Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 197: Họng súng đen ngòm

Đường Nhã Đình thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng ăn, cô cũng không thèm quay đầu nhìn mọi người chung quanh vẫn còn đang nghị luận, hay chụp hình, chỉ chỉ chỏ chỏ đối với cô. Hình ảnh Tiêu Lăng Phong vô tình gạt cánh tay của cô ra để rời đi, không ngừng hiện lên trước mắt cô

"Trình Diệu Tinh. Tao thề không đội trời chung với mày …" Đường Nhã Đình lớn tiếng gào thét.

Thời điểm Tiêu Lăng Phong trở lại công ty. Diệu Tinh và Lãnh Liệt vẫn đang thảo luận với nhau vẫn đề gì đó. Nhìn nụ cười trên mặt Diệu Tinh, đột nhiên trong long của anh cảm thấy thoải mái hơn. Diệu Tinh! Anh sẽ bảo vệ em! DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Sẽ gìn giữ vĩnh viễn nụ cười thật vui vẻ kia cho em, cũng sẽ vĩnh viễn làm cho em được sống vui vẻ… Nhất định sẽ như vậy…

"Đang nói chuyện gì thế?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

"A, một chút chuyện bên ngoài công việc thôi mà!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong, nhưng mà… Dần dần, nụ cười của Diệu Tinh lại phai nhạt đi.

"Sao vậy?" Đối với sự tháy đổi đột ngột kia của Diệu Tinh Tiêu Lăng Phong cảm thấy khó hiểu. Mới vừa rồi còn tốt đẹp là thế, thế nào mà vừa nhìn thấy anh liền biến chuyển nhanh như vậy sao!

Diệu Tinh từ từ nắm chặt vạt áo, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn cúi đầu nói: "Không có sao!" Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lộ ra một chút uất ức.

"..." Tiêu Lăng Phong nhìn Lãnh Liệt một chút. Lãnh Liệt cũng lắc đầu một cái, mới vừa còn vui vẻ như thế kia mà, thế nào đột nhiên lại trở nên không vui như vậy! Phụ nữ, quả thật là loại động vật thay đổi thất thường. Lãnh Liệt than nhẹ. Nhìn bộ dáng luống cuống của Tiêu Lăng Phong, anh cảm thấy có chút buồn cười, có thể khiến cho một người như Tiêu Lăng Phong trở nên như thế, e rằng cũng chỉ có một mình Trình Diệu Tinh mà thôi! Haiz… Tình yêu quả thật là một chuyện khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ. Lãnh Liệt mượn cớ rời đi, Tiêu Lăng Phong liền kéo Diệu Tinh vào trong phòng làm việc.

"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong dịu dàng hỏi Diệu Tinh. Anh không lên tiếng thì còn tốt, khi nghe thấy tiếng của anh hỏi, D  ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn lỗ mũi Diệu Tinh đột nhiên thấy chua xót: "Diệu Tinh?" Tiêu Lăng Phong có chút bận tâm.

Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn dấu môi son trên cổ áo trắng noãn của Tiêu Lăng Phong, trong lòng cô lại thấy khó chịu một hồi. Bộ quần áo này của anh đều do cô giặt giũ là ủi, hiện giờ trên đó thế nhưng lại in dấu vết của người khác. Càng nghĩ Diệu Tinh lại càng thấy tức giận, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập hơn.

"Tiêu Lăng Phong…!" Diệu Tinh gọi tên anh, nhưng mà rất nhanh, cô lại phát hiện ra, cô không có tư cách gì để chất vấn anh về lai lịch của dấu môi son kia! "Tôi muốn từ chức!" Bản thân không biết nên nói cái gì cho phải, Diệu Tinh cứng rắn nuốt nước mắt trở lại.


"Sao thế? Diệu Tinh, có phải cái đó của em lại tới rồi hay không?" Tiêu Lăng Phong cười xấu xa nhéo chặc chóp mũi Diệu Tinh.

"Anh mới cái đó lại tới!" diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Diệu Tinh giận dỗi hầm hừ, ngay sau đó, cô phát hiện, cái đó thật thật lâu rồi không thấy tới…

"Không được cáu kỉnh như vậy!" Tiêu Lăng Phong dỗ dỗ dành dành Diệu Tinh. Từ trước đến giờ có thể nói anh luôn không có tính nhẫn nại, nhưng mà đối với Trình Diệu Tinh anh lại rất nhẫn nại, chính anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Nhìn khóe môi của Diệu Tinh cong lên, anh mỉm cười hôn lên.

Ô!... Diệu Tinh không vui đẩy Tiêu Lăng Phong ra, "Trên người anh vẫn còn mang theo mùi vị của người khác, anh đừng có đụng chạm vào tôi!" Diệu Tinh  hét to.

Tiêu Lăng Phong cả kinh. Cô làm sao biết được! Anh có thể xác định, hôm nay Đường Nhã Đình không hề dùng nước hoa, anh cũng có thể bảo đảm anh không có bất kỳ sự tiếp xúc bất kỳ với người phụ nữ nào khác ngoài Diệu Tinh … Tiêu Lăng Phong từ từ xoay mặt lại. Anh nhìn thấy một dấu vết in ở trên cổ áo của mình: "Ha ha..." Tiêu Lăng Phong vui vẻ cười ra thành tiếng: "Diệu Tinh, em đang ghen."

"Người nào ghen!" Giống như là bị nói trắng ra tâm sự, Diệu Tinh tức giận đẩy Tiêu Lăng Phong ra. "Buổi chiều nay tôi xin nghỉ!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, không để cho Tiêu Lăng Phong bất kỳ cơ hội nào mở miệng giải thích!

Tiêu Lăng Phong khẽ cười một tiếng. Anh lắc đầu một cái vẻ bất đắc dĩ, đi vào phòng nghỉ ngơi thay quần áo. Vì thế, Trình Diệu Tinh, cái cô gái ngốc nghếch này thật sự là đang ghen đây! Như vậy là em vẫn luôn để ý đến anh, có phải hay không...

Diệu Tinh tâm hoảng ý loạn chạy ra ngoài công ty. Cho đến khi cô chạy đi ra bên ngoài rồi, cô mới dừng bước lại. Trình Diệu Tinh, mày đúng là điên rồi, có phải hay không! Mày vừa mới nói cái gì vậy? Anh ta đi đâu, làm cái gì, ở chung một chỗ cùng với ai, đó là quyền tự do của anh ta, tại sao mày lại cứ muốn để ý như vậy. Mày có tư cách gì mà tức giận, giữa mày và anh ta không có gì hết, giữa mày và anh ta… Bất quá chỉ là quan hệ hợp đồng...

Bùm! Hai chữ hợp đồng kia hung hăng đập mạnh vào trái tim của Diệu Tinh. Có lẽ do gần đây cô đã sống cuộc sống thật là vui vẻ, cô có chút đắc ý cho nên đã quên mất thực tế rồi. Bọn họ thực sự chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi… Rất nhanh tay Diệu Tinh chậm rãi nắm lấy vạt áo, nơi ngực cô, sự đau đớn đang từ từ lan ra từng tấc từng tấc một...

Trình Diệu Tinh. Mày không nên nghĩ đến chuyện này nữa, không nên nghĩ đến nữa, biết không... Cô cứ tự nói với mình như vậy, cũng không hề phát hiện ra, bởi vì thất thần mà cô đã càng chạy càng xa, cũng không hề phát hiện ra, từ khi cô chạy ra cách khỏi công ty, đã có người chậm rãi đuổi theo bước chân của cô rồi...

Diệu Tinh cứ đi, không biết là đang đi đâu nữa, chỉ cảm thấy mệt chết đi được. Sau đó cô dừng bước lại đểnghỉ ngơi. Bây giờ đã là sau giờ ngọ, Diệu Tinh ngồi ở trên ghế dài ven đường, vừa vặn ở dưới bóng râm của tòa nhà có kiến trúc thật cao kia chống đỡ. Thời điểm cô tháo giày ra khỏi đôi chân mình, ánh mắt của cô liền rơi vào trên chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay...


Chiếc nhẫn này của Mộ Thần tùy thời tùy chỗ cũng sẽ làm cô đau long, lần này, lại một lần nữa làm cho Diệu Tinh cảm thấy đau nhói thật sâu. Cô chậm rãi giơ tay lên, áp bàn tay vào trên ngực. Mộ Thần, Diệu Tinh không nên quên anh, có phải hay không...

"Thế nào? Vui vẻ cùng với Tiêu Lăng Phong đủ rồi. Hiện tại liền có thời gian để nghĩ đến anh trai của tôi hay sao?" Vẫn đứng ở sau lưng Diệu Tinh, Mộ Sở, do dự hồi lâu, cuối cùng anh vẫn tiến lên để chào hỏi. Chẳng qua là anh lựa chọn phương thức chính là để cho cả hai người cùng đau đớn.

Nghe thấy giọng nói của Mộ Sở, Diệu Tinh ngẩn  người ra, sau đó cô đứng dậy. Nhìn Mộ Sở, đôi môi cô khẽ mấp máy, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Mộ Sở cười. Khinh bạc kéo bàn tay của Diệu Tinh ra, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô. "Đến cả ngón tay cũng xinh đẹp như vậy, khó trách anh trai của tôi lại yêu em đến như vậy!" Mộ Sở nói xong cũng duỗi bàn tay của mình ra, lấy từ trên ngón út ra một chiếc nhẫn giống như đúc: "Em có cảm thấy đôi nhẫn này rất giống cặp nhẫn tình nhân hay không? Anh trai của tôi cũng chưa từng được hưởng thụ sự đãi ngộ này, đương nhiên bị tôi lượm mất tiện nghi!" Mộ Sở nói xong, nụ cười trên khóe miệng càng phát giễu cợt. Sự thật đúng là như vậy! Chiếc nhẫn trên tay Mộ Sở kia, mới đúng là chiếc nhẫn của Mộ Thần đưa cho cô, mà chiếc nhẫn trên tay Diệu Tinh chính là chiếc nhẫn thuộc về anh. Nó đã bị đánh tráo khi ở bệnh viện Mộ Sở đã cắm ở bên trong đó một con chíp, tùy thời tùy chỗ, lúc nào anh muốn cũng có thể biết được vị trí của Diệu Tinh. Như vậy, anh mới có thể bảo vệ sự an toàn của cô tốt hơn.

Diệu Tinh rút tay của mình về. "Mộ Sở!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên, "Tôi biết anh  hận tôi vì chuyện của Mộ Thần! Tôi cũng không có lời nói nào để giải thích, anh nghĩ muốn thế nào, tôi cũng cảm thấy sẽ không có câu oán hận..."

"Tôi muốn em!" Mộ Sở nói vẻ khinh bạc.

"Anh..." 

"Nhìn xem, tôi cũng biết là em không hề thật tâm mà!" Mộ Sở bĩu môi, lộ ra một nụ cười, nhìn vừa giống như là bị uất ức lại như vừa muốn nói giễu cợt.

Diệu Tinh hít thở thật sâu, cố gắng để cho bản thân mình không để ý tới những lời nói kia của Mộ Sở…

"Tôi buổi chiều còn phải đi làm, tôi đi trước!"

"Em làm sao cứ luôn luôn tránh né tôi như vậy, hả?" Mộ Sở đưa tay kéo cánh tay Diệu Tinh: "Sợ Tiêu Lăng Phong biết hai chúng ta gặp mặt sao?" Mộ Sở hỏi, trong giọng nói của anh tràn đầy sự chua xót.

"Diệu Tinh, em như vậy thật không công bình chút nào!" Mộ Sở chép miệng."Haiz… Phụ nữ, quả thật đều là loại động vật vô tình!" Anh vuốt vuốt mái tóc của Diệu Tinh.

“Chuyện ấy không lien quan đến anh. Mộ Sở, anh đủ rồi đấy." Diệu Tinh cau mày: "Nếu như anh không phải là em trai của Mộ Thần, tôi đã sớm không thèm khách khí với anh rồi!"

"Tôi lại thấy không đủ! Nếu như tôi không phải là em trai Mộ Thần, Trình Diệu Tinh, tôi đã sớm cưỡng dâm em rồi!"

"Anh…" Diệu Tinh tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt đi, nói không nên lời, từ đó cũng bỏ quên, ở một địa phương không xa, có một họng súng đen ngòm đang hướng về phía cô…