Hồng hạnh thổn thức

Chương 9

Lâm Tiểu Nê ngồi xổm trên ghế đợi của bến xe, cô đang mặc chiếc áo len đỏ ướt nhèm. Đứng cách xa mười mét cũng có thể nhận ra cô đang run bần bật.

" Tiểu Nê!" Đinh Tuấn Kiệt gọi to. Cái tên trước kia anh thường cảm thấy không tự nhiên khi nhắc tới, vậy mà giờ đây lại được cất lên tràn đầy tình thương.

Lâm Tiểu Nê ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Đinh Tuấn Kiệt, cô định nhảy bổ tới chỗ anh nhưng do ngồi quá lâu nên hai chân tê dại, vừa tiếp đất thì ngã nhào. Đinh Tuấn Kiệt chạy nhanh tới nơi ôm chặt lấy tấm thân lạnh cóng như muốn truyền chút hơi ấm sang cho Tiểu Nê.

Tiểu Nê ăn mặc phong phanh, chỉ có một chiếc áo len mỏng dính, mặt mũi chân tay đều đã tái met, cặp môi run rấy đã thâm tím một cách đáng sợ. Anh thầm nghĩ có lẽ cô bị lạnh tới mức không còn cảm giác nữa.

Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy hối hận, sợ hãi, ban đầu anh chỉ muốn mắng cô một trận cho bõ tức do vẫn uất ức vì bị lừa lần trước nhưng lúc này anh đã quên hết.

Tiểu Nê đã bình tĩnh hơn, nhưng cô vẫn khôngnói được gì ngoài việc khóc òa lên. Càng ngày cô khóc càng thảm thiết, càng khóc càng không thể dừng lại được " Hứ..hứ..em lạnh quá! Em... sợ quá! Em...hận anh tận xương tủy..."

Do quá lạnh nên vừa khóc cô vừa dụi đầu vào áo khoác của anh. Đinh Tuấn Kiệt chẳng để ý đến cái lạnh thấu xương nữa, anh lập tức cởi áo khoác ngoài rồi khoác lên người cô. Sau đó, anh bế cô lên ghế rồi ôm chặt tấm thân gầy đang run lên bần bật vào lòng, anh không nén được lòng liền hỏi: " Sao em lại ở đây? Em ngồi đây bao lâu rồi?"

Tiểu Nê không trả lời, cô cứ khóc, miệng không ngừng kêu lạnh. Đinh Tuấn Kiệt cố ôm chặt cô vào lòng, ghé sát mặt mình vào mặt cô hòng mong lại một chút hơi ấm cho cô gái bé nhỏ. Mặt cô lạnh cóng khiến anh hoang mang. Anh vội cởi áo để Tiểu Nê nhét tay vào trong áo lót cho đỡ lạnh...

Phòng chờ trong bến xe vắng tanh, thỉnh thoảng mới có một hai hành khách bước vào. Họ đều rất ngạc nhiên nhìn đôi " tình nhân" đang ủ ấm cho nhau, họ cho rằng đôi tình nhân đó đang diễn cảnh sinh ly tử biệt.

Họ ôm nhau khoảng 30 phút thì Tiểu Nê không còn run nữa. Sắc mặt cô cũng đỡ tái hơn, lúc này Tuấn Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Nê à, sao em lại ở đây?" Anh nhẹ nhàng hỏi cô bằng giọng ngọt ngào, anh chưa bao giờ nói như thế với một người phụ nữ nào, như thể sợ làm tổn thương tới cô gái bé nhỏ đang ngồi trong lòng.

Tiểu Nê cứ thút thít kể lể: " Bố mẹ em không còn yêu em nữa, em không muốn làm bác sĩ nhưng họ lại cứ ép em chứ. Họ còn mắng em nữa, em lạnh quá...lại không có tiền. Khi em tìm tới anh Giai Nhiên, anh ấy cũng khước từ bởi còn bận đi xem phim cùng vợ! Đến khi tìm anh để xin sự giúp đỡ thì anh cũng từ chối nốt lại còn mắng em nữa. Em là người thừa, không ai thèm đoái hoài.." Nói đến đây cô mủi lòng, nước mắt lại tuôn lã chã trên khuôn mặt non tơ.

" Anh mắng em lúc nào?" Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy bối rối.

" Anh chả mắng em rồi đấy thôi!" Tiểu Nê xua tay.

" Thôi được rồi, anh đã mắng, anh sai rồi được chưa?" Đinh Tuấn Kiệt nhìn khuôn mặt xinh xắn đã lấm lem, trông bộ dạng cô lúc này giống như một chú mèo con đã bị chủ vứt bỏ ra ngoài đường. Cô lạnh tới mức nói cũng không được rõ nữa, nên anh cũng không nỡ so đo, cứ một mực dỗ dành: " Đừng thế nữa mà!" Nói rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi nhét lại vào áo mình.

Nhìn thấy thái độ biết lỗi của anh, Tiểu Nê mới không dỗi nữa, nhưng cũng không thể ngay lập tức ngăn được những tiếc nấc nghẹn ngào, cô lại tiếp tục dụi đầu vào người anh. NHững người lạ vô tình nhìn thấy cảnh tượng này liền nhanh bước rời đi, nhưng vẫn cố ngoái đầu lại nhìn.

" Đinh Tuấn Kiệt à, em lạnh quá!" Cô nũng nịu lên tiếng.

" Đáng đời! Ai bảo em bỏ đi lại không mặc áo ấm chứ?" Anh giả bộ giận dữ nhưng lại ôm cô chặt hơn.

" Lúc em bỏ đi trời đang còn nắng to mà, ai mà biết được thời tiết khỉ gió này lại thay đổi nhanh thế cơ chứ!" cô chống chế.

" Lại còn ở đấy mà nói lý nữa, em có biết là em đã khiến mẹ mình hốt hoảng thế nào không? Bố mẹ em còn định báo cảnh sát đấy."

" Sao anh biết, hừ anh có biết mẹ ép em thế nào không? Bà ấy chẳng thương em chút nào cả."

Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy trong cô gái này đang có sự mâu thuẫn giữa sở thích và nghề nghiệp tương lai. Anh thở dài nhắc nhở: " Em nhamà rồi, bố mẹ em rất yêu em, mẹ em còn khóc mãi vì em đó."

Lâm Tiểu Nê nghe thấy mẹ mình thương con mà rơi nước mắt tự cảm thấy xót xa không nói năng gì nữa.

Đinh Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng, anh băn khoăn không biết khi nào cô ấy mới thực sự trưởng thành. Rồi Đinh Tuấn Kiệt nhận ra nếu hai người cứ tiếp tục ngồi như vậy rất có thể sẽ bị cảm lạnh nên anh đề nghị: " Chỗ này cách công ty không xa, hay anh em mình về đó nghỉ ngơi, ngày mai anh đưa em về nhà."

Lâm Tiểu Nê yên lặng, đôi mắt trong sáng vì vừa được rửa sạch bằng nước mắt lại rất tinh nghịch nhìn Đinh Tuấn Kiệt.

" Về thôi, em định cả đời ngồi lì trong lòng anh thế này sao?" Đinh Tuấn Kiệt trêu cô.

Gật đầu.

" Đi thôi! Áo anh đã nhường cho em rồi, em muốn anh bị chết cóng hả?"

Gật đầu lia lịa.

" Mau đứng dậy đi cô em lừa đảo!" Đinh Tuấn Kiệt gạt Tiểu Nê sang một bên, lúc đứng dậy anh ngửi thấy mùi con gái ấm áp tỏa ra từ cô.

Nhiệt độ vào mùa đông tại Trùng Khánh không quá thấp nhưng lại lạnh căm, buốt giá. Đinh Tuấn Kiệt đã nhường áo khoác cho Tiểu Nê, cái rét cắt da, cắt thịt khiến anh rùng mình. Anh cố gắng hết sức gồng mình bước về phía trước. Đi được mấy bước thì phát hiện Tiểu Nê vẫn ngồi tại chỗ. Anh quay lại nhìn cô, cô đang ngỡ ngàng nhìn anh, trông điệu bộ cô hoàn toàn không có ý định di chuyển.

" Sao thế? Giời ạ! Nếu em còn ở đó không đi e rằng ngày mai cả anh và em đều phải tới bệnh viện đó"

Lâm Tiểu Nê hờn dỗi: "Cái anh này hay nhỉ, anh bảo em đi thế nào đây? Chân cẳng em tê cứng cả rồi, còn anh thì cứ vô tư bước đi, chẳng thèm quan tâm gì đến người ta nữa."

"Thế em muốn anh phải làm gì?"

" Anh thật là!" Tiểu Nê cứ mắng thầm Tuấn Kiệt đúng là đồ đại ngốc," thế mà cũng chẳng biết đường cõng người ta chứ!"

" Lằng nhằng thật đấy!" Đinh Tuấn Kiệt cứ lẩm bẩm một mình rồi ngồi thụp xuống nói: " Em ngồi lên đi, anh là đàn ông mà, đôi khi cũng vô tâm nên không chu đáo được."

Vừa chẫm rãi leo lên lưng Tuấn Kiệt, Tiểu Nê vừa lầm bầm: " Trông anh chẳng giống đàn ông chút nào!"

Nguyên do là vì Đinh Tuấn Kiệt có lúm đồng tiền, đó lại là niềm khát khao của Tiểu Nê nhưng không được toại nguyện. CHo nên cô nàng giận cá chém thới cứ liên mồm kêu " Anh không phải là đàn ông"

" Em nói cái gì?" Đinh Tuấn Kiệt hơi phật ý hỏi lại cô nàng ngổ ngáo chẳng thèm suy nghĩ tới lời nói của mình, nhưng anh nhanh chóng quên đi, lại còn trêu cô: " không cẩn thận anh ném xuống đất bây giờ." Sau đó anh lại còn lắc đi, lắc lại để dọa cô nàng, nhưng anh lại cố nắm chặt chân cô. Điều này khiến Tiểu Nê cười như nắc nẻ, tiếng cười của cô giòn tan giống hệt tiếng chuông chùa Hàn Sơn vậy.

Được Đinh Tuấn Kiệt cõng Tiểu Nê khoái chí vô cùng, thêm vào đó cô đã khỏe hơn lúc trước nên lúc này lại huyên thuyên không ngừng.

" Đinh Tuấn Kiệt này!"

" Có việc gì thế?"

"Nước mưa rơi vào cổ em khiến em lạnh quá."

" Chịu đựng thêm chút nữa thôi"

" Lưng anh rộng thật đấy!"

" Ha, ha.."

" Tóc em thơm thật đấy! Anh ngửi thấy rồi."

"..."

"Em lạnh quá!"

" Đáng đời! Ai bảo thích gì không thích lại cứ thích bỏ nhà đi cơ. May mà còn có anh quan tâm tới không thì...cho tay vào trong áo anh đi!"

" Tai anh lạnh thật đấy! Để em hà hơi giúp anh nhé!" Nói rồi cô liền hà hơi ấm vào tai anh.

" Đừng nghịch nữa, buồn lắm!" Đinh Tuấn Kiệt nghiêng đầu tránh Tiểu Nê, đột nhiên anh cảm thấy một sự rung động khó tả lan tỏa từ tai dần tới các bộ phận khác trên cơ thể khiến anh sững sờ một hồi.

" Ha..ha.." Lại là kiểu cười đặc biệt của Tiểu Nê, vừa trong trẻo lại vừa sảng khoái.

"Đinh Tuấn Kiệt à."

" Cái gì nữa?"

"Em có nặng lắm không?"

" Bình thường thôi."

Bỗng Tiểu Nê nhớ lại thời mình còn bé, cô thường cùng Giai Nhiên đi chơi ở những nơi rất xa. Nhưng khi về, cô không bao giờ muốn đi mà lại nài nỉ Giai Nhiên cõng mình.

" Sau này anh cứ thường xuyên cõng em như thế này nhé, được không?"

Sau này? Thường xuyên? Đinh Tuấn Kiệt cứ loay hoay mãi với hai từ này, anh không hiểu ý Tiểu Nê thế nào liền hỏi lại:" Tại sao chứ?"

" Bởi vì..vì...đột nhiên em cảm thấy anh là người tốt"

Vế sau của câu cô nói rất nhỏ, bởi vì cô đã nói dối. Thực ra trong lòng cô đang nghĩ: " Bởi vì em thấy anh rất giống Giai Nhiên." Do quá xấu hổ nên cô không nói ra được.

Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy lý do này thật vớ vẩn nhưng anh cũng không hỏi thêm nữa.

Anh đang cõng thiên kim tiểu thư của ngài Chủ tịch, lại đang đi trên đừong phố vắng tanh trong đêm Giáng sinh, vừa mệt lại vừa đói, bất chợt hai người trẻ tuổi họ nhân thấy họ là những người có cùng cảnh ngộ, và sự đồng cảm đó càng lúc càng mạnh mẽ.

Chốc chốc anh lại nghe thấy tiếng cười giòn tan của Tiểu Nê, và tiếng chuông chùa Hàn Sơn đã được bầu trời trong đêm Giáng sinh ghi nhận. Tiếng cười cứ ngân vang như tiếng chuông chùa Hàn Sơn trong bài thơ bất hủ.

Lúc về tới nhà, Đinh Tuấn Kiệt vội nấu mì tôm rồi đun một bát canh gừng. Anh cố gắng dỗ ngon dỗ ngọt rồi vừa nịnh, vừa dọa vừa lừa Tiểu Nê uống hết nửa bát.

Anh để Tiểu Nê ngủ trong phòng mình, còn mình thì dọn ra văn phòng co ro một đêm. Do quá mệt nên chẳng mấy chốc cô nàng đã thiếp đi. Trước khi ngủ Tuấn Kiệt còn đưa thêm chăn vào phòng Tiểu Nê rồi mắng thầm " Đồ nha đầu lừa bịp!" Sau đó lại cười khì một mình trong bóng đêm.