Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 282: Chân tướng đến chậm

Theo bản năng tay Diệu Tinh liền nắm chặt lại. Cô ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nhìn của Car­los. Móng tay của cô đã đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay đau nhói, nhưng mà cô lại không biết nên nói cái gì...

"Diệu Tinh, đồng ý với anh có được không? Cả đời anh sẽ chỉ yêu em." Carlos nắm lấy bả vai của Diệu Tinh ôn nhu nói.

Trình Diệu Tinh. Mày còn do dự cái gì nữa đây. Rốt cuộc ngón tay của cô cũng không còn khí lực để dùng sức nữa, sau đó liền từ từ buông ra… Diệu Tinh hít sâu một hơi. Sau đó chậm rãi mở mắt. 

"Được!" Diệu Tinh gật đầu.

"Diệu Tinh!" Tựa như không nghĩ tới sẽ có đáp án khẳng định như vậy, Car­los kích động liền kéo Diệu Tinh vào trong ngực mình: "Em có hai cha con anh đã đợi giờ khắc này bao lâu rồi không?" Anh nói xong càng không ngừng siết chặt cánh tay, kích động hôn mái tóc của Diệu Tinh, @MeBau*[email protected]@  "Cả đời này anh chỉ yêu em! Diệu Tinh, anh sẽ làm cho em được hạnh phúc, rất hạnh phúc…" Chờ đợi ba năm, rốt cục anh đã đổi lấy được cái gật đầu của Diệu Tinh.

Diệu Tinh khẽ cười một tiếng. Thế nhưng mà… Tại sao trong lòng cô lại không thấy có một chút vui mừng nào như vậy, mà ngược lại, kể từ khi cô nói xong câu nói kia, một khắc sau đó, sự đau đớn liền cứ lan tràn ra khắp toàn thân, từng tấc từng tấc một...

"Chờ chúng ta hết bận chuyện ở bên này trở về Barcelona, đến lúc đó anh sẽ cho em một buổi hôn lễ khó quên nhất. Diệu Tinh, anh sẽ không bao giờ hối hận đối với sự lựa chọn này của mình!" Anh hôn nhẹ lên trán của Diệu Tinh, sau đó quỳ một chân xuống, chậm rãi lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo ra. "Em có biết hay không, chiếc nhẫn này anh vẫn luôn mang theo bên mình từ thật lâu rồi." Carlos liền cầm chiếc nhẫn đó đeo vào trên tay của Diệu Tinh, chậm rãi dặt lên đó một nụ hôn.

Đã đưa ra một quyết định mà trong lòng sớm đã muốn làm, vốn hẳn nên rất thoải mái mới đúng, thế nhưng mà cả một đêm đó Diệu Tinh vẫn không hề chợp mắt nổi. Khi cô tỉnh giấc, từ trên giường bò dậy thì lúc này đã gần tới buổi trưa. Tiểu Duệ và Car­los cũng không có ở nhà. Diệu Tinh để chân trần đi từ trên lầu xuống dưới, thậm chí đến quần áo cô cũng không đổi cứ thế trực tiếp thả mình ngã vào trên sô pha. Ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà không rời. Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ, trong lòng lúc này thật vắng vẻ, giống như bị thiếu thiếu thứ gì đó vậy. Chuyện này… chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lóe lên làm bỏng ánh mắt của cô.

Kính coong, kính coong… Một hồi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Diệu Tinh ra mở cửa. Cô vẫn con không rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị kéo đi ra ngoài.

"Này! Anh…" Cổ tay của Diệu Tinh bị nắm đến phát đau. "Lãnh Liệt, anh làm cái gì thế!"

"Dẫn em đi chiêm ngưỡng di dung (*) của Tiêu Lăng Phong!" Lãnh Liệt cắn răng nói. Diệu Tinh chưa từng bao giờ thấy Lãnh Liệt lạnh như băng như thế. Anh gần như thô bạo nhét cô vào bên trong xe, sau đó chính anh cũng ngồi vào trong xe, lạch cạch một tiếng! Cửa xe đã bị khóa lại.

(*) Di dung: Dung nhan của người đã chết.

"Em không muốn đi, anh hãy mở cửa xe ra!" Diệu Tinh dùng sức vỗ vào cửa sổ xe.

"Thế nào? Em dự định muốn kết hôn, đến mức cũng không thèm để ý đến ân nhân nữa hay sao?" Lãnh Liệt giễu cợt nói. "Anh cũng thật sự rất tò mò. Nếu như Lăng Phong không giúp đỡ em ngăn cản một trận này thì Car­los tiên sinh còn có thể muốn em được sao? Nếu như Lăng Phong không thay ngươi ngăn cản một cú đâm kia, như vậy em phải làm giải phẫu mấy lần để khôi phục lại mình đây! Khuôn mặt kia liệu có phải sẽ còn là khuôn mặt của em nữa hay không?" Lãnh Liệt cắn răng nói.

Trái tim của Diệu Tinh run rẩy mạnh mẽ. Cô cũng mất luôn dũng khí nói muốn xuống xe.

"Không nghĩ tới em thật sự ác tâm như vậy. Em vậy mà có thể ném anh ấy ở lại đó, bất kể vết thương đã bị xé rách như thế nào!" Nghĩ đến hình dáng thê thảm ngày hôm qua của Tiêu Lăng Phong, Lãnh Liệt nắm quyền lại, nên một quyền đánh tấm vào trên thủy tinh bên người Diệu Tinh. Choang! Thủy tinh vỡ vụn từng chút từng chút… "Em thì có cái gì tốt, có cái gì đáng giá đề khiến anh ấy không thèm để ý đến ngay cả mệnh của mình như vậy? Hả?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Lãnh Liệt lạnh giọng hỏi.


Diệu Tinh có chút không dám hít thở. Lãnh Liệt phát hỏa lớn như vậy, có phải là… hay không…

"Tiêu Lăng Phong thế nào rồi?" Giọng nói của Diệu Tinh phát ra nghe run rẩy.

"Em vẫn còn quan tâm đến anh ấy nữa sao?" Lãnh Liệt cười. "Sợ rằng, em phải thất vọng rồi. Anh ấy vẫn chưa chết đâu, thế nhưng mà chỉ thiếu chút nữa mà thôi!" Lãnh Liệt hít sâu một hơi rồi ngồi trở lại đi. "Hiện tại anh sẽ dẫn em đi bệnh viện ngay lập tức. Nếu như em thật sự hận anh ấy, muốn anh ấy chết, vậy thì em liền trực tiếp bóp chết anh ấy luôn, cho anh ấy không còn bị thống khổ nữa! Như vậy, chúng ta sẽ rất cảm ơn em!" Lãnh Liệt nói xong, xe vèo một cái lượn nhanh đi ra ngoài.

Bệnh viện.

Diệu Tinh bị Lãnh Liệt kéo đi một đường, sau đó mang cô vào trong phòng bệnh. Một giây kế tiếp. Lãnh Liệt đóng cửa lại.

Đột nhiên mọi thứ an tĩnh trở lại, trong không khí ngay cả tiếng hít thở của cô đột ngột cũng có vẻ nghe rõ mồn một.

Tiêu Lăng Phong nằm ở trên giường. Sắc mặt anh trắng bệch một mảnh. Diệu Tinh từ từ níu chặt vạt áo của mình.

"Tại sao anh không nói năng gì thế? Không phải là tôi đã nói tôi đã không sao rồi đó sao!" Tiêu Lăng Phong hạ thấp giọng nói ra một câu: "Anh cũng trở về đi thôi, đứa nhỏ mới vừa vặn biết, trong lòng… Tiêu Lăng Phong nói xong đột nhiên cảm giác thấy có chỗ nào đó không đúng, liền mở mắt ra. Nhìn thấy Diệu Tinh, anh anh chợt hơi sững người lại một chút. Trong đôi mắt của anh chợt thoáng qua một hồi đau đớn giãy giụa. Rốt cục, anh dùng hết khí lực lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

"Em đã đến rồi!" Tiêu Lăng Phong suy yếu cười một tiếng.

Diệu Tinh căng thẳng trong lòng. "Anh…Làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi. Có phải là ngày hôm qua sau khi cô bỏ đi thì đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Bộ dáng của anh thật sự rất yếu ớt, khó trách Lãnh Liệt lại phát hỏa lớn đến như vậy.

"Không sao hết!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Anh cũng không nói lại chuyện mình bị té xỉu ở trong phòng nghỉ, vết thương bị xé rách ra nhưng không có ai phát hiện ra. Anh cũng không nói, mình thiếu chút nữa, thì sẽ không còn được gặp lại cô nữa. "Em thật sự muốn gả cho Carlos thật sao?" Tự Tiêu Lăng Phong chống đỡ người ngồi dậy. Diệu Tinh tiến lên muốn đỡ anh một chút xuống, tuy nhiên lại bị Tiêu Lăng Phong cười cười cự tuyệt. "Anh không sao đâu!" Anh nhìn lại Diệu Tinh. Giữ cô lại, bây giờ anh có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, nhưng mà chúc mừng cô… thật sự là anh cũng không thể nói ra miệng được.

Diệu Tinh không hiểu nhìn Tiêu Lăng Phong. Thế nào bọn họ ai cũng biết hết cả như vậy chứ? Chuyện này bất quá là tối hôm qua cô mới làm ra quyết định thôi mà...

"Hi vọng, không phải là em cảm thấy anh ở đây đang xúi giục gì đó đối với quan hệ của hai người!" Tiêu Lăng Phong ho nhẹ một tiếng. Anh cố hết sức lấy từ dưới chiếc gối đầu ra chiếc túi tài liệu. "Ngày hôm qua những lời mà anh muốn nói với em vẫn còn chưa nói hết!" Tiêu Lăng Phong vừa nói vừa thở: "Con của chúng ta, nó không bị chết!"

Ầm một tiếng… trong nháy mắt đại não của Diệu Tinh trở nên trống rỗng. Cô nhìn Tiêu Lăng Phong, anh, anh vừa nói… cái gì vậy!

"Vốn là, tin tức này anh đã sớm biết, nhưng mà… anh muốn chờ tìm được đứa nhỏ thì mới nói với em!" Tiêu Lăng Phong đưa túi tài liệu tới. "Ngày hôm qua, Liệt mới vừa tìm được tài liệu. Nhưng mà…" Tiêu Lăng Phong khổ sở cười lên một tiếng, cái này chẳng phải vẫn thường được gọi là  số mạng hay sao. Ngày hôm qua, anh đã bỏ lỡ cơ hội để nói ra chân tướng, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cho nên, Diệu Tinh mới muốn kết hôn. "Em hãy xem một chút đi!"


Mấy đầu ngón tay Diệu Tinh run rẩy. Cô cầm lấy túi tài liệu kia, thế nhưng lại không có khí lực để mở ra.

"Hết thảy đều chậm rồi,có phải hay không…" Tiêu Lăng Phong hỏi, sau đó anh vô lực tựa vào trên chiếc gối đầu, nhìn Diệu Tinh run rẩy, phải mất khí lực mới thật lớn mới lấy tài liệu ra nổi.

Diệu Tinh thở hào hển dồn dập. Cô nhìn tập tài liệu trong tay, nước mắt chợt trào ra. Tí tách! Tí tách! Những giọt lệ lăn ra rớt xuống trên tờ giấy trắng noãn, Diệu Tinh bất lực mím môi lại thật chặt. Cô nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc cái đầu.

Không, không thể nào! Diệu Tinh chán nản lùi lại sau một bước. Không kịp chống đỡ vào giường, cô liền ngã ngồi xuống trên mặt đất.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong vội vàng ngồi dậy. Đỡ lấy ngực, anh cố gắng nhảy xuống giường. "Em có làm sao không vậy?" Khi Diệu Tinh quyết định xoay người rời đi như vậy, anh thật sự cảm thấy cực kỳ thương tâm. Mà khi được cấp cứu tỉnh lại, cái tin tức đầu tiên mà anh nhận được chính là, Diệu Tinh sắp kết hôn. Khi đó, anh cảm thấy đúng là mình đã tuyệt vọng rồi. Thế nhưng mà… Rõ ràng là anh đã tuyệt vọng, nhưng tại sao thời điểm anh nhìn thấy cô khổ sở như vậy, lại vẫn còn cảm thấy đau lòng kịch liệt như vậy!

Diệu Tinh nắm thật chặc tập tài liệu ở trong tay...

"Tại sao?" Đôi môi Diệu Tinh run rẩy, "Tại sao không có lúc nào là anh không hành hạ tôi như vậy!" Diệu Tinh kếu lớn. Alice, Alice thế nhưng lại là đứa con của cô...

"Đây là chuyện tốt mà! Rốt cục em cũng đã hiểu rõ một chuyện tâm sự rồi." Tiêu Lăng Phong cười. Hành hạ. Rốt cuộc là người nào hành hạ người nào đây. "Tại sao em lại tới nơi này!" Trên người của cô còn mặc đồ ngủ, hiển nhiên không phải là tự mình muốn tới đây. "Anh lại còn tưởng rằng em cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa kia chứ!" Tiêu Lăng Phong vươn cánh tay ra, phí sức đỡ Diệu Tinh dậy. Còn mình thì phí sức đứng ở một bên, sau đó chậm rãi ngồi xuống. "E rằng hiện tại có nói cái gì thêm nữa thì cũng vô dụng thôi. Nhưng mà… anh vẫn còn muốn biết, cái câu nói mà em nói kia, nếu tìm được đứa nhỏ thì anh sẽ có cơ hội, là vì em muốn phản bác lại lời nói của anh, hay là…em thật sự đã nghĩ tới việc cho anh một  cơ hội?"

Diệu Tinh cúi đầu xuống thật thấp. Giờ phút này trong lòng của cô đang cực kỳ rối loạn. Cô không có cách nào để suy tư, cũng không có cách nào lo lắng đến những lời của Tiêu Lăng Phong nữa.

"Là vì em muốn phản bác lại anh phải không?"

"Đừng nói nữa!" Diệu Tinh đỡ lấy cái trán. "Tôi không biết, tôi không biết bất cứ cái gì hết! Hiện tại tôi cũng không muốn nghe bất cứ điều gì hết." Diệu Tinh nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Rầm! Nghe tiếng đóng cửa vang lên. Tiêu Lăng Phong từ từ nhắm mắt lại, nắm chặc tay, khiến cho các khớp xương lúc trước vốn đã tái nhợt lúc này lại càng trở nên trắng bệch rõ ràng hơn. Nếu như, hạnh phúc của em chính là anh ta, như vậy… có phải là anh thật sự nên buông tay với em rồi đúng không?

Diệu Tinh nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài. Không nghĩ rằng ở cửa thang máy, cô lại nhìn thấy Tịch Mạt với mặt mệt mỏi.

Diệu Tinh lau sạch nước mắt trên mặt. Đối với ánh mắt đầy vẻ trách cứ kia của Tịch Mạt, đã khiến cho cô cảm thấy có chút không đất dung thân.

"Tịch Mạt…" Giọng nói của Diệu Tinh nghe run rẩy.

"Sao cậu lại tới đây?" Tịch Mạt hỏi. "Bị người ta kéo tới sao?" Tịch Mạt nói trần thuật, sau đó cô cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên trên vai Diệu Tinh. Trên người Diệu Tinh vẫn còn đang mặc đồ ngủ, hơn nữa cô lại còn chưa hề rửa mặt…

"Mình…" Diệu Tinh cúi đầu, ngay cả Tịch Mạt cũng tức giận, nói như vậy thì chuyện xảy ra thật sự là rất nghiêm trọng rồi. "Sắc mặt của cậu rất kém cỏi, hiện lại còn đang mang thai nữa, đừng..."

"Anh trai của tớ cũng sắp chết. Tớ đâu còn tâm trí nào mà trông nom đến sắc mặt của mình ra sao nữa!" Tịch Mạt hít sâu một hơi. "Diệu Diệu, tại sao cậu lại có thể như vậy?" Tịch Mạt hỏi. "Tớ biết, Tiêu Lăng Phong làm quá nhiều chuyện tổn thương đối với cậu. Thế nhưng mà… tại sao trong lúc tất cả mọi người đều cố gắng nỗ lực đối với chuyện của hai người như vậy, thì cậu lại có thể bất kể mà vứt bỏ anh trai tớ té xỉu ở nơi đó? Cậu có biết tình hình ngày hôm qua có bao nhiêu nguy cấp hay không?" Tròng mắt của Tịch Mạt đã đong đầy nước mắt. "Diệu Tinh, tớ… thật không có biện pháp nào để coi như mọi chuyện giống như chưa từng bao giờ xảy ra như vậy được! Cậu có không, thiếu chút nữa thì anh ấy…" Tịch Mạt hít sâu một hơi, Tiêu Lăng Phong đã từng dặn dò không dưới một lần, chuyện này không thể nhắc tới đối với Diệu Tinh. "Tớ biết anh trai tớ đã thiếu cậu rất nhiều, nhưng mà mời, không, là tớ cầu xin cậu. Nể mặt tớ vẫn luôn thương yêu Alice giống như con gái ruột thịt mà tớ sinh ra kia, cậu hay cho anh một cơ hội lần đầu, có được hay không..."

Diệu Tinh cúi đầu, những giọt nước mắt lớn, cứ từng lăn xuống thành từng giọt lớn. "Thật xin lỗi, mình… Trong lòng của mình hiện tại thật sự là đang rất rối loạn."

"Này, như vậy Alice thì phải làm sao đây?" Tịch Mạt thấy Diệu Tinh sắp bỏ đi, liền mở miệng hỏi. "Ngay từ khi còn nhỏ, Alice cũng đã chưa từng có cha, hiện tại rốt cục con bé đã có cha, có mẹ của mình rồi. Cậu muốn con bé vừa mới biết được cha, mẹ của mình là ai, thì đã phải đối mặt với sự chia rẽ sao?"