Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 10: Ghê tởm muốn ói

Editor: ViVu

Tiêu Lăng Phong nghe thấy lời nói của Diệu Tinh, bất ngờ túm lấy cô. “Cô nói lại lần nữa!”

“Tôi nói anh làm vô số chuyện xấu, ức hiếp đàn ông, cưỡng bức phụ nữ!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong.

“Cô có cái gì, có tư cách gì để tôi chiếm đoạt cô, hả?” Tiêu Lăng Phong khinh miệt nhìn Diệu Tinh. “Cũng chỉ là người phụ nữ đã bán thân thể mình, so với kỹ nữ, có khác gì nhau…” Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm Diệu Tinh. “Thật sự đã xem mình là hiếu nữ bán mình vì cha rồi!”

“Tiêu Lăng Phong, vì sao anh lại tức giận? Chột dạ.” Diệu Tinh chế giễu. “Tôi nói có gì sai sao!” Diệu Tinh hỏi. “Ban đầu không phải anh lợi dụng thân phận và quyền thế của mình, từng bước từng bước bức ép Mộ Thần, thậm chí hại chết anh ấy sao, bây giờ cũng không phải là dùng mọi thủ đoạn, buộc tôi đi vào khuôn khổ, không phải là ức hiếp đàn ông cưỡng bức phụ nữa thì là cái gì?”


“Tôi chính là hèn hạ như thế thì sao, cô không cảm thấy, hèn hạ vô sỉ và hạ tiện bẩn thỉu rất xứng đôi sao?” Bàn tay nắm cằm Diệu Tinh dùng thêm sức. “Không phải cô vẫn ngoan ngoãn tới đây chờ tôi coi trọng cô?”

Chát! Diệu Tinh không biết lấy sức lực từ đâu, giơ tay quăng cho Tiêu Lăng Phong một cái tát, tốc độ quá nhanh làm cho Tiêu Lăng Phong phản ứng không kịp. Chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, nhìn chằm chằm Diệu Tinh.

“Trình Diệu Tinh, cô không nhớ tôi đã từng nói, đây là điều cấm kỵ của tôi sao?” Anh kéo tóc Diệu Tinh. “Có phải cho là tôi không dám giết cô.” Ánh mắt anh hung ác tàn nhẫn, ngay cả các khớp xương ngón tay cũng phiếm trắng.

“Tiêu Lăng Phong, tốt nhất là anh giết tôi, cái tát này, tôi đã chờ ba năm!” Diệu Tinh bị ép phải ngẩng đầu lên, tóc kéo căng da đầu từng trận đau đớn bén nhọn. “Thật thoải mái!” Diệu Tinh cười sảng khoái.

“Giết cô?” Hừ! Tiêu Lăng Phong cười lạnh, tay lại dùng thêm sức. “Trình Diệu Tinh, giết cô chỉ làm bẩn tay tôi, tôi sẽ để cô sống, để cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết, để cho cô phải nhận được trừng phát xứng đáng.”


“Tiêu Lăng Phong, anh đã thành công, hiện tại tôi đã sống không bằng chết, sống chung với anh dù chỉ một giây, tôi cũng thấy ghê tởm muốn ói…” Diệu Tinh hét lên, con ngươi trong suốt tràn đầy oán hận.

“Ghê tởm muốn ói.” Tiêu Lăng Phong nguy hiểm nheo mắt lại. “Vậy như thế này thì sao?” Đột nhiên Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào trong ngực. Giữ chặt gáy cô. Đôi môi mạnh mẽ hôn lên môi Diệu Tinh, tay kia xé áo sơ mi của Diệu Tinh.

Chỉ thoáng một cái, da thịt như tuyết của Diệu Tinh bại lộ trong không khí. Diệu Tinh còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị Tiêu Lăng Phong giam cầm trong lồng ngực, bàn tay thô bạo lướt qua thân thể Diệu Tinh, Diệu Tinh giãy giụa nhưng không cách nào tránh được. Vết thương trên người ma sát với quần áo của Tiêu Lăng Phong, đau đớn từng cơn.

Tiêu Lăng Phong hung hăng hôn Diệu Tinh, răng và môi thô bạo cọ sát vào nhau, Diệu Tinh đau đến chảy nước mắt. Ôm chặt lấy Diệu Tinh, cả hai người đều dựa vào cửa sổ sát đất. Tấm lưng trần dính vào cửa sổ lạnh lẽo, Diệu Tinh giật mình.

“Uhm…” Diệu Tinh không phát ra được tiếng nào, ngay cả cánh tay cũng bị giam giữ trên cửa sổ. Tiêu Lăng Phong hung ác giày xéo môi Diệu Tinh, mặc kệ máu tươi trên môi làm gay mũi, cũng không quản nước mạt mặn chát rơi ra từ mắt Diệu Tinh. Một tay khác dùng sức giật đứt cúc quần Diệu Tinh.

Bặt! Nghe được âm thanh đứt rời, trong nháy mắt lưng Diệu Tinh đã cứng đờ, anh ta muốn làm cái gì…