“Nhớ em không?” Khương Khả Vọng nói xong câu đó, không thể kìm nổi mà cúi đầu nở nụ cười. Những đồng đội vây xung quanh người cô đồng thanh kêu lên một tiếng “ôi——”, hai tay Ngô San Ny ôm mặt, vì bất ngờ mà mở mắt thật to.
Trên mặt người đạo diễn sau đằng sau ống kính cũng tràn đầy kinh ngạc.
Bùi Úc không trả lời ngay, từ trong điện thoại nghe được giọng nói xen lẫn với tiếng cười của anh, đó là một thứ cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
“Nhớ em, Khả Vọng, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết tự chăm sóc mình không đấy?” Ban đầu nói thì vẫn là tiếng phổ thông, nhưng anh hình như cũng không ý thức được việc mình đột nhiên nói tiếng Quảng Đông, giọng nói cất chứa nỗi nhớ thương tha thiết, mềm mại tới nỗi gần như tan ra, “Anh yêu em nhiều lắm.”
“Oa, trời ạ!” Chỉ là mấy âm tiết đơn giản mà thôi, ai ai cũng có thể nghe hiểu được, kể cả thợ quay phim cũng cùng mọi người vỗ tay. Khương Khả Vọng ngoại trừ cười cũng không biết nên làm gì nữa.
Rõ ràng là cô chỉ hỏi anh có nhớ cô không thôi, anh đáp lại như thế lại khiến cô mất tự nhiên, giận dỗi trách: “Nói câu đầu tiên là được rồi, em đã nói với anh là đang mở loa rồi mà.”
Bùi Úc cũng cười cười, ổn định cảm xúc một chút rồi khôi phục lại giọng điệu nói chuyện như bình thường với cô: “Xin lỗi em, là anh không tốt.”
“Anh ta dịu dàng quá.” Lục Nhã Quân ngồi bên cạnh không kìm được hai mắt tỏa sáng.
Rất dịu dàng sao? Dường như anh vẫn luôn nói chuyện như thế với cô, lại chỉ thấy bình thường, có phải là vì nghe quá nhiều rồi nên cô mới không có giác gì đặc biệt nhỉ. Người ngoài nhắc đến, cô mới phát hiện ra đúng là như vậy thật.
Khương Khả Vọng cảm giác như mình đang ngồi trên một chuỗi bong bóng màu hồng vậy, nhiều người chăm chú nhìn vào cô như thế khiến cho cô cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể nói: “Bọn em mỗi người chỉ có ba phút thôi, thời gian không còn nữa, không nói nữa nhé.”
“Ba phút ngắn như vậy sao?” Sự thất vọng trong lời nói của Bùi Úc thể hiện vô cùng rõ ràng.
“Chị Khả Vọng, em tặng thời gian của mình cho chị đó!” Lập tức, cậu nam sinh nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ Tống Hoài hô lên.
Đám người cười haha, nhao nhao ồn ào: “Tôi cũng cho cô đấy, nói nhiều thêm mấy câu nữa, nói thêm mấy câu nữa đi!”
Mặt cô đỏ đến tận mang tai, mãi mới chờ được họ yên lặng lại được, quay qua nói với Bùi Úc: “Đấy anh nhìn xem, cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc mọi người gọi điện thoại mất, cúp nhé.”
Anh nói: “Được, anh chờ em về.”
Cúp điện thoại rồi, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mập mờ mà chằm chằm nhìn cô, nở ra nụ cười hiểu ý, vẫn phải để tiểu đội trưởng nhắc nhở đội viên kế tiếp gọi điện thoại, phân đoạn của cô mới hạ màn được.
Thực ra khi biết được có thể gọi điện thoại cho người nhà, ngay từ đầu Khương Khả Vọng đã không có ý gọi cho Bùi Úc rồi. Nếu như gọi điện thoại cho mẹ có lẽ sẽ thích hợp hơn, bà thích xem chương trình tống nghệ mà
Nếu có thể nói mấy câu ở trong chương trình, như vậy trong đám chị em kia, nhất định sẽ rất có mặt mũi.
Chỉ là không khéo, đến phiên Khương Khả Vọng bấm số gọi hai lần thì đều thông báo rằng đường dây đang bận. Giờ giấc này, chắc là bà đang nấu cháo điện thoại với dì nhỏ rồi.
Định nghĩa “người nhà” hiện lên trong cô cũng không rộng rãi gì, phản ứng đầu tiên của Khương Khả Vọng chính là Bùi Úc, chỉ là cứ vậy mà gọi điện thoại thì hơi vội vàng rồi. Sau khi gọi điện thoại mà không kết nối được với mẹ, trong đầu cô lại nghĩ đến bố và em trai, gọi cho ai trong hai người ấy hình như cũng không được phù hợp lắm. Cô lại nghĩ đến Bùi Úc lần nữa, tâm bỗng nhiên tĩnh lặng trở lại, trực tiếp gọi đến dãy số ấy.
Cái này cũng chưa chắc đã là quyết định hấp tấp gì, nghe được giọng cười vui vẻ như thế của anh, cô cảm thấy mọi thứ đều rất đáng giá.
Sau khi thu đội rồi, đạo diễn gọi cô lại: “Khả Vọng, cô đến đây, chúng ta nói chuyện chút.”
Dĩ nhiên là vì chuyện gọi điện thoại của cô rồi. Bình thường mà nói thì loại công khai này đều sẽ đến nói trước khai thông với chương trình, nếu không sẽ không may xuất hiện các tình huống khác đột ngột. Cô lại bất thình lình mà gọi điện thoại cho Bùi Úc, thật sự là dọa người ta giật mình mà.
“Thế nào, thế này là định thông qua chương trình của chúng tôi để công khai à?” Đạo diễn vừa tò mò lại vừa không dám tin tưởng xác nhận với cô.
Nhận được câu trả lời khẳng định đầy chắc chắn rồi, ông ta vui vẻ cầm tay cô: “Cảm ơn cô Khả Vọng, cảm ơn sự tín nhiệm của cô.”
Ông ta là một trong rất ít người của chương trình biết chuyện của họ, thực sự không hề nghĩ đến rằng một đôi này sẽ chọn trực tiếp công khai trong chương trình của họ.
Ông ta đã nghĩ kỹ biên tập như thế nào được rồi, trailer cho bộ phim nhất định phải cho ra một mẩu chuyện, đánh thẳng vào khẩu vị của người xem. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được đến khi đó tỉ lệ người xem sẽ ‘thế tới hung hăng’ đến cỡ nào.
“Chương trình cuối tuần sẽ phát sóng, một tuần một tập.” Đạo diễn toan tính, “Cái nội dung này thì chắc là tung ra vào năm sau. Trước khi được tung ra thì Khả Vọng, cô cố gắng đừng để cho truyền thông chụp được nhé, chụp được cũng không được tự mình thừa nhận. Mấy người trong chương trình chúng tôi cũng đã kí hợp đồng cả rồi, tất cả mọi người đều sẽ vì cô mà bảo mật hết.”
“Được.” Khương Khả Vọng gật đầu. Như thế này cũng rất tốt, mặc dù quyết định của cô rất đột nhiên, nhưng chương trình cũng không tung ra ngay, cô còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị chu toàn cho việc công khai.
“Đúng rồi, mấy ngày nay người đại diện của cháu tương đối bận rộn nên nếu có việc gì mà chị ấy không kịp phản hồi thì cứ trực tiếp tìm đến cháu ạ.” Khương Khả Vọng lúc này mới sực nhớ ra chuyện Comilla muốn từ chức với cô.
“Ồ, cũng may là bây giờ còn chưa xảy ra tình huống gì.” Đạo diễn nói, “Mỗi lần có giấy tờ gì phải làm, cô ta đều là người đầu tiên chuẩn bị xong.”
Cô bất ngờ: “Dạ? Là chuyện trong tuần này sao ạ?”
Ông ta nói: “Hôm qua vừa giao tới một đống tư liệu, rất tẫn trách. Cô Comilla này ấy, làm việc rất đáng tin cậy, rất nổi danh trong giới.”
“Dạ…” Cô gật gật đầu, “Đạo diễn Từ, không có chuyện gì thì cháu về nghỉ ngơi ạ.”
“Ừ, về ngủ sớm đi.” Đối phương đứng dậy tiễn cô.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, Khương Khả Vọng mất ngủ. Cô nghĩ đi nghĩ lại đến những lời Comilla nói với mình, thực ra không thể dùng đúng sai bình thường mà phán xét được, hai người họ chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, Comilla lo lắng cũng không phải là vô lý.
“Khả Vọng, cô đã ngủ chưa?” Ở giường đối diện truyền đến giọng nói nhỏ nhỏ của Lục Nhã Quân, Khương Khả Vọng vừa “ừm?” một tiếng, đã thấy những người khác lục đục ngồi dậy hết, “Ai ai, buôn dưa lê tí nào.”
Cô bị chiến trận này làm cho hơi lơ ngơ, vẫn là vứt tâm sự qua một bên, quấn lấy chăn ngồi dậy: “Trò chuyện cái gì nào?”
“Khả Vọng, cô giấu kĩ thật đấy, lần trước hỏi cô có bạn trai chưa cô cũng chẳng chịu thừa nhận.” Lục Nhã Quân nói chuyện, cả đám con gái đều cười khanh khách.
Bùi Úc là người hiếm có trong cái tầng lớp kia mà có bề ngoài xuất chúng, đồng thời cũng là người đàn ông trẻ tuổi mà trạng thái độc thân chậm chạp mãi không chuyển dời, mặc dù cho anh không nhiệt tình với mấy xã giao trên internet lắm, nhưng mà vừa nhắc đến thì người trong vòng phần lớn đều biết đến anh. Khương Khả Vọng gọi một cú điện thoại kia, lúc ấy họ đều rất mau /bùng cháy’.
Khương Khả Vọng nói: “Xin lỗi nhé, vì lúc ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Hai người quen nhau thế nào vậy?”
“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi thế?”
“Là anh ta theo đuổi cô à?”
“Giọng điệu nuông chiều như thế là do cô dạy sao?”
Một đám con gái mồm năm miệng mười tôi một câu cô một câu, đương nhiên là ngoại trừ Ngô San Ny.
Lúc Khương Khả Vọng gọi cho Bùi Úc cũng không để tâm tới cảm xúc của cô ta, bởi như vậy nên cô ta như một trò cười vậy.
“Cái này…” Khương Khả Vọng không tiện nói nhiều, lúc đang quanh co nói thì quản giáo đẩy cửa vào: “Còn chưa ngủ?”
Vừa nói lớn một cái, một đống bánh chưng ở trên giường từng người từng người nằm vật xuống. Mãi đến khi tiếng bước chân của quản giáo xa dần rồi, mới có một cái đầu lẳng lặng ngóc lên, nhìn không được nói: “Khả Vọng, cô thật là dũng cảm quá đi.”
Dũng cảm. Khương Khả Vọng ôm lấy từ này để trong lòng mình, nghĩ đến một hồi lâu.
Cô dần chìm vào giấc ngủ. Buổi tối ngày thứ hai Bùi Úc đến, quản giáo kiếm cớ gọi cô đến, lúc cô nhìn thấy anh, giật mình kêu lên. Chỉ là ở trước mặt người khác cũng không nói gì, ra vẻ bình tĩnh cùng anh xuống lầu vào xe.
Lên xe rồi cô mới hít một hơi lạnh: “Không phải bảo anh bình thường thì đứng đến à?”
Trả lời cô là một cái ôm nồng nhiệt: “Em gọi cho anh một cú điện thoại kia, mà còn thấy anh có thể chờ đến cuối tuần được à?”
“Au——” Động tác ôm ấp hơi mạnh, động vào vết thương bị lúc đang huấn luyện, Khương Khả Vọng không khỏi nhe răng trợn mắt.
Anh lập tức buông ra: “Sao thế?”
Tiểu đội trưởng không phải không dưng mà thưởng cho thời gian gọi điện thoại, ban ngày huấn luyện cô không nên liều quá, trượt chân trên nền đất xi măng, đầu gối bị đập xuống đến mức máu thịt be bét, nhưng rồi lại như thường mà đứng lên lần nữa, tiếp tục chạy theo.
Đội y tế đã thay cô xử lí đơn giản vết thương rồi, về đến khách sạn, Bùi Úc lấy hộp thuốc ra, vén ống quần của cô lên, lộ ra băng gạc, kiểm tra lại lần nữa.
“Còn đau không?” Vẻ đau lòng lộ rõ trên mặt, anh lấy cồn i-ốt trong hộp ra.
“Không đau.” Khương Khả Vọng tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng rồi nghĩ đến động tác thô lỗ của bác sĩ kia lúc ban sáng, trong lòng vẫn còn sợ sệt, “Anh nhẹ chút nhé.”
Bùi Úc liếc cô một cái, sau đó cúi đầu xuống, môi của anh để gần vết thương mà nhẹ nhàng thổi. Cô ngồi trên giường, động tác không tiện, anh dứt khoát quỳ trước mặt cô, cẩn thận dùng bông ngoáy tai giúp cô xử lí lại vết thương.
“Bùi Úc…” Khương Khả Vọng vì động tác quỳ xuống này của anh mà ngạc nhiên, bông y tế thấm thấm xung quanh vết thương, nhưng cô hoàn toàn không đau chút nào.
“Làm sao?” Anh không ngẩng đầu, rất nghiêm túc băng bó cho cô.
Tay của cô đưa đến, thử đặt lên đỉnh đầu của anh. Anh không có phản ứng gì, cô mới sờ sờ một chút, rồi lại sờ sờ thêm chút nữa.
Ngày nghỉ của tuần thứ ba theo nhau mà đến, lúc Bùi Úc lại đến đón cô, cũng không phải tránh né ai cả. Lúc Khương Khả Vọng bị anh dắt lên xe, tất cả mọi người đều cười híp mắt hành lễ chú mục* với họ. Sau khi khởi động xe rồi, họ lại vẫy vẫy tay: “Gặp lại, gặp lại sau, cuối tuần gặp nhé!”
*Lễ ” Chú mục ” 行注目礼 là lễ bày tỏ sự kính trọng, sự tôn nghiêm, khi làm lễ thì người phải đứng thẳng, nghiêm trang, mắt hướng về mục tiêu (theo tailieu.vn).
Khương Khả Vọng cực kì xấu hổ, ngồi ở trong xe vừa nhìn kính chiếu hậu, vừa sờ sờ gương mặt nóng như sốt của mình.
“Đợi huấn luyện tuần nữa xong, phải nghỉ ngơi thật tốt một thời gian đã, rồi năm sau hẵng làm việc.” Bùi Úc kéo cô, để cô hồi lại tinh thần.
Cửa ải của cuối năm đến sớm, sau khi chương trình ghi hình xong rồi, gần như liền có thể về nhà ăn Tết, cũng đúng là có thể nghỉ ngơi một chút.
“Có thể.” Khương Khả Vọng nói, “Chỉ là Bùi Úc này, có một việc em muốn thương lượng với anh chút.”
“Em nói đi.”
“Em có thể về Bắc Kinh hôm nay không? Em muốn tìm Comilla.” Cô suy tính rất lâu rồi, cần phải tìm Comilla nói chuyện. Bất kể là thế nào, Comilla đều là một người đại diện rất tốt, cô cảm thấy có một số việc cũng không cần ầm ĩ đến mức tình cảnh trầm trọng như vậy.
Bùi Úc cau mày: “Chỉ còn thời gian một ngày rưỡi mà chân em lại có vết thương, còn muốn đi xa như thế, đi tới đi lui giày vò mình?”