Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Chương 104: Thượng Cổ Bạch Dương dị biến

- Hử xuýt chút nữa là quên mất tiểu tử này rồi.

Vô Thiên đang cùng chúng nữ chìm trong mộng đẹp thì bỗng dưng hắn như cảm ứng được gì đó mà bật dậy. Chỉ thoáng một cái hắn đã biến mất.

Cùng lúc này tại một góc của Bổn Nguyên Không Gian, một con thú toàn thân trắng như tuyết đang ngửa đầu lên trời mà gầm rống. Đầu thú này hình thể như đê nhưng lại cao gần trăm thước, sừng nhọn trên đầu có một tầng kim quang nhàn nhạt hơn nữa giữa trán nó dường như sắp mọc thêm một cái sừng thì phải.

- Ồ sắp trưởng thành rồi sau,

cấp 8 đỉnh phong nếu có thể đạt cấp 9 cùng với lĩnh ngộ ra Thiên Phú Thần Thông thì nhất định nó sẽ có thể phục hưng lại đại tộc năm xưa.

Lúc này bỗng dưng một giọng nói khác văng lên, theo đó một thiếu niên chừng hai mươi tuổi đang chấp tay đứng trên không giọng nói vừa rồi đương nhiên là của hắn rồi. Còn tên này không ai khác chính là Vô Thiên.

Còn đầu cự thú trước mặt không phải gì khác chính là Thượng Cổ Bạch Dương khi trước, từ lúc cho nó vào Bổn Nguyên Không Gian thì nó gần như đã bị hắn bỏ quên. Nhưng tiểu tử này cũng không có lười nhác như trước mà bắt đầu thôn phệ lĩnh khí đầy đặt trong Bổn Nguyên Không Gian để tu luyện. Cùng với pháp tắc Thời Gian gia tốc thì nó cũng đã tu luyện hơn trăm năm đạt tới cấp 8 đỉnh phong hơn nữa còn sắp sửa lĩnh ngộ ra được Thiên Phú Thần Thông của tộc mình, nhưng mà hiện tại có vẻ như nó đang gặp rắc rối thì phải, chỉ thấy nó liển tục ngửa đầu lên trời gào thét nhưng cũng không hề có dấu hiệu có thể lĩnh ngộ ra được Thiên Phú Thần Thông.

- Xem ra ta phải giúp nó một tay vậy.

Hắn lẩm bẩm một tiếng sau đó cũng tay lên một đạo thất thải quang mang như hoá thành thực thể từ trong tay áo hắn bay ra sau đó hướng chỗ Thượng Cổ Bạch Dương bay tới.

Rống

Khi đạo thất thải quang mang kia chậm vào người Thượng Cổ Bạch Dương thì tiêu thất, mà lúc này Thượng Cổ Bạch Dương cũng mở to cặp mắt như chuông đồng của mình sau đó ngửa đầu lên trời gầm rống. Bỗng dưng một cổ uy áp kinh hồn từ trên người Thượng Cổ Bạch Dương tản ra,nếu kẻ đang đứng ở chỗ này không phải Vô Thiên thì chắc đã bị cỗ uy áp kinh thiên này chấn cho hộc máu rồi. Nhưng với Vô Thiên hắn thì chút uy áp này cũng chỉ như gió thoảng qua thôi hắn cũng không để ý chút uy áp này mà vẫn giương mắt nhìn vào Đại Bạch Dương đang phiêu phù trên không.

Chỉ thấy hiện tại Thượng Cổ Bạch Dương cả người bảo phủ một tầng quang vựng trắng sữa, chiếc sừng nhỏ trên đầu lúc trước vốn chỉ vừa mới nhú nhưng giờ lại đang từ từ đài ra. Ba phần,bốn phần, năm phân... mãi đến khi chiếc sừng nhỏ kia đạt tới mười phân mới bắt đầu dừng lại mà tầng quang mang trên người Tiểu Bạch Dương kia mới bắt đầu tiêu tán hiển lộ ra một thân hình uy vũ thần tuấn.

Một con Đại Bạch Dương lông trắng như tuyết, thân hình trăm thước bốn vó có một tầng mây trắng mờ mờ lượng lờ, một cái đầu lớn ba sừng cao ngạo ngẩng lên lên trời. Dưới cằm là một chòm râu nhỏ tuy lưa thưa vài sợi nhưng lại như phát quang, thân hình tuy là Dương nhưng lại mang theo uy áp không thua gì Chân Long khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác xúc động muốn bái lạy.

- Ngao Rống.

- Chủ nhân, đa tạ người.

Đầu Bạch Dương kia rống lên một tiếng hai mắt to như chuông đồng sáng quắt nhìn hắn sau đó mở miệng, giọng có chút ồm ồm hướng về phía hắn nói ra.

- Tiểu tử không cần nói mấy lời khách sáo kia, cứ xem như lão tử đền cho ngươi mấy năm nay bỏ bê ngươi đi.

Hắn nhất nhất tay có chút ngượng ngùng nói ra, thực sự là mấy lời cảm ơn của tiểu tử này hắn có chút không dám nhận vì từ lúc đưa nó vào Bổn Nguyên Không Gian thì hắn đã quên bén nó đi không hề chăm sóc tiểu tử này chút nào.

- Hí đại gia hỏa thực dễ thương, nếu mà nhỏ một chút thì tốt rồi.

Đúng lúc này Tử Yên đã bị tiếng rống kia đánh thức chạy tới hai mắt tỏa sáng nhìn Thượng Cổ Bạch Dương đang phiêu phù trên không trung, nhưng lại có chút buồn bực nói ra.

Tiểu gia hỏa này đúng là rất bắt mắt, dễ khiến mấy mỹ nữ yêu thích nhưng chỉ mỗi tội là cái thân hình cao trăm thước kia đúng là có chút quá lớn rồi.

- Be Be.

Đại gia hỏa kia vậy mà không dùng tiếng người mà chỉ kêu lên hai tiếng sau đó trước ánh mắt kính ngạc của Tử Yên thân hình vốn cao trăm thước kia nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành một con dê con to bằng con cún nhỏ mà nhảy vào lòng nàng.

Sau một hồi kinh ngạc thì Tử Yên đã nhanh chóng khối phục, ôm lấy tiểu tử kia vào lòng sau đó rất thích thú mà vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, mà tiểu gia hỏa kia lại thỉnh thoảng cọ đầu mình vào má nàng khiến nàng thích thú cười liển hồi.

Sau một hồi thì chúng nữ cũng đã tỉnh lại, mà ai sau khi nhìn thấy tiểu gia hỏa kia thì hai mắt cũng sáng lên tranh nhau đem tiểu tử kia ôm lấy. Còn Vô Thiên thì bị các nàng ném sang một bên không thèm để ý.