How To Marry A Marquis

Chương 16

Khi James đưa Elizabeth về nhà, anh cảm thấy cuộc đời anh thật rõ ràng. Từ khi anh buộc phải rời Văn Phòng Chiến Tranh, anh đã trôi nổi lửng lơ hơn là sống thực sự. Anh đã bị mắc vào một tình trạng phiền muồn, biết rằng anh phải tiến về phía trước với cuộc sống của mình nhưng lại bất mãn với những lựa chọn được đưa ra. Anh biết anh cần kết hôn, nhưng sự đáp ứng của phụ nữ ở Luân Đôn đều gần như nhạt nhẽo. Anh cần thích thú hơn với khu đất và tài sản của anh, nhưng thật khó khăn khi gọi Lâu đài Riverdale là nhà khi anh thấy bóng của cha mình khắp mọi nơi.

Nhưng chỉ trong một tuần, cuộc đời anh đã có hướng đi mới. Lần đầu tiên trong một năm, anh muốn điều gì đó.

Anh muốn ai đó.

Anh muốn Elizabeth.

Anh đã bị bỏ bùa mê và đầu buổi chiều, bị mê hoặc và ám ảnh về thời điểm anh quyết định cưới Elizabeth. Nhưng điều gì đó rất lạ và kì diệu đã lóe lên ở ngăn chuồng ngựa khi anh cố an ủi Elizabeth.

Anh thấy bản thân kể cho cô về những điều anh giữ làm bí mật trong nhiều năm. Và khi lời nói tuôn ra, anh cảm thấy khoảng trống trong anh được lấp đầy. Và anh biết anh không bị bỏ bùa mê bởi Elizabeth. Anh không bị mê hoặc, và anh không bị ám ảnh.

Anh cần cô.

Và anh biết anh sẽ không bình yên cho đến khi anh có được cô, cho đến khi anh biết từng inch cơ thể cô và mỗi góc tâm hồn cô. Nếu đó là tình yêu, anh sẵn sàng giao nộp mình.

Nhưng anh không thể rời bỏ những trách nhiệm của mình, và anh sẽ không phá vỡ lời hứa với dì anh. Anh sẽ làm sáng tỏ điều bí ẩn về kẻ tống tiền đáng nguyền rủa. Dù sao Agatha đã chăm sóc anh khi còn nhỏ, anh sẽ làm sáng tỏ điều bí ẩn này cho bà.

Elizabeth yêu Agatha. Cô sẽ hiểu.

Nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ khoanh tay đứng nhìn. Anh đã nói với Agatha cách tốt nhất để tìm ra kẻ tống tiền là chờ lời nhắn khác, và đó là sự thật, nhưng anh quá mệt mỏi phải chờ đợi.

Anh nhìn thoáng qua mặt Elizabeth, ghi nhớ đôi mắt xanh thăm thẳm và làn da hoàn mỹ, và quyết định. “Tôi phải đi Luân Đôn ngày mai.” Anh bất ngờ nói.

Đầu cô quay sang anh ngay lập tức. “Luân Đôn?” cô lặp lại. “Tại sao?”

“Một vài việc gia đình không dễ chịu”, anh đáp, ghét khi anh không thể nói với cô toàn bộ sự thật, nhưng được an ủi một phần trên thực tế là lời nói của anh không hoàn toàn là một lời nói dối.

“Tôi hiểu.”, cô nói chậm rãi.

Tất nhiên cô không hiểu, anh nghĩ một cách giận dữ. Làm sao cô có thể chứ? Nhưng anh không thể nói với cô. Không có vẻ là kẻ tống tiền Agatha trở nên quá khích, nhưng James hoàn toàn không thể không tính đến khả năng đó. Cách duy nhất để che chở Elizabeth là để cô trong bóng tối.

“Tôi sẽ về sớm”, anh nói, “Tôi hi vọng là trong một tuần.”

“Anh không định đuổi theo Fellport chứ, phải không?”

Cô hỏi, lo lắng nhíu lông mày. “Bởi vì nếu anh định…”

Anh đặt ngón trỏ nhẹ nhàng lên đôi môi mềm mại của cô. “Tôi không định đuổi theo Fellport.”

Vẻ mặt cô vẫn không chắc chắn. “Nếu anh tấn công ông ta lần nữa, anh sẽ bị treo cổ.” cô khăng khăng. “Chắc chắn anh biết điều đó.”

Anh khiến cô im lặng với một nụ hôn ngắn và đầy hứa hẹn. “Đừng lo về tôi”, anh thì thầm bên khóe miệng của cô. Anh lùi lại, nắm cả hai tay cô trong tay anh. “Có vài việc tôi phải làm, nhưng việc tôi phải làm trước khi…”

Từ ngữ của anh kéo dài ra, và anh thấy câu hỏi thầm lặng trong mắt cô. “Chúng ta sẽ bên nhau”, anh nói, “tôi hứa với em.”

Cuối cùng, anh phải hôn cô một lần nữa. “Tương lai thật tươi sáng”, anh thì thầm, lời nói nhẹ nhàng và ngọt ngào trên môi cô. “quả thực rất tươi sáng.”

Elizabeth ghi nhớ những lời nói đó trong tim cô mười ngày sau đó, khi mà vẫn không có tin gì từ James. Cô không chắc chắn tại sao cô rất lạc quan về tương lai; cô chỉ là người bầu bạn của một quý bà và James chỉ là một người quản lí tài sản, và cải hai người đều không có một xu nào, nhưng không biết tại sao cô tin tưởng vào khả năng của anh sẽ tạo ra một tương lai, mà anh đã nói, tươi sáng.

Có lẽ anh mong chờ một khoản thừa kế từ người họ hàng xa. Có lẽ anh biết một trong những thầy giáo ở Elton và có thể sắp xếp cho Lucas nhận một mức phí miễn giảm. Có lẽ…

Có lẽ có lẽ có lẽ. Cuộc sống đầy những điều có lẽ, nhưng bỗng nhiên “có lẽ” giữ nhiều lời hứa hơn.

Sau nhiều năm gánh vác trách nhiệm, cô cảm thấy gần như choáng váng với việc từ bỏ cảm giác lo lắng liên miên. Nếu James nói anh có thể giải quyết những vấn đề của cô, cô tin anh. Có lẽ cô ngốc nghếch, nghĩ rằng một người đàn ông có thể nhảy vào cuộc sống của cô và khiến mọi thứ hoàn hảo. Dù sao, cha cô đã chắc chắn không là một hình mẫu của sự độc lập và chính trực.

Nhưng chắc chắn cô xứng đáng có một chút điều kì diệu trong đời. Bây giờ cô đã tìm thấy James, cô không thể để bản thân mong chờ những cạm bẫy và hiểm nguy được. Trái tim cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau bao nhiều năm, và cô từ chối nghĩ đến bất cứ điều gì có thể cướp mất niềm hạnh phúc đó.

Phu nhân Danbury đã khẳng định với cô rằng James đã được cho phép nghỉ vài ngày để thăm gia đình. Đó là một ơn huệ kì quặc đối với một người quản lí tài sản, nhưng Elizabeth thừa nhận rằng James được ban cho quyền lợi và sự cân nhắc tốt hơn nhờ vào mối quan hệ mỏng manh giữa gia đình anh với nhà Danbury.

Tuy nhiên, điều kì lạ là tình trạng cáu kỉnh gần như liên tục của Phu nhân Danbury. Bà có lẽ đã cho James thời gian để chăm lo việc của anh, nhưng bà rõ ràng không làm vậy với sự khoan dung và nhân hậu vĩ đại. Elizabeth không thể đếm số lần cô bắt gặp Phu nhân D càu nhàu về sự vắng mặt của anh.

Gần đây, mặc dù vậy, Phu nhân Danbury đã quá bận tâm về bữa tiệc hóa trang sắp tới để mà nhắc đến James. Đó là bữa tiệc lớn nhất được tổ chức ở nhà Danbury trong nhiều năm, và toàn bộ người hầu cộng thêm năm mươi người được thuê chỉ cho sự kiện này rất bận rộn với công việc. Elizabeth hiếm khi có thể đi từ phòng khách đến thư viện (chỉ có ba cánh cửa) mà không tông vào ai đó, chạy theo Phu nhân Danbury với những câu hỏi về danh sách khách mời, hay thực đơn, hay đèn lồng Trung Hoa, hay trang phục, hay…

Phải, trang phục. Số nhiều. Trước sự kinh ngạc của Elizabeth, Phu nhân Danbury đã chuẩn bị hai bộ trang phục. Bộ trang phục nữ hoàng Elizabeth cho chính bà và một bộ cô gái chăn cừu cho Elizabeth.

Elizabeth không hề thích thú.

“Cháu sẽ không mang cây gậy này theo mình cả tối đâu.” Cô thề.

“Cây gậy ư, ha. Đó chưa là gì đâu.” Phu nhân D cười nắc nẻ. “Hãy chờ đến khi cháu thấy đàn cừu.”

“Gìiii cơơơ?”

“Ta chỉ đùa thôi. Lạy Chúa, cô bé, cháu phải cải thiện một khiếu hài hước tốt hơn.”

Elizabeth lắp bắp một tràng lời vô nghĩa trước khi cuối cùng cũng xoay sở để nói. “Cháu mong bà thứ lỗi.”

Phu nhân D phẩy tay một cách tùy tiện. “Ta biết, ta biết. Giờ cháu sẽ nói với ra rằng bất kì ai sống năm năm làm việc cho ta phải hạn chế khiếu hài hước tuyệt vời.”

“Những điều tương tự” Elizabeth lầm bầm.

“Hoặc có lẽ nếu cháu không có một khiếu hài hước xuất sắc thì bây giờ cháu đã bị giết bởi sự tra tấn phải làm người bầu bạn với ta.”

Elizabeth chớp mắt. “Phu nhân Danbury, cháu nghĩ bà đang tự phát triển một khiếu hài hước.”

“Euf. Ở tuổi của ta, ai cũng phải có khiếu hài hước. Đó là cách duy nhất để sống qua ngày.”

Elizabeth chỉ cười.

“Mèo của ta đâu?”

“Cháu không biết, Phu nhân Danbury. Cháu không thấy nó sáng nay.”

Phu nhân D quay đầu từ bên này sang bên kia, nói khi bà đang nhìn lướt qua phòng tìm Malcolm. “Thậm chí”, bà cao giọng, “một người cũng nghĩ rằng ta sẽ nhận được ít nhất một biểu hiện tôn trọng hơn.”

“Cháu chắc chắn không hiểu bà có ý gì chỉ với một câu nói như thế.”

Nét mặt Phu nhân Danbury hài hước chế giễu. “Với cháu và James, ta sẽ không bao giờ được cho phép cả tin như thế. ”

Trước khi Elizabeth có thể đáp, Phu nhân D quay lại và nói. “Ở tuổi của ta, ta có quyền được tự mãn. ”

“Hiện nay thì đang ở tuổi nào ạ?”

Phu nhân Danbury lúc lắc ngón tay. “Đừng láu cá thế. Cháu biết rõ ta bao nhiêu tuổi.”

“Cháu sẽ cố hết sức để theo dõi.”

“Hmmph. Mèo của ta đâu?”

Vì cô đã trả lời cho câu hỏi đó, Elizabeth hỏi ngay lập tức. “Khi nào, ah, bà nghĩ Mr. Siddons sẽ quay trở lại?”

Mắt phu nhân Danbury dường như không nhận thức khi bà hỏi. “Người quản lí tài sản lang thang của ta à?”

“Vâng.”

“Ta không biết, chết tiệt. Chúng ta hoàn toàn lộn xộn ở đây.”

Elizabeth nhìn bãi cỏ xanh tươi bất tận Nhà Danbury qua cửa sổ. “Bà có lẽ hơi quá cường điệu rồi.”

Phu nhân D bắt đầu nói gì đó, nhưng Elizabeth đã giơ tay lên và nói “Và đừng nói với cháu ở tuổi bà thì có quyền được cường điệu.”

“Well, là thế đấy. Hmmph. Malcolm!”

Mắt Elizabeth vụt nhìn về phía cánh cửa. Ông vua Nhà Danbury đang thong thả bước vào phòng khách, những cái chân mập mạp của nó di chuyển nhẹ nhàng qua tấm thảm.

“Ngươi đây rồi, sweetie.” Phu nhân Danbury thủ thỉ. “Đến với Mama nào.”

Nhưng Malcolm thậm chí không phẩy cái đuôi cà phê sữa vào bà. Trong khi Phu nhân D quan sát trong kinh ngạc, con mèo của bà lon ton thẳng tới chỗ Elizabeth và nhảy lên lòng cô.

“Mèo ngoan”, Elizabeth thủ thỉ.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Phu nhân Danbury hỏi.

“Malcolm và cháu đã lập một mối quan hệ hữu nghị.”

“Nhưng nó ghét cháu!”

“Tại sao, Phu nhân Danbury”, Elizabeth nói, vờ như bị sốc. “Bao nhiêu năm bà đã khăng khăng nó là một con mèo hoàn toàn thân thiện.”

“Nó chắc chắn là một con mèo hoàn hảo.” Phu nhân Danbury lầm bầm.

“Chưa đề cập đến những lần bà nói với cháu đó là do trong đầu cháu.”

“Ta nói dối!”

Elizabeth đập một tay lên má trong một thái độ vờ như không thể tin được. “Không!”

“Ta muốn con mèo của ta trở lại.”

Elizabeth nhún vai. Malcolm búng lên nằm trên lưng và duỗi ra với chân trên đầu.

“Con mèo phản bội bạc bẽo.”

Elizabeth cười với con mèo khi cô gãi gãi đám lông dưới cằm nó. Cuộc sống tốt đẹp, eh, Malcolm? Cuộc sống rất rất tuyệt vời.”

Malcolm rên ư ử đồng ý, và Elizabeth biết điều đó phải là sự thật.

Trở lại Luân Đôn, James thất vọng như địa ngục. Anh dành hơn một tuần nghiên cứu về cuộc đời Agatha và không tìm được gì. Anh không thể tìm được một người thậm chí biết ai đó có hận thù với dì anh. Oh, có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu người nói về bà với tính hóm hỉnh chua chát và tính tình ngay thẳng, nhưng không ai thực sự ghét bà.

Thêm nữa, không có bất cứ một dấu vết nào về lời xì xào tai tiếng quanh quá khứ của bà. Ở Luân Đôn, Agatha, Phu nhân Danbury đã để lại một cuộc đời mẫu mực. Thẳng thắn và chính trực, bà được tán dương mà một tấm gương ưu tú cho phụ nữ Anh đích thực.

Thực sự mà nói, anh không thể nhớ đã từng đeo đuổi một vụ điều tra quá chán như thế này chưa.

Anh biết rằng không có vẻ như anh sẽ tìm thấy điều gì tồn tại; dù sao, kẻ tống tiền đã tìm dì anh ở Surrey. Nhưng anh không phát hiện ra đầu mối nào ở Nhà Danbury, và Luân Đôn có vẻ là bước hợp lí tiếp theo. Nếu kẻ thù của Agatha đã biết bí mật của bà đâu đó qua những câu chuyện ngồi lê đôi mách có ảnh hưởng một cách sáng chói của nhiều người, vậy sẽ có lí khi một ai đó ở Luân Đôn biết điều gì đó.

James không hài lòng một cách cay đắng.

Không có gì để làm trừ việc quay lại Nhà Danbury và hi vọng kẻ tống tiền có một yêu cầu khác. Tuy nhiên, điều đó không chắc xảy ra; chắc chắn dì anh sẽ thông báo cho anh nếu bà nhận được một lời nhắn đe dọa khác. Bà biết phải tìm anh ở đâu; anh đã nói với bà chính xác nơi anh sẽ đến và anh muốn hoàn thành cái gì.

Agatha đã phản đối một cách chua chát về sự rời đi của anh. Bà đã thuyết phục rằng kẻ tống tiền sẽ được tìm thấy ở Surrey, lẩn trốn trong bóng tối của Nhà Danbury. Ngay lúc James đi ra qua cửa trước, Agatha đã ở trong một tình trạng đường bệ, cáu kỉnh và sưng sỉa, dễ cáu hơn cả con mèo của bà.

James cau mày khi nghĩ đến Elizabeth tội nghiệp, bị mắc kẹt với sự bầu bạn gắt gỏng của dì anh tuần rồi. Nhưng nếu ai có thể kéo Agatha ra khỏi cơn giận của bà, anh bị thuyết phục rằng đó là Elizabeth.

Ba ngày nữa. Anh sẽ không dành thêm thời gian điều tra ở Luân Đôn nữa. Ba ngày và rồi anh sẽ trở lại Nhà Danbury, thông báo sự thất bại của anh với dì và ý định của anh với Elizabeth.

Ba ngày nữa và anh có thể bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Chiều thứ sáu, Nhà Danbury trong một tình trạng vây hãm. Elizabeth nhốt mình trong thư viện cả một tiếng đồng hồ chỉ để tránh xa cả đám người hầu đang chuẩn bị ngôi nhà sẵn sàng cho buổi tiệc hóa trang tối đó. Không có lối thoát khỏi những hoạt động điên cuồng, tuy nhiên; Phu nhân Danbury đã khăng khăng rằng Elizabeth phải làm những việc chuẩn bị của mình ở nhà Danbury. Đó là một lời đề nghị hợp lí, loại trừ sự cần thiết cho Elizabeth phải về nhà và quay trở lại trong trang phục. Nhưng điều đó cũng khiến cô không thể tận hưởng ít phút bình yên.

Khoảng thời gian trong thư viện không tính đến. Làm sao mà tính đến khi không ít hơn năm người hầu tông vào cánh cửa, hỏi ý kiến của cô về những vấn đề ngớ ngẩn nhất. Cuối cùng Elizabeth phải quơ tay va hét. “Hỏi Phu nhân Danbury!”

Khi chiếc xe ngựa đầu tiên lăn bánh trên đường chính, Elizabeth trốn lên cầu thang đến căn phòng Phu nhân Danbury đã chỉ định cho cô ở buổi tối. Bộ trang phục cô gái chăn cừu đáng kinh hãi treo trong tủ quần áo, cây gậy kèm theo dựa vào tường.

Elizabeth ngồi phịch xuống giường. Cô không có mong muốn tới sớm nào. Cô hoàn toàn mong chờ trải qua buổi tối một mình. Cô không phiền đến khách khứa, nhưng điều cuối cùng cô muốn là bị nhận biết. Đến khi bữa tiệc đông đúc thực sự có nghĩa là cô có thể lẩn vào đám đông. Nhờ đó, khách của Phu nhân Danbury sẽ quá chú ý chào hỏi trong cuộc nói chuyện của họ để có thể chú ý đến cô.

Nhưng khách khứa đến trong một cơn lũ hơn là dòng suối nhỏ, và Elizabeth hiểu Phu nhân Danbury đủ rõ để biết rằng bà bá tước sẽ kéo cô xuống lầu bằng tai nếu cô vắng mặt lâu hơn nữa. Vì vậy, cô mặc bộ trang phục chăn cừu, thêm vào chiếc mặt nạ có lông trang trí mà Phu nhân D cũng đã mua cho cô, và đứng trước gương.

“Mình trông thật lố bịch”, cô nói với hình ảnh của mình “Hoàn toàn lố bịch.” Bộ váy trắng của cô là một đống nếp gấp và diềm xếp nếp, tô điểm thêm nhiều đăng ten mà không cô gái chăn cừu nào đủ khả năng để có, và vạt áo trên, hoàn toàn không đoan trang, được cắt sâu hơn bất cứ bộ váy nào cô từng mặc.

“Như thể có cô chăn cừu nào có thể chạy trên cánh đồng khi mặc bộ này ấy”. Cô lầm bầm, giật mạnh cái váy. Tất nhiên không có cô chăn cừu nào sẽ mang một chiếc mặt nạ gắn lông trang trí, nhưng có vẻ không quan trọng khi so với sự phồng lên nơi ngực áo cô đang phô ra.

“Oh, mình không quan tâm”, cô tuyên bố. “Không ai biết mình là ai, dù sao cũng thế, và nếu ai đó khiếm nhã, ít nhất mình đã có cây gậy chết tiệt này.”

Elizabeth chụp lấy cây gậy và đâm nó vào không khí như một thanh gươm. Được trang bị khá thỏa mãn, Elizabeth ra khỏi phòng và đi xuống sảnh. Tuy nhiên, trước khi cô đến được cầu thang, một cánh cửa mở ra, và một phụ nữ mặc như một trái bí ngô đến tông mạnh… vào Elizabeth.

Cả hai người bọn họ ngã xuống tấm thảm với một tiếng huỵch và một tràng xin lỗi. Elizabeth đứng lên, rồi nhìn xuống bí ngô, người vẫn đang ngồi dưới chân cô.

“Cô có cần giúp đỡ không?” Elizabeth hỏi.

Bí ngô, người đang giữ chiếc mặt nạ xanh trong tay, gật. “Cảm ơn. Tôi hơi vụng về mấy hôm nay, tôi e là thế.”

Điều đó khiến Elizabeth chớp mắt hai lần, nhưng rồi cô nhận ra trái bí… quý phu nhân! Cô phải ngưng nghĩ cô ấy là một trái bí ngô. “Oh, không!” Elizabeth nói, quỳ xuống cạnh cô. “Cô có sao không?...” Cô ra hiệu chỗ thắt lưng của quý phu nhân, mặc dù khó có thể nói đâu là thắt lưng dưới bộ trang phục bí ngô ấy.

“Tôi ổn”, phu nhân đảm bảm với cô. “Chỉ có sự kiêu hãnh của tôi bị thâm tím thôi, tôi đảm bảm đấy.”

“Đây, để tôi giúp cô đứng dậy.” Thật khó để vận động với bộ trang phục, nhưng cuối cùng Elizabeth cũng xoay sở để giúp quý phu nhân đứng lên.

“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã tông vào cô”, phu nhân xin lỗi, “Chỉ là tôi đã quá trễ, và tôi biết chồng tôi đang đứng dưới lầu nhịp chân, và…”

“Không có gì đâu, tôi đảm bảo với cô.” Elizabeth nói. Và rồi, vì quý phu nhân là một trái bí thân thiện, cô thêm vào. “Tôi khá biết ơn cô, thực thế. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi không gây nên tai nạn. Tôi hết sức vụng về.”

Người bạn mới của Elizabeth cười. “Vì chúng ta quá giống nhau, cho phép tôi được tiến lên phía trước và tự giới thiệu. Tôi là Mrs. Blake Ravenscroft, nhưng tôi sẽ bị xúc phạm nếu cô gọi tôi tên gì khác ngoài Caroline.”

“Tôi là Miss Elizabeth Hotchkiss, người bầu bạn của Phu nhân Danbury.”

“Lạy chúa, thật chứ? Tôi đã được nghe bà ấy đúng là một người khó tính.”

“Bà thực sự rất dịu dàng bên trong. Nhưng tôi không nên nói đến mặt xấu của bà.”

Caroline gật và vỗ nhẹ lên mái tóc nâu sáng của cô. “Tôi có bị rối không?”

Elizabeth lắc đầu. “Không rối hơn một người mong đợi ở một trái bí ngô.”

“Vâng, tôi cho là bí ngô có thể được cho phép mức độ tóc tai gọn gàng hơn.”

Elizabeth cười lần nữa, rất thích người phụ nữ này.

Caroline đưa tay ra. “Chúng ta xuống dưới chứ?”

Elizabeth gật, và họ đi xuống cầu thang.

“Cái cuống lá của tôi hẳn đã tách khỏi cô rồi”, Caroline nói với một nụ cười, nâng chiếc mặt nạ xanh khi chào. “Chồng tôi trải qua ít thời gian ở đây khi còn nhỏ, và anh ấy đảm bảm với tôi là vẫn còn sợ Phu nhân Danbury.”

“Chồng cô là bạn với con của phu nhân à?”

“Cháu của bà, thực ra là thế. Hầu tước Riverdale. Tôi hi vọng được thấy anh ấy tối nay. Anh ấy hẳn phải được mời. Cô có gặp anh ấy không?”

“Không. Không, tôi không thấy. Nhưng tôi nghe chút ít về anh ấy tuần trước.”

“Thực sao?” Caroline bắt đầu bước cẩn thận xuống cầu thang. “Anh ấy đang làm gì? Tôi chưa nghe tin gì từ anh cả hơn một tháng.”

“Thực ra tôi không biết. Phu nhân Danbury tổ chức một bữa tiệc ngoài vườn nho nhỏ tuần trước, và anh ấy đã gửi một lời nhắn yêu cầu một trong những người khách gặp anh ấy tại Luân Đôn ngay lập tức.”

“Oooh. Tò mò thật. Và thật giống James.”

Elizabeth cười khi đề cập đến cái tên. Cô có James của riêng cô, và cô không thể chờ để gặp anh lần nữa.

Caroline dừng lại và quay sang Elizabeth với một nét mặt rất thân thiết, rất tò mò. “Điều đó có nghĩa gì vậy?”

“Gì chứ?”

“Nụ cười đó. Đừng nói là cô không cười. Tôi đã thấy.”

“Oh.” Elizabeth thấy má cô ấm lên. “Không có gì. Người yêu tôi cũng tên James.”

“Thực chứ?” Đôi mắt xanh biển của Caroline ánh lên một tia sáng của một người làm mối bẩm sinh. “Cô phải giới thiệu chúng tôi.”

“Anh ấy không ở đây, tôi e là thế. Anh ấy là người quản lí tài sản mới của Phu nhân Danbury, nhưng anh vừa bị gọi về Luân Đôn. Chuyện khẩn cấp gia đình. Tôi tin là thế.”

“Tiếc thật. Tôi cảm thấy chúng ta đúng là bạn bè. Tôi sẽ phải gặp anh ấy.”

Elizabeth cảm thấy mắt mình trở nên mơ hồ. “Thật là một điều đáng mến.”

“Cô nghĩ vậy à? Tôi rất vui khi cô không nghĩ tôi quá xấc xược. Tôi không được nuôi nấng trong xã hội, và tôi có thói quen đáng sợ là nói mà không suy nghĩ trước. Tôi khiến chồng tôi phát điên lên.”

“Tôi chắc là anh ấy yêu cô lắm.”

Mắt Caroline sáng rực, và cô biết rằng cô ấy có một sự kết hợp bởi tình yêu. “Tôi quá trễ đến nỗi anh ấy có vẻ sẽ cắn đầu tôi mất”, Caroline khẳng định. “Anh ấy là một người hay lo lắng.”

“Vậy chúng ta tốt nhất nên đi theo cô.” “Tôi không thể đợi để giới thiệu cô với Blake.”

“Điều đó sẽ rất thú vị. Nhưng đầu tiên tôi phải tìm Phu nhân Danbury và chắc chắn bà không cần gì nữa.”

“Nghĩa vụ gọi, tôi cho là thế. Nhưng cô phải hứa với tôi là chúng ta sẽ gặp nhau chút nữa.” Caroline cười nhăn nhở và chỉ vào trang phục của cô. “Tôi hoàn toàn rất dễ nhận ra.”

Elizabeth bước xuống bậc cuối cùng và rút tay khỏi Carolive. “Hứa đấy.” Rồi, với một nụ cười và vẩy tay, cô đi ra khỏi sảnh. Phu nhân Danbury hẳn đang ở ngoài cửa trước đón khách, và sẽ dễ dàng lỉnh ra ngoài căn nhà hơn là cố xô đẩy vào đám đông bên trong.

“Cái quái gì thế này?” James đeo đuổi câu hỏi với tràng nguyền rủa lớn xấu xa đáng chú ý khi anh cưỡi con ngựa của mình quanh dàn xe ngựa chầm chầm lăn bánh đến nhà Danbury.

Tiệc hóa trang. Bữa tiệc hóa trang chết tiệt, phiền phức, bất tiện. Anh quên hết về nó.

Anh đã lên kế hoạch cho buổi tối nay đến chi tiết cuối cùng. Anh sẽ đến chỗ dì anh, nói rằng anh thất bạn, rằng anh không thể điều tra ra kẻ tống tiền bà, và hứa với bà rằng anh sẽ tiếp tục cố gắng, nhưng anh không thể giấu cả cuộc sống của anh trong khi làm thế.

Rồi anh sẽ cưỡi ngựa đến nhà Elizabeth và cầu hôn cô. Anh đã cười toe toét như một tên ngốc cả con đường về nhà, lên kế hoạch cho từng lời nói. Anh đã nghĩ sẽ gọi riêng Lucas ra và hỏi cưới chị gái cậu. Không phải James định để một cậu bé tám tuổi điều khiển cuộc đời anh, nhưng không hiểu sao ý nghĩ bao gồm cả cậu con trai nhỏ bé đó khiến trái tim anh ấm áp.

Thêm nữa, anh có cảm giác Elizabeth sẽ vui sướng bởi cử chỉ đó, hầu như chắc chắn là động cơ thực sự trong mọi việc.

Nhưng anh không thể thoát khỏi nhà Danbury tối nay, và anh chắc chắn sẽ không có được một cuộc nói chuyện riêng với dì anh.

Thất vọng bởi sự cản trở của những cổ xe ngựa, anh thúc con ngựa ra khỏi đường chính và băng ngang khu vườn cây sáng sủa chạy dọc theo bải cỏ nhà Danbury. Trăng tròn, và đủ ánh sáng chiếu ra từ nhiều cửa sổ của căn nhà soi đường cho anh, vì vậy anh không phải chậm lại quá nhiều để trở lại khu chuồng ngựa.

Anh chăm sóc con ngựa của mình và lê bước vào căn nhà nhỏ của anh, mỉm cười khi anh nhớ lại lần anh bắt gặp Elizabeth rình mò ba tuần trước. Anh vẫn chưa nói với cô về điều đó. Không quan trọng, anh có cả cuộc đời để chia sẻ và tạo dựng kỉ niệm với cô.

Anh cố làm lơ âm thanh từ bữa tiệc, thích sự yên tĩnh và tách biệt của căn nhà tạm thời này, nhưng anh không thể lờ đi tiếng ùng ục trong cái dạ dày rỗng của anh. Anh chạy về Surrey, nóng lòng được gặp Elizabeth và không dừng để ăn trừ một miếng bánh mì nhỏ. Căn nhà của anh, tất nhiên, không có gì có thể ăn được, vì vậy anh cho phép mình thốt một tiếng nguyền rủa to và rồi lê bước ra ngoài. Với một sự may mắn nào đó, anh có thể đến nhà bếp mà không bị nhận ra hoặc bị rình bởi một kẻ say xỉn.

Anh giữ đầu mình cúi xuống khi anh len qua đám đông đang bước ra vườn. Nếu anh hành động như một người hầu, khách của Agatha sẽ thấy một người hầu và, với may mắn, để anh yên. Chúa biết, họ sẽ không mong đợi Hầu tước Riverdale quá bụi bặm và rối bù.

Anh băng qua đám đông, và đang nửa đường đến nơi định đến, khi khóe mắt anh thấy một cô gái chăn cừu tóc vàng vấp một cục đá, quơ tay trái điên cuồng để lấy thăng bằng và rồi cuối cùng đứng thẳng bằng cách chống cây gậy xuống đất.

Elizabeth. Chắc hẳn là cô. Không cô gái chăn cừu tóc vàng nào có thể quá vụng về một cách quyến rũ như thế.

Cô có vẻ đang lỉnh đi quanh nhà Danbury, ra phía trước. James hơi đổi hướng và đến chỗ cô, tim anh vút bay với nhận biết cô sẽ sớm trong vòng tay anh.

Từ khi nào anh trở thành một kẻ ngốc lãng mạn thế chứ?

Ai cần biết? Ai quan tâm? Anh đang yêu. Anh cuối cùng cũng tìm thấy một người phụ nữ có thể lấp đầy trái tim anh, và nếu điều đó khiến anh là một kẻ ngốc, thì cứ thế đi.

Anh rón rén phía sau cô khi cô chạy lon ton ra cửa trước, và trước khi cô có thể nghe tiếng chân của anh lạo xạo trên sỏi, anh vươn tới và chụp lấy cổ tay cô.

Cô quay ngoắt lại với một tiếng hổn hển hốt hoảng. James nhìn cô với sự vui sướng khi mắt cô tan chảy từ hoảng sợ sang vui mừng.

“James!” cô hét lên, bàn tay tự do của cô vươn tới để chụp lấy tay anh. “Anh đã về.”

Anh nâng tay cô lên môi anh và hôn chúng. “Anh không thể cách xa được.”

Khoảng thời gian cách xa khiến cô e thẹn, và cô không thể nhìn mắt anh khi cô thì thầm “Em nhớ anh.”

Sự đúng đắn chết tiệt. Anh ôm chầm lấy cô trong tay và hôn cô. Và rồi, khi anh có thể ép bản thân tách môi anh khỏi môi cô, anh thì thầm. “Đi với anh.”

“Đi đâu?”

“Bất cứ đâu.”

Cô đi.