Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 243: Một nhà hạnh phúc

Năm năm sau. Tại Barcelona.

Tháng sáu Barcelona, cảnh xuân tươi đẹp, không khí ẩm ướt! Lúc này chính là vào tiết mưa nhỏ, ánh mặt trời cũng không mạnh mẽ ác liệt. Đến ngay cả bầu trời cũng không đặc biệt xanh trong lắm, trên trời không có đến một đám mây...

Một chiếc máy bay chậm rãi xẹt qua, sau đó bầu trời liền khôi phục lại sự yên lặng một mảnh. Máy bay chậm rãi hạ xuống đất. Ở trong đám người đi đường lui tới, có một cô gái toàn thân mặc màu đen ở bên trong sân báy làm cho người khác phải chú ý. Cô đeo một cặp kính mát gần như che kín cả khuôn mặt của cô. Đôi môi của cô mím thật chặt không hề có một nụ cười. Bất quá nhìn bộ dạng cô gái này chỉ khoảng độ hai mươi mấy tuổi, trên người mặc một bộ trang phục nghề nghiệp. Dưới bộ trang phục này, nhìn cô gái lại càng lộ ra vẻ không phù hợp tuổi với sự khôn khéo và già dặn. Từ trong thân thể cô tản mát ra hơi thở lạnh như băng càng làm lộ rõ thêm ý người lạ chớ đến gần...

Cộp! Cốp! Cộp! @MeBau*[email protected]@ Tiếng gót giày nhọn gõ ở trên mặt đất phát ra tiếng động dồn dập, chát chúa. Phía đằng sau của cô, mấy người có màu da mang sắc thái riêng biệt, một đường chậm rãi đi the. Một thân mặc đồ sắc màu công sở, xa xa nhìn qua, thật sự không được uy phong lắm. Cô vừa đi, vừa trao đổi cùng với người phía sau lưng mình những điều gì đó. Người trợ lý này lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng cũng vẫn một mực cung kính gật đầu đáp ứng.

"Mẹ!" Cô gái đang cùng người phía sau trao đổi gì đó, đột nhiên một giọng nói trong veo truyền tới. Ngay sau đó một bóng dáng màu đen liền lập tức nhào tới, lao vào trong ngực cô gái. Nếu không phải sớm có chuẩn bị, hiển nhiên cô gái đã bị ngã xuống trên mặt đất.

“Mẹ, mẹ không có ở đây, con rất nhớ người!" Nói chuyện với cô gái là một cậu bé con, miệng nói tiếng Trung thuần thục, lưu loát, nhìn qua bất quá khoảng bảy tám tuổi, trên người mặc một bộ tây trang màu đen, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thoạt nhìn cực kỳ đẹp trai.

"Tiểu Duệ!" Khóe miệng trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái lộ ra một nụ cười, sau đó cô gái lấy mắt kiếng xuống, ngồi chồm hổm xuống, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Mẹ cũng vậy, rất nhớ con!" Siết chặt gương mặt Tiểu Duệ, tựa như vẫn cảm thấy chưa đủ, cô gái liền đưa ra hai cánh tay, ôm lấy cậu bé thật chặt, hồi lâu mới chịu buông tay.

"Mẹ, mẹ ôm con thật là đau." Cậu bé uất ức nói oán trách, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười ngọt ngào.

Mấy người đi sau lưng nhìn thấy một màn này cũng thức thời rối rít bỏ đi. Nếu như tiểu thiếu gia đã ở đây, nói vậy tổng giám đốc cũng đã tự mình tới đây để nghênh tiếp rồi. Đối với quan hệ giữa người nữ thiết kế trẻ tuổi xuất chúng này cùng với tổng giám đốc của bọn họ, người người trong công ty đều đã sớm biết được. Bất quá, nhắc tới người nữ thiết kế này cũng thấy kỳ lạ. Đối với người nữ thủ lĩnh thiết kế nổi danh công ty là lạnh lùng này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chưa từng có người nào nhìn thấy cô nở nụ cười. Chỉ có khi nào cô ở chung một chỗ cùng với cậu bé kia, thì mới thấy cô lộ ra nụ cười dịu dàng. Có rất nhiều người không hiểu, một nụ cười khi cười sẽ làm cho phụ nữ có duyên và xinh đẹp lên, nhưng tại sao cô lại vẫn luôn giữ khuôn mặt căng cứng gò bó như vậy!

"Con có ngoan ngoãn nghe lời hay không vậy?" 

"Đương nhiên là có rồi!" Tiểu Duệ vừa đúng dịp gật đầu. "Mỗi một ngày con đều thật biết điều!" Cậu bé nói vẻ cực độ khoa trương: "Thế mẹ có nghe lời không? Có uống thuốc đúng hạn hay không, khi ngủ có đá chăn hay không?" Tiểu Duệ bộ dáng như ông cụ non hỏi lại cô gái: "Khi trời mưa có sấm đánh, mẹ có sợ hay không?" Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu bé leo lên trên gương mặt cô gái.


Nhìn bộ dáng của cậu bé, cô gái thấy buồn cười. Cô lấy chiếc kính mát trên mắt mình xuống cắm ở trên đầu Tiểu Duệ: "Dĩ nhiên là không sợ!"Cô gái chọc chọc một chút ở trên lỗ mũi của cậu bé, nhướng mày nói. "Mẹ là ai chứ, làm sao sẽ sợ những thứ đó được!" Nói xong liền ngửa mặt lên vẻ mặt đầy đắc ý.

"Hứ! Con đây nhất định mới không tin!" Tiểu Duệ chu mỏ, cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

"Mẹ biết con cũng gạt người!" Cô siết chặc lỗ mũi Tiểu Duệ, "Ngày hôm qua cha con còn gọi điện thoại nói với mẹ là con lại cáu kỉnh!"

"Đó là do ba ba nhớ mẹ, kiếm cớ để nói mẹ trở lại nhanh lên một chút thôi!" Cậu bé vội vàng giải thích.

"Tiểu Đào Khí, con lại nói bậy rồi!" Cô gái không chút khách khí, hơn nữa cũng không để ý tới hình tượng, cứ chọc chọc cho Tiểu Duệ ngứa ngáy. Ở trong đại sảnh đầy người đến người đi, hai người kia cười thành một đoàn.

"Hai người ở nơi này như vậy làm cho tôi đây cũng cảm thấy phát ghen!" Một giọng nói từ tính vang lên cắt đứt tiếng cười của hai người. Người đàn ông một thân tây trang màu đen, khí thế bức người, tròng mắt nhìn hai người đang cười đùa ầm ĩ thành nhất đoàn, trong ánh mắt của anh là sự dịu dàng vô hạn.

"Carlos!" Cô gái đứng dậy, nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt của cô chậm rãi lộ ra nụ cười. Những mệt mỏi trên người tựa như đã từ từ biến mất không thấy nữa. Giống như một con thuyền nhỏ mệt mỏi phiêu bạc, rốt cục đã trở lại bến cảng của mình.

Carlos chậm rãi lôi kéo tay của cô gái: "Em vất vả rồi!" Trong mắt của anh tràn đầy sự dịu dàng và tình yêu. Anh nhô người ra, nhẹ nhàng ôm cô gái một cái: "Hoan nghênh em đã trở lại, Lau­ra." Carlos dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt anh tựa như muốn làm cho người khác nóng chảy ra vậy.

"Ba!" Thấy mình không được để ý tới, cậu bé lập tức ngọt ngào kêu lên một tiếng như muốn thu hút lại lực chú ý của người lớn. "Ba nói với mẹ nhanh lên một chút đi, nói cho mẹ biết, con thật sự có ngoan ngoãn nghe lời!" Tiểu Duệ uất ức nói như oán trách. "Ba nói xem, có phải ba thật sự nhớ mẹ hay không vậy?"

"Không được nói bậy!" Carlos giả bộ trách cứ. Sau đó anh xoay mặt nhìn về phía cô gái đang ở bên cạnh. "Lau­ra đừng để ý đến nó!" Anh nhìn con trai, trên gương mặt của anh tràn đầy nụ cười. "Vẫn còn mệt sao?"

"Vật nhỏ" lắc đầu một cái vẻ bất đắc dĩ. Cô gái xoay mặt nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh. "Rất tốt, chẳng qua là chỉ cảm thấy hơi mệt một chút." Cô mệt mỏi xoa bóp nơi cổ.


"Trở về đi thôi! Lần này em phải chú ý mà nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt!" Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc va ly ở trong tay Diệu Tinh. Lau­ra cũng rất tự nhiên đặt bàn tay của mình ở trong lòng bàn tay của người đàn ông. Tiểu Duệ cũng rất tự nhiên lôi kéo vạt áo của Lau­ra, ba người cứ như vậy cùng nhau đi, nhìn qua, cực kỳ giống người một nhà đang hạnh phúc.

"Rốt cục về đến nhà rồi!” Xe mới vừa dừng lại, Tiểu Duệ liền từ trong xe nhảy ra.

Đẩy cửa ra, một mùi thơm xông vào mũi. Hít một hơi thật sâu, Lau­ra nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức mùi vị quen thuộc này. "Ừm... Đúng là mùi vị của nhà..."

"Tốt lắm, vào đi thôi! Em trước đi tắm rửa đi đã." Carlos yêu thương xoa xoa mái tóc của Lau­ra, nhẹ nhàng gật đầu. Lau­ra đi lên lầu, đứng ở dưới vòi hoa sen để cho dòng nước mát, tẩy rửa đi một thân mệt mỏi. Sau đó giống như thường ngày, cô ngồi xuống, mệt mỏi tựa vào bên người Carlos.

"Trong khoảng thời gian này em cũng mệt muốn chết rồi! Em hãy nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho tốt đi, hoặc là đi thăm cha mẹ của em một chút!"

"Em chỉ cần ngủ một giấc là khỏe ngay!" Lau­ra cười khẽ. "Công ty hiện tại chính đang là thời điểm bận rộn, làm sao em lại có thể bỏ lại mọi người để chạy đi nghỉ phép được chứ!" 

"Nhưng mà em cũng đã có ba năm liền chưa từng được nghỉ ngơi rồi!" Carlos nắm lấy tay của Lau­ra: "Em cần gì phải làm cho bản thân mình bị khổ cực như vậy?" Anh đau lòng nhìn cô gái trước mặt.

"Làm sao mà khổ cực được!" Lau­ra cười. "Carlos, có thể giúp được anh, em rất vui vẻ."

"Nếu như em thậtsự nghĩ muốn được giúp anh, vậy hãy để cho lòng mình được mở ra một chút đi, hả?" Carlos ôn nhu nói.

"Được thôi!" Sảng khoái đáp ứng một câu, Lau­ra nhìn sang Tiểu Duệ ở bên cạnh, nét mặt mê mang một chút: "Chờ hết bận đơn hàng này, chúng ta mang theo Tiểu Duệ cùng đi nghỉ phép! Có được hay không?"

"Có thật không?" Tiểu Duệ khuôn mặt đầy hưng phấn.

"Đương nhiên là thật rồi!" Lau­ra gật đầu. "Đã lúc nào chúng ta lừa gạt con chưa!"

"Mẹ, vẫn là mẹ tốt nhất!" Tiểu Duệ cho Lau­ra một cái ôm thật mạnh, sau đó nhìn mặt Lau­ra vẻ thăm dò một chút. Tiểu Duệ hôn một cái vang dội ở trên gương mặt của cô: "Mẹ, Tiểu Duệ thích mẹ nhất!"

"Ừ, mẹ cũng thế!" Lau­ra cười híp mắt gật đầu.

Carlos ngồi ở một bên, cũng sớm đã quen thuộc với hình ảnh ấm áp như vậy. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy, anh vẫn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, chẳng qua là giờ phút này... Anh có mấy lời không biết có nên mở miệng hay không nữa. Anh biết nhớ lại trong nước đối với Lau­ra mà nói, chính là một loại hành hạ như thế nào. Thế nhưng lần thứ nhất, anh thật sự nhất định phải trở về... Nhưng mà Lau­ra thì sao đây, cô sẽ trở về sao?