Hủ Nữ Gaga

Chương 43

Chương 43
Chuyển lời đến hoàng tử cho ta, bà đây còn đang trên đường vượt chông gai, núi tuyết chưa vượt, sông lớn chưa qua, cự long chưa giết, trai đẹp chưa câu….. Hắn có ngủ đến chết ta cũng chẳng liên quan!
Đã từng, trước đây mỗi khi nhớ đến câu này, trong đầu ta đều tự nhiên nhớ tới Bác Hi. Điềm đạm khôi ngô, nhiều tiền lại lãng mạn, hắn cũng được coi như là hoàng tử tiêu chuẩn đấy chứ? Nhưng cho tới lúc này chưa bao giờ ta từng nghĩ mình sẽ vượt núi tuyết, sẽ qua sông lớn, sẽ giết cự long mà hôn hắn tỉnh lại, nhưng trời không chiều lòng người, ngay lúc ta đang đắc ý, thượng đế đã dã man giựt cái đuôi còn đang vểnh lên tận trời của ta ————— Ta ghẹo trai đẹp mà lại khiến Bác Hi tỉnh dậy.
Nghe nói Bác Hi đã tỉnh, cả bệnh viện vô cùng khiếp sợ, bác sĩ trị liệu chính rơi nước mắt nhìn Bác Hi, vừa kiểm tra cơ thể vừa kích động hết “kỳ tích” lại đến khen ngợi “tình yêu vĩ đại”, nói đến mức mặt Nhậm Hàn đen thui như đít nồi. Ta không có can đảm nán lại cho đến khi Bác Hi kiểm tra xong, mượn cớ đưa Nhậm Hàn về mà chuồn thẳng.
Đang chuẩn bị lái xe đưa hắn về nhà, Xán Xán lại gọi điện thoại tới. Ta vội vã lái xe tới phòng trọ, Xán Xán đang cãi nhau ầm ỹ với chủ nhà. Hóa ra mấy hôm trước Xán xán đi lượn shop, trong phút kích động đã vung tiền mua một chiếc sơmi tặng cho Tiếu Tiểu, chiếc áo giá rất cao này bây giờ đã hết hàng, không tìm ở đâu được nữa, nhưng cũng vì thế, ba tháng tiền thuê nhà của cô nàng giờ không còn một xu.
Chủ nhà giục mãi giục mãi, đến hôm nay trực tiếp tới cửa định đòi phòng, Xán Xán thấy chủ nhà xếp từng chồng từng chồng hành lý ra ngoài mới nhất thời nổi điên lên, thế là xảy ra cãi cọ. Khuyên được chủ nhà đi rồi, Xán Xán nhìn đồ đạc lộn xộn khắp phòng, ấm ức nói: “Chủ nhà mới là người sai, cho dù muốn lấy lại phòng cũng phải thông báo với người ta một tiếng chứ!”
Ta thở dài: “Sao không nói chuyện này với em?”
Xán Xán ai oán: “Nói cho em có tác dụng chắc?” Dứt lời, ý tứ nhìn về phía Nhậm Hàn, nhe răng cười ngọt ngào, “Anh thấy đúng không?”
Nghĩ đến cảnh bản thân bị Nhậm Hàn áp bức trăm đắng ngàn cay, lại còn vô duyên vô cớ đeo nợ vào người, một loại cảm xúc gọi là “đau thương muốn chết” dần dần lan tỏa trong lòng ta. Cuối cùng… cũng có người không sợ cường quyền, vì ta mà đứng ra nói chuyện a a a!
Khổ nỗi, da mặt của Phó tổng giám đốc Nhậm không ‘mỏng’ như tường thành, suy nghĩ nửa giây rồi rút di động ra nhàn nhã nói: “Tôi gọi Tiếu Tiểu đến đây.”
Lời vừa dứt, Xán Xán ngừng ăn vội vã nói: “Đừng, trăm ngàn lần không được nói với Tiếu Tiểu!” Tự trấn tĩnh lại, thỏa hiệp: “Phó tổng Nhậm, tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nói xấu anh trước mặt Tiểu Ngưng Tử nữa.”
Nhậm Hàn nhận được câu trả lời vừa ý, cười nói: “Thế thì tốt, tôi đã bảo với Tiếu Tiểu là chủ nhà muốn đòi phòng gấp, bảo nó đến đây đón cô về nhà nó ở tạm.”
Xán Xán: “Phó tổng Nhậm, anh thật là hiền lành tốt bụng, Tiểu Ngưng Tử thật là tốt phúc quá!”
>_hồng nhan họa thủy, haizz ~ không phải là tự nhiên mà người ta nói vậy!
Nghe xong câu này, Nhậm Hàn nheo mắt nguy hiểm, “Vận động kịch liệt? Anh chỉ định bảo em gọt quả táo bồi thường thôi, không ngờ Bạch Ngưng em lại như vậy…. Aizz!!”
Ta nhìn chằm chằm bộ dạng giả vờ giả vịt của Nhậm Hàn, phẫn nộ rồi, “Nếu Phó tổng Nhậm chính nghĩa lẫm nhiên (bởi vì ngực mang chính nghĩa mà thần thái trang nghiêm, làm người ta kính sợ) như vậy thì tôi cũng nên trở về phòng ngủ thôi.” Dứt lời ta quay đầu bước thẳng về phòng Kỳ Kỳ, Nhậm Ma Vương thấy thế cũng không cản lại, chậm rãi chống cằm nhìn ta.
 Ta cố hết sức vặn nắm đấm cửa, mãi mới phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.
………..
………..
“Tại sao…. cửa lại khóa thế này?”
Nhậm Hàn chớp mắt, vô tội nhìn ta, “Có gì lạ đâu? Kỳ Kỳ biết em muốn tới đây ở, sợ em lại làm bẩn giường của nó nên nó khóa cửa bỏ đấy rồi.”
╭(╯3╰)╮
Ta mà tin Nhậm Hàn ngươi ta mới mà đứa ngu. Từ chuyện Xán Xán không trả tiền thuê nhà nên mới bị đuổi ra khỏi cửa đến chuyện buộc phải ở chung với ngươi, lại còn cửa phòng Kỳ Kỳ vô cớ bị khóa, tất cả tất cả những chuyện này đều là âm mưu lộ rõ!! Là bằng chứng chứng tỏ Nhậm Ma Vương ngươi trắng trợn cướp đoạt gái nhà lành!
Ta hít sâu một hơi, phản đòn: “Tôi ra phòng khách ngủ.”
Nhậm Hàn duỗi người, nhướng mày, “Cũng được, một tối 100 đồng.”
!!
“Đã ở chung lại còn tính tiền thuê nhà nữa hả?”
Nghe vậy, Nhậm Hàn nhàn nhã tự đắc, bắt đầu định nghĩa “Ở chung” như từ trong từ điển nhảy ra thật, “Ở chung quan trọng nhất là giúp người ở chung xây dựng được mối quan hệ nam nữ thân mật gắn bó, em muốn ngủ ở phòng khách đương nhiên không thể tính là ở chung được rồi, xét thấy chúng ta là đồng nghiệp, giảm giá cho em 100 đồng một đêm là quá rẻ rồi.”
Dừng một chút, Nhậm Hàn lại không biết xấu hổ nói tiếp: “Với lại, em đã thấy có cái khách sạn nào cho phép mang vật nuôi vào chưa?”
Ta trợn cứng mắt tại chỗ, oán hận trừng Nhậm Ma Vương. Nhậm Hàn ngươi thật sự là quá tàn nhẫn, theo ý ngươi thì ta có muốn ra ngoài tìm khách sạn cũng khó, dù sao ta cũng còn có con riêng là Ultraman. Nuốt nuốt nước miếng, ta đành phải hỏi: “Nói thế thì ở chỗ này chỉ có phòng ngủ, giường của anh là miễn phí?”
Nhậm Hàn lặng thing, nhếch mép cười.
Thấy thế ta bỗng dưng muốn khóc, “Ở chung”, không học giỏi cái khái niệm này, thật sự là mệt à!
————————————————————————–
Buộc phải chịu dâm uy của người nào đó, đồng hồ điểm mười một giờ đêm, ta ngoan ngoãn vào phòng ngủ trải lại ga giường. Kỳ nghỉ dài cũng đã kết thúc, ngày mai tòa soạn lại chính thức làm việc, ta còn chưa kịp nghĩ xem việc ở chung với Nhậm Hàn có ảnh hưởng không tốt đến công việc hay không thì chuyện không tốt khác đã tìm đến cửa.
Trải giường xong, đang chờ Nhậm Hàn ra khỏi phòng tắm thì âm báo tin nhắn reo vang, vừa mở ra đã thấy, lại là mẹ già nhiều chuyện. “Ngưng Ngưng, tình huống khẩn cấp, về nhà ngay!”
Đơ mất hai giây, ta lại lôi di động ra nằm trên giường chơi game tiếp, tình huống khẩn cấp với mẹ già chỉ có hai loại, không phải là ba người thiếu một (chơi mạt chược không đủ 4 người) thì là nhớ Ultraman, không cần để ý.
2 phút sau, một tin nhắn mới lại được gửi đến: “Bây giờ mẹ không tiện gọi điện, nhắn lại cho mẹ mày ngay! Không phải đùa đâu, về nhanh đê!!”
Nhìn màn hình ta bắt đầu nghĩ nghĩ, còn sức để gửi tin nhắn, chứng tỏ là sức khỏe không vấn đề, cũng không phải đột ngột phát bệnh, a ~ tóm lại là vẫn không nên tin, bỏ qua ~ing…..
Nửa phút sau, lại có tin nhắn mới, lần này thay đổi khá lớn, người gửi là cha già, nội dung tin nhắn cũng rất khủng hoảng: “Về ngay đây cho bố mày!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Giật mình nhìn mấy dấu chấm than, trong lòng ta “thịch” một tiếng, bất giác trong đầu hiện lên cảnh hoàng tử ngủ trong rừng Bác Hi vừa bò ra cửa vừa kêu cứu. Đừng bảo là… vì quá kinh hoàng mà thành thần kinh rồi đi?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra cạch một tiếng, Nhậm Ma Vương chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng ở bên hông, thân trên để trần, chậm rãi thong thả bước ra từ làn hơi nước mờ ảo lượn lờ. Tuy rằng bước đi thong thả có khập khiễng, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến nhan sắc, mái tóc màu đen vẫn còn đọng nước, từng giọt nước trong suốt rơi xuống bờ vai rộng.
Ặc ~ mặc dù không phải là lần đầu tiêu nhìn thấy, nhưng so với lần trước choáng váng để rồi bị ăn luôn, tình huống lần này càng làm cho người ta mặt đỏ tim đập hơn, ta ngây ngốc theo bản năng, lại nghe Nhậm Hàn cúi đầu, giọng điệu trầm thấp mê hoặc: “Ngưng Ngưng, tới đây giúp anh một chút, chân bị đau.”
Ta nuốt nuốt nước miếng, thân thể tự động đi về phía Nhậm Hàn, vừa mới đi được một nửa, tiếng nhạc di động lại vang lên, chỉ khác là lần này là chuông báo cuộc gọi. Lý trí đang bị sắc đẹp mê hoặc, chớp mắt quay đầu là bờ, nhận cuộc gọi, chợt nghe thầy già giận giữ nói: “Nếu mày không chạy về ngay, bố mày sẽ đem giấy nợ đến trước cửa công ty mày!!!!!”
Ta ho khan, quay đầu nhìn Nhậm Ma Vương vẫn yêu mị vô cùng, đứng tựa vào cửa phòng tắm như cũ, lặng lẽ cười: “Tối nay, sợ là không thể thực hiện nghĩa vụ sống chung rồi.”