Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 54: Loại trừ

Vì nếu không hoàn thành chỉ thị mà tổ chức đưa ra thì sẽ không thể biết được yêu cầu tiếp theo là gì, cho nên mười một người dự thi đều cố gắng nuốt chiếc bánh ngọt quái quỷ mà tổ chức đã chuẩn bị. Nhưng mà, khi mọi đã ăn xong bánh ngọt, người của tổ chức vẫn không đưa ra chỉ thị tiếp theo như suy đoán của họ.

Sau đó, thời gian cũng không còn sớm, vì thế mọi người liền quyết định trở về phòng nghỉ ngơi, có thể sáng sớm mai mọi người sẽ nhận được chỉ thị từ ban tổ chức cuộc thi.

Cố Thất Hải sau khi rời khỏi nhà ăn lại không về phòng ngay mà lại đến phòng xám để thăm Hà Diễn, nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ, thân thể Hà Diễn cũng đã khá hơn trước, Cố Thất Hải ở lại phòng cậu nói chuyện một lúc, kể lại tình huống lúc bấy giờ của mọi người rồi mới trở lại phòng trắng,

Nhưng cô vừa mở cửa ra, đã thấy Mã Tu Hòa ngồi trên giường của cô, nói: “Anh phải chờ em rất lâu rồi.”

Cố Thất Hải vội vàng đóng cửa lại: “Sao anh vào đây được?”

“Ngay từ đầu thừa dịp không có ai lên lầu, anh đã để ý thấy phòng em không khóa, vì thế anh liền vào đợi em, nhân tiện cũng giúp em kiểm tra phòng ốc một chút. Nhưng không ngờ muộn như vậy em mới trở lại phòng.” Mã Tu Hòa nhìn qua phòng trắng một lượt, thấp giọng nói: “Phòng của em, đơn sơ chẳng khác gì phòng anh.”

Cố Thất Hải thẳng thắn giải thích: “Em vừa đi qua phòng của Hà Diễn.”

Mã Tu Hoà nâng mắt nhìn cô, vài giây sau mới thở dài một hơi: “Nể tình bây giờ là tình huống đặc thù nên anh tha cho em một được sống.” Rồi lại hỏi: “Thế Hà Diễn sao rồi?”

“Đã bình phục lại rồi, có lẽ sẽ sớm không có gì đáng ngại nữa. Nhưng mà, em không thể nói với anh ấy về chuyện của X, chỉ có thể nhắc anh ấy cẩn thận một chút.”

Mã Tu Hòa đồng tình gật đầu, dù sao trong bức thư X đã yêu cầu hai người không được để lộ ra tin tức về sự tồn tại của ‘hắn’ cho người thứ ba, trước khi xác định được thân phận thật sự của X, hai người cũng chỉ có thể cẩn thận hành động theo chỉ dẫn của X mà thôi.


Mã Tu Hòa hỏi: “Vậy khi em nói chuyện với Hà Diễn, có cảm thấy chỗ nào không thích hợp không?”

“Không, em làm theo lời dặn của anh, vừa rồi khi nói chuyện cố tình nói chút chuyện quá khứ với anh ấy, anh ấy đều trả lời bình thường, em có thể chắc chắn đấy là Hà Diễn hàng thật giá thật.” Cố Thất Hải tự nhiên ngồi xuống cạnh Mã Tu Hòa, “Bây giờ anh có manh mối gì về thân phận của X không?”

“Trước mắt vẫn chưa xác định được, nhưng phạm vi đã rút ngắn lại rồi. Đầu tiên, trong cuộc thi này, trừ hai chúng ta ra thì còn 10 thí sinh khác nữa, Hà Diễn là người quen của chúng ta, vừa rồi qua sự kiểm tra của em, có thể loại bỏ. Những người còn lại, ít khả nghi nhất là Từ Lập và Dương An Linh, vì…”

“Tuổi không giống!”

“Đúng vậy, sáu năm trước X đã bắt đầu gây án, hơn nữa xét theo trình độ phạm tội, X là một người từng trải, có kiến thức và kinh nghiệm xã hội, Từ Lập và Dương An Linh là sinh viên 19 tuổi, sáu năm trước bọn họ không thể làm ra những sự việc như vậy. Mà X cũng sẽ không đóng giả một trong hai người họ, dù sao nếu có gì bất thường cũng không thể dấu nổi ánh mắt của người yêu mình.”

“Kìa…. Còn ai có thể loại bỏ được không?”

Mã Tu Hòa mỉm cười: “Còn một người.”

“Ai?”

“Thượng Dũng.”

Cố Thất Hải nhớ lại các biểu hiện hôm nay của Thượng Dũng, không có biểu hiện nào bất thường cả. Vậy sao Mã Tu Hòa có thể xác định được X không phải Thượng Dũng hay không? Chẳng lẽ vì Thượng Dũng là cảnh sát?

Mã Tu Hòa nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Thất Hải, anh nói: “Khi Thượng Dũng nói ra thân phận của mình, anh đã lập tức dùng điện thoại liên lạc với Phó Cảnh Diệu, nhờ cậu ta điều tra hồ sơ của Thượng Dũng ở cục cảnh sát, anh nhìn qua, lý lịch đó là thật. Hơn nữa anh cũng đã nhìn qua tay của Thượng Dũng, bàn tay phải của anh ta có một vết chai ở ngón trỏ, đó là vết chai ở người thường xuyên dùng súng. Mà trước giờ ở những lần phạm tội của mình, X rất ít khi dùng súng.”

Cố Thất Hải nghe được lời giải thích cẩn thận mà hợp lý này, trong lòng thầm khen anh một câu, cô tiếc nuối nói: “Tiếc là điện thoại đã nộp lên rồi, nếu không chúng ta đã có thể tra ra nhiều thông tin về thân phận của bọn họ hơn.”

“X vốn đề phòng trường hợp này, nên mới đưa ra quy tắc như vậy. Hơn nữa trong mắt những thí sinh kia, tiền thưởng lớn như vậy, làm như vậy để tránh gian lận cũng là chuyện bình thường, nghĩ đến tiền thưởng, sẽ không ai có ý kiến gì. Ngay từ đầu chúng ta và X đã không cạnh tranh công bằng rồi, chúng ta ngoài sáng, X trong tối, chúng ta chỉ có thể phòng thủ, mà X lại có thể công kích bất kì lúc nào hắn muốn.”

Cố Thất Hải nghe vậy liền có chút ủ rũ, Mã Tu Hòa xoa xoa đầu cô, “Sợ gì, không phải anh đã có em rồi sao? Thám tử thực tập của anh cũng đến lúc phải tốt nghiệp rồi, để X đến luyện tập với em cũng tốt.”

Cố Thất Hải cười nhẹ. Cái người này, cứ luôn thế này lại khiến cô không thể nào ghét nổi, ngược lại còn luôn tiếp thêm lòng tin và dũng khí cho cô.

“Nhưng mà, đêm nay ở nhà ăn, anh còn phát hiện ra một chuyện đáng chú ý.”

Cố Thất Hải đang muốn hỏi anh, đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô vội vàng trao đổi ánh mắt với Mã Tu Hòa, diện tích phòng này không lớn, đồ đạc cũng rất đơn sơ, dường như không có chỗ nào có thể giấu người được, nhưng nếu cô còn tiếp tục chần chừ không ra mở cửa, chỉ sợ sẽ khiến cho chuyện này ồn ào hơn nữa, khi ấy sẽ càng khó xử hơn.

Mã Tu Hòa nhìn quanh cách bố trí trong phòng một lượt, nhanh chóng đến bên cạnh cửa, lưng dựa sát vào vách tường. Chỉ cần Cố Thất Hải cẩn thận không để cho người bên ngoài tiến vào phòng thì chỗ trốn này chính là góc chết thích hợp nhất trong phòng.

Hành động khôn khéo của Mã Tu Hòa làm cho Cố Thất Hải thoáng yên lòng, cô đi đến, giả bộ như không có việc gì mở cửa phòng.

Trước khi mở cửa, Cố Thất Hải thầm phân tích xem ai có thể đến tìm cô vào giờ này, chẳng hạn như Dương An Linh – cô bạn tầm tuổi cô, hay là người đứng ra chủ trì tạm thời Tào Tân Lỗi… vân vân… Thế nhưng không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Nguyễn Thiệu Đông.

Cố Thất Hải ngạc nhiên nhìn hắn: “….. Xin hỏi có chuyện gì không?”

Nguyễn Thiệu Đông bước đến, may mà Cố Thất Hải phản ứng kịp, đứng chặn bước chân hắn. Cô mất tự nhiên nói: “Phòng của tôi rất bừa bộn.”

Nguyễn Thiệu Đông không kiềm chế được nở nụ cười: “Vậy thì có muốn sang phòng tôi không?”

Cố Thất Hải tức giận. Cô sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được lời mời chào trực tiếp đến như vậy, hơn nữa người nọ cô mới gặp có mấy giờ đồng hồ, câu đầu tiên nói chuyện với nhau chính là lời mời chào khiếm nhã ấy.

Buồn cười hơn, bạn trai Mã Tu Hòa của cô đang trốn sau lưng cô cũng nghe được lời mời ấy của Nguyễn Thiệu Đông.

Cố Thất Hải giả bộ như nghe không hiểu lời nói của hắn: “Anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng muốn nói sao? Hay anh có cao kiến gì để có thể lấy được yêu cầu tiếp theo của ban tổ chức?”

Nhưng lời nói của Cố Thất Hải không làm giảm đi sự hưng phấn của Nguyễn Thiệu Đông, hắn nghiêng đầu, ánh mắt mang theo ý cười giảo hoạt nhìn Cố Thất Hải, nói thẳng vào vấn đề: “Đêm nay em là cô gái duy nhất ở đây khiến cho tôi cảm thấy hứng thú.”

Cố Thất Hải cảm thấy dường như đang bị mũi dao nhọn chĩa vào lưng mình, cô không muốn tiếp tục dây dưa với Nguyễn Thiệu Đông. Cô xấu hổ ho một tiếng rồi nói: “Ngại quá, tôi mệt mỏi rồi. Ngủ ngon.” Nói xong cô liền lùi nhanh về phía sau, đóng mạnh cửa lại.

Sau khi cho Nguyễn Thiệu Đông ăn cánh cửa thành công, Cố Thất Hải liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở, đã bị người phía sau kéo mạnh, áp lên tường, giây tiếp theo cô liền đón lấy một nụ hôn sâu đúng chuẩn.

Mà ngoài cửa vẫn còn truyền đến tiếng gõ cửa của Nguyễn Thiệu Đông.


Cố Thất Hải không để ý đến Nguyễn Thiệu Đông, cũng không rảnh để ý đến hắn, lực hôn của Mã Tu Hòa khá lớn, môi cô thậm chí còn bị anh cắn có chút đau, cô tránh cũng không thể, đánh phải kiên trì đón nhận vậy.

Rốt cuộc Nguyễn Thiệu Đông bỏ cuộc rời đi, Mã Tu Hòa vẫn không có ý định dừng lại hàng vi cướp đoạt của mình đối với Cố Thất Hải, một lúc lâu sau, nụ hôn sâu của anh chấm dứt, Cố Thất Hải không cam lòng yếu thế, cắn lại anh một cái.

Mã Tu Hòa liếm liếm chỗ bị cô cắn, nở nụ cười tà mị: “Vẫn biết là em không đơn giản, vừa mới giấu thân phận anh một chút thôi, đã có người tự đến cửa rồi.”

Cố Thất Hải chọc chọc ngực anh, “Em cũng không ngờ đâu, số đào hoa…. à không kiếp đào hòa của em, trước giờ đâu có thịnh vượng như thế, là hắn đói khát quá nên mới tìm đến ấy chứ”

Mã Tu Hòa cúi đầu, thổi thổi vào lỗ tai cô: “Thật không? Anh lại thấy mình rất hiểu hắn đấy.”

Hai người ở cùng nhau đã mấy tháng, những chỗ mẫn cảm của Cố Thất Hải anh đều biết rõ. Cô khẽ thở dốc, đỏ mặt đẩy anh ra, nhưng vẫn như cũ bị anh ôm chặt vào ngực. Cô đột nhiên nhớ đến vấn đề mấu chốt, ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh hỏi: “Anh thấy Nguyễn Thiệu Đông này có thể là X hay không?”

“X biết quan hệ của chúng ta, dựa vào tính kiêu ngạo của ‘hắn’ có lẽ cũng có thể là ‘hắn’ tới khiêu khích anh. Nhưng trước khi chưa nắm chắc được mọi chuyện, phải tránh nghi thần nghi quỷ, nếu không, sự sợ hãi sẽ làm chúng ta mờ mắt.” Mã Tu Hòa gạt vài sợi tóc của Cố Thất Hải ra sau tai. “Cũng không còn sớm. Anh cũng nên về phòng rồi.”

Cố Thất Hải quyến luyến nhìn anh, đã quen mỗi tối được làm bạn với độ ấm của anh, giờ chẳng qua chỉ tách nhau ra một buổi tối ngắn ngủi, cô lại cảm thấy nó dài như một thế kỉ vậy.

Bất an dường như cứ thế dài miên man.

“Hy vọng đêm nay mọi sự đều bình an.” Cô nói thầm trong lòng.

Mã Tu Hòa cũng hy vọng như vậy, hôn một cái lên trán cô để trấn an.