm tình tại chỗ, mỗi một lần chiến trường điên cuồng tựa hồ đều có thể kích thích bọn họ, còn có không ít phụ nữ Thú tộc điên cuồng xé quần áo.

Cuồng loạn, đây là lần đầu tiên Trâu Lượng được thể nghiệm nhưng hắn không bất ngờ, hắn từng xem một bộ phim giới thiệu về giác đấu sĩ La Mã cổ. Sự điên cuồng của loài người cũng na ná như bây giờ chứ nói gì Thú tộc, không trình diễn đại hội tình dục đã là nể mặt lắm rồi.

Hiển nhiên Lộ Dao cực kỳ không thích ứng với trường hợp như vậy nhưng trước mặt một đám quan chức đứng đầu Daros nàng cũng chỉ có thể yên tĩnh cúi đầu. Không phải tất cả mọi người đều thích môi trường đẫm máu loại này.

Là một người đàn ông, một chiến sĩ, không thể không nói Trâu Lượng rất thích hoàn cảnh này. Nếu như không phải e ngại về thân phận thì hắn thực sự muốn lên sàn đấu một trận.

Annie ngáp một cái không hề khách khí, từ trên ghế nhảy xuống ngồi vào trong lòng Trâu Lượng, "Anh trai, những người này ầm ĩ quá, hai người đàn ông đánh nhau có gì hay ho chứ".

Trâu bạn học hơi khó xử, những ánh mắt xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên đều suy đoán lai lịch của hắn và Lộ Dao, "Nini, lên ghế ngồi đi!"

"Không mà, không mà, ngồi ghế không thoải mái, ngồi trong lòng anh trai thoải mái nhất".

Annie chơi xấu ôm cổ Trâu Lượng rồi thật sự nhắm mắt ngủ mất.

Trâu Lượng dở khóc dở cười nhưng cũng không có biện pháp, đại nhân Subaru cũng coi như không thấy thì hắn có thể làm gì?

Thomas chỉ cười cười, bé con này, lúc riêng tư ôm một cái cũng không sao nhưng đây là trước mặt công chúng. Trâu Lượng thì phải cố ngồi cho ngay ngắn, quả thực cũng hơi mệt.

Tình hình chiến đấu trên sân không ấm áp như trên khán đài, kẻ thất bại chính là người chết, Thú tộc không thiếu nô lệ, còn người thắng thì sẽ được khen thưởng.

Song phương cũng đang ra sức chém giết, hai thú đấu sĩ lao qua người nhau, một người bị đối phương chém vào lưng, máu thịt tung tóe, tiếng hoan hô của người thú càng mãnh liệt.

Chớp thời cơ một chiêu đắc thủ, thú đấu sĩ tộc Bear càng điên cuồng, lại là một kiếm chém lên trên đùi đối phương suýt nữa chém đứt chân đối phương, mặc dù sự linh hoạt của Snake không tồi nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối của tộc Bear thì vẫn còn kém xa.

Thú đấu sĩ Bear không để lỡ cơ hội, giơ cao cánh tay điên cuồng hét lên làm cho người xem càng thêm kích động. Là một thú đấu sĩ, muốn thành danh không chỉ phải biết chiến đấu mà còn phải biết kích thích bầu không khí, được người xem tán thưởng mới có thể đề cao tiếng tăm. Tiếng tăm vang xa tương lai mới có thể được đãi ngộ tốt, thậm chí là tự do.

Nhưng trong nháy mắt khi thú đấu sĩ Bear giơ tay lên thì gã Snake bị chém trọng thương bỗng dùng một chân phát lực lăn tới dưới thân tộc Bear, trường kiếm từ hạ thể đâm vào.

Một tiếng kêu thảm, thú đấu sĩ Bear ngã xuống, thú đấu sĩ Snake lập tức bắt được cơ hội chém như điên vào thân thể đối thủ, đến lúc đối thủ không còn sức phản kháng mới đặt kiếm lên trên cổ đối phương rồi ngẩng đầu nhìn đài khách quý.

Toàn trường xuýt xoa, hiển nhiên người xem không hề thích trận đấu này.

Sân đấu không chỉ để giải trí mà còn là nơi để đám quyền quý thu phục lòng dân.

Toàn trường vẫn hô giết, rất nhiều người giơ ngón giữa lên điên cuồng khinh bỉ, Thomas giơ tay phải lên, ngón tay cái chỉ xuống đất, đây chính là: Giết!

Thú đấu sĩ Snake giơ trường kiếm lên rồi chém xuống đầu tộc Bear, máu thịt tung tóe, Snake què một chân cầm đầu đối thủ rồi tiếp tục hô to điên cuồng.

Người xem vừa rồi còn không hài lòng, giờ thấy cảnh máu thịt tung tóe lập tức trở nên hưng phấn, bắt đầu gào thét cuồng nhiệt.

Phía trước chỉ là món khai vị.

Một chiến sĩ Thú tộc lên sân khấu, Trâu Lượng hơi sửng sốt vì hắn biết thú đấu sĩ này, đối thủ cuối cùng trong trận đại chiến Thú linh giới một thời gian trước.

Bath lên sân đấu với cả người đầy rẫy vết thương, hiển nhiên gã chủ nô Leon phi thường bất mãn đối với việc hắn thất bại trong Thú linh giới, đặc biệt là còn không nhận được lợi ích gì từ Công hội điêu khắc sư nên sau khi trở về đương nhiên Bath phải chịu một trận đánh đập tàn nhẫn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Đối thủ của Bath không phải Thú tộc mà là yêu thú.

Lồng giam mở ra, một quái vật cao hơn ba mét gào thét đi ra, cự quái ba tay, móng vuốt có độc, da cứng thịt dày, 10cm dưới cằm lại mọc ra một cánh tay, dị thường linh hoạt.

Rõ ràng Bath rất có tiếng tăm tại Daros, vừa lên sân khấu đã dẫn tới một trận hò hét của người xem, thú đấu sĩ đại chiến yêu thú là tiết mục mọi người thích nhất.

Đương nhiên không phải thú đấu sĩ nào cũng có tư cách tham gia tiết mục như vậy, tiết mục phải đặc sắc, yêu thú phải mạnh, trận đấu phải nguy hiểm và kết quả cũng phải hoàn mỹ mới được.

Sức chiến đấu của cự quái ba tay không hề thấp mà tương đương với chiến sĩ đồ trắng đủ bộ đồ, trong tình huống đấu solo thì hoàn toàn có thể cầm cự chiến sĩ đồng thau một hồi, để một thú đấu sĩ cầm vũ khí sắt bình thướng chiến đấu với nó là rất nguy hiểm, nhưng càng như vậy mọi người càng có hứng thú.

"Gã Leon này quyết tâm bỏ tiền vốn ra cơ à, xem ra Bath làm cho chủ nhân tức giận rồi", Subaru cười tủm tỉm nói, hiển nhiên rất rõ ràng tình hình của Bath, Bath cũng đã kiếm không ít tiền cho Leon.

"Ha ha, một nô lệ làm cho chủ nhân mất hứng cũng không còn giá trị tồn tại rồi".

Thần miếu đã đánh giá sự xuất hiện của Tu La có lợi cho Thần miếu, cho dù không biết lai lịch nhưng sự xuất hiện của hắn lại làm cho chiến đấu tại Thú linh giới trở nên nóng bỏng. Đại khái số người tham gia được đề cao 7%, đây tự nhiên là chuyện tốt đối với Thần miếu, chỉ cần Tu La bất bại thì khát vọng chiến đấu của mọi người sẽ lên cao. Thần miếu vui vẻ ngồi thu lợi, đối với lời đồn của một số thế lực bọn họ cũng coi như không thấy, dù sao mình nhận được lợi ích cũng phải để đối phương phát tiết một chút, huống hồ cũng không biết Tu La là người của ai. Còn việc để thú đấu sĩ chiến đấu với Tu La thì cũng hơi quá đáng, để một kẻ bị Thần thú vứt bỏ tiến vào Thú linh giới không phải chuyện gì hay ho.

Hai người cũng đã va chạm chút xíu, Subaru thể hiện sự bất mãn, còn ý của Van Der Sar thì là đằng nào cũng thua rồi, để Bath chết đi là được, chuyện này cũng xem như chấm dứt.

Bath cũng biết hôm nay khó mà sống sót, cự quái ba tay là cực hạn thú đấu sĩ có thể đối mặt, đao kiếm không có linh hồn căn bản không cách nào phá vỡ được phòng ngự của nó. Trừ phi tấn công yếu hại, nhưng loại quái vật này cực kì xảo quyệt, cánh tay thứ ba cũng được dùng để phòng thủ.

Từ bỏ không phải phong cách của thú đấu sĩ, cho dù phải chết cũng cần chết đường đường chính chính.

Kỳ thực chiến đấu với yêu thú là bi thảm nhất, nếu thất bại sẽ trở thành đồ ăn của yêu thú, hài cốt không còn.

Tiếng hoan hô vang lên, xiềng xích đang khóa chặt cự quái ba tay được mở ra, cự quái ba tay ầm ầm lao vào Bath như một ngọn núi nhỏ, mọi người điên cuồng hét lên hưng phấn.

Bath co người lại, hai mắt lạnh như băng, trong nháy mắt tiếp xúc với cự quái ba tay hắn hạ thấp người chui qua dưới nách quái vật, đồng thời nghiêng đao chém vào bên hông cự quái.

Như chém cỏ khô, căn bản không có tác dụng gì, cự quái ba tay lật tay vồ tới, móng vuốt tạo nên ba vệt sáng lạnh, cho dù bị rách da một chút cũng đã cách cái chết không còn xa.

Leon tươi cười nhưng trong lòng đau như cắt, Bath là kẻ kiếm được nhiều tiến nhất cho hắn, mặc dù tức giận nhưng dù sao cũng là tài sản của hắn, cho dù bán đến nơi khác cũng có thể kiếm được một khoản. Nhưng nếu hắn còn muốn lăn lộn tại Daros thì phải làm cho Công hội điêu khắc sư vui vẻ, làm cho bọn họ vui vẻ như thế nào?

Hiển nhiên Bath phải chết!

Lỗ vốn dù sao vẫn tốt hơn phải đóng cửa, không chịu mất đi sẽ không kiếm được, lý lẽ này hắn còn hiểu được.

Bề trên sẽ không quan tâm đến cảm nhận của một chủ nô, loại thương nhân này còn chưa có tiếng nói gì.

Cự quái ba tay lại xông tới, thân thể to lớn nhưng không hề cồng kềnh không ngừng tấn công Bath. Bath không đối kháng chính diện mà tìm cách né tránh, trong lúc né tránh luôn có thể chém ra một hai đao, chỉ tiếc đều không thể tạo thành sát thương mà chỉ làm cho cự quái càng thêm hung mãnh.

Trâu Lượng ôm Nini nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên sân đấu, khi giao thủ với Bath hắn căn bản không có tâm tình tìm hiểu đối thủ, trong lúc đó bất kể đối thủ là ai Trâu Lượng cũng phải một đòn giết gọn. Huống hồ Bath còn tạo ra áp lực rất lớn đối với hắn, bây giờ tỉnh táo nhìn đối phương lại sinh ra cảm giác yêu tài.

Là một thần côn hắn phát hiện một chuyện khá phiền toái là thường gặp kẻ khiêu khích nhưng không thể lần nào cũng tự mình ra tay, hắn cần một thủ hạ có trình độ.

Bath là tộc Bear, là cùng tộc, điểm này làm cho Trâu Lượng rất thích, hơn nữa đối mặt cự quái rất mạnh còn có thể tỉnh táo như thế khiến hắn lại thích hơn vài phần.

"Anh trai, lát nữa đưa Nini đi dạo phố được không?" Nini hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài mà hết sức chuyên chú nghịch tóc Trâu Lượng.

Chuyện khác thì không sao nhưng vừa nghe đến dạo phố Trâu Lượng đã đau đầu, đời trước hắn không giỏi trò này, đời này còn kém hơn.

"Cái này, Nini, có thể đổi việc khác hay không?"

Trong mắt Nini hiện lên một tia xảo quyệt, "Vậy anh đưa Nini đi bơi được không?"

"Không phải đại nhân Shaman không cho phép em đi bơi nữa sao?"

"Chúng ta có thể lén đi cho vui".

Đại đa số Thú tộc đều không biết bơi, có một số thậm chí còn không tắm, coi bơi lội như một hoạt động thì chỉ có quý tộc. Đương nhiên Trâu Lượng phi thường hoài nghi quý tộc đi bơi chỉ để tán gái cho tiện hay không.

"Được, được", trận đấu đã đến chỗ đặc sắc, Trâu Lượng vô thức trả lời.

Sau một thời gian thăm dò rốt cục Bath đã tìm ra yếu hại của đối phương, dưới nách!

Mỗi lần tấn công cự quái ba tay đều rất chú ý điểm này, cổ cũng là một điểm yếu nhưng chỗ đó có thêm một tay căn bản không thể tấn công trúng được, hạ thân cũng nắm trong phạm vi che chở của cánh tay thứ ba, không có hi vọng, chỉ có dưới nách.

Đây là kinh nghiệm và cảm giác sau nhiều năm chiến đấu, dưới nách chính là phán đoán của hắn.

Tình cảnh đột nhiên chuyển biến, Bath vẫn tránh đối kháng chính diện dẫn tới sự bất mãn của mọi người đột nhiên lại trở nên điên cuồng. Muốn bùng nổ thì phải kìm nén trước, hưng phấn của người xem không ngừng dâng cao.

Bath nâng đại kiếm va chạm mấy chiêu với cự quái ba tay, sức mạnh chung quy vẫn không bằng đối phương, chỉ hai ba lần chém hai cánh tay đã tê dại. Nhưng là người luôn đối mặt với cái chết nên càng là lúc này càng có thể bùng nổ ra sự tỉnh táo hơn hẳn lúc thường.

Đúng lúc cự quái ba tay dồn đủ sức mạnh chuẩn bị đập chết Bath thì Bath ném trường kiếm về phía mắt quái vật, quả nhiên bàn tay thứ ba của cự quái lập tức ngăn trở, lúc này một quyền toàn lực của Bath đấm về phía dưới nách cự quái.

Trâu Lượng cảm nhận được sát khí của người này, quả thật hung mãnh, nếu có trang bị thì tuyệt đối là một chiến sĩ tương đối khó chơi.

Ầm...

Một quyền này đập mạnh vào dưới nách cự quái, cự quái kêu thảm rung trời nhưng lại chưa chết, không có vũ khí nên một đòn này cũng không thể đạt được hiệu quả trí mạng.

Tăng...

Cánh tay thứ ba đã kịp thời vồ tới để lại ba vết thương rất sâu sau lưng Bath, ngay cả xương trắng cũng lộ ra.

Bath vẫn không kêu lên, thú đấu sĩ bọn họ ngày ngày cận kề cái chết, sức chống cự đối với đau đớn đã vượt qua người thường. Huống hồ hắn là một thú đấu sĩ xuất sắc, nhưng vấn đề là độc tố xâm lấn, Bath biết thời gian của mình không còn nhiều, cho dù chết cũng phải kéo yêu thú chết theo. Nếu như bị yêu thú ăn thịt thì thực sự là chết không có chỗ chôn theo nghĩa đen rồi.

Thần thú luôn sủng ái mỗi một đứa con của mình, kiếp này phạm sai lầm còn có kiếp sau, nhưng thân thể vào bụng yêu thú thì vĩnh viễn không có ngày chuyển sinh.

Cho nên chết không hề là chuyện đáng sợ nhất.

Giữa cái sống và cái chết, Bath bùng nổ ra một mặt đáng sợ nhất của Thú tộc, lao đầu húc vào bụng cự quái, cự quái lảo đảo. Bath liên tục đấm về dưới nách cự quái, yếu hại bị đánh trúng, cả người cự quái cứng đờ nhưng bàn tay thứ ba tựa hồ không bị ảnh hưởng, lại một trảo vồ tới sau lưng Bath.

Hai bên vật lộn như điên loạn, yêu thú giết đỏ cả mắt nhưng gã Bear điên cuồng còn hung mãnh hơn cả yêu thú, lúc này đã không còn là chuyện sống chết nữa.

Một vuốt lại một vuốt, phía sau lưng Bath đã máu thịt lẫn lộn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều chịu đựng, đại não dần dần mất kiểm soát, chỉ tiếp tục một quyền tiếp một quyền đấm tới theo bản năng.

Trước mắt lẫn lộn, Bath biết mình sắp chết rồi, tựa hồ hắn lại nhìn thấy con gái mình một lần nữa, thiên sứ nhỏ đáng yêu kia bị một quý tộc làm nhục, con gái đã chết khi mới sáu tuổi, Bath giết sạch cả nhà quý tộc, thù đã báo xong.

Sống tới ngày nay hắn đã không còn tiếc nuối gì, có điều là một tín đồ của Thần thú, từng là một kị sĩ, hắn không thể chết đi với một thân phận tự do, không thể tự hào đi gặp con gái mình để nói với nàng cha nàng là một anh hùng.

Rốt cục hết thảy đều biến mất.

Tiếng gầm thét như muốn phá vỡ sân đấu, ai nghĩ đến cuối cùng lại trở nên điên cuồng như thế. Bath tìm được yếu hại của cự quái ba tay rồi diễn một hồi chiến đấu thảm thiết nhất, dưới nách cự quái ba tay đã bị đập nát. Phía sau lưng Bath cũng bị cào nát, sợ rằng xương cũng gãy gần hết.

Đây là cảnh người thú thích nhất, họ hoan hô điên cuồng, sự hưng phấn này sẽ được kéo đà đến tận trận chung kết.

Chiến đấu đã kết thúc, cả hai cùng chết, Leon vô cùng tiếc hận. Bath rất có tư chất trở thành luyện ngục thú đấu sĩ, ngay cả cự quái ba tay cũng có thể giết được. Leon như nhìn thấy những đồng tiền vàng chói mắt trôi qua kẽ tay như một nắm cát.

Đối với tình hình này đài khách quý cũng rất hài lòng, thỏa mãn dân chúng mới là điểm mấu chốt của các hoạt động giải trí, từ phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là chiến tích.

Chỉ có thể nói vận may của gã Thomas này không tồi, hắn chủ trì lần đấu thú này nên cũng có thể được mọi người nhớ kỹ cùng với trận chiến đặc sắc này.

Kỳ thực lồng ngực của cự quái ba tay đã bị đánh thủng, dưới nách phòng ngự rất yếu lại bị Bath liên tục đấm móc vào khiến cho nội tạng cũng bị móc ra.

Rầm...

Cự quái ba tay đổ gục, thân thể Bath quỳ rạp xuống đất nhưng sống lưng vẫn thẳng, hắn muốn chứng minh mình vô tội nhưng không thể nào ngẩng đầu lên được.

Mọi người hoan hô, trên đài khách quý không ai cử động, sau trận đấu đặc sắc như vậy dù sao cũng phải để cho mọi người phát tiết một lát.