[HP Đồng Nhân][DarHar] Chứng Khủng Hoảng Tiền Hôn Nhân

Chương 1: Phiền não của Harry

Thực hiển nhiên, Ginny là người thích hợp với hắn nhất, nàng kiên cường, đáng yêu, hơn nữa lại phi thường mê người. Trong lòng Harry không ngừng nói với mình như vậy. Cả hai rất xứng đôi, cho dù là ai cũng sẽ nói như vậy – Ngươi cùng Ginny là tuyệt phối. Thế nhưng, trước khi cả hai kết hôn, Harry bắt đầu hoài nghi tính chân thật của những lời này, hắn cùng Ginny thật sự sẽ hạnh phúc sao? Đây có thật là người bạn lữ mà hắn muốn sao? Harry và Ginny từng lâm vào tình yêu cuồng nhiệt vào một năm trước, nhưng hiện tại hắn như cũ không còn cảm giác như vậy nữa, tình cảm như lạnh dần, nhưng đồng thời cái Harry mâu thuẫn nhất lại là nếu hắn cùng Ginny kết hôn, dưới gối hắn sẽ có một tá hài tử, tình cảnh này là nguyên nhân hắn sợ hãi.

Hắn căn bản chưa chuẩn bị tốt cùng kết hôn với Ginny, hơn nữa cùng nhau nuôi nấng con cái bọn họ lớn lên, Harry lúc này càng thêm bực bội bất an, Hắn không biết nên làm thế nào để loại trừ sự khác thường trong lòng, thẳng đến sáng hôm nay xảy ra sai lầm, mới làm người mẫn cảm như Hermione phát hiện sự rối rắm của hắn.

"Có muốn uống một chút sữa bò không?" Ron xoa đôi mắt buồn ngủ mông lung hỏi, Hermione đang từ phòng bếp đi ra, ngọt ngào cho chồng của mình một nụ hôn, sau đó cầm lấy tờ báo của sáng hôm nay, ngồi xuống đối diện với Harry.

Harry Potter hiện tại vẫn còn bị cơn buồn ngủ từng đợt từng đợt níu kéo, hắn phải ếm vài lần chú tỏa sáng quầng thâm dưới mắt mới trở thành màu xanh nhạt, Harry căn bản không dám ngẩng đầu lên, bởi vì mắt hắn vô cùng khô khốc, tròng trắng mắt khẳng định tràn ngập tơ máu. Hắn một chút cũng không muốn thể nghiệm sự quan tâm giống như một người mẹ của Hermione, bởi hắn vô pháp tránh né mẫu tính luôn tràn đầy của Hermione đối với hắn.

"Không cần....Ngô." Harry chớp chớp mắt, gian nan nói, "Ron, chỉ là hôm nay bánh mì có chút cứng. Đây là khẩu vị mới của cậu sao muốn thử sao?"

"...Harry!" Ron miễn cưỡng mở to mắt, Harry thấy hắn lộ ra biểu tình khiếp sợ, hắn run run rẩy rẩy nói, "Tất của Merlin! Cậu đang gặm cái mâm đó!"

"Nga thực xin lỗi." Harry vội cuối đầu, quả nhiên cái mâm dưới sự ngược đãi của hắn đã chia năm xẻ bảy, hắn chỉ có thể khô khằn nói, "Merlin tại thượng, cái này quả thật là hoàn mỹ ma pháp."

Hermione đi tới, dùng ánh mắt đánh giá thật kỹ Harry, "Ngẩng đầu lên." Hermione ra lệnh, Harry đành phải ngoan ngoãn làm theo. Hermione kinh hô một tiếng, "Xem cậu biến mình thành bộ dáng gì này!" Harry hổ thẹn cúi đầu, chuyện mất ngủ hoàn toàn nằm ngoài hắn dự liệu, hắn căn bản không thể phản bác gì.

"Harry, cậu phải nói cho mình biết cậu đã gặp chuyện gì." Hermione quan tâm hỏi, Harry chịu không nổi thở dài một tiếng.

"Có lẽ Harry chỉ là quá mức kích động thôi." Ron xen mồm.

Harry gật gật đầu. Ron nói giúp hắn rốt cuộc tìm được một lý do phát tiết, lập tức nhắm mắt một hơi ảo não đem ưu sầu trước hôn nhân của mình khai ra. Trong lúc hắn nói Ron vẫn duy trì biểu tình tán đồng, Hermione thấu hiểu nhìn Harry, làm hắn không khỏi có chút ngượng ngùng, các bạn thân của hắn đều hiểu hắn rõ như lòng bàn tay, hắn ngay từ đầu không cần chịu tội mà đem sự tình dấu diếm.

"Theo mình, Ginny rất khủng bố, cưới nàng so với Hermione còn khổ hơn." Ron xúc động nói, đồng thời dùng biểu tình đều là nam nhân mình hiểu cậu nhìn Harry, tùy rằng Harry biết hôn nhân là hầm mộ nhân sinh, nhưng hắn vẫn còn chưa có tính toán đem chính mình hạ táng. Nghĩ như vậy Harry liền quyết đoán gật đầu, Ron thật không hổ là bạn của hắn, ở điểm này vô cùng thấu hiểu hắn. Bất quá con sư tử trước mắt này vì bạn bè bán đi muội muội của mình thật sự tốt hả?... Huynh đệ mau xem sắc mặt của Hermione kìa!

"Em cho rằng Harry chỉ là đang lảng tránh cảm giác khó tiếp thu của mình thôi, không phải giống anh." Hermione trừng mắt nhìn Ron, hắn bị dọa đến bèn rụt rụt cổ lại, hắn quá mức đầu nhập mà quên đi có một vị nữ sĩ đang ở đây, màu đỏ dần dần tràn lên cổ hắn, Harry ngoại trừ len lén vì hắn đốt lên cây nến trong lòng thì không còn cách nào khác. Hermione nở một nụ cười với Harry: "Cậu không cần lo lắng, cậu chỉ cần một kỳ nghỉ thôi."

"Nhưng mình sắp phải kết hôn..." Harry xoa xoa cái ót, đem mái tóc không kiềm chế được của mình ép xuống. "Một kỳ nghỉ, mình nên đi đâu? Ginny sẽ nghĩ gì về mình đây?"

Hermione thật sâu liếc mắt nhìn Harry một cái, nói: "Cậu phải biết rằng, nếu cậu bình tĩnh lại được, cậu liền biết cậu có thể thả lỏng một chút đối với Ginny và chúng ta đều là một chuyện tốt."

"Phải không?" Harry hỏi ngược lại, hắn không xác định nghĩ: Này có tính là phản bội Ginny không. Nhưng tiếp theo đó Hermione liền dùng loại ngữ khí không cho phép cự tuyệt nói hắn cần thiết một mình đi nghỉ phép giải sầu, hơn nữa nhanh nhẹn viết một phong thư gửi gấp cho Bộ Phép Thuật giúp cậu xin nghỉ.

"Mình hy vọng lúc cậu trở về sẽ là một Harry hoàn hảo."

"Đương nhiên." Harry ngượng ngùng cười cười, hứa hẹn nói.

Không đến nửa ngày hắn đã bị Hermione đóng gói đưa đến Italy – một cái lãng mạng quốc gia mà hắn hoàn toàn không hiểu biết. Harry không thể không cảm thán về hiệu suất của Hermione, đồng thời nàng vô cùng kiên trì chỉ có phong tình ở nơi xa lạ mới có thể vuốt thẳng lại tâm tình thấp thỏm của Harry hơn nữa đem cái Harry lạc quan luôn hướng về phía trước mang về bên người bọn họ, cho nên hiện tại Harry lẻ loi một mình đi tới một quốc gia xa lạ, trong tay là rương du lịch, đau đầu tìm khách sạn.

Cũng may vận khí của Chúa Cứu Thế không bao giờ kém, chạng vạng hắn tìm được một khách sạn vắng khách, bằng không hắn chỉ có thể suy xét ăn ngủ ngoài trời ở công viên đầu đường. Harry đặt một gian phòng, cố hết sức kéo cái rương từng bước từng bước lên lầu, rốt cuộc cũng vào đến phòng. Hắn cà thẻ, tiếng tích tích vang lên, cửa mở. Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhìn bốn phía, chỉ có ánh đèn tối tăm, không một bóng người. Hắn trộm móc ra đũa phép, nhỏ giọng làm một cái thần chú trôi nổi.

Harry rốt cuộc cũng có thể thả lỏng ngồi ở trước bàn làm việc, hắn mở cái rương ra, bên trong có Muggle quần áo để thay, cùng với...Áo mauw. Harry có cảm giác mặt mình như nưt ra một chút, không cần nghĩ liền biết đây là chuyện tốt George làm, hắn vẫn luôn vì sinh hoạt cá nhân của Harry mà lo lắng. Trên thực tế, bọn họ ngược lại càng lo lắng cho George, từ khi Fred chết, George tuy rằng vẫn là hi hi ha ha làm như không có gì thay đổi, nhưng là ngẫu nhiên sự trầm mặc cùng tiêu cực luôn nhắc nhở bọn họ bộ đôi của Tiệm giỡn Weasley vĩnh viễn thiếu đi một, bọn họ đều hiểu tình cảm mà George đối với Fred, kia không thể dùng sự yêu thích của người thân mà giải thích, nó vượt xa tình cảm giữa hai huynh đệ, ngược lại có thiên hướng đến tình cảm giữa các tình nhân. Mà George một chút cũng không có suy nghĩ tìm bạn lữ, hắn tính toán cùng cái gương của mình mà sống qua một đời.

Đơn giản viết thư hướng Ginny giải thích nguyên nhân mình rời đi, đồng thời nói cho Hermione và Ron mình đã thuận lời tới nơi, Harry đem thư cột vào con cú mèo mới của mình, hắn vẫn không nào quên được Hedwig, công chúa nhỏ của hắn, bất luận con cú mèo nào cũng không thể thay thế tồn tại của nàng, nhìn con cú mèo tương tự này trong lòng Harry có một loại an ủi kỳ dị, hắn hất hất đầu, chuyện quá khứ không thể tránh né mà luôn vô tình được nhắc lại. Đến khi Harry thoát khỏi ký ức. Lúc này Harry mới cảm thấy đói khát, hắn nhớ rõ thời điểm vừa mới lên phòng, lão bản có nói với hắn nhà ăn ở lầu hai, Harry quyết định đi trước giải quyết vấn đề nhỏ trước mắt sau đó trở về ngủ một giấc, để ngày mai có nhiều tinh thần thả lỏng chính mình.

Hắn đi tới mở cửa, thời điểm cúi đầu xuyên giày hắn nghe được cửa phòng đối diện phát ra tiếng răng rắc, hắn ý thức được khách ở phòng đối diện hình như cũng muốn ra cửa, Harry ngẩng đầu muốn lễ phép chào hỏi một tiếng, dù gì hắn cũng phải ở đây ngốc tận bảy ngày – nhưng thời điểm hắn muốn nở nụ cười – cơ bắp trên mặt tựa hồ cứng ngắc, độ cung ở khóe miệng xấu hổ không lên không xuống, Harry nổ lực đem nó biến thành một nụ cười lạnh, nhưng hắn đã thất bại, hắn nghe được từ cổ họng mình phát ra ca ca hai tiếng khô khốc, Harry ngơ ngác nhìn chăm chú người nam nhân đang cuối đầu nhìn hắn, nhìn xem mái tóc bạch kim đó, thì ra cái tên đáng ghét Draco Malfoy!

Draco thấy Harry, rõ ràng cũng sửng sốt một chút, nhưng y cũng không thể cứ ngây người ra được bao lâu, bởi y từ trong mắt Harry thấy được sự phẫn nộ cùng bực bội, y bị cảm xúc quá mức kịch liệt của dối phương kéo tỉnh. Draco giơ lên một cái cười giả, ngay trước khi y kịp trào phúng Harry, Harryđã nhanh tay lẹ mắt lui về sau một bước, tiếp theo là cách cửa cứ thế đóng sầm lại trước mặt Draco.

Mặt Draco cứng đờ, y chỉ có thể xấu hổ mà nhìn Harry đóng sầm cửa lại trước mặt mình, từ từ lộ ra một ít sự tức giận.

- ------Hết chap 1-----