How To Marry A Marquis

Chương 18

Elizabeth đấm anh lần nữa, lần này vì mất cảnh giác nên anh đã ngã nhào xuống đất.

“Thật là một điều khủng khiếp để nói ra như thế!” cô hét lên.

“Elizabeth”, Caroline nói, chụp lấy cổ tay cô và kéo mạnh cô về bên mình. “Mình nghĩ anh ấy chỉ đang cầu hôn bạn thôi. Thật là dễ thương. Một điều thật dễ thương.” Cô quay sang chồng mình, người đang nhìn James và cố không cười. “Chẳng phải đó là một điều dễ thương sao?”

“Anh ta không có ý đó”, Elizabeth vặn lại. “Anh ta chỉ nói thế bởi vì thấy có lỗi. Anh ta biết những gì anh ta đã làm là sai và...”

“Đợi một chút”, Blake chen vào. “Tôi nghĩ cô đã nói cậu ấy thậm chí không biết mình làm sai cơ mà.”

“Anh ta đã không biết. Anh ta không biết. Tôi không biết!” Elizabeth lắc mạnh, đôi mắt cô nheo lại nhìn người đàn ông đẹp trai một cách nham hiểm. “Anh thậm chí còn không ở đó. Làm sao anh biết tôi đã nói gì chứ? Anh nghe lén à?”

Blake, người đã làm với James ở Văn phòng Chiến tranh trong nhiều năm, chỉ nhún vai. “Bản năng thứ hai, tôi e là thế.”

“Well, đó là một thói quen đáng khinh. Tôi…” Cô ngừng lại, chuyển sang anh một nét mặt thiếu kiên nhẫn. “Anh là ai?”

“Blake Ravenscroft”, anh nói với một cử chỉ cúi đầu lịch sự.

“Chồng của mình”, Caroline thêm vào.

“Ah, vâng, người làm Bạn với anh ta” Elizabeth giật mạnh tay về phía James, người đang ngồi dưới đất, giữ lấy mũi “trong nhiều năm. Xin thứ lỗi cho tôi nếu mối liên hệ đó không khiến cho tôi có thiện cảm với anh.”

Blake chỉ cười.

Elizabeth lắc đầu, cảm thấy mất thăng bằng một cách kì lạ. Thế giới của cô đang vỡ vụn xung quanh cô với một tốc độ chóng mặt, mọi người đang nói cùng một lúc, và điều duy nhất cô có thể duy trì bất cứ lúc nào là cơn giận của cô với James. Cô lắc ngón tay về phía anh, vẫn nhìn chằm chằm Blake. “Anh ta là một quý tộc. Dòng dõi hầu tước.”

“Điều đó tệ thế sao?” Blake hỏi, nhướn mày.

“Anh ta nên nói với tôi!”

“James”, Caroline nói, quỳ ngối bên anh với khoảng cách mà bộ trang phục cho phép. “Anh có chảy máu không?”

Chảy máu? Elizabeth ghét khi cô quan tâm, nhưng cô không thể kìm tiếng rên, và cô ngay lập tức quay sang James. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh về những gì anh đã làm, và cô chắc chắn không bao giờ muốn thấy anh lần nữa, nhưng cô không muốn anh bị thương.

“Anh không chảy máu”, James lầm bầm.

Caroline nhìn lên chồng cô và nói, “Cô ấy đánh cậu ấy hai lần.”

“Hai lần ư?” Blake cười toe toét. “Thật chứ?”

“Không buồn cười đâu”, Caroline nói.

Blake nhìn xuống James. “Cậu để cô ấy đánh những hai lần à?”

“Chết tiệt, tôi đã dạy cô ấy.”

“Bạn tốt ạ, điều đó cho thấy thiếu sự lường trước không thể tin được về phía cậu đấy.”

James quắc mắt. “Tôi cố dạy cô ấy bảo vệ bản thân.”

“Khỏi ai? Cậu à?”

“Không! Khỏi... Oh, Lạy Chúa, có vấn đề gì chứ, tôi...” James nhìn lên, thấy Elizabeth cẩn thận lùi từng bước, và đứng phắt dậy. “Em sẽ không đi đâu cả”, anh gào lên, chụp lấy khăn buộc chỗ thắt lưng cô.

“Để tôi đi! Ouch oh James!” Cô ngọ nguậy như một con cá rời nước, không thành công trong việc cố gắng quay lại để cô có thể nhìn anh. “Để Tôi ĐI!”

“Không trong một triệu năm nữa.”

Elizabeth nhìn Caroline cầu xin. Chắc chắn người phụ nữ khác sẽ thông cảm cho hoàn cảnh của cô. “Làm ơn nói với anh ta để tôi đi.”

Caroline liếc từ James qua Blake rồi quay lại Elizabeth. Rõ ràng phân vân giữa lòng trung thành với bạn thân mến của cô và sự thông cảm với Elizabeth, cô lắp bắp, “Mình không biết chuyện gì đang xảy ra, trừ việc anh ấy không nói với bạn anh ấy là ai.”

“Chừng đó chưa đủ sao?”

“Well”, Caroline lảng tránh, “James hiếm khi nói với mọi người anh ấy là ai.”

“Cái gì?” Elizabeth rít lên, xoay tít lại để cô có thể đẩy mạnh vào đôi vai quý tộc của James. “Anh đã làm thế trước đây rồi sao? Anh thật đáng khinh, vô đạo đức…”

“Đủ rồi!” James rống lên.

Sáu cái đầu thò ra ở góc nhà.

“Em thực sự nghĩ chúng ta phải vào trong”, Caroline nói một cách yếu ớt.

“Trừ khi các cậu thích có thính giả hơn”, Blake thêm vào.

“Tôi muốn về nhà”, Elizabeth tuyên bố, nhưng không ai nghe cô. Cô không biết tại sao điều này khiến cô ngạc nhiên, không ai nghe cô cả buổi tối.

James gật đầu một cách cộc lốc với Blake và Caroline và rồi ra hiệu về phía căn nhà bằng một cái giật mạnh nhanh chóng của đầu anh. Sự kìm kẹp siết chặt lại trên chiếc khăn quanh eo Elizabeth, và khi anh bắt đầu đi vào nhà, cô không thể làm gì ngoài việc đi theo.

Một lúc sau, cô thấy mình đang ở trong thư viện, một nước bài mỉa mai thô lỗ nhất. Quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC vẫn nằm trên kệ, đúng nơi cô để nó.

Elizabeth nén lại một thôi thúc kì cục muốn cười nhạo. Bà Seeton đã đúng; có một hầu tước ở mỗi góc quanh đây. Quý tộc khắp mọi nơi, chỉ chờ đợi để làm nhục những người phụ nữ cả tin, nghèo khổ.

Và đó chính là điều James đã làm. Mỗi lần anh bày cho cô một bài học làm thế nào để bắt được một hầu tước làm chồng, chết tiệt anh đã làm nhục cô. Mỗi lần anh cố dạy cho cô làm thế nào để cười hoặc tán tỉnh, cô đã bị hạ thấp. Và khi anh hôn cô, vờ như không là ai hơn ngoài một người quản lí tài sản tầm thường, anh đã làm mất thanh danh cô bằng những lời nói dối của mình.

Nếu James không giữ khăn buộc của cô, cô chắc chắn sẽ chộp lấy quyển sách đáng nguyền rủa đó và quăng nó ra khỏi cửa sổ và rồi đẩy anh xuống theo ngay sau đó.

Elizabeth cảm thấy mắt anh nhìn mặt cô, đốt cháy làn da cô, và khi cô nhìn lên anh, cô nhận ra rằng anh đang nhìn theo cái nhìn của cô tới quyển sách của bà Seeton.

“Đừng nói gì cả”, cô lầm bầm, đau khổ nhận thức sự có mặt của nhà Ravenscroft. “Làm ơn đừng làm bẽ mặt tôi như thế.”

James gật cộc lốc, và Elizabeth cảm thấy cả người cô nhẹ nhõm với sự giải vây. Cô không biết Blake, và cô chỉ mới biết Caroline, nhưng cô không thể chịu được khi để họ biết cô quá thảm thương khi dựa vào một quyển sách hướng dẫn để tìm chồng.

Blake đóng cánh cửa sau lưng anh, rồi nhìn lên những người trong phòng với một biểu cảm trống rỗng. “Er”, anh nói, đôi mắt nhìn sang Elizabeth rồi James, “cả hai có muốn chúng tôi rời đi không?”

“Có”, James quát lại.

“Không!” Elizabeth gần như quát lên.

“Anh nghĩ chúng ta nên đi”, Blake nói với vợ mình.

“Elizabeth muốn chúng ta ở lại”, Caroline chỉ ra, “và chúng ta không thể để bạn ấy ở đây một mình với anh ấy.”

“Như thế sẽ không đúng đắn”, Elizabeth vội vàng thêm vào. Cô không muốn ở một mình với James. Nếu họ ở một mình, anh sẽ khiến cô mất đi nghị lực, khiến cô quên mất cơn giận của mình. Anh sẽ dùng những từ ngữ nhẹ nhàng và những cái đụng chạm dịu dàng, và cô sẽ mất đi nhận thức đâu là sự thật và đâu là đúng đắn. Cô biết anh có quyền lực đó, và cô ghét bản thân vì điều đó.

“Anh nghĩ chúng ta đã vượt qua giới hạn rồi.” James vặn lại.

Caroline sụp xuống cạnh bàn. “Oh, lạy Chúa.”

Blake liếc cô thích thú. “Em quan tâm đến sự đúng đắn từ bao giờ đấy?”

“Từ khi... Oh, im lặng nào.” Và rồi, với một giọng nhỏ nhẹ cô thêm vào. “Anh muốn họ cưới nhau à?”

“Anh thậm chí không biết cô ấy tồn tại cho đến mười phút trước.”

“Tôi sẽ không cưới anh ta”, Elizabeth la lớn, cô không để ý đến giọng mình vỡ vụn trong lời nói. “Và tôi đánh giá cao nếu cả hai người đừng nói như thể tôi không có mặt trong phòng nữa.”

Đôi mắt Caroline nhìn xuống sàn. “Xin lỗi”, cô lẩm bẩm. “Mình rất ghét khi mọi người làm thế với mình.”

“Tôi muốn về nhà.” Elizabeth nói lần nữa.

“Mình biết, bạn thân mến”, Caroline thì thầm, “nhưng mình thực sự phải lựa chọn, và...”

Ai đó bắt đầu nện vào cửa.

“Đi đi”, Blake hét lên.

“Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn vào buổi sáng nếu chúng ta giải quyết xong bây giờ”, Caroline tiếp tục. “Mình hứa với bạn rằng...”

“IM LẶNG!”

Giọng James vang lên trong phòng với quá nhiều uy lực đến nỗi Elizabeth ngồi xuống. Thật không may, tay anh vẫn nắm chặt khăn buộc eo của cô, vì thế cô cảm thấy mình thở hắt ra không khí khi chiếc khăn thắt chặt xương sườn cô. “James”, cô khò khè, “thả ra.”

Anh thả, mặc dù gần như chắc chắn mong muốn của anh là đưa nắm đấm của anh vào bất cứ ai hơn bất cứ điều gì. “Lạy Chúa”, anh la lối, “làm sao một người đàn ông có thể suy nghĩ với tất cả những tiếng ồn đó chứ? Chúng ta có thể chỉ sắp xếp một cuộc nói chuyện đơn giản được chứ? Chỉ một, đó là tất cả những gì phải làm theo đúng không?”

“Thực ra”, Caroline thêm vào, chắc chắn là không khôn ngoan, “nếu một người muốn đưa ra một quan điểm tốt về việc này, chúng ta đang thảo luận một chủ đề đơn giản. Tất nhiên tất cả chúng ta đang nói cùng lúc...”

Chồng cô liếc cô với đủ uy lực để hình thành một tiếng oai oái. Cô không nói gì sau đó.

“Tôi cần nói chuyện với Elizabeth”, James nói, “Một mình.”

Câu trả lời của Elizabeth là chắc chắn và nhanh gọn. “Không”.

Blake bắt đầu đi về phía cửa, kéo Caroline sau anh. “Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi, vợ yêu.”

“Chúng ta không thể để bạn ấy ở đây ngược lại với ý muốn của bạn ấy” Caroline phản đối, “và với lương tâm của em, em không thể...”

“Cậu ấy sẽ không làm đau cô ấy đâu.” Blake ngắt lời.

Nhưng Caroline vừa móc một bàn chân vào chân bàn. “Em sẽ không bỏ mặc bạn ấy”, cô nghiến răng.

Elizabeth thốt ra lời chân thành “cảm ơn” từ bên kia phòng.

“Blake...” James nói, liếc mắt qua Caroline, người đang ngoắc cánh tay bí ngô màu vàng quanh thành ghế.

Blake nhún vai. “Cậu sẽ sớm học được thôi, James, có nhiều lúc một người đàn ông không thể tranh cãi với vợ mình.”

“Well, anh ta có thể học điều đó với người vợ khác”, Elizabeth nói to, “vì tôi sẽ không cưới anh ta.”

“Tốt thôi!” James bùng nổ, quơ một cánh tay giận dữ sang Blake và Caroline, “Ở lại và nghe. Dù sao hai người cũng sẽ nghe lén qua cửa thôi. Còn với em...” Anh quay cái nhìn điên tiết của mình sang Elizabeth. “Em sẽ nghe anh và em sẽ cưới anh.”

“Thấy chưa?” Caroline thì thầm với Blake. “Em biết anh ấy sẽ chịu thua và cho chúng ta ở lại mà.”

James quay sang chầm chầm, cổ anh căng đến nổi quai hàm anh giật giật. “Ravenscroft”, anh nói với Blake, giọng anh kiểm soát một cách nguy hiểm, “cậu đã bao giờ có thôi thúc muốn bóp cổ cô ấy chưa?”

“Oh, mọi lúc.” Blake phấn khởi nói. “Nhưng phần lớn, mình vui vì cô ấy đã cưới mình thay vì cậu.”

“Gì cơ?” Elizabeth rít lên. “Anh ta đã cầu hôn cô?” Đầu cô lắc lư trước sau vài giây trước khi cô xoay sở để ngừng chuyển động và dồn sự chú ý vào Caroline. “Anh ta đã cầu hôn cô?”

“Vâng”, Caroline đáp lại với một cái nhún vai hiển nhiên. “Nhưng anh ấy không nghiêm túc.”

Elizabeth quay sang nhìn James. “Anh có thói quen đưa ra những lời cầu hôn không chân thành à?”

James thậm chí nhìn Caroline gay gắt hơn. “Em không cải thiện tình hình gì cả.”

Caroline đưa đôi mắt trong sáng về phía chồng cô.

“Đừng mong chờ sự giúp đỡ của anh.” Anh nói.

“Anh ấy sẽ cưới mình nếu mình nói đồng ý.” Caroline giải thích với một cái thở dài lớn. “Nhưng anh ấy chỉ yêu cầu thúc giục Blake cầu hôn thôi. Anh ấy thực sự rất chu đáo. Anh ấy sẽ là một người chồng tuyệt vời của bạn, Elizabeth. Mình hứa đấy.”

Elizabeth nhìn chằm chằm ba người bọn họ không thể tin được. Nhìn họ tác động lẫn nhau thật hết sức chịu đựng.

“Chúng mình làm bạn bối rối lắm phải không?” Caroline hỏi.

Elizabeth vẫn không nói lời nào.

“Thật sự là một câu chuyện đáng nhớ.” Blake nói với một cái nhún vai. “Tôi định viết một quyển sách về chuyện đó, trừ việc không ai tin tôi.”

“Anh nghĩ thế ư?” Caroline hỏi, đôi mắt cô sáng lên với sự vui thích “Anh gọi nó là gì?”

“Không chắc lắm.” Blake nói, cà cà vào cằm anh. “Có lẽ cái gì đó về nắm bắt một nữ thừa kế.”

James hướng khuôn mặt giận dữ của anh đến Blake. “Tại sao không phải là LÀM THẾ NÀO ĐỂ KHIẾN CHO BẠN CỦA BẠN HOÀN TOÀN MẤT TRÍ KHÔNG THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC?”

Elizabeth lắc đầu. “Các người điên cả rồi. Tôi chắc về điều đó.”

Blake nhún vai. “Tôi cũng chắc về điều đó cả nửa thời gian.”

“Liệu tôi có thể nói chuyện với Elizabeth được không?” James ngắt lời.

“Rất xin lỗi.” Blake nói với một giọng rõ ràng phiền nhiễu. “Tôi gần như quên mất tại sao chúng ta ở đây.”

James đưa tay trái lên tóc ngay trên trán anh và kéo, có lẽ đó là cách duy nhất để khỏi chụp tay anh quanh cổ Blake. “Tôi bắt đầu nhận ta”, anh gào lên, “tại sao lời tỏ tình tốt nhất nên được bày tỏ riêng tư.”

Blake nhướn mày. “Nghĩa là gì?”

“Nghĩa là cả hai người đã làm mọi thứ rối tung lên.”

“Tại sao?” Elizabeth phản đối. “Bởi vì anh ấy vô tình làm lộ thân phận của anh à?”

“Anh định nói với em mọi việc vào ngày mai.”

“Tôi không tin anh.”

“Anh không quan tâm nếu em không tin anh!” James cáu. “Đó là sự thật.”

“Thứ lỗi vì sự can thiệp của em”, Caroline chen vào “nhưng chẳng phải anh nên quan tâm việc cô ấy có tin anh hay không à? Dù sao, anh đã cầu hôn cô ấy.”

James bắt đầu run lên, sẵn sàng bóp cổ bất cứ ai trong phòng nhưng không chắc anh giận giữ với ai nhất. Là Blake, với cái nhìn chế giễu; Caroline, người phụ nữ hay can thiệp trong mọi trường hợp; và Elizabeth...

Elizabeth. Đúng, cô là người anh thực sự muốn mắng mỏ, bởi vì chỉ ý nghĩ về tên cô thôi cũng làm nhiệt độ của anh tăng thêm. Và đó không phải chỉ do sự giận dữ.

Anh đang điên tiết. Xương anh kêu răng rắc, răng nghiến chặt, các-múi-cơ-sắp-nhảy-ra-khỏi-làn-da-anh. Và ba người đang nói chuyện với anh rõ ràng không nhận ra nguy hiểm họ đang chuốc lấy mỗi lần họ nói thêm một lời đùa cợt ngu ngốc khác.

“Bây giờ tôi sẽ nói”, anh nói, giữ cho giọng mình chậm rãi và đều đều một cách khó khăn, “Và người phá bĩnh tôi sẽ bị ném ra ngoài cửa sổ. Rõ rồi chứ?”

Không ai nói gì.

“Rõ rồi chứ?”

“Tôi nghĩ cậu muốn chúng tôi im lặng.” Blake nói.

Đó là tất cả động cơ Caroline cần để mở miệng ra và nói “Anh có nghĩ anh ấy nhận ra là cửa sổ chưa được mở không?”

Elizabeth đập tay lên miệng. James liếc cô. Chúa cứu cô nếu cô cười.

Anh hít một hơi sâu và nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của cô. “Anh không nói với em anh là ai vì anh được gọi đến đây để tìm ra kẻ tống tiền dì anh.”

“Ai đó tống tiền dì anh à?” Caroline thở hắt ra.

“Lạy Chúa!” Blake la lên. “Kẻ ngu ngốc đó hẳn phải muốn được chết.” Anh nhìn Elizabeth. “Tôi sợ người phụ nữ già đó.”

James nhìn người nhà Ravenscroft, rồi nhìn ra hiệu về phía cánh cửa sổ, rồi lại nhìn Elizabeth. “Thật không khôn ngoan khi nói cho em biết mục đích thực sự của anh ở Nhà Danbury này, bởi vì, nếu em nhớ lại, thì em là nghi phạm đầu tiên của anh.”

“Anh nghi ngờ Elizabeth?” Caroline cắt ngang. “Anh thực sự điên rồi sao?”

“Anh ấy đã như thế đấy”, Elizabeth khẳng định. “Và anh ấy như thế. Điên, ý tôi là vậy,”

James hít thêm một hơi bình tĩnh. Anh chỉ còn hai bước nữa là bùng cháy hoàn toàn. “Tôi đã nhanh chóng xóa Elizabeth khỏi danh sách tình nghi.” Anh la lớn.

“Đó là khi anh nên nói với tôi anh là ai”, Elizabeth nói. “trước khi...” Cô ngừng lại và nhìn có chủ ý xuống sàn.

“Trước gì cơ?” Caroline hỏi.

“Cửa sổ, em yêu.” Blake nói, vỗ nhẹ cánh tay vợ anh. “Hãy nhớ cửa sổ.”

Cô gật và quay về phía James và Elizabeth, nét mặt chờ đợi.

James cố ý lờ cô đi, tập trung hoàn toàn vào Elizabeth. Cô đang ngồi trong một cái ghế, lưng cô thẳng như một cái nòng súng, và mặt cô trông căng thẳng đến nỗi anh nghĩ rằng một cái vuốt ve nhẹ nhàng nhất cũng làm cô tan vỡ. Anh cố nhớ lại cô như thế nào một giờ trước đây, tràn ngập đam mê và vui sướng. Với sự lo sợ của anh, anh không thể.

“Anh không tiết lộ với em về anh lúc đó”, anh tiếp tục, “bởi vì anh cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên của anh là dành cho dì mình. Bà đã...” Anh thấy rằng những từ ngữ này có thể giải thích sự tận tâm sâu sắc của anh đối với người phụ nữ già quái gở, nhưng rồi anh nhớ ra rằng Elizabeth biết quá khứ của anh. Thực tế, cô là người duy nhất anh từng kể cả câu chuyện tuổi thơ của mình. Thậm chí Blake chỉ biết một ít và rời rạc.

“Bà rất quan trọng với anh trong bao năm qua”, cuối cùng anh nói, “Anh không thể...”

“Anh không phải giải thích lòng yêu mến của anh với Phu nhân Danbury”, Elizabeth nói nhẹ nhàng, không ngước mắt nhìn anh.

“Cảm ơn”, anh hắng giọng. “Anh không biết... Anh vẫn không biết... thân phận của kẻ tống tiền. Hơn nữa, anh không có cách nào chứng minh kẻ này có nguy hiểm hay không. Anh thấy không có lí do gì để đẩy em vào vấn đề đó xa hơn.”

Elizabeth nhìn lên bất ngờ, và biểu cảm trong đôi mắt cô tan vỡ. “Chắc chắn anh biết tôi sẽ không bao giờ làm điều gì hại Phu nhân Danbury.”

“Tất nhiên không. Sự cống hiến của em đối với bà rất rõ ràng. Nhưng sự thật cho thấy em không có kinh nghiệm trong những vấn đề thế này, và...”

“Và tôi cho rằng anh thì có?” cô hỏi, lời chế nhạo của cô là hiển nhiên chứ không ghê tởm.

“Elizabeth, anh đã dành cả mười năm cuộc đời làm việc ở văn phòng chiến tranh.”

“Cây súng”, cô lầm bầm, “Cách anh tấn công Fellport. Tôi đã biết có gì đó không đúng.”

James thề. “Cuộc cãi lộn của anh với Fellport không liên quan gì đến kinh nghiệm của anh ở văn phòng chiến tranh cả. Lạy Chúa, Elizabeth, hắn đã tấn công em.”

“Đúng”, cô đáp, “nhưng anh có vẻ quen thuộc với bạo lực. Điều đó quá dễ dàng đối với anh. Cách anh sử dụng súng của mình... Anh đã có quá nhiều kinh nghiệm với nó.”

Anh cúi xuống, đôi mắt anh bùng cháy trong cô. “Cái anh cảm thấy lúc đó không hề quen thuộc chút nào. Đó là cơn thịnh nộ, Elizabeth, thuần khiết và nguyên sơ, và rất không giống bất cứ thứ gì từng chảy qua huyết mạch của anh.”

“Anh... anh chưa bao giờ thịnh nộ trước đây à?”

Anh lắc đầu chậm rãi. “Không như thế. Fellport dám tấn công những gì của anh. Hắn may mắn khi anh để hắn sống.”

“Tôi không phải của anh.” Cô thì thầm. Nhưng giọng cô thiếu tự tin.

“Không ư?”

Bên kia phòng, Caroline thở dài.

“James”, Elizabeth nói. “Tôi không thể tha thứ cho anh. Chỉ là không thể thôi.”

“Em không thể tha thứ cho anh vì cái quái gì chứ?” anh quát lại. “Vì không nói với em anh có dòng máu quý tộc sao? Anh nghĩ em đã nói em không muốn một hầu tước chết tiệt cơ mà.”

Cô dựa ra sau khỏi cơn giận của anh, lầm bầm. “Ý anh là gì?”

“Em không nhớ à? Chính trong căn phòng này. Em đã cầm quyển sách, và...”

“Đừng nói đến quyển sách đó”, cô nói, giọng cô thấp và giận dữ. “Đừng bao giờ đề cập đến quyển sách đó nữa.”

“Tại sao?” anh chế nhạo, cơn giận và nỗi đau khiến anh xấu tính. “Bởi vì em không muốn nhắc lại em tuyệt vọng như thế nào ư? Hay là tham lam và thèm muốn thế nào?”

“James!” Caroline la lên. “Dừng lại đi.”

Nhưng anh quá tổn thương, đã đi quá xa. “Em không hề tốt hơn tôi, Elizabeth Hotchkiss. Em thuyết giáo về sự chân thực, nhưng em định bẫy một kẻ ngốc tội nghiệp không ngờ vực vào hôn nhân.”

“Tôi không có! Tôi không bào giờ cưới một người mà không chắc chắn anh ta biết tình trạng của tối trước. Anh biết điều đó.”

“Tôi biết ư? Tôi không nhớ em đề cập đến yếu tố cốt lõi này. Thực tế, tất cả những gì tôi nhớ là sự thực hành những mưu mẹo của em với tôi.”

“Anh yêu cầu tôi làm thế!”

“James Siddons, người quản lí tài sản, đủ tốt để bị lừa”, anh chế nhạo, “nhưng không đủ tốt để cưới. Phải thế không?”

“Tôi yêu James Siddons!” cô la lớn. Và rồi, hoảng sợ vì những gì cô vừa nói, cô nhảy dựng lên và chạy về phía cửa.

Nhưng James quá nhanh. Anh chận cô, thì thầm. “Em yêu anh?”

“Tôi yêu anh ấy”, cô hét lên, “Tôi không biết anh là ai.”

“Cũng là một người thôi.”

“Không, không phải. Người đàn ông tôi biết là một sự dối trá. Anh ấy sẽ không chế nhạo một phụ nữ theo cái cách anh đã làm với tôi. Và chưa...” Giọng cô vỡ vụn, và một nụ cười hoảng sợ thoát ra khỏi môi cô. “Và anh ta đã làm thế. Phải không?”

“Lạy Chúa, Elizabeth, anh đã làm cái quái gì quá tội lỗi và đê tiện chứ?”

Cô nhìn chằm chằm vào anh không tin nổi. “Anh thậm chí không biết phải không? Anh làm tôi ghê tởm.”

Cổ họng anh giần giật giận dữ, và nó khiến cho mỗi ounce kiềm chế không chụp lấy vai cô và lắc cho đến khi cô có lí. Cơn giận và nỗi đau của anh quá nguyên sơ, gần như biểu hiện ra bên ngoài đến nỗi anh sợ rằng một biểu cảm nhỏ sẽ bùng nổ tất cả, gây ra một dòng chảy giận dữ. Cuối cùng, sử dụng sự tự chủ hiếm hoi mà anh tin anh có được, anh xoay sở để nói ra hai từ ngắn gọn: “Giải thích”

Cô vẫn đứng một lúc, và rồi, với một cái giậm chân, cô đi hiên ngang qua phòng và giật mạnh quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC đang nằm trên kệ. “Anh có nhớ thứ này không?” cô quát lên, lắc quyển sách nhỏ màu đỏ trong không khí. “Nhớ không?”

“Anh tin là em yêu cầu anh không đề cập đến quyển sách đó trước mặt nhà Ravenscroft.”

“Không còn là vấn đề nữa. Dù sao anh cũng đã làm tôi bẽ mặt hoàn toàn trước mặt họ. Tôi có lẽ tốt hơn kết thúc việc đó.”

Caroline cảm thông đặt một tay lên cánh tay Elizabeth. “Mình nghĩ bạn rất dũng cảm”, cô nói nhẹ nhàng, “Xin đừng nghĩ bạn bị làm nhục dù theo cách nào.”

“Oh, bạn không nghĩ thế sao?” Elizabeth đả kích, châm biếm trong từng từ, “Well, vậy, nhìn cái này đi” cô đẩy mạnh quyển sách vào tay Caroline.

Quyển sách nằm úp xuống, nên Caroline lầm bầm sự khó hiểu của cô cho đến khi cô lật nó lên và đọc tiêu đề. Một tiếng hét kích động nhỏ thoát khỏi môi cô.

“Gì vậy, em yêu?” Blake hỏi.

Im lặng, cô đưa cho anh quyển sách. Anh nhìn nó, lật nó trong tay vài lần. Rồi cả hai người họ nhìn lên James.

“Em không chắc chuyện gì đã xảy ra”, Caroline cẩn trọng nói, “nhưng sự tưởng tượng của em cho thấy mọi thảm họa.”

“Anh ấy thấy tôi với quyển sách đó”, Elizabeth nói, “Tôi biết đó là một quyển sách lố bịch, nhưng tôi phải kết hôn và tôi không có ai để xin lời khuyên. Và rồi anh ấy thấy tôi với nó, và tôi sợ rằng anh ấy sẽ chế nhạo tôi. Nhưng anh ấy đã không làm thế.” Cô dừng lại để thở, rồi vội vàng lau đi một giọt nước mắt.

“Anh ấy quá tử tế. Và rồi anh ấy... và rồi anh ấy đề nghị được hướng dẫn tôi. Anh ấy đồng ý rằng tôi có thể không bao giờ hi vọng cưới được một hầu tước...”

“Anh chưa bao giờ nói thế!” James nói nóng nảy. “Em nói thế. Không phải anh.”

“Anh ấy đề nghị giúp tôi hiểu được quyển sách để mà...”

“Anh đề nghị đốt quyển sách, nếu em nhớ lại. Anh đã nói với em nó hoàn toàn vô nghĩa.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, và khi điều đó không khiến cô sợ, anh nhìn chằm chằm Blake và Caroline. Có vẻ không có tác dụng gì, vì vậy anh quay sang Elizabeth và hét lên, “Lạy Chúa, phụ nữ, chỉ có một luật lệ trong quyển sách chết tiệt đó đáng được làm theo.”

“Và đó là?” Elizabeth hỏi một cách khinh khỉnh.

“Đó là em hãy cưới ngài hầu tước chết tiệt của em đi!”

Cô im lặng một lúc lâu, đôi mắt xanh của cô khóa chặt trong anh, và rồi, trong một cử động khiến ruột anh xé làm đôi, cô quay đi.

“Anh ấy đã nói anh ấy sẽ giúp tôi học cách bắt lấy một người chồng”, cô nói với người nhà Ravenscroft. “Nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với tôi anh ấy là ai. Anh ấy không bao giờ nói với tôi anh ấy là một hầu tước.”

Không ai trả lời, vì vậy Elizabeth chỉ thở ra một hơi nhỏ và nói. “Vậy bây giờ cả hai người biết cả câu chuyện. Anh ấy đã chế giễu tôi và hoàn cảnh bất hạnh của tôi như thế nào.”

James băng qua phòng trong một nhịp đập. “Anh chưa bao giờ cười cợt em, Elizabeth”, anh nói, đôi mắt anh gắn chặt trên khuôn mặt cô. “Em phải tin điều đó. Anh chưa bao giờ có ý định làm em tổn thương.”

“Well, anh đã làm rồi đấy.” Cô nói.

“Vậy hãy cưới anh. Hãy để anh dành cả phần đời còn lại để chứng minh cho em thấy.”

Một giọt nước mắt trào lên khóe mắt cô. “Anh không muốn cưới tôi.”

“Anh hỏi em bao nhiêu lần”, anh nói với một sự thiếu kiên nhẫn giận dữ, “Em còn cần bằng chứng gì nữa chứ?”

“Tôi không được phép có lòng tự trọng à? Hay sự xúc động xứng đáng được sự ưu ái?”

“Anh là một người khủng khiếp đến như thế sao?” Câu hỏi được đặt ra với một sự giận dữ hoang mang mơ hồ. “Anh đã không nói với em anh là ai. Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh vì đã thích thú... không, ham mê... trong thực tế là em đã yêu anh, không phải tước vị, không phải tiền bạc, không phải bất cứ thứ gì của anh. Chỉ anh thôi.”

Một tiếng chế giễu thốt ra từ cô. “Đây là một bài kiểm tra phải không?”

“Không!” anh thực sự quát lên. “Tất nhiên đó không phải một bài kiểm tra. Anh đã nói với em, anh có những lí do quan trọng để giấu thân phận. Nhưng... nhưng...” Anh tìm kiếm từ ngữ, không biết làm cách nào để thể hiện điều trong trái tim anh. “Nhưng nó vẫn rất tuyệt vời. Em không biết đâu, Elizabeth. Không biết gì cả.”

“Không”, cô nói nhỏ, “Tôi không biết.”

“Đừng trừng phạt anh, Elizabeth.”

Giọng anh khàn khàn vì cảm xúc, và Elizabeth cảm thấy chất giọng trầm ấm áp đó sâu trong tâm hồn cô. Cô phải ra khỏi đây, phải thoát khỏi trước khi anh nói thêm lời nói dối nào đến tim cô.

Giật mạnh tay khỏi anh, cô nhanh chóng đi ra cửa. “Tôi phải đi”, cô nói, tổn thương dâng đầy trong giọng cô. “Tôi không thể ở cùng với anh lúc này.”

“Em đi đâu?” James hỏi, chầm chậm bước theo cô.

“Nhà.”

Cánh tay anh đưa ra để cản trở cô. “Em không được tự đi về nhà. Đã tối rồi, và đường đầy rẫy những kẻ ăn chơi say xỉn.”

“Nhưng...”

“Anh không quan tâm nếu em ghét anh”, anh nói với một giọng không cho phép sự phản đối. “Anh sẽ không cho phép em rời khỏi căn phòng này một mình.”

Cô nhìn Blake khẩn thiết. “Vậy anh có thể. Anh sẽ đưa tôi về chứ? Làm ơn?”

Blake đứng dậy, và đôi mắt anh nhìn James một chốc trước khi gật đầu. “Tôi rất sẵn lòng.”

“Chăm sóc cô ấy.” James nói cộc cằn.

Blake gật lần nữa. “Cậu biết tôi sẽ làm thế mà.” Anh nâng cánh tay Elizabeth và đưa cô ra khỏi phòng.

James nhìn họ đi, rồi dựa vào tường, cả cơ thể anh run lên với tất cả cảm xúc anh cố kiềm chế cả buổi tối. Sự giận dữ, nỗi đau đớn, sự cáu tiết, thậm chí cơn thịnh nộ chết tiệt... dù sao, anh đã không có được khoái lạc của mình với Elizabeth trong rừng.

Chúng rung chuyển trong anh, bào mòn anh, khiến anh khó thở.

Anh nghe một tiếng lách cách nhỏ và nhìn lên. Chết tiệt, anh hoàn toàn quên mất Caroline vẫn còn trong phòng.

“Oh, James”, cô thở dài. “Làm sao anh có thể?” “Đừng nói, Caroline”, anh ngắt lời. “Giữ chúng lại.” Và rồi anh lao đi, lơ đễnh băng qua đám đông trong sảnh. Có một chai uýt-ki trong nhà anh hứa hẹn sẽ là người bầu bạn tốt nhất cho đêm nay.