Edit: Tử ĐằngBeta: An Dung Ni
Trong bữa tiệc, Viên Từ Lâm uống say, dù Mã Tu Hòa không muốn dây dưa gì với
cô ta nhưng Viên Từ Lâm là người ủy thác anh, anh vẫn làm tròn trách
nhiệm lái xe đưa cô trở về biệt thự Viên gia, sau đó anh mặc kệ Viên Từ
Lâm say rượu đòi anh ở lại, một lòng một dạ lên xe trở về nhà trọ.
Mã Tu Hòa chưa đến nhà trọ, liền ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng 11,
trong nhà anh là một mảnh đen tối, còn phía ban công cạnh nhà anh thì
hình như có một bóng người, vừa nhìn thấy anh ngẩng đầu lên liền chạy
vào trong nhà.
Anh không nhịn được nở một nụ cười, tâm trạng vô
cùng tốt đi vào thang máy, đến tầng 11, anh không vội lấy chìa khóa mở
cửa, mà lại đi đến phòng 1102 nhấn chuông.
Anh chờ đợi, nhưng một lúc lâu sau cũng chẳng ai ra mở cửa.
Anh không giận, thản nhiên nói với cánh cửa: “Em cho là cánh của nhà em có
thể ngăn được anh sao? Trong tay anh chìa khóa dự phòng, anh cho em hai
lựa chọn, một, lập tức mở cửa đi ra gặp anh, hai là anh sẽ trực tiếp mở
cửa đi vào tìm em.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Cố Thất Hải tức giận mở cửa, “Anh bây giờ thật đúng là không phận biệt rõ phải trái.”
Mã Tu Hòa cười cười nhìn cô, “Chẳng lẽ em không muốn gặp anh sao?”
Khuôn mặt Cố Thất Hải đỏ bừng, “Vào đi.”
Mã Tu Hòa đã tới đây vài lần, cũng coi như đã quen thuộc, Cố Thất Hải
không thích bóng tối như anh, đến buổi tối, nhà cô luôn sáng đèn, TV ở
phòng khách còn chiếu lại những bộ phim bộ cũ, Mã Tu Hòa nhìn thấy đống
giấy trên đất.
Mã Tu Hòa nhìn đống giấy bị vo lại trên đất, anh nhặt lên, mở ra, là một tờ giấy Tuyên Thành, viết hai chữ: Bình tĩnh.
Mã Tu Hòa hỏi: “Em biết viết thư pháp sao?” Tuy chữ cô không được tốt lắm.
“Trước kia… Mẹ em là giáo viên thư pháp.”
Mã Tu Hòa từng nghe Hạ Quỳ nói, cha mẹ Cố Thất Hải đã không còn sống, anh
nhìn nửa mặt của cô, bộ dạng dịu dàng không lúc nào để lộ ra vẻ đơn độc.
Anh đột nhiên hỏi cô: “Thất Hải, em biết khiêu vũ không?”
Cố Thất Hải không rõ, “Không. Sao vậy?”
Mã Tu Hòa vươn tay ra trước mặt cô, Cố Thất Hải giật mình,cho dù cô không
đoán ra được anh muốn gì, nhưng cô vẫn không có cách nào từ chối đặt tay lên tay anh.
Mã Tu Hòa mỉm cười, nhẹ dùng lực kéo cô đến trước mặt, tay kia thì ôm hông cô, đây chắc chắn là tư thế trước khi khiêu vũ.
“Để anh dạy cho em.” Anh nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi kéo cô nhảy lên.
Cố Thất Hải không có một chút kinh nghiệm khiêu vũ nào, hơn nữa, lúc này
cô đang căng thẳng đến mức không có cách nào để suy nghĩ, cho dù Mã Tu
Hòa kiên nhẫn dẫn dắt cô theo nhịp, nhưng cô vẫn như cũ gặp trở ngại,
thậm chí còn giẫm phải chân anh.
Cô càng ngày càng nản lòng, vắt óc suy nghĩ lý do, “Em… Đi dép không thể khiêu vũ tốt được.”
“Vậy cởi ra đi.”
Cố Thất Hải chưa kịp phản ứng, đã bị Mã Tu Hòa bế lên, đôi dép cô mang vốn rất rộng, vừa nhấc chân lên đôi dép liền rơi thẳng xuống đất, Mã Tu Hòa cũng không để cô chân trần mà giẫm lên đất, lập tức cho cô giẫm lên
giày mình. Khoảng cách này gần hơn khi nãy rất nhiều, dường như cả khuôn mặt Cố Thất Hải dán lên trên người anh.
“Thả, thả em xuống.”
“Em không cần sợ giẫm phải anh, cứ đi theo anh thật tốt là được rồi, anh sẽ không buông ra đâu.”
“Nhưng em nặng lắm.”
“Không đâu.” Trái lại, anh còn hi vọng cô có thể nặng một chút, để khi ôm cô
anh sẽ không còn cảm thấy thiếu chân thật nữa, “Nhìn xem, hiện tại em đã nhảy tốt hơn vừa nãy rồi.”
Cố Thất Hải cắn môi nói, “Anh… Đêm nay anh cũng khiêu vũ cùng Viên tiểu thư sao?”
Ý cười trên mặt Mã Tu Hòa nhạt đi một ít, “Ừm.”
“Nhất định cô ấy khiêu vũ rất tốt?”
“Không có ấn tượng gì.” Thái độ lúc đó của anh chỉ có lệ, trong lòng mong vô
cùng mong muốn sớm kết thúc, không giống như lúc này, trân trọng từng
giây từng phút.
“Em thấy, cô ấy mặc rất đẹp.”
“Em cũng không kém mà.” Mã Tu Hòa nở nụ cười, “Ít nhất, áo ngủ đêm nay em mặc tốt hơn mấy tháng trước.”
Cố Thất Hải vừa giận vừa buồn cười, không biết trả lời anh thế nào.
Mã Tu Hòa ôm cô, lặng lẽ xoay tròn, ánh mắt lướt qua cảnh đêm ngoài cửa
sổ, lấp lánh rực rõ, dường như có dòng nước ấm chảy qua người anh.
Thậm chí anh còn vui vẻ ngâm nga một bài hát nào đó.
Cố Thất Hải ngẩng đầu nhìn anh, ý cười trên khóe miệng anh càng sâu, là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
“Anh uống rượu sao?” Nếu không, tại sao đêm nay anh lại chăm sóc cô đến như vậy?
Mã Tu Hòa cũng nhìn cô, “Không. Nhưng mà, anh lại cảm thấy anh giống như đang say.”
Anh cúi đầu, cái ôm ban đầu giờ đã trở nên chặt chẽ ấm áp, hô hấp của anh
toàn bộ đều là hơi thở của cô. Mái tóc cùng cơ thể vừa tắm gội, thơm
ngát mùi dầu thông, áo ngủ có chút ngây thơ, thậm chí là bảo thủ… Cố
Thất Hải hoàn toàn khác với một Viên Từ Lâm trang điểm lẳng lơ tối nay,
cô không giống với bất kỳ cô gái nào trên thế giới này.
Đầu óc Cố
Thất Hải vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng từ
lòng ngực. Dưới lòng bàn chân, mặt giày Mã Tu Hòa có chút lạnh lẽo,
nhưng thân thể anh cực nóng, rắn chắc, để cô dựa vào.
Cố Thất Hải nghĩ, cô rõ ràng cũng không hề uống rượu, nhưng lại giống như đang say cùng anh.
Nhân thời cơ hiếm có này, cô tạm thời gác sự nhút nhát qua một bên, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh.
—
Ba ngày sau Mã Tu Hòa mới biết được, người hàng xóm mới ở phòng 1103 chính là Viên Từ Lâm.
Khi ấy, cô ta đã cho người chuyển đồ gia dụng đắt tiền tới, gây ra một
tiếng động lớn, do đó Cố Thất Hải và Mã Tu Hòa đang ở nhà nghỉ ngơi cũng phải đi ra xem.
Viên Từ Lâm vẫy tay với Mã Tu Hòa, nở nụ cười:
“Anh đã không muốn bảo vệ em, vì vậy em liền tự tới đây nằm trong phạm
vi tầm mắt của anh. Từ nay về sau, xin chỉ giáo thêm.”
Mã Tu Hòa không tiếp lời, sắc mặt không thay đổi dựa vào vách tường.
Tiêm Tiêm vốn đang nói chuyện với người quản lý trong phòng, nghe được tiếng nói liền đi ra ngoài, “Mã tiên sinh, anh quen biết Viên tiểu thư sao?”
Mã Tu Hòa nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt quá.” Tiêm Tiêm nói với Viên Từ Lâm, “Viên tiểu thư, người kia
là Cố Thất Hải, sẽ ở đối diện nhà cô, trước kia, chị ấy là người chăm
sóc tôi, chị ấy là người con gái rất tốt.”
Tiêm Tiêm không biết Cố Thất Hải và Viên Từ Lâm đã sớm giao chiến với nhau, nhưng Cố Thất Hải
không có ác ý gì với Viên Từ Lâm, nhưng tâm tình bây giờ của cô vô cùng
phức tạp, Cố Thất Hải lịch sự nhìn cô ta cười.
Viên Từ Lâm liếc mắt nhìn Cố Thất Hải một cái, ánh mắt có chút khinh thường.
“Nếu mọi người đã là hàng xóm của nhau, về sau không thể không hỗ trợ lẫn
nhau, không bằng, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, bồi dưỡng tình
cảm?” Viên Từ Lâm thoải mái nói.
“Được, được.” Tiêm Tiêm ở một bên phụ họa.
Mã Tu Hòa không hứng thú, xoay người đi vào phòng.
“Cô đi chứ?” Viên Từ Lâm gằn từng chữ, “Cố Thất Hải?”
Cố Thất Hải sửng sốt, đương nhiên, cô không ngờ Viên Từ Lâm sẽ trực tiếp
hỏi mình như vậy, hơn nữa Tiêm Tiêm cũng vô cùng mong chờ, Cố Thất Hải
biết Tiêm Tiêm chỉ muốn cô cùng người hàng xóm mới này thân thiết với
nhau, cô không đành lòng phụ ý tốt của Tiêm Tiêm, chẳng phải trong lòng
cô cũng không quá để ý tới quan hệ của Mã Tu Hòa cùng Viên Từ Lâm sao?
“Tôi sẽ đi.”
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của Mã Tu Hòa, anh thở dài một hơi, nhưng cũng quay đầu lại nói: “Tôi đi thay đồ.”
—
Lần đầu tiên, Cố Thất Hải cảm nhận thì ra một bữa ăn cũng có thể gượng gạo như thế này.
Viên Từ Lâm xuất thân từ gia đình danh giá, đương nhiên sẽ mang hai người đi vào nhà hàng đắt tiền không nằm trong phạm vị ‘bữa cơm bình thường’, Cố Thất Hải cầm thực đơn, âm thầm đem giá cả so sánh với tiền lương ít ỏi
của mình.
Viên Từ Lâm nâng cằm hỏi: “Thất Hải, vẫn chưa chọn được sao?”
Cố Thất Hải ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt trêu đùa Viên Từ Lâm, cô không chút sợ hãi đáp: “Tôi ăn giống Mã Tu Hòa là được rồi.”
Sợ bị người khác chế giễu, cô tình nguyện phóng khoáng một lần.
Viên Từ Lâm không muốn nhìn Cố Thất Hải diễn như thế nào, chỉ vô cùng tức giận uống ly rượu đỏ đắt tiền trên bàn.
Mã Tu Hòa cười cười, quan tâm đưa cho Cố Thất Hải một ly nước.
Trên bàn cơm, Viên Từ Lâm luôn là người chủ đạo, cô ta ngồi rất gần Mã Tu
Hòa, cười nói vui vẻ, đôi khi còn tự nhiên dựa vào Mã Tu Hòa cười, Mã Tu Hòa vẫn thủy chung ngồi thẳng, không thay đổi sắc mặt.
Mã Tu Hòa bỗng nhận được một cuộc điện thoại, anh rời chỗ ngồi, để lại Cố Thất Hải và Viên Từ Lâm bốn mắt nhìn nhau.
“Dù sao chỉ có cô và tôi, tôi cũng không sợ phải nói thật.” Viên Từ Lâm
kiêu ngạo nói, “Cho nên tôi dọn đến căn nhà kia, mục đích chính là Mã Tu Hòa, tôi muốn theo đuổi anh ấy.”
Cố Thất Hải nhẹ giọng hỏi: “Cô không phải là người ủy thác anh ấy sao?”
“Đúng vậy, bởi vì án kiện vô cùng quan trọng, nên hiện tại, anh là thám tử riêng của tôi.”
Cố Thất Hải nhiệt tình nói: “Nếu quả thật như vậy sớm tra ra manh mối là tốt rồi.”
“Vậy sao? Tôi lại không muốn vậy.” Viên Từ Lâm lườm Cố Thất Hải một cái,
“Chỉ cần vụ án này không thành công, thì anh ấy có thể ở bên cạnh tôi
mãi mãi.”
Cố Thất Thải bị suy nghĩ cực đoan của Viên Từ Lâm khiến cô kinh ngạc vô cùng.
“Không bằng, tôi và cô đánh cược đi.” Viên Từ Lâm liếc Cố Thất Hải một cái,
“Con người khi ở trong thời điểm quan trong nhất sẽ làm theo ý nghĩ
trong lòng, cô cảm thấy đến lúc đó, người Mã Tu Hòa chọn là tôi, hay là
cô?”
Cố Thất Hải nghe được giọng nói Viên Từ Lâm vô cùng tự tin.
Là do chính bản thân tự tin? Hay vì lúc không có mặt Cố Thất Hải, Mã Tu
Hòa và Viên Từ Lâm đã trải qua những giờ phút khắc cốt ghi tâm?
Cố Thất Hải phát hiện, thực ra cô không hiểu được Mã Tu Hòa bao nhiêu.
Thế giới của cô eo hẹp như vậy, mà anh lại có một bầu trời mênh mông rộng lớn.
Cố Thất Hải nói: “Tôi sẽ không lấy tình cảm của anh ấy để đánh cuộc, anh
ấy muốn ở cùng với ai là quyền của anh ấy, mà tình cảm của tôi đối với
anh ấy như thế nào, cũng là tự do của tôi.”
“Nếu sau này anh ta
yêu một người con gái khác, chẳng lẽ cô vẫn tiếp tục bình tĩnh nhã nhặn
đứng cạnh anh ta sao?” Viên Từ Lâm không đợi Cố Thất Hải trả lời đã nói, “Cô không làm được, Cố Thất Hải, mọi người ai cũng vì lợi ích cá nhân
cả thôi.”
Cố Thất Hải không nói gì, vừa ngẩng đầu, đã thấy Mã Tu Hòa vội vàng trở về.
Anh đi đến bên cạnh Viên Từ Lâm, giọng nói có chút gấp rút: “Có chuyện rồi, cô đi với tôi một chuyến.”
Viên Từ Lâm vẫn thản nhiên đắc ý, chậm rãi uống hết ly rượu mới chịu đứng dậy.
“Anh đưa cô ấy đi trước, em về nhà cẩn thận.” Mã Tu Hòa nói với Cố Thất Hải một câu, sau đó cầm hóa đơn đi tính tiền.
Cố Thất Hải nhìn bóng lưng Mã Tu Hòa dần đi xa, cô nhìn thấy rất rõ, Mã Tu Hòa cầm cổ tay Viên Từ Lâm bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Tay hai người chạm vào nhau, hình ảnh đó đâm thẳng vào mắt cô, khiến cô đau đến nỗi suýt nữa đã rơi lệ.