Hồng Phúc Dao

Chương 36

“Tứ nhi, có chuyện gì?” Bên trong gian phòng yên tĩnh, hương trầm bay nhàn nhạt. Bạch Tang Vận vỗ con yêu vừa mới ngủ, hỏi.

“Cha… Lúc trước hoàng gia gia nói người là tai kiếp của phụ hoàng, phụ hoàng chẳng lẽ không sợ sao?” Lưu Tích Tứ vốn là muốn hỏi cái khác, nhưng nói bên miệng lại trở thành cái này. Thấy nụ cười trên mặt phụ thân không còn, Lưu Tích Tứ vội vàng nói, “Cha, hài nhi hỏi linh tinh, người đừng để ý tới hài nhi.”

Bạch Tang Vận lại thoải mái cười một tiếng, nói: “Không có việc gì, chỉ là rất nhiều năm không nghe thấy, có chút tìm không được ý nghĩ thôi.” Hồi tưởng lại lúc trước, trong mắt Bạch Tang Vận không có một tia thương cảm. “Cha cũng không biết, phụ hoàng con nói hắn không cho là mình sẽ chịu ảnh hưởng của người khác, sau khi gặp gỡ cha, hắn liền rút người về, bảo bọn họ không được thương tổn phụ thân. Hơn nữa, hắn vẫn gạt, cha mãi đến cuối cùng mới biết có chuyện như vậy.”

“Cha… Người với phụ hoàng có phải là mệnh đã định sẽ cùng một chỗ hay không?” Lúc hỏi câu này, Lưu Tích Tứ có chút khổ sở, cũng có chút không cam lòng.

“A…” Bạch Tang Vận nhìn ra chút manh mối, bất động thanh sắc nói, “Ai biết được? Nếu nói mệnh đã định, vậy cũng nên chỉ hai người. Phụ thân cùng phụ hoàng, phụ vương con cả đời làm bạn, có phải mệnh định hay không ai có thể nói rõ được? Gặp gỡ, thích, đó chính là mệnh định.”


“Vạn nhất… Vạn nhất đời này có một người là người mệnh định của một người, mà một người trong đó nhưng lại thích một người khác, vậy lại nên làm cái gì bây giờ?” Hay là nói, chính mình thích một người trong đó, vậy làm sao bây giờ? Lưu Tích Tứ suy nghĩ rất nhiều ngày, vẫn tìm không được đáp án.

“Nếu hắn thích người khác, vậy người mệnh định của hắn nhất định chính là người nọ. Tứ nhi… Nếu vạn người trong thiên hạ, hai người có thể gặp gỡ, có thể yêu, chính là mệnh định. Duyên phận này phải tích góp hơn vạn năm mới có thể khiến cho các con có tình duyên. Cần gì phải đi tính toán đến tột cùng có phải là người mệnh định hay không chứ?”

Lưu Tích Tứ cẩn thận suy tư về lời nói của phụ thân, trên mặt hiện lên thoải mái, “Đúng vậy, phụ thân, con gặp gỡ hắn, vậy con chính là người mệnh định của hắn, hắn thích, yêu, có được, chỉ có thể là con.”

Trong nhã gian của tửu lâu, Lưu Tích Tứ một mình uống rượu hoa quế. Bên cạnh là một nữ tử dị thường xinh đẹp đang xướng tiểu khúc, Lưu Tích Tứ nghe mà sảng khoái. Nghe nói tửu lâu này mới tới một cô nương ngón giọng rất cao, Lưu Tích Tứ liên tục tám ngày đều đặc biệt đến nơi đây nghe khúc, giải sầu, vì thế Ly Nghiêu ăn không ít giấm chua. Bất quá Ly Nghiêu gần đây bị thái tử lôi kéo làm này làm kia, không có thời gian bồi Lưu Tích Tứ, cũng đành phải đồng ý cho hắn ra ngoài tìm thú vui.

“Vương gia… Thiếp có chuyện muốn cầu vương gia, thỉnh vương gia vì thiếp làm chủ.” Xướng xong khúc, nữ tử quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất nói.

Lưu Tích Tứ vội vàng nâng người dậy, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vương gia…” Nữ tử lê hoa đái lệ (1) nhìn Lưu Tích Tứ, khó xử nhìn nhìn người bên cạnh. Lưu Tích Tứ phất tay bảo bọn họ lui ra ngoài, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chính là ai khi dễ ngươi?” Trong kinh thành này, mỹ nhân không có chỗ dựa đương nhiên sẽ rước đến phiền toái.


“Vương gia…” Nữ tử nhào vào trong lòng Lưu Tích Tứ, nức nở khóc lên, “Thiếp… Thiếp…” Đột nhiên, thanh âm nữ tử thay đổi, tiếng nói mềm mại trở nên âm ngoan, Lưu Tích Tứ còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã tê liệt ngã xuống đất. Nữ nhân xinh đẹp trong nháy mắt biến thành rắn rết, nàng đá đá Lưu Tích Tứ đã bất động, tháo mặt nạ da người trên mặt xuống, kéo Lưu Tích Tứ lên ném ra cửa sổ, mà nàng cũng nhảy ra ngoài.

Một chiếc xe ngựa từ phía sau phố chạy ra, ra khỏi cửa thành, xuất kinh. Mà một nhà tửu lâu trong kinh thành lại nổ tung. Cửa thành bị đóng lại, nhưng cỗ xe ngựa ra khỏi thành kia sớm đã không thấy tung tích.

“Ly Nghiêu, ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, những người đó nếu là tới hướng về ngươi, thì nhất định sẽ không thương tổn Tích Tứ. Ngươi nếu ngay từ đầu đã rối loạn trận tuyến, vậy Tích Tứ làm sao bây giờ?”

“Bình tĩnh? Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh! Nữ nhân kia điên rồi! Nàng sao có thể không thương tổn Tích Tứ!” Ly Nghiêu biết không thấy Lưu Tích Tứ, phá hủy tửu lâu. Hắn thế nhưng lại không bảo vệ tốt người quan trọng nhất của mình. Người của hắn vẫn đi theo Lưu Tích Tứ, nhưng Lưu Tích Tứ nói nhìn bọn họ phiền, khi nghe khúc chưa bao giờ để cho theo. Nghĩ đến bên người Lưu Tích Tứ có ám vệ của Triêu Thiên giám, hắn cũng an tâm. Nhưng không nghĩ tới, Lưu Tích Tứ lại ở dưới mí mắt bọn họ không thấy bóng dáng, mà thị vệ phụ trách an toàn của Lưu Tích Tứ cũng bị người hạ dược.

“Là ta sơ sót, ta nên nghĩ đến những thị vệ kia có thể xảy ra vấn đề.” Ly Nghiêu ôm ngực phát đau, vì sao hắn luôn mang đến tai nạn cho Tích Tứ.


Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chặn lại Ly Nghiêu đã điên mất rồi, không cho hắn ra ngoài tìm người. Bọn họ cũng không dám để trong cung biết tin tức Lưu Tích Tứ mất tích, một bên phái người tìm kiếm Lưu Tích Tứ, một bên để mấy trạm gác quan trọng đi mệnh lệnh gấp, bảo bọn họ ngăn cỗ xe ngựa có thể mang Lưu Tích Tứ đi lại.

Sợ Ly Nghiêu lại đi mang một thân vết thương trở về, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cùng nhau đánh ngất xỉu Ly Nghiêu muốn đi ra ngoài trói lại. Ba ngày sau, có người đưa thư tới, trong thư kẹp cây trâm gỗ đào Lưu Tích Tứ mang bất ly thân. Chỉ rõ nếu muốn mạng sống của Lưu Tích Tứ, phải để Ly Nghiêu đơn độc đến một nơi. Ly Nghiêu chưa xem xong thư, người đã không còn, cất cây trâm của Lưu Tích Tứ. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhìn nhau mấy lần, nháy mắt. Hai người cũng vội vàng rời khỏi phủ đệ của Lưu Tích Tứ.

Lưu Tích Tứ tỉnh lại trong một cỗ hương ngọt, hắn cho là mình sẽ bị nhốt tại nơi địa lao các loại, không nghĩ tới lại là một gian phòng ngủ cực kỳ thoải mái.

“Đã tỉnh?”