Hồng Ngọc

Chương 6

“Trông cậu cực kỳ xuống mã,” Leslie nói trong giờ giải lao trên sân trường.

“Tớ cũng cảm thấy quá tệ.”

Leslie khẽ vuốt tay tôi. “Nhưng quầng thâm dưới mắt trông hợp với cậu,” nó cố động viên. “Mắt cậu vì thế trông lại càng xanh hơn.”

Tôi không nén nổi nụ cười. Leslie thật đáng yêu. Bọn tôi ngồi trên băng ghế dưới cây dẻ và chỉ có thể thì thầm vì Cynthia Dale đang ở ngay sau lưng cùng một cô bạn, ngay bên cạnh Gordon Gelderman-the-thé-vịt-đực đang bàn luận với hai cậu bạn cùng lớp về bóng đá. Tôi không muốn bọn nó nghe được hai chúng tôi chuyện trò gì. Không thế thì bọn nó cũng thấy tôi đủ kỳ cục rồi.

“Nhưng Gwen, lẽ ra cậu phải nói với mẹ cậu!”

“Cậu nói câu ấy ít nhất năm mươi lần rồi.”

“Ừ, vì đúng là thế mà. Tớ thực sự không hiểu nổi vì sao cậu không làm!”

“Bởi vì tớ…Hừ, thú thực là bản thân tớ cũng không hiểu. Tớ cứ hy vọng vẩn vơ là chuyện này không xảy ra lần nữa.”

“Chỉ riêng cuộc phiêu lưu đêm qua - ai mà biết được những gì đã có thể xảy ra! Hãy nhớ lời tiên tri của bà cậu: chuyện này không có ý nghĩa gì khác ngoài việc cậu đang gặp nguy hiểm lớn - chiếc đồng hồ tượng trưng cho việc vượt thời gian, cái tháp cao cho sự nguy hiểm, còn con chim…Hừ, lẽ ra cậu không được đánh thức bà Maddy! Có lẽ phần sau mới thực sự gay cấn. Chiều nay tớ sẽ tìm hiểu tất cả thật kỹ - quạ, ngọc xanh, tháp, cây thanh lương trà - tớ đã phát hiện ra một trang mạng về các hiện tượng siêu nhiên, cực nhiều thông tin. Tớ còn kiếm cả đống sách về việc vượt thời gian. Cả phim nữa. Trở về tương lai, tập một đến tập ba. Có thể bọn mình sẽ học được gì trong đó…”

Tôi nhớ cảnh vui vẻ lăn lóc xem DVD trên ghế sofa ở nhà Leslie vô cùng. Thỉnh thoảng bọn tôi lại tắt tiếng và tự lồng tiếng phim - bằng lời thoại bịa ra.

“Cậu thấy choáng váng không?”

Tôi lắc đầu. Giờ thì tôi biết, Charlotte tội nghiệp cảm thấy thế nào trong những tuần qua. Suốt ngày bị hỏi như thế, không phát điên mới lạ. Đặc biệt là khi chính tôi suốt ngày cứ phải nghe ngóng, phấp phỏng chờ cảm giác choáng váng kia.

“Giá người ta biết được khi nào nó lại diễn ra,” Leslie bảo. “Tớ thấy thật quá bất công. Charlotte được cả nhà chuẩn bị đón sự kiện này suốt thời gian qua, còn cậu thì bất ngờ phải tự đối phó.”

“Không biết ở địa vị tớ thì Charlotte sẽ làm gì đêm qua, lúc bị cái gã ngủ trong tủ rượt theo,” tôi nói. “Tớ không tin là kiến thức từ những giờ học đấu kiếm hay khiêu vũ lại có ích gì trong tình huống ấy. Mà xung quanh cũng không có con ngựa nào để chị ấy chạy vọt đi.”

Tôi cười khúc khích khi tưởng tượng ra cảnh Charlotte chạy khắp nhà để trốn gã Walter hung hãn. Cũng có thể chị ta sẽ giật lấy thanh kiếm trên tường và gây ra một vụ thảm sát đẫm máu trong đám người hầu tội nghiệp.

“Không, ngốc ạ. Chuyện ấy sẽ không thể xảy ra vì Charlotte sẽ kịp đi đến nơi khác bằng cái máy đồng hồ đồng hiếc gì đó. Về một nơi bình yên và vui vẻ, không vấp phải chuyện gì bất trắc! Còn cậu thì thà mạo hiểm tính mạng hơn là kể với gia đình rằng họ đã huấn luyện nhầm người!”

“Biết đâu giờ Charlotte cũng đã vượt thời gian. Vậy là họ có đúng cái họ muốn.”

Leslie thở dài, bắt đầu giở soàn soạt tập giấy trên đùi. Nó đã tập hợp cho tôi một xấp hồ sơ với nhiều thông tin bổ ích. Hoặc chẳng bổ ích lắm. Ví dụ như nó in ảnh những chiếc xe hơi cổ rồi chú thích thêm năm sản xuất. Theo đó thì chiếc xe cổ tôi nhìn thấy trong lần vượt thời gian đầu tiên được sản xuất năm 1906.

“Jack Đồ Tể đã hành sự ở khu East End, vào năm 1888. Tiếc là người ta chẳng bao giờ tìm ra được hắn là ai, tuy nắm được rất nhiều đối tượng tình nghi nhưng lại không đủ bằng chứng. Vì thế, nếu chẳng may cậu lạc về East End: bất cứ người đàn ông nào ở năm 1888 cũng đều nguy hiểm. Vụ đại hỏa hoạn ở London là vào năm 1666, dịch hạch thì có thể nói là xảy ra liên miên, nhưng đặc biệt khủng khiếp vào những năm 1348, 1528 và 1665. Sau đó còn phải kể đến những vụ ném bom trong Thế chiến II, bắt đầu”

“Nghe có vẻ nguy hiểm quá nhỉ,” tôi bảo.

“Ừ, tớ vẫn hình dung chuyện này lãng mạn hơn cơ. Cậu biết đấy, tớ cứ nghĩ Charlotte sẽ được trải nghiệm các thước phim dã sử của chính mình. Được nhảy với Darcy trong vũ hội. Đem lòng yêu một chàng trai quyến rũ của dòng tộc Highlander. Khuyên Anne Boleyn đừng bao giờ lấy vua Henry VIII. Đại khái thế.”

“Anne Boleyn có phải là cái cô bị chém đầu không?”

Leslie gật đầu. “Có một bộ phim rất tuyệt do Natalie Portman thủ vai. Tớ có thể mượn DVD…Gwen, hãy hứa với tớ là hôm nay cậu sẽ nói với mẹ cậu.”

“Tớ hứa. Ngay tối nay.”

“Charlotte ở đâu ấy nhỉ?” Cynthia ló đầu ra từ sau thân cây. “Tớ định mượn bài luận về Shakespeare của cậu ấy để cóp. À, ý tớ là đọc để tham khảo.”

“Charlotte ốm,” tôi nói.

“Cậu ấy bị gì thế?”

“À…”

“Tiêu chảy,” Leslie đáp. “Tiêu chảy cực tệ. Phải ngồi suốt ngày trên bồn cầu.”

“Tởm quá, thôi đừng kể chi tiết ra làm gì,” Cynthia nói. “Cho tớ xem bài của các cậu được không?”

“Bọn tớ cũng chưa làm xong,” Leslie nói. “Bọn tớ còn muốn xem nốt Shakespeare đang yêu đã”.

“Cậu lấy bài của tớ cũng được,” Gordon Gelderman thò đầu ra từ bên kia thân cây và nói leo vào với giọng nam trầm hùng. “Tớ chép từng chữ từ Wikipedia.”

“Thế thà tớ tự xem trên Wikipedia còn hơn,” Cynthia bảo.

Chuông báo hết giờ giải lao.

“Hai tiết Văn liền,” Gordon rên rẩm. “Cực hình đối với mọi trang nam nhi. Trừ Cynthia giờ đã rỏ dãi khi nghĩ đến chàng hoàng tử trong mộng.”

“Im mồm đi, Gordon”

Nhưng Gordon, như ai cũng biết, không bao giờ im mồm. “Tớ không hiểu nổi vì sao các cậu tôn sùng lão Whitman đến thế. Lão ấy đồng tính chính hiệu.”

“Vớ vẩn!” Cynthia bực bội đứng lên.

“Chẳng đồng tính thì gì.” Gordon chạy theo cô nàng tới tận lối vào. Nó đủ sức lải nhải vào tai Cynthia tới tận tầng hai mà không cần một lần lấy hơi.

Leslie ngán ngẩm. “Đi thôi!” Nó chìa tay kéo tôi đứng dậy khỏi băng ghế. “Đến với chàng hoàng tử sóc trong mộng nào.”

Bọn tôi đuổi kịp Cynthia và Gordon ở cầu thang tầng hai. Hai đứa vẫn còn nói về thầy Whitman.

“Cứ nhìn chiếc nhẫn triện dở hơi thì rõ,” Gordon nói. “Chỉ dân đồng tính mới đeo thứ ấy.”

“Ông ngoại tớ cũng đeo nhẫn triện,” tôi bảo dù không hề muốn can thiệp vào.

“Thế thì ông cậu cũng đồng tính nốt,” Gordon nói.

“Cậu chỉ được cái ghen ăn tức ở thôi,” Cynthia nói.

“Ghen ăn tức ở? Tớ á? Ghen với lão õng ẹo ấy á?”

“Chứ sao nữa. Ghen ăn tức ở. Bởi đơn giản thầy Whitman là người đàn ông đẹp trai nhất, nam tính nhất và thông minh nhất quả đất. Còn bên cạnh thầy thì cậu chỉ là một thằng nhóc lùn tịt, ngu xuẩn và dặt dẹo.”

“Thầy chân thành cảm ơn lời khen của em,” thầy Whitman lên tiếng. Thầy bất ngờ xuất hiện đằng sau chúng tôi, nách kẹp một tập giấy và, như mọi khi, trông thầy điển trai vãi linh hồn (dù là vẫn hơi hơi giống con sóc).

Mặt Cynthia đỏ hơn gấc chín. Tôi thương nó quá đi mất.

Gordon thì nhệch mép cười hí hửng.

“Còn em, Gordon thân mến, có lẽ cũng nên tìm hiểu một chút về nhẫn triện và những người đeo chúng,” thầy Whitman nói. “Tuần sau em nộp cho tôi một bài luận ngắn về chủ đề này.”

Giờ thì Gordon cũng đỏ mặt. Nhưng trái với Cynthia, cậu ta vẫn còn đủ sức cất giọng the thé hỏi: “Cho môn Anh văn hay Sử ạ?”

“Tôi sẽ rất tán thành việc em nhấn mạnh những khía cạnh lịch sử, nhưng tôi cho phép em toàn quyền quyết định. Dài độ năm trang là ổn, thứ Hai tuần sau nộp.” Thầy Whitman mở cửa lớp học rồi rạng rỡ mỉm cười. “Mời các em.”

“Hận lão này quá,” Gordon lẩm bẩm khi về chỗ.

Leslie vỗ vai an ủi nó. “Tớ thấy như thế là hai bên có đi có lại.”

“Chuyện xảy ra thật, hay tớ vừa mơ?” Cynthia nói.

“Cậu chỉ vừa mơ thôi,” tôi đành chiều nó. “Thực tế là thầy Whitman không hề nghe được một lời nào về chuyện cậu coi thầy ấy là người đàn ông sexy nhất quả đất.”

Cynthia rên rỉ thả phịch người xuống ghế. “Đất ơi, làm ơn nẻ ra để tao chui xuống!”

Tôi ngồi xuống cạnh Leslie. “Cynthia tội nghiệp trông vẫn còn giống quả gấc.”

“Ừ, tớ đoán cậu ấy sẽ còn là quả gấc cho đến khi tốt nghiệp phổ thông. Ngượng thế cơ chứ.”

“Biết đâu thầy Whitman từ giờ lại cho nó điểm khá hơn.”

Thầy Whitman nhìn về phía bàn Charlotte, vẻ đăm chiêu.

“Thưa thầy Whitman, Charlotte bị ốm,” tôi nói. “Em không biết liệu bác em đã gọi điện báo cho phòng thư ký chưa…”

“Bạn ấy bị tiêu chảy,” Cynthia ông ổng thông báo. Rõ ràng cô nàng có nguyện vọng cháy bỏng, không để mình là người duy nhất thấy ngượng.

“Charlotte đã xin phép,” thầy Whitman nói. “Có lẽ sẽ vắng mặt vài hôm, cho tới khi mọi thứ… bình thường trở lại.” Thầy quay đi, cầm phấn ghi Bản Sonnet lên bảng. “Có ai biết Shakespeare đã viết bao nhiêu bản sonnet không?”

“Thầy nói bình thường là ý gì?” tôi thì thầm hỏi Leslie.

“Tớ không hề có cảm giác thầy ám chỉ bệnh tiêu chảy của Charlotte,” Leslie thì thào đáp.

Tôi cũng không thấy thế.

“Cậu có bao giờ nhìn kỹ chiếc nhẫn triện của thầy không?” Leslie thì thầm.

“Không, còn cậu?”

“Trên đó có một ngôi sao. Một ngôi sao mười hai cánh!”

“Thì sao?”

“Mười hai cánh - giống một chiếc đồng hồ.”

“Đồng hồ đâu có cánh.”

Leslie lắc đầu ngán ngẩm. “Cậu không biết suy luận à? Mười hai! Đồng hồ! Thời gian! Vượt thời gian! Tớ dám cá với cậu là…- Sao vậy, Gwen?”

“Thôi chết rồi!” tôi thốt lên. Bụng dạ lại lộn nhào như trên tàu trượt ray…

Leslie nhìn tôi chằm chằm, đầy kinh hoàng. “Ôi không!”

Tôi cũng kinh hoàng không kém. Không hề muốn tan vào không khí và biến mất trước mắt bạn bè cùng lớp, tôi nhảy bật dậy, loạng choạng tiến ra cửa, ép chặt tay vào vùng dạ dày.

“Em e là em phải nôn mất,” tôi nói với thầy Whitman rồi bung cửa nhào ra hành lang mà không đợi thầy trả lời.

“Có lẽ ai đó nên đi theo bạn,” tôi nghe thầy Whitman nói. “Leslie, liệu em…?”

Leslie lao bổ theo tôi, đóng cửa đánh sầm. “Được rồi, nhanh lên! Vào nhà vệ sinh đi, ở đó không ai nhìn thấy bọn mình. Gwen? Gwen?”

Gương mặt Leslie nhòa đi trước mắt, giọng nó nghe như từ chốn xa xăm vọng lại. Rồi nó biến mất hẳn. Tôi đứng một mình trơ trọi trong một hành lang, tường lộng lẫy kim tuyến, sàn lát gỗ tuyệt đẹp được đánh bóng và cẩn hình họa tinh xảo. Đã về đêm hay ít ra là tối muộn, nhưng các đài nến vẫn cháy rực trên tường và các chùm đèn gắn chi chít nến rủ xuống từ trần nhà vẽ tranh. Cả hành lang nhuộm một ánh vàng mềm mại.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi: Tuyệt, mình không bị quăng xuống sàn. Ý nghĩ thứ hai: Giờ biết trốn vào đâu trước khi bị ai đó trông thấy?

Bởi không chỉ mình tôi trong nhà này. Có tiếng nhạc vọng từ tầng dưới, tiếng vĩ cầm. Và tiếng người nói.

Khá nhiều người.

Khó có thể nhận ra hành lang tầng hai quen thuộc của trường trung học Saint Lennox. Tôi thử nhớ lại vị trí các phòng học. Sau lưng là cửa vào lớp tôi, phía đối diện là cô Counter đang dạy Địa lý cho lớp Sáu. Cạnh đó là phòng dụng cụ. Ít ra nếu trốn ở đó, tôi sẽ không bị ai trông thấy khi quay lại hiện tại.

Tuy nhiên phòng dụng cụ thường bị khóa, vì vậy không nên trốn vào đó. Nếu trở lại hiện tại trong một căn phòng khóa trái, tôi sẽ phải nghĩ ra lý do nào đó thực sự thuyết phục để giải thích tại sao mình chui được vào trong.

Nhưng nếu vào một phòng khác thì khi trở lại, tôi sẽ đột ngột hiện nguyên hình trước hàng đống học sinh và giáo viên. Giải thích chuyện này nghe chừng còn khó hơn.

Có lẽ tôi cứ nên đứng ở hành lang và hy vọng sẽ không phải chờ quá lâu. Trong hai lần vượt thời gian trước tôi chỉ biến mất có vài phút.

5.1

Tôi dựa vào bức tường phủ gấm, mong mỏi chờ đợi cảm giác choáng váng. Tiếng cười nói xôn xao từ dưới vọng lên, tiếng ly chạm leng keng, rồi vĩ cầm lại ngân lên. Có vẻ như bên dưới rất đông vui nhộn nhịp. Biết đâu James cũng đang có mặt. Anh ấy từng sống ở đây mà. Tôi hình dung ra James - cực kỳ sinh động - khiêu vũ đâu đó dưới kia trên nền nhạc vĩ cầm réo rắt.

Tiếc là tôi không thể gặp anh ấy. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ chẳng vui vẻ gì nếu nghe tôi nói bọn tôi làm quen nhau ở đâu. Ý tôi là một lúc nào đó sẽ quen nhau, rất lâu sau khi anh ấy đã chết, à, sẽ đã chết.

Nếu biết được vì sao James chết, có lẽ tôi có thể cảnh báo cho anh ấy. James này, vào ngày 15 tháng Bảy, ở Park Lane, anh sẽ bị một viên gạch rơi trúng đầu, vì vậy tốt nhất là hôm đó anh nên ở nhà. Khổ một nỗi là ngay cả James cũng không biết vì sao mình chết. Thậm chí anh ấy còn không biết mình đã chết. À, sẽ chết. Sẽ đã chết.

Càng nghĩ nhiều bao nhiêu về vụ vượt thời gian, càng thấy nó phức tạp bấy nhiêu.

Có tiếng bước chân lên cầu thang. Có người đang lên đây. Không, hai người. Chết tiệt! Người ta không thể yên thân đứng đâu đó, dù chỉ vài phút hay sao? Đi đâu bây giờ? Tôi quyết định chọn phòng đối diện, phòng lớp Sáu ở thời của tôi. Tay nắm bị kẹt, phải mất vài giây tôi mới hiểu nên vặn lên chứ không phải ấn xuống.

Tiếng chân đã rất gần khi tôi lẻn được vào phòng. Trong phòng này đèn nến cũng cháy rực trên tường. Thật bất cẩn khi để nến cháy mà không có ai trông nom! Ở nhà, tôi đã bị mắng khi có lần quên thổi tắt nến dưới ấm trà trong phòng may.

Tôi nhìn quanh tìm chỗ trốn, nhưng phòng này rất ít đồ đạc, ngoài một chiếc sofa chân cong mạ vàng, bàn và vài ghế nệm, chẳng thể nấp sau bất cứ thứ gì ở đây nếu người ta lớn hơn một con chuột. Không còn cách nào khác, tôi bèn lẩn ra sau một tấm rèm kim tuyến rủ xuống tận sàn nhà - một chỗ trốn không mấy khôn khéo, nhưng hiện tại cũng không có ai tìm tôi.

Có tiếng người ngoài hành lang.

“Em định đi đâu?’ giọng đàn ông, nghe khá giận dữ.

“Đi đâu kệ tôi! Chỉ cần tránh cái mặt anh,” giọng kia đáp. Đó là giọng một cô gái, nói đúng hơn là một cô gái đang khóc nức nở. Tôi hoảng hồn khi cô ta chạy đúng vào phòng này. Chàng trai theo sau. Tôi có thể trông thấy bóng họ thấp thoáng qua rèm.

Quỷ tha ma bắt hai người này đi! Trên nay có cả chục phòng, cớ gì họ phải chọn đúng phòng tôi.

“Để mặc tôi,” cô gái nói.

“Anh không thể để mặc em được,” người kia bảo. “Cứ khi nào anh để em một mình là em lại gây ra chuyện gì đó thiếu suy nghĩ.”

“Đi đi!” cô gái lặp lại.

“Không, anh không đi. Em nghe này, cho anh xin lỗi. Đáng lẽ anh không được phép để chuyện đó xảy ra.”

“Nhưng anh đã để nó xảy ra! Vì anh chỉ để ý đến cô ta.”

Chàng trai cười khẽ. “Thì ra em ghen!”

“Hẳn là anh mong như thế!”

/

Tuyệt chưa! Một đôi tình nhân cãi nhau! Chắc sẽ lâu đây. Tôi sẽ mọc rễ sau tấm rèm này cho tới khi trở lại hiện tại, và bất ngờ hiện hình trước bậu cửa sổ trong lớp của cô Counter. Có lẽ tôi sẽ giải thích rằng mình đang tham gia một thí nghiệm vật lý. Hoặc tôi đã ở đó suốt buổi mà cô không để ý.

“Bá tước sẽ tự hỏi, chúng ta đi đâu lâu vậy,” giọng đàn ông nói.

“Cứ để bá tước của anh cử ông bạn tâm giao người Transylvania của ông ta đi mà tìm. Mà thực ra ông ta đâu phải là bá tước. Danh hiệu này cũng giả tạo như cặp má hồng của… tên cô ta là gì nhỉ?” Cô gái thở phì phì giận dữ.

Âm thanh này, tôi đã gặp ở đâu rồi, nghe quen lắm. Tôi thận trọng hé rèm nhìn ra. Hai người đang đứng ngay cạnh cửa, xoay ngang về phía tôi. Cô gái mặc áo dài tuyệt hảo bằng lụa xanh thẫm và gấm thêu, váy phồng rộng đến nỗi khó lọt qua khung cửa. Tóc cô trắng như tuyết, dựng thành một núi kỳ dị trên đầu với những lọn buông nhẹ xuống vai. Nhất định là tóc giả. Chàng trai cũng tóc trắng, buộc sau gáy bằng một dải băng. Bất chấp màu tóc già nua, trông cả hai đều rất trẻ và rất đẹp, đặc biệt là chàng trai. Một gã choai choai thì đúng hơn. Có lẽ chỉ mười tám hay mười chín tuổi. Đẹp ngây ngất. Theo tôi là một khuôn mặt nam tính hoàn hảo, nhìn cả đời không biết chán. Tôi thò hẳn đầu khỏi chỗ ẩn náu, quá mức tôi muốn.

“Anh đã quên tên cô ấy rồi đấy,” chàng trai vẫn cười

“Đồ dối trá!”

“Bá tước không có lỗi gì trong cách cư xử của Rakoczy,” chàng trai nói, giọng nghiêm nghị trở lại. “Ông ấy chắc chắn sẽ phạt hắn. Em không nhất thiết phải thích bá tước, chỉ cần kính trọng ông ấy.”

Cô gái lại khịt khịt mũi một cách khinh bỉ, âm thanh nghe quen đến kỳ lạ. “Tôi chẳng phải gì sất,” nói rồi cô đột ngột quay ngoắt ra cửa sổ. Nghĩa là quay sang phía tôi. Tôi định lùi lại sau rèm, nhưng giữa chừng bỗng ngây ra như hóa đá.

Không thể nào!

Cô gái đó có khuôn mặt của tôi! Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của chính mình!

Dương như cô gái cũng kinh ngạc không kém, nhưng cô lấy lại bình tĩnh nhanh hơn tôi. Cô phẩy tay ra dấu rõ rệt.

Trốn đi! Biến ngay!

Tôi nín thở rụt đầu lại sau rèm. Đó là ai? Không thể có sự giống nhau đến như vậy. Tôi phải nhìn lại lần nữa.

“Gì vậy?” tiếng chàng trai.

“Không có gì!” cô gái nói. Phải chăng đó cũng là giọng tôi?

“Chỗ cửa sổ.”

“Không có gì ở đó cả.”

“Có thể ai đó nấp sau rèm và nghe lỏm chúng…” âm thanh kinh ngạc bị cắt ngang. Đột nhiên tất cả lặng như tờ. Lại có chuyện gì thế?

Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi vén rèm sang bên. Cô gái trông giống hệt tôi đang áp môi lên miệng gã trai kia. Thoạt tiên gã bị động để mặc, nhưng rồi gã quàng tay qua eo và kéo cô lại gần hơn. Cô nhắm mắt lại.

Dạ dày tôi bất ngờ nhộn nhạo như có một đàn bướm phấp phới trong đó. Thật kỳ dị khi quan sát chính mình đang hôn. Tôi thấy mình hôn cũng đạt đấy chứ. Tôi hiểu cô ta hôn người kia chỉ để gã hết chú ý đến tôi. Tốt thôi, nhưng cô có ý định gì? Và tôi đi vòng qua họ ra sao để không bị phát hiện?

Đàn bướm trong dạ dày tôi bây giờ đã trở thành một bầy đập cánh loạn xạ, hình ảnh cặp tình nhân hôn nhau nhòe đi trước mắt tôi. Rồi đột nhiên, tôi đứng trong phòng học lớp Sáu, lòng dạ rối bời.

Lặng như tờ.

Tôi đã tính tới tiếng rú đồng thanh từ miệng mấy chục học sinh, và ai đó - có lẽ là cô Counter - ngất xỉu trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.

Nhưng trong phòng học trống không. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra cũng may mắn được một lần này. Tôi thả người xuống ghế, gục đầu xuống bàn. Chuyện vừa xảy ra đã vượt quá khả năng nhận thức của tôi lúc này. Cô gái, chàng trai ngời ngời, nụ hôn…

Cô gái ấy không chỉ giống hệt tôi.

Cô gái ấy chính là tôi.

Nhầm sao được. Tôi nhận ra mồn một vết bà mụ đánh dấu hình nửa vầng trăng bên thái dương mà bác Glenda thường gọi là “quả chuối kỳ cục”.

Không thể nào có nhiều sự trùng hợp đến thế.

********************************

Mắt mèo và hổ phách là cặp đầu tiên

Mã não hát cung Si, trong hình hài con sói

Bản song ca - Solutio! - cùng ngọc lục.

Tiếp theo là ngọc bích đầy quyền uy cùng ngọc hoàng yến,

Cặp song sinh Carnelian thuộc chòm Bọ Cạp

Và ngọc thạch, người số tám, Digestio,

Ở cung Mi trưởng: Đá Hộ Mệnh đen huyền,

Ngọc xanh hát cung Pha, tỏa sáng biết bao.

Và gần như cùng lúc Kim cương xuất hiện,

Dưới chòm Sư tử, mười một và bảy đã định

Projectio! Thời gian đã vào guồng,

Hồng ngọc tạo khúc dạo đầu và làm nên đoạn kết.

Trích Mật ký bá tước Saint Germain