Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 32

Edit: Mii MiiBeta: An Dung Ni

Thời gian cứ từng giây trôi qua.

Mỗi người ngồi trên xe cảnh sát tới phố Liên Ngọc đều cảm thấy khẩn trương, nhịp tim tăng dần lên.

Mà người lãnh đạo cuộc giải cứu con tin này là Mã Tu Hòa, lại bình thản ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng một vị cảnh sát không kìm nổi sự hiếu kỳ hỏi: “Mã tiên sinh, vì
sao anh lại biết Viên Từ Lâm lại nhốt người bị hại trong biệt thự của
mình?”

Mã Tu Hòa nghe thấy tiếng bèn quay đầu, phát hiện trong xe
thấy nhiều ánh mắt tràn đầy tò mò, anh kiên nhẫn giải thích: “Lần thứ
nhất khi tôi đến biệt thự Viên gia, tôi đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Viên gia là nhà giàu có lại có địa vị trong xã hội như vậy, nhưng trong biệt thự lại chỉ có ba người giúp việc, nghĩ thế nào cũng đều thấy không hợp lý. Về sau khi tôi âm thầm điều tra, phát hiện tòa biệt thự ở phố Liên
Ngọc này, tuy trên danh nghĩa là tài sản của Viên gia, nhưng Viên Văn
Thao cùng một số người khác trong Viên gia lại rất ít đến nơi này, còn
những nguời giúp việc, đều đến đây một đến hai tiếng mỗi ngày để dọn
dẹp, nói cách khác, ngày thường, ngôi biệt thự này dường như không có ai trông nom. Căn cứ vào lời khai của người tài xế taxi, Cố Thất Hải và
Tiêm Tiêm bị bắt đi đại khái là ở trong phố Liên Ngọc, địa hình của phố
Liên Ngọc là nơi rất vắng vẻ. Viên Từ Lâm dùng mọi cách mạo hiểm mang họ đến chỗ khác, chẳng bằng thà đưa hai người đó đến nơi mà ai cũng biết,
nhưng chẳng ai nghĩ đến, cũng chính là ở biệt thự Viên gia. Bình thường, mọi người sẽ không thể nào nghĩ đến việc người hâm mộ đến tập kích cô
ta lại chính là bản thân cô ta, mà người bị hại thật sự thì bị cô ta
giấu chính trong nhà mình.”

Mã Tu Hòa lưu loát nói ra suy luận của mình, đến lúc những người trên xe nghe hiểu, chưa kịp tán thưởng anh có tư duy vô cùng chính xác, đã thấy Mã Tu Hòa lấy điện thoại, “ Thế nào,
đã có phát hiện chưa?”

Mã Tu Hòa giao việc tìm chứng cứ cho Phó
Cảnh Diệu, mười phút trước Phó Cảnh Diệu cùng mọi người đã đứng trước
của phòng 1103 mà Viên Từ Lâm mới mua, khi nhận được lệnh của Phó Cảnh
Diệu, có vài người trong đội đã nửa tin nửa ngờ về suy luận của Mã Tu
Hòa. Nhưng sau khi xông vào căn phòng này, mọi người đều bị khung cảnh
bên trong dọa sợ.


Đó không phải là căn phòng ở bình thường, mà bức tường trắng tinh được dán kín bởi các bức ảnh chụp ba nạn nhân trong
các vụ án gần đây khi bị hành hạ gần chết. Khiến cho mọi người kinh sợ
hơn, đó là những chai rượu đỏ nhìn có vẻ bình thường trên quầy rượu, lại chính là ba bình máu đỏ tươi được ướp lạnh.

“Qua đối chiếu ban
đầu, ba bình máu kia theo thứ tự là Triệu Kỳ, Đặng Hải Long, và Cổ Vĩ
Dân, đúng như cậu suy luận, với phong cách phạm tội điên cuồng như Viên
Từ Lâm, sau khi gây ra một vụ án mới, nhất định sẽ lấy lại một thứ gì đó trên người nạn nhân, mà trong lòng cô ta, máu chính là “vật kỷ niệm” lý tưởng nhất.

__

Đúng như Mã Tu Hòa suy luận, bên trong biệt thự không có bất kì người bảo vệ hay người giúp việc nào.

Bên kia Phó Cảnh Diệu đã thuận lợi nhận được chữ ký để dẫn Viên Từ Lâm về
sở cảnh sát, các đồng chí cảnh sát bắt đầu nôn nóng, chỉ cần nhanh chóng cứu Cố Thất Hải và Tiêm Tiêm ra, thì án mạng liên hoàn này cuối cùng
cũng có thể phá án thành công rồi.

Nhưng sau khi điều tra cẩn thận một lượt, nhóm cảnh sát hình sự lại không phát hiên ra chỗ giấu người bị hại.

Chẳng lẽ, Mã Tu Hòa đã suy luận sai?

Khi những sự nghi ngờ của mọi người lớn dần lên, Mã Tu Hòa lại nhận được
một cuộc điện thoại, anh cúi đầu nhìn thông báo hiện trên màn hình, đột
nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Trong điên thoại, Viên Từ Lâm cười hết sức vui vẻ: “Tu Hòa, chúc mừng anh phá án thành công.”

Mã Tu Hòa cười lãnh đạm: “ Hay là nên cảm ơn cô chủ động đến tận cửa.”

“Tôi vốn biết anh không phải là người đơn giản, cuộc đọ tài lần này với anh, tôi thừa nhận mình đã thua, nhưng anh đừng quên. Cố Thất Hải đến bây
giờ vẫn không biết rõ tình hình như thế nào, biết rõ cô ấy ở nơi nào,
chỉ có tôi mà thôi.”

“Cô cố tình gọi cuộc điện thoại này đến,
chính là muốn khoe khoang ‘tiền vốn’ sao? Thật quá đáng tiếc, tôi thấy
thật chướng mắt, tôi sẽ tự cứu Cố Thất Hải.”

“Thật sao? Cứ cho là
anh thật sự tìm ra được cô ta ở nơi nào, chỉ sợ khi anh tìm thấy cô ta
cũng chỉ là một cái xác chết mà thôi.” Viên Từ Lâm hung dữ nói: “Trong
kế hoạch, thật ra tôi cũng không tính ra tay với cô ta nhanh như vậy, cô ta đáng lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút đấy. Nhưng cô ta lại cứ
thích xen vào chuyện của người khác, khi tôi đang xử lý con bé tiêm Tiêm kia, cô ta đột nhiên tự mình chạy đến, đương nhiên là tôi không thể để
cô ta rời đi dễ dàng quá rồi. Ai bảo cô ta muốn tranh giành anh với tôi
chứ? Tu Hòa, tôi nói rồi, anh xem, là thám tử có thành tích phá án dẫn
đầu trong giới, lại có bạn gái là một hung thủ giết người liên hoàn,
thật đúng là ông trời muốn tác hợp cho chúng ta. Nhưng Cố Thất Hải lại
dám chê trách? Cô ta sắp chết đến nới mà vẫn còn muốn nói rằng tôi không xứng với anh! Cho nên trước khi đi lên, tôi đã tra tấn cô ta một trận
nên thân rồi, hiện tại, có lẽ cô ta đã sớm chết vì mất máu rồi.”

Mã Tu Hòa trầm mặc một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cô ấy nói đúng, loại
người tâm lý biến thái cực độ như cô làm sao có thể xứng với tôi được?
Cuộc sống phạm tội nhàm chán của cô đã kết thúc, nhưng cuộc sống của Cố
Thất Hải thì không, tuyệt đối không thể chấm dứt được. ” Nói xong anh
không chút do dự mà cúp máy.

Một cảnh sát hình sự tiến lên: “Mã tiên sinh, là hung thủ gọi sao?”

“Đúng vậy.” Giọng Mã Tu Hòa lãnh đạm. “Sự cuồng ngạo, tự đại thừa thãi của cô ta lại giúp tôi có thêm manh mối mới.”

“Là gì?”

“Hai người Cố Thất Hải và Tiêm Tiêm không ở trong đây, mà đang ở tầng hầm,
thông báo tất cả mọi người trở lại lầu một, tập trung tìm tòi các tầng
hầm ở gần cửa ra vào.”

Vừa rồi cuộc gọi kia, Mã Tu Hòa cũng chỉ là có ý định chọc giận Viên Từ Lâm, cuối cùng cũng thu được trong lời nói
của cô ta từ khóa: “ Đi lên.”

Nguyên bản câu nói của Viên Từ Lâm
là: “Trước khi đi lên, tôi đã tra tấn cô ta một trận nên thân rồi ” Cho
đến nay, Mã Tu Hòa chưa từng nghi ngờ suy luận của mình là sai, sở dĩ
không tìm thấy Cố Thất Hải, là vì Viên Từ Lâm đã dùng hết sức giấu cô đi rồi. Nếu bên ngoài biệt thự không có chỗ nào khả nghi thì đi vào trong
tìm vậy.

Cô ta không ngừng khiêu chiến lối tư duy của anh, lại càng không ngừng để lại lỗ hổng trong các lần gây án.

Mã Tu Hòa đi tới chiếc ghế sô pha, xoay người lục lòi vài cái, ánh mắt
dừng lại chỗ nệm đã bị xốc lên, quả nhiên lại có một cái nút. Anh ấn
xuống, phần nền nhà sát tường chậm rãi chuyển động, ở phía dưới kia là
một không gian tối tăm.

Mã Tu Hòa và hai người cảnh sát cùng xuống tầng hầm, anh đi rất nhanh, càng lúc càng gần đến cuối tầng hầm, dần
dần tay anh còn có chút run rẩy.

Phía trước xuất hiện bóng người,
là Tiêm Tiêm, tay chân của cô đều bị buộc chặt bằng khóa sắt, thấy ánh
đèn cô có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn kĩ người cầm đền là Mã Tu Hòa, nỗi sợ của cô bé bỗng chốc liền tan biến.

“Mã tiên sinh, anh mau cứu chị Thất Hải đi.” Giọng cô bé khàn khàn vang vọng khắp căn hầm.

Mã Tu Hòa và mấy người cảnh sát nhanh chóng cứu Tiêm Tiêm ra, sau đó anh
chiếu đèn pin hướng về phía bên tường, quả nhiên có một người khác trên
đất, trên người toàn là màu đỏ sậm của máu.

“Cố Thất Hải.” Mã Tu
Hòa chạy tới. Lúc này cảnh sát bật đèn ở tầng hầm lên, ánh đèn chói mắt
chiếu về Cố Thất Hải, tình trạng của cô hiện tại hoàn toàn lộ ra trước
mắt mọi người.

Quần áo rách rưới, cơ hồ toàn thân đều là miệng vết thương, vết dao, vết bỏng, vết roi,… Mà trên cổ tay của cô, cũng có vết dao cắt qua, máu thịt lẫn lộn. Mã Tu Hòa ôm lấy cô, thậm chí cô còn duy trì trạng thái dùng tay ấn vào cổ tay mình.


Nhưng mà cô đã không còn ý thức rồi.

Mã Tu Hòa cũng không ngừng gọi to tên Cố Thất Hải, chỉ có ôm cô anh mới biết được, người cô, đã không còn độ ấm.

Rõ ràng đã đem cô ôm vào trong lòng rồi, nhưng trái tim Mã Tu Hòa dường như bị khoét ra gần hết.

Anh chưa từng sợ hãi như thế này.

Anh là một người hay soi mói, trước khi Cố Thất Hải xuất hiện, anh cũng đã
từng qua lại với khá nhiều phụ nữ, anh không lạm tình, nên cũng không dễ động tình. Mới đầu, anh tiếp xúc với Cố Thất Hải, là vì anh cảm thấy cô cũng không có nguy hiểm gì, về sau cô lại cứu anh trong vụ cháy, anh
dần dần cũng có tình cảm tốt với cô. Dù biết cô có liên quan đến vụ án
giết người, mặc dù nhiều chứng cứ nhằm vào cô, anh cũng một mực tin rằng cô trong sạch.

Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ cũng thường xuyên tới ồn
ào bảo anh theo đuổi cô, anh lại cảm thấy có sự chênh lệch quá lớn giữa
hai người, một mực chờ thời gian thăm dò tình cảm của cô. Cô thật sự ưa
thích anh, như vậy anh sẽ tận lực theo đuổi, nhưng cô chỉ nhất thời say
mê, vậy anh cũng yên lặng bảo vệ cô.

Nhưng nếu như mất đi cô, vậy anh định ra cho mình nhiều quy tắc như vậy thì có ý nghĩa gì?

“Em tuyệt đối không thể chết.” Mã Tu Hòa thấp giọng nói bên tai cô. “Em
đừng quên, em còn thiếu nợ anh một phần ân huệ, anh lập tức muốn em thực hiện cho anh, anh muốn em vĩnh viễn mãi mãi ở bên cạnh anh. Thất Hải,
trừ em ra, anh cũng không muốn ai cả.”

Không gian yên lặng trở lại.

Mã Tu Hòa tựa như nói với mình, đây không phải là ảo giác, anh thật sự nghe thấy được âm thanh từ Cố Thất Hải, dù là rất yếu ớt.

“Yêu cầu của anh thật cao, sớm biết như vậy đã không nợ ân tình rồi…”

Mã Tu Hòa nhìn Cố Thất Hải, hốc mắt cũng có chút đỏ lên.

Cố Thất Hải chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em biết ngay, anh lợi hai như vậy, nhất định sẽ cứu được em.”

Mã Tu Hòa lại ôm cô một lần nữa, trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng.

“Để em đợi lâu rồi.”