Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 43: Thú vị không.

Lúc Khương Khả Vọng quay lại KTX, mấy cô nương kia cũng vừa rời giường, chuẩn bị đi luyện tập, nhìn thấy cô từ bên ngoài trở về: “Khả Vọng, tối qua cô ở bên ngoài à?”


“Đi bệnh viện một chút, muộn quá rồi, sợ đánh thức các cô nên cũng không quay về.” Khương Khả Vọng giơ túi thuốc trong tay lên về phía họ. Hai ngày qua cô bị cảm lạnh, nghẹt mũi liên hồi chưa từng ngừng nghỉ, họ cũng không để trong lòng, cùng nhau đi xuống tầng huấn luyện.


Bệnh tình khá hơn nhiều, lại thêm việc đã thích ứng với cường độ huấn luyện, Khương Khả Vọng ở trước ống kính quả thực là hoàn toàn vào trạng thái. Ngày tiếp theo, cô gái như cô đại bạo phát sức lực, cùng với tiểu phân đội của cô hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.


Lúc mấy đồng đội kia nhìn cô, ánh mắt đều trở nên không giống trước nữa. Buổi tối sau khi tắt đèn rồi, trong túc xá lần đầu tiên không nhao nhao ngã đầu ngủ sạch, cả một đám quấn lấy chăn, gác chéo chân trò chuyện trên trời dưới biển.


Ngay từ đầu, chủ đề đều là quay xung quanh Khương Khả Vọng: “Khả Vọng, cô vừa quay phim của Chu Tư Phàm xong đúng không, ông ta là người thế nào thế?”
Loại vấn đề này cũng không thể tùy tiện mà trả lời được, Khương Khả Vọng trả lời rất đơn giản: “Người rất tốt.”


“Thật à? Tôi nghe nói ở đoàn làm phim ông ta cực kì hung dữ, không thể ở chung nổi, còn rất keo kiệt nữa, xưa nay chưa từng mời khách. Nếu không thì sao ông ta lại trở mặt với bạn nối khố Bạch Linh và Chu Mộng Kỳ nhiều năm như thế chứ?” Ngô San Ny hưng phấn nói ra tin tức ngầm không biết nghe được từ chỗ nào.


Khương Khả Vọng cười: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng lúc tôi quay phim thì Bạch Linh và Chu Mộng Kỳ đều đến thăm qua trường quay phim. Cô nghe ai nói thế?”


“Á, Chu Mộng Kỳ đến sao?” Lục Nhã Quân nằm ngủ đối diện cô lập tức ngồi dậy, “Thế nào, có phải ông ấy cực kì có mị lực không? Mơ ước lớn nhất của tôi là được diễn phim với ông ấy đấy!”


Mấy cô gái tuổi tác sàn sàn nhau, đều xem phim Hồng Kông mà lớn lên, nhắc đến vị vua màn ảnh uy tín lâu năm trong giới kia, líu rít nói mãi không ngơi. Sau khi nói xong về vua màn ảnh rồi, họ lại chửi bậy nói về mấy trải nghiệm hiếm có trong lúc quay phim trong đoàn làm phim, oán giận vài câu không thôi về mấy phụ tá.


Chủ đề của các nghệ sĩ nữ thì trò chuyện đến trò chuyện đi cũng chỉ đơn giản là những cái đó mà thôi. Nói xong chuyện công tác, lại nói đến chuyện quần áo túi xách, rồi lại đến vấn đề tình cảm. Khương Khả Vọng ngáp một cái, vốn còn muốn thừa dịp họ ngủ mà vụng trộm chuồn đi. Không biết cái cuộc nằm đàm hội này còn muốn diễn ra đến tận lúc nào nữa.


Mỗi người đều bị bát quái trong trong ngoài ngoài một lần, tránh không khỏi đến phiên Khương Khả Vọng: “Khả Vọng, cô có bạn trai chưa?”
“Không có.” Khương Khả Vọng nói lời này cũng không chột dạ tẹo nào, bởi vì Bùi Úc nào tính là bạn trai đâu.


Là ông chồng đường đường chính chính.
Cô thế này cũng không tính là nói láo mà.
Trả lời xong cô liền nghĩ làm thế nào để mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này đây, khuyên mọi người mau mau đi ngủ lên.


“À, tôi nhớ cô với Hứa Hạo Trăn, Trăn Tử Khả Khả CP siêu nóng, hai người không ở bên nhau á?” Lục Nhã Quân kinh ngạc.
Đó là cái tên đã bao lâu rồi chưa nhắc đến. Khương Khả Vọng ngạc nhiên khi có người còn nhớ đến chuyện này, chỉ có thể vẫn nói câu kia: “Không có đâu.”


“Được rồi.” Vốn là cho rằng có thể đào ra được chút tin gì cơ, nhất thời tất cả mọi người đều rất thất vọng.


Cũng may mà cô trả lời chẳng thú vị nên lửa nhiệt tình của các cô gái cũng đột nhiên bị ‘đất lở nhỏ’ mà hạ xuống không ít, mất hết hứng thú hàn huyên chuyện khác, nhao nhao tỏ vẻ muốn đi ngủ.


Khương Khả Vọng nằm lỳ trên giường, lẳng lặng chờ đến lúc cả đám người họ không còn động tĩnh gì mới cẩn thận từng li từng tí bò xuống giường, rón rén mở cửa.


“Khả Vọng——” Một chân vừa thò ra, sau lưng đã có tiếng người nhỏ giọng gọi cô. Vừa quay đầu lại, thấy Ngô San Ny ngồi trên giường thò ra cái đầu, “Cô đi nhà vệ sinh à? Chờ tôi, chờ tôi xíu nhé.”


Khương Khả Vọng trong lòng thầm thở dài một hơi, chỉ có thể giữ vững tinh thần đứng tại chỗ chờ cô ta đi đến.


Hai người cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, đến lúc trở về, Khương Khả Vọng thực sự chẳng muốn leo lên giường rồi leo xuống giường giày vò mình thêm lần nữa, dừng bước: “San Ny, cô về trước đi, tôi muốn đi hút thuốc một chút?”


“Hút thuốc?” Mặt Ngô San Ny hiện lên một tia khác thường, rất nhanh liền đổi thành mừng rỡ, “Tôi cũng muốn tôi cũng muốn, cùng nhau đi!”
Âm lượng không khống chế nên trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ ồn ào, đầu Khương Khả Vọng căng thẳng, dựng thẳng ngón tay lên: “Xuỵt——”


“À à, xuỵt——” Ngô San Ny gật đầu.
Khương Khả Vọng vẫn lâm vào tình thế khó, lúng túng sờ sờ túi áo ngủ. Vừa rồi cô chỉ tùy tiện mượn cớ mà thôi, đã không đụng vào món đồ đó từ lâu rồi, cô nào có thể biến ra một bao thuốc được chứ.


“Tôi quên mang rồi.” Chỉ có thể bất chấp khó khăn mở mắt nói dối thôi.
“Không sao hết, tôi quay lại lấy, tôi cũng có.”Hào hứng của Ngô San Ny không hề giảm đi, quay người một đường chạy quay về.


Ngô San Ny rất mau đem thuốc và bật lửa đến, đưa một điếu cho Khương Khả Vọng, cô cầm trong tay, tâm tình phức tạp vòng tới vòng lui. Đây đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo mà, xúi Ngô San Ny đi coi như xong, hút thuốc còn đi gặp Bùi Úc, cô sẽ bị đánh chết cho xem.


Tự dưng nói hút thuốc gì chứ? Hiện tại nghệ sĩ nữ mười người thì tám người đều là kẻ nghiện thuốc cả.
Cô đang rầu rĩ thì Ngô San Ny đã châm lửa rồi, trong màn đêm thổi ra một hơi khói lớn: “Đúng rồi, cô không có bạn trai thì tôi giới thiệu một người cho cô nhé.”


“Không cần, bây giờ tôi không cân nhắc đến vấn đề này.” Khương Khả Vọng rất bất đắc dĩ khua tay.


“Lấy sự nghiệp làm trọng đúng không?” Ngô San Ny rất dũng cảm, “Tôi nói cho cô biết, tôi giới thiệu người này cho cô, mặc dù không hot như Hứa Hạo Trăn nhưng mà ở trong giới này anh ta có cực kỳ lắm tài nguyên, khẳng định giúp được cô đấy.”


“Đã tốt như thế sao cô lại không muốn?” Khương Khả Vọng cười với cô ta.
“…” Ngô San Ny hơi sửng sốt, nhưng cũng cười lên, ngượng ngùng không nói thêm nữa, cô ta giả bộ nhìn phong cảnh, dời chủ đề, “Ài, sao cô lại không châm thuốc thế? Để tôi.”


Cô ta kín đào cầm bật lửa đưa cho Khương Khả Vọng, châm lửa.
“Cái đó, đột nhiên tôi không thoải…” Khương Khả Vọng vừa định từ chối, một giọng nói nghiêm nghị đã hét lên với bọn cô: “Các cô đang làm gì đấy!?”


Hai người đồng thời quay đầu, ở bên kia đầu hành lang, quản giáo đang đứng ở chỗ đó trừng mắt nhìn họ.
Ngô San Ny run tay một cái, điếu thuốc còn đỏ màu lửa rơi xuống, lăn trên mặt đất, bắn lên mấy tia lửa, cô ta vội vàng dùng chân giẫm lên.


“Mấy giờ rồi hả? Còn chưa ngủ mà ở chỗ này hút thuốc.” Quản giáo đi đến, thấy rõ mặt hai người, “Ngô San Ny, Khương Khả Vọng, nghiêm!”
Khương Khả Vọng ngoan ngoãn đứng thẳng, vẻ mặt Ngô San Ny cầu xin nhận sai: “Xin lỗi ạ, chị Tiểu Trương, chúng em không dám nữa đâu.”


“Một cô gái mà lại hút thuốc cái gì? Đứng thẳng!”
Xem ra lần này Bùi Úc thực sự không đến chuẩn bị gì, quản giáo việc chung làm chung giáo huấn họ một trận, không hề tha thứ chút nào, tịch thu thuốc và bật lửa xong thì liền để cho họ cút về đi ngủ.


Đám người Khương Khả Vọng ngủ rồi, cô lại vụng trộm từ trong kí túc xá chạy ra ngoài, đã là chuyện của nửa giờ sau.
Cô cẩn thận từng li từng tí vòng qua chỗ quản giáo đứng, từ trong hành lang thò đầu ra, há hốc miệng.


Độ khó của cái việc lén lút này so với trong tưởng tượng của cô còn khó gấp nghìn lần.
Tổ quay phim thế mà còn có người không ngủ, đứng cách đây không xa dùng camera, lại ở xa xa chút nữa còn có người đi đi lại lại tuần tra gác đêm.


Tối hôm qua Bùi Úc làm thế nào mà lôi được cô ra ngoài thế? Bước chân Khương Khả Vọng chần chừ hồi lâu, rất muốn dứt khoát quay về kí túc xá ngủ quách cho xong.


Thế nhưng mà Bùi Úc còn ở kia đợi cô, bọn họ không có gì để liên lạc, lỡ như anh đợi cô cả một đêm thì phải làm sao giờ?


Khương Khả Vọng chỉ có thể tự làm tự chịu, vừa nghĩ biện pháp vừa nhìn chung quanh tìm cơ hội lén ra ngoài. Rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội thích hợp, tổ quay phim rời khỏi địa điểm ghi hình, thu camera lại, cô định hóp lưng như con mèo đi về phía trước hai bước, định vòng qua ánh mắt của người tuần tra mà đi ra ngoài.


Còn chưa đi được xa thì bả vai đã bị người ta vỗ một cái.
“Là anh.” Cô thiếu chút nữa là nghẹn ngào mà gào lên rồi, Bùi Úc một phát bịt miệng cô lại, kéo tới phía sau thân cây nấp kỹ càng mới xoay cô lại để anh nhìn mặt.


Khương Khả Vọng giật nảy cả mình, phát hiện là anh, sụp đổ ôm khư khư anh không chịu buông tay.
Vất vả mãi cô mới từ từ buông anh ra, vỗ ngực một cái: “Sao anh lại đến đây rồi, không phải bảo chờ em ở bên kia à?”


“Đần chết đi được, anh không đến thì em ra thế nào?” Bùi Úc nhịn không được chọc gáy cô.
“Xíu nữa là em ra ngoài được rồi.” Khương Khả Vọng mạnh miệng.
Bùi Úc chỉ cửa lớn bên kia: “Ở đó còn có gác cổng, trên cửa cổng còn gắn camera, em định đi thế nào?”


Cô lập tức không í ử gì, cúi đầu xuống. Lúc này anh hít hà một hơi trong không khí, lần theo mùi hương, chóp mũi dừng trên mái tóc cô.
Khương Khả Vọng biết anh ngửi thấy cái gì, vội vàng lắc đầu: “Em không có đâu, là người khác hút đấy.”


Anh không nói lời nào, nâng đầu cô lên dán bờ môi xuống, ngay lúc này, ở chỗ thế này, hào hứng lên cao tiếp sức cho nụ hôn. Chỉ sợ bị người ta phát hiện ra tiểu tâm tư, cho người ta một sự kích thích cực mạnh về cả sinh lý lẫn tâm lý. Động tác của anh ngày càng mạnh mẽ, đầu lưỡi Khương Khả Vọng cũng bị cuốn đến đau rồi.


“Đi thôi.” Lúc sau buông cô ra, anh dắt tay cô đi đến một hướng khác.


Bọn họ đi vòng quay tầng KTX, nơi này cô chưa từng đến, hoàn toàn hoang vắng. Bọn họ dán người vào tường đi không bao xa đã đến trước một cánh cửa nhỏ. Bùi Úc nhẹ nhàng kéo một cái, cửa kia liền mở ra, đem cô ra ngoài rồi lại đưa tay đóng cửa nhỏ kia thật kĩ.


Khương Khả Vọng thuận lợi ngồi trên xe, còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Làm sao anh biết có cánh cửa nhỏ kia thế?”
“Bởi vì anh hỏi quản giáo.” Bùi Úc nói rất bình tĩnh, “Là anh để cho cô ta để cửa không khóa.”
Khương Khả Vọng nghe được mà ngẩn ngơ.


Phí công lớn như thế để vụng trộm chạy đến, hóa ra người ta biết hết à.
Đây rồi cuộc là đang đùa cái gì thế hả? Cô không khỏi tự mình lâm vào hoài nghi thật sâu.


“Về sau em cứ đi đến cửa kia, nếu một mình đi mà sợ thì những lần sau anh sẽ đứng ở sau gốc cây kia chờ em.” Bùi Úc không chú ý tới cảm xúc cô biến hóa, ôm cô, lại còn tự quyết định.


Suy nghĩ một chút, cô đã muốn trải nghiệm cảm giác thú vui của việc yêu đương vụng trộm thì anh liền thuận theo cô thôi, sắp xếp tốt hết tất thảy chơi cùng cô, rất là tri kỷ.
Mãi đến khi cánh tay treo ở trên cổ cô chậm chạp buông xuống, Bùi Úc mới ngẩng đầu lên: “Em sao thế?”


“Không sao.” Khương Khả Vọng chớp mắt mấy cái, thuyết phục mình phải bình tĩnh lên, “Về sau anh cứ trực tiếp đến đón em đi.”