Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 103: Đau đến không cách nào thở được

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, những lời như vậy mà anh ta có thể nói ra được sao.

“Tiêu Lăng Phong, anh còn là người sao?” Hạ Cẩm Trình vô cùng tức giận quát. “Đến lúc nào thì anh mới có thể tỉnh ra, mới có thể biết được, người anh yêu là một người phụ nữ một như thế nào.”

“Cẩm Trình, em biết em sai rồi, anh đừng như vậy có được không…” Đường Nhã Đình không ngừng cầu xin. “Diệu Tinh, tôi biết sai thật rồi, chỉ cần cô tha thứ cho tôi, cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm!” Đường Nhã Đình hèn mọn nói.

“Tôi tha thứ cho cô, để cô có thể yên tâm thoải mái gây ra những tổn thương gấp bội cho tôi, có phải không…” Diệu Tinh khẽ cười.

“Trình Diệu Tinh, em phải biết rõ, Nhã Đình cảm thấy áy náy mới cầu xin sự tha thứ của em!” Tiêu Lăng Phong không vui cau mày lại..

“Nên thái độ của các người căn bản không hề quan trọng!” Diệu Tinh nói. “Nếu đã là như vậy thì các người cần gì phải làm những điều dư thừa nữa?” Diệu Tinh thắc mắc.

“Diệu Tinh…” Đường Nhã Đình ấm ức mếu máo, sau đó ho nhẹ một tiếng.

“Nhã Đình, em sao vậy?” Thấy Đường Nhã Đình ho khan, Tiêu Lăng Phong khẩn trương đỡ cô ta lên giường. “Diệu Tinh sẽ tha thứ cho em, đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ điều quan trọng nhất là em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, có biết không?” Anh dịu dàng nhắc nhở.

Diệu Tinh cảm thấy tình cảnh trước mắt rất là châm chọc, chuyện như nhau, nhưng vì người khác nhau, cho nên cách đối xử cũng sẽ không giống nhau, nếu như… Nếu như chân tướng là mọi chuyện đều do cô làm hại Đường Nhã Đình, vậy thì hôm nay, con dao trong cơ thể Đường Nhã Đình, có phải sẽ đâm vào người cô hay không…

Tiêu Lăng Phong an ủi Đường Nhã Đình đang kích động, anh không dám nhìn Diệu Tinh, cũng không có can đảm nhìn cô rời đi. Chỉ có thể vờ như không hổ thẹn, không quan tâm. Diệu Tinh, xin lỗi em, rất rất xin lỗi em… Nhưng tôi đã từng đồng ý với Nhã Đình, bất cứ lúc nào tôi đều sẽ tin tưởng cô ấy, bảo vệ cô ấy…

Đường Nhã Đình nằm trên giường, giả vờ đã ngủ say, cô biết chuyện này, chắc chắn Tiêu Lăng Phong sẽ để ý, anh che chở, cũng chỉ vì lời hứa của anh, cũng chỉ vì từ nhỏ đến lớn, anh ta đã có thói quen bảo vệ cô… Lúc này, trong lòng anh ta nhất định vô cùng áy náy với Diệu Tinh! Tay âm thầm siết chặt chăn. Nhưng mà không sao, Lăng Phong, chỉ cần anh không rời khỏi em, như vậy là đủ rồi.

Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa sổ, cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng trong lòng anh đang rất phiền não, không biết phải bệnh vực ai. Nghi vấn trong lòng anh đã được giải đáp, nhưng… Giờ đây anh không hề thoải mái một chút nào, giống như có một cơn tức đè ở ngực, anh không có cách nào thở được, bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹn chết.

Chuyện đã rõ ràng nhưng mình lại nói với Diệu Tinh những lời quá đáng như vậy. Nhất định cô không bị tức chết thì cũng sẽ hận chết anh… Tay từ từ nắm lại, Tiêu Lăng Phong đi tới bên giường. Đường Nhã Đình ngủ rất yên tĩnh, nhìn gương mặt này, đột nhiên anh cảm thấy thật xa lạ, tựa như mình không quen biết cô ấy, tựa như mình đã quên mất Nhã Đình của anh khi lớn lên có hình dáng thế nào…

“Nhã Đình, sao em có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy?” Tiêu Lăng Phong khẽ nỉ non. “Nhã Đình đơn thuần, hiền lành của anh đi đâu rồi…”

“Lăng Phong, em làm như vậy, là vì em sợ mất đi anh, em không thể không có anh…” Lời nói của Đường Nhã Đình vang lên bên tai, anh đau đớn nhắm mắt lại, nếu như mình không lung lay bất định, thì có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra hay không…

“Anh phải làm sao với em anh, phải làm sao đây…” Chậm rãi thu tay lại, Tiêu Lăng Phong đi ra khỏi phòng bệnh, hiện tại anh muốn tìm một nơi có thể thở, nếu không, anh sợ mình sẽ chết ngạt mất.


Diệu Tinh ngồi một mình trên sân thượng, rốt cuộc thì chân tướng cũng đã được phơi bày, nhưng… Tại sao tất cả đều đã rõ ràng, mà cô lại còn buồn bực.

“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khẽ kêu một tiếng, từ từ đến gần. Vào lúc này, bóng lưng của Diệu Tinh rất cô tịch, rất bất lực…

“Có chuyện gì sao?” Diệu Tinh hỏi.

“…” Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất khó chịu. “Không có gì, thấy em ở đây, lo lắng em nghĩ không thông!” Tiêu Lăng Phong nói lời cay nghiệt. Có chuyện gì sao? Trình Diệu Tinh, thái độ em tốt hơn một chút em sẽ chết sao? Tiêu Lăng Phong cắn răng.

“Tuy tuổi tôi cũng không lớn, nhưng cũng đã trải qua không ít chuyện. Cho nên, tôi sẽ không nhảy đâu, nếu anh đến để xem náo nhiệt, chỉ e… Anh phải thất vọng rồi!” Diệu Tinh chậm rãi xoay người lại.

Nhìn Diệu Tinh hầu như không còn sức sống, trái tim Tiêu Lăng Phong kịch liệt co rút. Nhưng vẫn nhanh chóng đè xuống những khác thường ở trong lòng.

“Chuyện ngày hôm nay, nếu như em cảm thấy không công bằng, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.” Giọng Tiêu Lăng Phong rất nhỏ, không nghe ra cảm giác gì.

“Anh cảm thấy câu xin lỗi của anh có giá trị, hay vẫn cho rằng ra lệnh cho tôi sẽ tiện hơn?” Diệu Tinh xoay người nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tôi trả lại anh câu nói của anh, nếu nói xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”

“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào trong ngực. “Tôi đã xin lỗi em rồi, em còn muốn như thế nào nữa?” Anh nghiến răng, chưa bao giờ anh thấy người phụ nữ nào có thể bình tĩnh như cô.

“Tôi chưa bao giờ muốn anh nói xin lỗi!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tôi chỉ không hiểu.” Cô lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, anh thật sự hận tôi sao? Hận đến mức vặn vẹo sự thật, quên mất lương tâm của mình.”

“Không có!” Tiêu Lăng Phong không chút nghĩ ngợi đã thốt lên hai chữ này, sau đó mới ý thức được phản ứng của mình có hơi mãnh liệt. “Diệu Tinh, tôi cũng không muốn nhìn thấy những chuyện này.” Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ nói.

“Anh có thể đối xử với tôi công bằng một lần không hả?” Diệu Tinh hỏi, nước mắt rơi xuống. “Dù chỉ một lần cũng được.” Giọng nói của cô run run.

Nhìn nước mắt Diệu Tinh. Ngực Tiêu Lăng Phong đau âm ỉ. Nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt Diệu Tinh.

“Diệu Tinh, quên những chuyện này đi, có được không…” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi nói. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không…

“Anh cảm thấy tôi quên được sao?” Diệu Tinh hỏi. “Dù cho tôi có quên đi thì anh có thể sao?”


Tiêu Lăng Phong siết chặt tay. “Không quên được!” Anh khẽ nói, làm tổn thương Diệu Tinh đến mức đó, làm sao anh có thể quên được.

“Vậy không phải đã xong rồi sao.” Diệu Tinh cười khẽ. “Anh cũng không quên được thì sao tôi có thể quên. Tiêu Lăng Phong, mỗi một vết thương cả trên người lẫn trong lòng, đều đang nhắc nhở tôi những chuyện đã qua. Cho nên, cả đời này tôi đều không thể quên!”

“Tha thứ cho Nhã Đình có được không?” Tiêu Lăng Phong hỏi, “Cô ấy làm như vậy, tất cả đều vì tôi.”

“Tiêu Lăng Phong, tình yêu của anh thật vĩ đại!” Diệu Tinh mỉm cười. “Anh có thể không hề do dự gánh chịu mọi tội lỗi, được thôi!” Diệu Tinh gật đầu. “Không phải anh hy vọng tôi có thể tha thứ cho Đường Nhã Đình sao, anh thả tôi đi, có được không?” Diệu Tinh cầu xin.

“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong không nặng không nhẹ giữ chặt cằm Diệu Tinh. “Tôi nói lại một lần nữa, chuyện này không thể nào.” Bất kỳ điều kiện gì cũng được, ngoại trừ rời bỏ tôi.

“Vậy chúng ta sinh một đứa bé đi!” Diệu Tinh mệt mỏi thỏa hiệp.

Tiêu Lăng Phong kinh ngạc mở to mắt. Cô, cô ấy nói gì? Đứa bé…

“Có phải chỉ cần cho anh một đứa bé thì anh thật sự sẽ để tôi rời đi!” Diệu Tinh cam chịu hỏi.

Tim Tiêu Lăng Phong từ từ lạnh dần, trong nháy mắt, anh đã cảm thấy rất vui mừng, đúng là quá buồn cười mà. Cô ấy nói sinh một đứa bé, cũng chỉ vì muốn nhanh chóng rời khỏi anh mà thôi, Tiêu Lăng Phong, ngươi suy nghĩ lung tung gì đó? Vừa rồi, trái tim anh đập rất nhanh, thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh giống như đã biết ngọt ngào là có mùi vị như thế nào…

“Được!” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Em cho tôi một đứa bé, tôi sẽ để em rời khỏi!” Tiêu Lăng Phong nói xong, nắm lấy gáy Diệu Tinh, kéo cô về phía môi mình. Tại sao em luôn luôn nghĩ tới việc bỏ đi, Trình Diệu Tinh, tôi làm em ghét đến mức đó sao?

Diệu Tinh nhắm mắt lại, chấp nhận nụ hôn mãnh liệt của Tiêu Lăng Phong, bả vai của cô bị anh nắm rất đau, nhưng cô không phát ra tiếng nào, ngược lại khẽ mở đôi môi, thử đáp lại Tiêu Lăng Phong, cô chỉ muốn, tất cả kết thúc nhanh hơn một chút, kết thúc nhanh hơn mà thôi…

Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, lúc này cô đáp lại còn làm anh thấy nhục nhã hơn cả khi cô ở trên giường gọi Mộ Thần. Anh tình nguyện để Diệu Tinh tát anh thật mạnh, thậm chí đẩy anh ra, cho dù là không có phản ứng cũng còn tốt hơn thế này.

Vẫn tiếp tục hôn, anh mở hàm răng, cắn mạnh môi Diệu Tinh. Trong nháy mắt, mùi máu tanh lan tràn…

“Trình Diệu Tinh, nếu em thật sự muốn rời đi đến vậy, thì ngoan ngoãn cho tôi, bằng không... Cả đời này em cũng không thể rời khỏi tôi!” Áp sát vào tai Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong chậm rãi nói.

Người cô lạnh quá, nhưng vẫn không thể ngăn anh ôm cô vào lòng. Cho dù lạnh đến đau lòng anh cũng không muốn buông tay.

“Trình Diệu Tinh, cuối cùng thì em có cái gì tốt!” Tiêu Lăng Phong gần như là đang cắn răng nghiến lợi chất vấn, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Đường Nhã Đình trong bệnh viện. Nghĩ đến tất cả những sai lầm của cô ấy đều do anh mà ra, anh cảm thấy rất có lỗi với Đường Nhã Đình, nhưng hai tay, lại không thể khống chế, càng lúc càng siết chặt. Phản bội, anh rất áy náy, nhưng… Nếu như bây giờ buông tay ra, anh sẽ rất đau…

Phòng thư ký.

Chuyện Đường Nhã Đình tự sát đã làm cả Thiên Tuấn kinh sợ. Lisa ngồi trên ghế, quyển vở trong tay đã bị cô cào rách.

Đường Nhã Đình, khổ nhục kế, cô vẫn có thể bỏ được tự trọng sao! Ngay cả mạng cô cũng không cần. Vốn cho rằng lần này nhất định bọn họ sẽ kết thúc, nhưng không ngờ, với chút thủ đoạn nho nhỏ, Đường Nhã Đình đã có thể xoay chuyển tình thế. Tiêu Lăng Phong đúng là vô cùng ngu ngốc, vậy mà cũng tin cô ta. Hừ! Cô đập mạnh vào bàn.

“Nhưng mà không sao, thật vất vả mời có cơ hội xử lý cô, tô sẽ không bỏ qua.” Lisa lạnh lùng nghĩ, tiện tay mở lịch trình ra xem, nhìn thấy tiệc rượu vào ba ngày sau, mắt Lisa sáng lên. Tiệc rượu này, nhà họ Đường cũng sẽ tham gia, chuyện lần này của Đường Nhã Đình ầm ĩ đến vậy, nếu như cô ta không cam lòng mà làm ra chuyện gì đó, cũng là chuyện bình thường!

“Ha ha... Đường Nhã Đình, đây chính là trời cao đã cho tôi cơ hội. Tôi không tin, lần này Tiêu Lăng Phong có thể làm trái lương tâm mà thiên vị cô…”