Hồng Bào Quái Nhân

Chương 66: Cơ quan trong kiệu cực kỳ khủng khiếp

Thiên Cơ hòa thượng hỏi:

- Du thí chủ mới tiến vào có gặp một người mặc áo hồng bào không?

Du Hữu Lượng ngơ ngẩn lắc đầu đáp:

- Tiểu tử không thấy.

Thiên Cơ hòa thượng trầm ngâm nói:

- Bữa nay phái Côn Luân lâm vào tình trạng một mất một còn không thể sơ xuất để hư việc lớn. Lão tăng bắt buộc phải dùng hạ sách.

Thanh âm còn văng vẳng không gian, nhà sư đã đột nhiên khom lưng chúi về phía trước, vung song chưởng đánh lẹ vào bốn thiếu nữ áo hồng.

Thái Bình đạo trưởng la thất thanh:

- Thiên Cơ! Sư huynh.

Biến diễn biến đột ngột khiến cho Du Hữu Lượng cùng Nhan Bách Ba đều kinh hãi đến thộn mặt ra. Hơn trăm đệ tử phái Côn Luân đứng trong điện cũng không khỏi biến sắc.

Đường đường một vị chưởng giáo phái Côn Luân trước mặt đông người không lên tiếng trước đã phát chiêu đánh lén mà đối tượng lại là bốn cô gái, khiến ai nấy đều ngạc nhiên, cơ hồ không tin ở mắt mình.

Phát chưởng đánh ra nhanh như điện chớp. Bốn thiếu nữ áo hồng vừa lộ vẻ cảnh giác, chưởng kình của Thiên Cơ hòa thượng đã đánh tới trước mặt.

Trong chớp mắt này, một tiếng thét lanh lảnh vang lên. Bốn thiếu nữ đồng thời xoay chuyển người đi lối mười bốn, mười lăm vòng. Đến vòng thứ mười sáu, chân các cô lảo đảo lùi ra.

Thiên Cơ hòa thượng trầm giọng hỏi:

- Té ra các vị đàn việt cũng là người võ lâm.

Thiếu nữ áo hồng đứng đầu lạnh lùng đáp:

- Không ngờ chưởng giáo phái Côn Luân lại là một tay cao thủ chuyên đánh lén.

Thiên Cơ hòa thượng mặt nóng lên hỏi:

- Xin hỏi nữ đàn việt. Phải chăng các vị cùng đến đây với người mặc hồng bào.

Thiếu nữ áo hồng đáp:

- Bữa nay tiểu nữ được nghe nhiều điều mà chẳng hiểu gì...

Du Hữu Lượng đứng bên bèn lên tiếng xen vào:

- Nếu Hồng Bào Quái Nhân tới đây thì đã xuất hiện rồi mới phải. Trong chuyện này tất có điều ngoắt ngoéo...

Thiếu nữ áo hồng đứng đầu liếc mắt nhìn Du Hữu Lượng buột miệng hỏi:

- Điều chi ngoắt ngoéo?

Du Hữu Lượng hỏi lại:

- Nếu cô nương không liên can gì đến vụ này thì sao lại hỏi xen vào?

Thiếu nữ áo hồng trợn mắt líu lưỡi, không biết đáp thế nào.

Thiên Cơ hòa thượng hô:

- Thiên Linh! Thiên La! Các ngươi hãy coi giữ cửa điện.

Thiếu nữ áo hồng đứng sau cùng hỏi:

- Đại sư không cho bọn tiểu nữ ra khỏi điện chăng?

Thiên Cơ hòa thượng trầm ngâm rồi gật đầu.

Thiếu nữ áo hồng cười khanh khách hỏi:

- Đại sư không cho bọn tiểu nữ ra, không hiểu có dụng ý gì?

Thiên Cơ hòa thượng đáp:


- Mười tám tên đệ tử vào hàng chữ Tuệ ở tệ phái bị người ngấm ngầm tập kích phải uổng mạng mà nữ đàn việt chưa thoát vòng nghi kỵ. Đó là một điểm...

Thiếu nữ lắc đầu ngắt lời:

- Hoang đường! Thật là hoang đường! Đại sư nói câu này thật vu vơ.

Thiên Cơ hòa thượng đáp:

- Thế sao nữ đàn việt tự xung là chịu lời ủy thác của Bách Độc Giáo đồ phái Ngân Xuyên, hộ tống một vật đưa đến Thánh Sơn. Vật đó là vật gì, nữ đàn việt chưa giao ra.

Thiếu nữ áo hồng hỏi:

-Vật kính phật là để đưa lên trời. Tiểu nữ đã đưa vật đó lên núi Côn Luân rồi thì con giao lại cái gì?

Thiên Cơ hòa thượng đưa mắt ngõ cố kiệt đặt trong góc điện rồi hỏi:

- Những vật của thiện nam tín nữ đưa tặng phái Côn Luân đều đặt vào trong cỗ kiệu kia rồi chăng?

Thiếu nữ áo hồng đáp:

- Đại sư đã biết rõ sao còn hỏi vặn?

Thiên Cơ hòa thượng nói:

- Lão tăng biết làm phiền mà vẫn phái hỏi đi hỏi lại vì là việc quan hệ trọng đại...

Thiếu nữ áo hồng lặng lặng. Thiên Cơ hòa thượng lại nói tiếp:

- Vả lại nữ đàn việt không chịu cho biết trong kiệu đưa tới vật gì thì chẳng thể trách lão tăng sinh lòng ngờ vực.

Thiếu nữ áo hồng nói:

- Vừa rồi tiểu nữ chẳng đã nói xin đại sư thử đoán coi. Đại sư cùng Thái Bình đạo trưởng ở phái Võ Đương tiến vào nội thất bói một quả nói là trong kiệu đặt thi thể Phù Vân đại sư. Đại sư đã bịa chuyện hoang đường như vậy thì tiểu nữ còn đường lối nào để giải thích?

Thiên Cơ hòa thượng trầm ngâm đáp:

- Quẻ bói của lão tăng hoặc giả có sai trật cũng chỉ một chút chứ không quá xa sự thật.

Thiếu nữ áo hồng đứng ở sau cùng hỏi:

- Đại sư tự tin như vậy ư?

Thiên Cơ hòa thượng gật đầu đáp:

- Lão tăng mà không tự tin thì sao dám khẳng định? Có đúng hay không chỉ mở rèm kiệu lên coi là biết hư thực.

Thiếu nữ đi đầu chúc câu vạn phúc rồi nói:

- Xin mời đại sư...

Thiên Cơ hòa thượng chắp hai tay đáp:

- Mời nữ đàn việt...

Thiếu nữ áo hồng hơi biến sắc nói:

- Coi bói để cầu chứng là việc của đại sư thì lý đương nhiên do đại sư tự động vén rèm.

Thiên Cơ hòa thượng hỏi:

- Cỗ kiệu do nữ đàn việt đưa tới đây thì việc vén rèm là việc của nữ đàn việt, lão tăng xen vào thế nào được?

Hai người cãi lý và đều móc họng nhau khiến cho quần tăng ở trong điện đều ngạc nhiên, không hiểu tại sao chưởng giáo của họ lại biến đổi thành nhiều lời như vậy.

Du Hữu Lượng bên trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, hỏi xen vào:

- Tiền bối cùng cô nương đây nhường nhau hồi, xin để tiểu tử vén lên được chăng?

Thiên Cơ hòa thượng vội đáp:

- Không dám! Du thí chủ là người ngoài cuộc. Cỗ kiệu này...

Lão đột nhiên dừng lại, mắt không ngớt ra hiệu cho Du Hữu Lượng, mặt lộ vẻ hoang mang.

Du Hữu Lượng làm gì chẳng hiểu nhà sư muốn cản trở chỗ dụng ý của chàng, nhưng lòng chàng lại tính một đường khác, nên chàng nghe nói vậy liền cười mát giải thích:

- Chính vì tiểu tử là người ngoài cuộc nên muốn ra làm trọng tài cho được công bằng. Huống chi...

Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:

- Huống chi cỗ kiệu này ở Ngân Xuyên bắt đầu lên đường đi Côn Luân, ngẫu nhiên gặp lúc cơn gió thổi mùng rèm kiệu tiểu tử đã ngó thấy vật đặt bên trong...

Những người trong điện bao gồm cả bốn thiếu nữ áo hồng và Thiên Cơ hòa thượng đều biến sắc.

Thiên Cơ hòa thượng cất tiếng run run hỏi:

- Du thí chủ đã ngó thấy vật gì?

Du Hữu Lượng trầm giọng đáp:

- Tiểu tử ngó thấy một bộ mặt quen thuộc.


Thiên Cơ hòa thượng hỏi:

- Phải chăng là...

Du Hữu Lượng ngắt lời:

- Đúng là chưởng giáo quí phái:

Phù Vân đại sư.

Thiên Cơ hòa thượng cùng quần tăng trong điện đột nhiên biến sắc.

Bốn thiếu nữ áo hồng co người lại cười ngất. Cô đi đầu từ từ quay mặt lại nhìn Du Hữu Lượng hỏi:

- Du tướng công cũng tin trong kiệu đặt pháp thể Phù Vân đại sư như lời nói hoang đường như vậy chăng?

Du Hữu Lượng lắc đầu toan đáp, bỗng nghe tiếng bước chân phía ngoài điện vang lên. Ba nhà sư áo xám từ ngoài lật đật chạy vào, nhìn Thiên Cơ hòa thượng thi lễ. Nhà sư đứng giữa thi lễ nói:

- Bẩm chương môn! Tâm Di vâng lệnh dẫn mười tên đệ tử hàng chữ "Trần".

đến giữa bảo pháp. Vừa rồi có bốn thiếu nữ mặc áo màu lục khiêng đến một cỗ kiệu, kiên quyết muốn vào trong pháp. Tâm Di...

Nhà sư nói tới đây, chợt ngó tới những thiếu nữ áo hồng đứng một bên, vội dừng lại không nói nữa.

Thiên Cơ hòa thượng cùng Du Hữu Lượng đưa mắt nhìn nhau.

Thiên Cơ hỏi:

- Cỗ kiệu đó đã khiêng vào trong pháp chưa?

Tâm Di hòa thượng lộ vẻ thẹn thùng đáp:

- Bốn vị nữ đàn việt đó thân thủ rất cao thâm bọn đệ tử không ngăn cản nổi.

Thiên Cơ hòa thượng vẻ mặt nghiêm trọng khác thường nói:

- Đại biến tới nơi rồị. Tâm Di mau quay về bảo pháp để ý giám thị cỗ kiệu đó. Hễ thấy động tĩnh gì thì sai một tên đệ tử tới đây báo cáo.

Tâm Di hòa thượng "Dạ" một tiếng rồi trở gót đi ra.

Thiên Cơ hòa thượng nhìn bốn thiếu nữ áo hồng nói:

- Nữ đàn việt chắc đi với nhiều đồng bọn tới đây.

Bốn thiếu nữ áo hồng không đáp. Tiếng bước chân lại nổi lên. Một nhà sư trung niên từ điện ngoài tiến vào. Y chưa kịp hành lễ đã thở hồng hộc nói:

- Khải bẩm chưởng môn! Có bốn... bốn thiếu nữ không rõ lai lịch khiêng một cỗ kiệu sấn vào trong Thích pháp các. Đệ tử... đệ tử không đủ lực lượng cản trở...

Thiên Cơ hòa thượng ngắt lời:

- Ta hiểu rồi các ngươi cấp tốc lựa chín đệ tử vào hàng chữ "Tốn" canh giữ lâu các để phòng ngừa biến động bất trắc. Lại phái ba chục tên đệ tử đi tuần trong ngoài đại điện nếu có ngoại địch sấn vào phải lập tức khua chuông báo động.

Ngươi đi lẹ lên.

Nhà sư trung niên vâng dạ, lựa ba mươi chín tăng lữ ra khỏi nội điện.

Du Hữu Lượng thấy tình trạng này chau mày nghĩ thầm:

- Thiên Cơ chưởng giáo gặp việc mà vẫn bình tĩnh, điều độ quần tăng đúng phép tắc. Có điều trước đây xảy ra việc thiếu bề chuẩn bị. Hiển nhiên đã quá chểnh mảng. Xem chừng cục diện bữa nay dữ nhiều lành ít.

Thái Bình đạo trưởng đứng cạnh Thiên Cơ cất bước tiến về phía trước, nói:

- Không nên chậm trễ. Việc vén rèm kiệu phải quyết định cho lẹ.

Thiên Cơ hòa thượng nói:

- Ý đạo trưởng nghĩ sao?

Thái Bình đạo trưởng đáp:

- Thịnh tình của Du thí chủ thật đáng cảm kích, theo ý bần đạo thì việc mở rèm nên để cho y đại lão.

Thiên Cơ hòa thượng trầm ngâm gật đầu nói:

- Vậy cảm phiền Du thí chủ.

Du Hữu Lượng mỉm cười đáp:

- Dĩ nhiên tiểu tử không dám từ chối.

Nhan Bách Ba kéo tay chàng lại nói:

- Du huynh! Phải thận trọng lắm mới được.

Du Hữu Lượng đưa mắt nhìn gã ra chiều rất cảm kích, cất bước đi về phía góc điện có đặt cỗ kiệu.

Đột nhiên bóng người thấp thoáng, bốn thiếu nữ áo hồng song song đứng ra cản trở người chàng.

Du Hữu Lượng chau mày hỏi:

- Ý cô nương muốn sao?

Thiếu nữ đi đầu đáp:


- Tiểu nữ khuyên Du tướng công bãi bỏ ý niệm mở rèm...

Du Hữu Lượng ngắt lời:

- Tại hạ bản tính rất cố chấp. Xin cô nương đừng cản trở.

Thiếu nữ áo hồng nói:

- Khuyên có thể bằng lời tử tế không được, tiểu nữ bắt buộc phải ra tay ngăn cản.

Du Hữu Lượng hắng dặng một tiếng nói:

- Cô nương hãy thử coi.

Chàng vừa nói vừa rảo bước tiến về phía trước.

Thiếu nữ đi đầu tiện tay phất một cái vào huyệt Huyền Cơ trên người Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng vẫn không lùi bước. Chàng chờ cho bàn tay đối phương quạt tới gần khẽ đưa chưởng bên trái ra đập một cái.

Thiếu nữ áo hồng thủ thế nhanh như gió định quét vào huyệt Huyền Cơ Du Hữu Lượng, cô thấy tay trái chàng đánh tới, liền chuyển hướng điểm vào cổ tay mặt đối phương.

Du Hữu Lượng thấy cô biến chiêu một cách rất mau lẹ, không khỏi trong lòng kinh hãi hạ thấp cổ tay mặt xuống, chuyển mình qua mé tả. Không ngờ thiếu nữ áo hồng năm ngón tay đang co lại đột nhiên duỗi ra nhằm đâm vào năm đại huyệt nửa trên người chàng.

Du Hữu Lượng từ từ lùi lại hai bước rồi lộn người đi. Năm dây chỉ phong lướt qua trước người chàng, chỉ cách chừng sợi tóc.

Du Hữu Lượng lộn vòng xong đứng dậy nói:

- Cô nương cố ý kéo dài thời gian. Tại hạ không bồi tiếp được nữa.

Chàng vung tay áo, người lướt về phía trước.

Thiếu nữ áo hồng lại phất tay, ca. Du Hữu Lượng cảm thấy một luồng ám kình xô tới trước ngực liền điểm chân xuống vọt người chênh chếch qua phía đông.

Ba thiếu nữ kia đột nhiên đồng thời động thủ. Bốn cánh tay ngọc đưa ra toan nắm lấy người Du Hữu Lượng đang lảo đảo chập chờn.

Du Hữu Lượng sắc mặt nghiêm nghị chàng không ngờ võ công của bốn thiếu nữ cao thâm đến thế, vội vận động cả chân lẫn tay từ phía đông chuyển qua phía tây. Chỉ trong chớp mắt chàng đã ba lần thay đổi phương hướng rồi vèo một cái, người chàng lướt qua bên thiếu nữ thứ hai quành đi.

Thiếu nữ này xoay mình nhanh như chớp, phóng tay đánh ra.

Du Hữu Lượng người đang vọt lên lướt đi, đột nhiên cảm thấy mát rượi, vội cong nửa người về phía trước. Hai chân điểm cứ trên không bước liền mấy bước tơi cỗ kiệu.

Bốn thiếu nữ áo hồng liên thủ cản trở mà Du Hữu Lượng vẫn xông ra được, chưa đụng vào tà áo đối phương cái nào. Các cô không khỏi sửng sốt. Nhan Bách Ba ngó thấy cảnh tượng này trong lòng cao hứng vô cùng, bật tiếng hoan hô:

- Đại ca! Đại ca! Thân thủ của đại ca như vậy đáng ngồi riêng một chiếu trong đám cao thủ võ lâm...

Thái Bình đạo trưởng và Thiên Cơ hòa thượng đã chấn động tâm thần về võ công cao cường của bốn thiếu nữ nhưng thấy Du Hữu Lượng thi triển thân pháp mỹ diệu cũng tấm tắc khen thầm không ngớt.

Du Hữu Lượng vừa dừng chân trước kiệu đã đưa tay mặt ra toan vén rèm. Bốn thiếu nữ muốn ngăn trở thì đã không kịp nữa. Cô đi đầu quát lên:

- Hãy khoan!

Du Hữu Lượng hạ thấp tay xuống hỏi:

- Cô nương còn điều chi muốn nói:

- Thiếu nữ đi đầu đáp:

- Tiểu nữ khuyên tướng công một câu tối hậu là nên nghĩ kỹ rồi hãy hành động.

Du Hữu Lượng còn do dự một chút rồi vèo một tiếng. Tay chàng đã vén rèm kiêu.

Rèm kiệu vừa vén lên, cái đèn nhỏ bằng pha lê hình tam giác gắn vào nóc kiệu bỗng nhiên tự động xoay chuyển, chiếu ra ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc coi như hoa rắc, khiến người ta phải lóa mắt.

Du Hữu Lượng cũng mắt hoa, không thể nào nhìn rõ những vật chung quanh.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, những tiếng veo véo rít lên. Một loạt kim châm nhỏ như lông trâu liệng ra tựa như mưa rào.

Quần tăng trong viện thấy biến cố xẩy ra đột ngột đều ngẩn người.

Thái Bình đạo trưởng gầm lên:

- Du thí chủ lùi lại cho mau.

Nhưng chàng không còn cơ hội để lùi lại được nữa. Mắt lóa không nhìn rõ, chỉ nghe phong thanh để tránh ám khí bắn tới.

Trong lúc cấp bách chàng nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn ánh sáng ngũ sắc biến ảo. Thế là chàng tựa hồ biến thành người mù. Hai tay chàng hất mạnh ra phía trước. Người chàng nằm ngửa xuống đất. Một nắm cương châm nhỏ xíu lướt qua trên bụng chàng.

Đó là một thức rất thông thường về "Thiết Bản Kiều" của những nhà ngoại gia công phu, nhưng Du Hữu Lượng thi triển một cách rất xảo diệu mới tránh được những mũi cương châm. Bao nhiêu người trong điện đều ngơ ngác nhìn nhau không thốt nên lời.

Nhan Bách Ba không nhịn được bật tiếng hoan hô:

- Công phu Thiết Bản Kiều hay tuyệt!...

Gã nói chưa hết câu đột nhiên dừng lại vì phát giác ra tấm rèm kiệu vén lên rồi lại buông xuống.

Du Hữu Lượng thấy tấm rèm buông xuống ngẫm nghĩ một chút rồi từ từ quay lại ngó Thiên Cơ hòa thượng, chưởng giáo phái Côn Luân.

Thiên Cơ hòa thượng không hiểu chuyện gì, liền hỏi; - Phải chăng Du thí chủ có điều chi muốn dạy bảo bần tăng?

Du Hữu Lượng đáp:

- Không dám. Xin tiền bối cho tiểu tử hay một điều.


Thiên Cơ hòa thượng nói:

- Du thí chủ cứ hỏi. Lão tăng mà biết được thì xin nói hết.

Du Hữu Lượng hỏi:

- Thưa tiền bối! Giả tỷ tiểu tử dùng thức thứ chín "Phong Nhuệ Thủy Hàn".

trong ba mươi chín thức về môn Thái Thanh để đánh vào mười lăm đại huyện trước ngực tiền bối thì tiền bối né tránh bằng cách nào?

Thiên Cơ hòa thượng la thất thanh:

- Tiên sư bản phái đã hội hợp cách phóng ám khí cùng chưởng pháp để sáng chế ra công phu đó. Nó là một chiêu uy lực rất ghê gớm trong Thái Thanh tam thập cửu thức. Sao Du thí chủ lại hiểu chiêu thức này?

Du Hữu Lượng thủng thẳng nói:

- Tiền bối vẫn chưa trả lời câu hỏi của tiểu tử.

Thiên Cơ hòa thượng đáp:

- Lão tăng dùng phép "Trường Kiều Ngọa Ba" để né tránh.

Du Hữu Lượng lại hỏi:

- Tiền bối sử dụng "Trường Kiều Ngọa Ba" tất là có bản năng tiềm thức.

Nhưng giả tỷ bị bưng mắt mà tiểu tử đổi sang thức "Lưu Tinh Tuệ Tảo" đánh vào huyệt Khí Hải cùng huyệt Hầu Kết...

Thiên Cơ hòa thượng ngắt lời:

- Gặp tình thế nầy, lão tăng đành đạp tý môn, bước thiên cung nghiêng người qua mé tả hoặc mé hữu...

Lão nói tới đây đột nhiên nhớ ra một điều, bất giác mặt xám như tro tàn.

Du Hữu Lượng không ngớt gật đầu nói:

- Thế thì phải rồi! Thế thì phải rồi. Nghiêng người qua mé tả hoặc mé hữu...

Thiên Cơ không nhịn được hỏi:

- Phải chăng Du thí chủ trỏ vào cỗ kiệu kia...

Du Hữu Lượng nghiêm nghị đáp:

- Cỗ kiệu đó ngọn đèn ngũ sắc tự xoay. Cương châm đột nhiên bắn ra nguyên là để ám toán tiền bối. Chiêu thức "Tinh Lưu Tuệ Tảo" mà thi triển thì nghiêng mình qua mé tả hay mé hữu cũng không tránh khỏi.

Thiên Cơ hòa thượng bất giác xương sống toát mồ hôi lạnh ngắt, ngơ ngẩn không lên tiếng. Hồi lâu lão mới nói:

- Sao Du thí chủ lại biết ám khí trong kiệu bắn ra bằng thủ pháp "Lưu Tinh Tuệ Tảo" thuộc Thái Thanh tam thập cửu thức của phái Côn Luân.

Du Hữu Lượng đáp:

- Tiền bối quên là tiểu tử đã được Phù Vân đại sư giáo huấn.

Thiên Cơ hòa thượng chợt tỉnh ngộ "Ủa" lên một tiếng.

Du Hữu Lượng nhìn bốn thiếu nữ áo hồng nói:

- Không trách bốn vị cô nương kia cố ý ngăn cản tiểu tử không cho vén rèm lên thì ra người bố trí kế này đã tính trước lúc lâm nguy tiền bối né tránh cách nào.

Người đó không những tinh tế mà con hiểu rõ thân pháp của tiền bối như nhìn thấy trước mắt.

Thiên Cơ hòa thượng lắc đầu đáp:

- Không có thể. Người ngoài sao lại hiểu môn bí truyền của tệ phái...

Du Hữu Lượng cặp mắt đột nhiên chiếu ra những tia khác lạ, nói:

- Vụ này chỉ có một cách giải thích là nhân vật bố trí kế độc chính là... chính là...

Thiên Cơ hòa thượng hỏi:

- Du thí chủ có điều gì cao kiến:

Du Hữu Lượng đáp:

- Tiểu tử nói đoán càn là nhân vật bố trí độc kế này ngoài người quí phái không còn ai nữa.

Thiên Cơ hòa thượng trống ngực đánh thình thịch hỏi:

- Du thí chủ có ý nói bản phái đã phát sinh... nội gián?

Du Hữu Lượng gật đầu.

Quần tăng phái Côn Luân ở trong điện đều biến sắc, nhưng không ai nói gì.

Lúc này ngoài điện có tiếng bước chân nhộn nhạo rồi tiếng người la:

- Lửa! Lửa! Bảo pháp phát hỏa rồi...

Nhà sư lật đật chạy vào chính là Tâm Di hòa thượng đã vâng lệnh canh giữ bảo pháp.


Tâm Di hòa thượng vào hậu điện đảo mắt nhìn bốn thiếu nữ áo hồng cùng cỗ kiệu trong góc điện. Sau cùng y nhìn Thiên Cơ hòa thượng nghiêng mình nói:

- Tâm Di bất tài khiến bảo tháp hỏa tai...

Thiên Cơ hòa thượng nhíu cặp lông mày dài hỏi:

- Có phải ngươi ở bên ngoài hô hoán không?

Tâm Di lẳng lặng không đáp. Thiên Cơ lại nói:

- Tâm Di! Trước kia ngươi vẫn bình tĩnh trì trọng mà sao đêm nay lại phản thường tình? Ngươi nên biết bảo tháp phát hỏa là việc nhỏ, nhưng nếu hoang mang thất thố, hô hoán om sòm làm ảnh hưởng đến tâm thần trăm ngàn đệ tử bản phái là việc lớn.

Tâm Di hòa thượng cúi đầu đáp:

- Đệ tử hốt hoảng trong nhất thời, đã mất bình tĩnh. Xin chưởng môn tha thứ cho.

Thiên Cơ hòa thượng hỏi:

- Bảo tháp làm sao mà phát hỏa? Cho ta biết những điều trọng yếu thôi.

Tâm Di hòa thượng đáp:

- Đầu đuôi do cỗ kiệu kia mà ra. Đệ tử cùng chín tên vào hàng chữ Trần đang canh giữ trong kiệu đột nhiên phun khói lửa ra, đụng đâu cháy đấy. Bọn đệ tử lật đật cứu hỏa lại bị bốn thiếu nữ áo lục cản trở. Lửa cháy ầm ầm không thể cứu vãn được nữa. Chín tên đệ tử hàng chữ Trần cũng... cũng chết ở trong đống lửa...