Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 68: Tương phùng trong nước mắt

Hai chiếc taxi một trước một sau cùng nhau tiến vào trấn nhỏ, nơi đây không thuộc đô thị nên từ cảnh vật cho đến nhà ở đều khá bình dân.
Chỉ mới hơn 9 giờ tối nhưng có nhiều nhà đã đóng cổng, tắt đèn, một nơi đúng kiểu bình yên, và giản dị.


Chiếc taxi theo địa chỉ của hành khách chạy đến trước cổng một căn nhà nhỏ rồi dừng lại. Cách vị trí đó khá xa chính là chiếc taxi mà Tôn Tử Đằng đang ngồi.
Anh lặng lẽ quan sát từ xa, mọi hành động của Tôn Tiêu Đài đều được thu trọn vào tầm mắt của người đàn ông ấy.


Lúc này khi nghe thấy tiếng xe dừng trước cổng, Bạch Nhược Lam đã trông chờ từ lâu liền hớn hở chạy ra, miệng nhỏ chúm chím hí hửng hô to.
"A, ba về ba về! Mẹ ơi, ba về tới rồi, mẹ mau ra mở cổng cho ba."


Vừa nghe thấy tiếng bé con lãnh lót vang lên, thì ngoài cổng Tôn Tiêu Đài đang lấy hành lý ra đã mỉm cười, còn lắc đầu trước mức độ nghịch ngợm của cô bé nhỏ đáng yêu này.1
Cánh cửa sắt trước nhà vừa mở, Bạch Nhược Lam đã chạy ngay đến vui mừng chào đón Tôn Tiêu Đài.
"Ba!"


"Tiểu Lam!"
Cứ thế một lớn một nhỏ sà vào lòng ôm chầm lấy nhau, Bạch Nhược Y ra sau nhìn hai người họ chỉ biết lắc đầu cười chịu thua.


Cô không nghĩ rằng tuy không phải máu mủ ruột thịt với nhau nhưng Nhược Lam và Tôn Tiêu Đài lại hợp nhau đến như thế, ở nhà cả hai cứ như hình với bóng. Càng nhìn họ thân thiết, yêu thương nhau thì lòng cô lại càng không biết sau này phải để đứa trẻ ấy đối mặt với sự thật như thế nào.


"Ba ơi, sau lần này ba đi lâu thế ạ? Tiểu Lam nhớ ba quá chừng luôn!"
Đứa trẻ vòng tay qua cổ người đàn ông, miệng nhỏ lại nỉ non đôi câu hỏi, khiến trái tim của Tôn Tiêu Đài như muốn mềm nhũn ra trước mức độ đáng yêu của cô nàng nhỏ nhắn này.


"Tại ba bận nhiều việc quá, vừa giải quyết xong là  ba bay về với con liền luôn này. Ba có mua quà cho con và mẹ nữa, chúng ta vào nhà khui quà ha."
"Nhất trí ạ!"
"Vậy con theo mẹ vào nhà trước, ba mang hành lý vào sau."
"Dạ, mami ơi phụ ba với ạ!"


Vừa được Tôn Tiêu Đài đặt xuống đất, Bạch Nhược Lam đã quay sang nắm tay Nhược Y lay lay, bảo cô phụ anh một tay chứng tỏ đứa trẻ này thật sự rất quan tâm và yêu thương Tôn Tiêu Đài.
"Trời ạ! Không cần đâu con gái, chỉ có mấy túi đồ thôi à, ba tự mang vào được rồi."


"Tại ba thương mami nên mới không chịu cho mami xách phụ đó thôi. Con quá hiểu ba rồi!"1
"Thôi thôi, mau vào nhà đi bà cô nhỏ của tôi ơi. Bà còn nhỏ mà lí sự không chịu nổi à."


Lần này Bạch Nhược Y cũng lên tiếng, kèm theo hành động dắt tay cô bé lém lỉnh kia đi thẳng vào nhà, chứ đứng đó chỉ sợ tiểu nhóc nhỏ lại luyên thuyên đến sáng mai luôn mất.


Nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ dắt tay nhau vào nhà mà Tôn Tiêu Đài phải bật cười. Nụ cười của anh rạng rỡ niềm hạnh phúc to lớn.1
Nhưng lúc này anh lại cảm thấy tiếc là giá như hạnh phúc ấy được trọn vẹn hơn, và đây là một mái ấm gia đình thật sự thì tốt biết mấy.


Thôi suy nghĩ bâng quơ, người đàn ông thở ra một hơi như lấy lại tâm tình tốt đẹp trước đó rồi mang hành lý vào nhà, kẻo đứa trẻ kia lại í ới đi tìm.


Khi trước cổng nhà chẳng còn hình bóng của ai nữa thì chiếc taxi đang đỗ cách đó không xa mới chậm rãi di chuyển tới rồi dừng lại trước cánh cửa đã được đóng kín.


Lớp cửa kính ô tô ở phía sau từ từ hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt âm trầm của một người đàn ông. Hai mắt anh đỏ hoe dường như trước đó đã rơi nước mắt.1


Anh nhìn hồi lâu, dù rất không đành lòng nhưng vẫn phải kêu bác tài đưa đến một khách sạn nào đó gần đây để anh tạm qua đêm.
Chiếc xe lại lần nữa lăn bánh rời đi, nhưng lần này còn mang theo một nỗi lòng nặng trĩu của người đàn ông.


Đêm hôm nay anh đã gặp lại được người con gái mình yêu thương, nhớ nhung, chờ đợi suốt bao năm qua, nhưng tâm trạng của anh lúc này lại như đang rơi xuống vực sâu không đáy, thật sự rất khó tả.
- ---------------


Sương khuya đã giăng kín khắp lối, mang đến cảm giác lạnh buốt đến tê tái tâm hồn. Khi tất cả mọi người hầu như đều đang chìm vào mộng đẹp, vùi mình trong chiếc chăn ấm áp, thì tại một căn phòng nhỏ trong khách sạn bốn sao nằm ở thị trấn C, có một người đàn ông vẫn thao thức với chai rượu đang nằm trên mặt bàn.


Bên cạnh anh là khung cửa sổ, từ đây nhìn ra có thể nhìn thấy cả một vùng trời mù mịt sương khói, nhiệt độ lúc này có lạnh lẽo cách mấy cũng chẳng lạnh bằng cõi lòng của người đàn ông.


Trong ký ức của anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của người con gái ấy, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ có điều trong cô hơi gầy hơn lúc xưa chắc có lẽ là vì bận bịu chăm sóc con thơ.


Đứa trẻ ấy thoạt nhìn qua trông rất giống anh, tuy đêm tối nhưng lúc đó anh vẫn có thể nhìn rất rõ khuôn mặt của cô bé. Nhưng anh sao có thể là ba của đứa trẻ ấy được, vì người con gái anh yêu giờ đây đã yên ấm bên gia đình, bên người đàn ông mà cô ấy đã chọn.


Nhìn thấy cô hạnh phúc, có được mái ấm gia đình viên mãn như thế lẽ ra anh phải an lòng, phải vui vẻ như những gì trước đây luôn mạnh miệng nói, nhưng sao lúc này anh lại không làm được như thế.


Miệng anh cười nhưng sao tim đau quặn thắt, nước mắt từ khóe mi lại hờ hửng tuôn rơi, anh có muốn kiểm soát cũng chẳng thể kìm được.
Giây phút nhìn thấy cô ấy, anh chỉ muốn lao đến ôm thật chặt, nói rằng anh nhớ em nhiều lắm, anh yêu em nhiều lắm. Nhưng đôi chân muốn đi mà lí trí lại không cho phép.


Lí trí sợ rằng sự xuất hiện của anh sẽ đảo lộn cuộc sống của cô. Sợ thấy anh, quá khứ không vui lại hiện về trong tâm trí cô ấy. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười trên môi cô vụt tắt, nếu cô đã tìm được sự bình yên và hạnh phúc của mình thì anh nên tôn trọng và cần phải cảm ơn vì đã có người tốt hơn anh ở bên cạnh chăm lo cho cô.


Kết quả sau bao năm không ngừng tìm kiếm và chờ đợi lại là sự thất vọng tràn ngập cả con tim lẫn lý trí.
Anh muốn được một lần sửa sai, nhưng có lẽ đến chút cơ hội mong manh cũng chẳng thể nào có được.


Đêm nay ắt hẳn là một đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời của người đàn ông ấy. Cái đêm mà anh phải mỉm cười chúc phúc cho người con gái mình yêu!
Hai từ buông bỏ liệu rằng anh có làm được hay không?1