Hồng Bì Hài

Quyển 2 - Chương 9

Có lẽ về sau sẽ không đến gặp Gia Văn nữa… Tôi đã nghĩ như vậy. Cách ngày gặp Gia Văn sau lại trôi qua vài ngày, tôi và bạn gái như keo như sơn, tôi khiến cho chính mình không có thời gian suy nghĩ chuyện Gia Văn. Có khi tôi sẽ nghĩ, nếu Gia Văn lẳng lặng đi qua cuộc sống của chính hắn mà chậm rãi quên đi tôi, hẳn là cũng là một… chuyện rất tốt…

Rất kỳ quái! Từ ngày đó nghe xong lời Gia Văn nói, tôi nhìn bạn gái đều cảm thấy có chỗ nào đó không giống với. Cẩn thận nhìn, bạn gái tóc không đủ dài, dáng người cũng không cao, nụ cười trước kia được tôi cho là ngọt ngào hiện tại cũng có giả dối… Cô ta và Tiểu Gia không giống, một chút cũng không giống! Nhiệt tình từng vì cô ta dấy lên lập tức phục hồi, nhưng mà lại vẫn cứ ngăn cản chính mình suy nghĩ đến người duy nhất giống Tiểu Gia… Gia Văn!

Bạn gái rất nghiện mua sắm, tuy rằng chỉ là mua chút đồ vật gì đó, nhưng cô ta ở các siêu thị, độc đoán đổi tới đổi lui các shop, loại tràn đầy tinh lực này làm cho tôi có chút chịu không nổi. Khi biết mình vĩnh viễn không có năng lực đuổi theo cô ta để xem hàng hóa, tôi đơn giản chỉ ngồi ở một bên chờ cô ta. Nhìn cô ta giống hệt một bông hoa con bướm qua lại nhìn hỏi trong quầy, tôi nghĩ đến tình cảnh trước kia cùng Tiểu Gia đi chơi ở siêu thị.

Tiểu Gia xem thứ gì luôn trước tiên là đại khái lướt nhìn, khi thật sự muốn mua mới dừng chân lại cầm lấy nhìn kỹ. Cùng Tiểu Gia bên nhau tôi chưa từng có cảm giác mệt, mỗi một phút mỗi một giây đều trôi quá nhanh, trong lúc tôi còn chưa kịp nói cho Tiểu Gia tôi lại càng yêu cô ấy một chút thì cô ấy cũng đã mỉm cười hướng tôi nói ngủ ngon…

Nghĩ Tiểu Gia, tôi lại nghĩ đến Gia Văn. Khi Tiểu Gia cởi ra tóc dài và váy áo, Tiểu Gia tôi yêu liền biến thành Gia Văn. Người đàn ông tính cách yếu đuối thế nhưng chính là Tiểu Gia tôi yêu. Thời gian cùng Gia Văn ở chung so với Tiểu Gia còn ít hơn mấy lần, trong trí nhớ, khuôn mặt Gia Văn so với Tiểu Gia càng rõ ràng hơn. Tôi từng không chỉ một lần hỏi chính mình, vì sao Tiểu Gia ngọt ngào sẽ là một nam nhân như vậy? Tiểu Gia nội tâm ở trên người Gia Văn trở thành yếu đuối, Tiểu Gia lẳng lặng tươi cười ở trên mặt Gia Văn trở thành đau thương cười khổ, Tiểu Gia đối với tôi săn sóc từ Gia Văn biểu hiện ra ngoài trở thành lải nhải đáng ghét… Một người làm một chuyện nhưng lại sẽ cho tôi hai loại cảm giác. Tôi lấy ra một điếu thuốc muốn hút, vừa ngẩng đầu thấy một cái biển cấm đành phải bỏ lại vào túi.

Về đến nhà đã là đêm khuya 12 giờ, theo thói quen tôi mở điện thoại nghe xem có ai gọi nhỡ hay không.


Cuộc gọi thứ nhất là đồng nghiệp gọi tới, cuộc thứ hai là tổng đài, từ cuộc thứ ba trở đi, thế nhưng tất cả đều là Gia Văn đánh tới…

“Vệ Hải, hôm nay cậu tới nhà tôi được không? Tôi không bao giờ cãi nhau với cậu nữa, chuyện ngày đó xin cậu quên đi…”

“Vệ Hải, cậu vẫn không trở về sao? Tôi rất nhớ cậu! Thật sự, rất nhớ rất nhớ… Cậu đừng giận, hôm nay sinh nhật tôi mà, tôi mua bánh ngọt, còn làm thiệt nhiều đồ ăn, cậu tới đi…”

“… Cậu vẫn chưa trở về… Chắc là cùng bạn gái đi ra ngoài đi… Tôi van cậu, chỉ hôm nay, chỉ một ngày hôm nay. Hôm nay là sinh nhật tôi, cùng tôi được không? Tôi rất nhiều năm không tổ chức sinh nhật, chỉ một ngày hôm nay, xin cậu hãy tới… cùng với tôi…”

“Vì sao cậu vẫn chưa? Tôi luôn luôn đợi cậu đó Vệ Hải, cậu thật sự không muốn gặp lại tôi sao? Tôi khiến cho cậu chán ghét phải không? Cậu chán ghét tôi, không muốn gặp lại tôi…”


“… Van cậu, Vệ Hải! Van cậu hãy tới đi! Tôi nhớ cậu mà! Giúp tôi cắt bánh ngọt được không? Tôi lớn như vậy, vẫn là lần đầu mua bánh ngọt cho chính mình đó! Bánh ngọt không phải đều là do người chúc mừng cắt sao? Tôi muốn ước nguyện a… Tới nhà của tôi được không? Xin cậu, Vệ Hải! Van cậu…”

“… Cậu thật sự không tới sao?… Đồ ăn đều đã lạnh, nhưng mà vẫn cứ muốn chờ cậu đến đây ăn, tôi còn mua rượu, không biết có phải loại thật sự tốt hay không, nhưng mà khá đắt tiền, hẳn là rượu ngon đi…”

“Bên ngoài trời mưa… Hôm nay thời tiết từ sau giữa trưa đã không tốt. Cậu vẫn chưa trở về sao? Có mang ô che không? Hiện tại thời tiết hay thay đổi, cậu phải chú ý thân thể nha Vệ Hải, cậu sẽ nhớ tôi sao?… Nếu như tôi chết…”

Tin nhắn ngừng, tôi nghe xong tất cả tin nhắn lại. Cuộc cuối cùng Gia Văn gọi là lúc 11 giờ, khi đó tôi chính là mua cái ô che mới đưa bạn gái đến nhà ga. Hôm nay là sinh nhật Gia Văn a… Mấy năm nay, hàng năm hắn đều thay tôi làm sinh nhật, nhưng mà cũng không biết sinh nhật hắn là như thế nào trải qua. Sinh nhật Gia Văn sao…

Mở máy nhắn tin, tôi lại nghe Gia Văn nhắn.


Gia Văn đang đợi tôi, hắn muốn tôi cùng hắn vượt qua sinh nhật năm nay. Gia Văn vừa khóc! Giọng hắn tôi nghe ra là đã sớm khóc nức nở, tôi tưởng tượng ra bộ dáng hắn vừa ôm ống nghe nói chuyện vừa đáng thương rơi lệ. Hắn đang đợi tôi… Vì cái gì hắn vẫn cứ không chết tâm? Tôi không thương hắn a, nhìn hắn luôn vòng quanh tôi xoay sở, tôi chỉ là có chút không bỏ xuống được mà thôi a!

Tiếp tục nghe thanh âm Gia Văn trong máy nhắn tin. Hắn làm rất nhiều đồ ăn, nói vậy phần lớn đều là thứ tôi thích ăn đi. Từ trước giờ chính là như vậy, tôi và hắn hai người trên bàn cơm, vĩnh viễn đều là đồ tôi thích ăn…

Nghe đến một tin nhắn cuối cùng. Trời mưa, hắn quan tâm tôi có mang ô che hay không, lo lắng tôi sẽ sinh bệnh… Trong cuộc sống như vậy, Gia Văn trong lòng vẫn là chỉ có tôi… Che mặt ngã vào trên giường phía sau, tôi cắn chặt răng chịu đựng ***g ngực thình lình sinh ra cơn đau đớn.

Để cho anh chính mình ngẫm lại đi! Không cần đặt tôi trong cuộc sống của anh, tôi không muốn anh vì tôi mà sống…

“Cậu sẽ nhớ tôi sao?… Nếu như tôi chết…” Một tiếng than nhẹ sau cùng, tin nhắn lại dừng. Tôi nhấm nuốt một câu cuối cùng đó…

Sẽ nhớ tôi sao…

Nếu như tôi chết…


Nếu như tôi chết…

Nếu như tôi chết…

Dự cảm không tốt cứ như hải triều thổi quét toàn thân tôi. Ngay cả dù cũng không lấy, tôi chạy ra khỏi cửa.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Gia Văn, tôi thở hổn hển lấy ra cái chìa khóa vẫn chưa từng dùng qua một lần để mở cửa. Thử vài cái mới tìm được ổ khóa, mở cửa ra, thứ đầu tiên ánh vào mắt tôi là đầy bàn đồ ăn đã nguội lạnh, chính giữa bàn có một cái bánh ngọt ít kem, mặt trên cắm nến sinh nhật, đang chờ có người đốt nó. Chai rượu đỏ bên cạnh bàn đã mở ra, trong ly rượu bên cạnh còn lưu lại chút rượu uống dỡ.

Gia Văn nhắm mắt nằm nghiêng trên sô pha, hắn không mặc quần áo, chỉ dùng một cái chăn màu trắng bọc lấy chính mình, lộ ra hai chân bạch ngọc thon dài, chân mang giày da đỏ nhiều năm trước tôi tặng cho hắn. Giày da đỏ mới tinh như lúc ban đầu, màu đỏ chói mắt mà rực rỡ. Nhưng màu đỏ càng chói mắt hơn, là vết máu từ cổ tay gầy yếu uốn lượn xuống, chảy xuôi một dòng…

Quyển sau: Yêu đàn ông