Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 54: Về nhà ăn cơm

Kể từ ngày Nhược Y chuyển sang Mỹ sinh sống và học tập đến nay cũng đã trôi qua hơn một tuần. Và theo sau cô vẫn luôn là người đàn ông ấm áp ấy.
Hôm nay cũng như thường lệ, trong khi Nhược Y đi làm thêm thì Tôn Tiêu Đài ở nhà chuẩn bị cơm tối.


Một ngày của anh bây giờ là làm việc qua laptop, họp hành mọi việc cũng qua màn hình laptop. Dù bận bịu nhưng hầu như tất cả các bữa ăn, sáng trưa, tối của cô hàng xóm ở phòng đối diện đều do một tay anh đích thân chuẩn bị.


Nhiều lần cô có hỏi sao anh lúc nào cũng làm dư ra một phần thức ăn thì anh lại nói là nấu chút ít cho một người ăn khó nấu, nên sẵn tiện anh nấu dư ra một chút cho dễ. Mà đã nấu nhiều thì tất nhiên anh sẽ lấy lí do đó ra để gọi cô qua ăn cùng cho vui, hoặc có khi lại mang qua tận phòng.


Giờ thì mỗi bữa ăn cô đều không cần phải lo nữa vì đã có bàn tay của người đàn ông ấy lo toan hết tất tần tật. Cô chỉ việc sáng đi học và chiều tối đi làm, về đến nhà là có sẵn cơm lành canh ngọt chờ đợi trên bàn.


Lúc này khi ngoài trời đã chạng vạng tối và đồng hồ đã điểm qua hơn sáu giờ tối thì người đàn ông ấy cũng đã bắt tay vào việc nấu nướng bữa tối từ lâu.


Anh vừa nêm nếm xong nồi canh gà thì ngưng tay một chút để tìm tới chiếc điện thoại, vào mục tin nhắn, ấn số người nhận là dòng tên "Tiểu Nhược" sau đó những ngón tay thon dài bắt đầu gõ phím.
[Lát nữa tan làm cứ ở yên đó chờ anh tới đón nhá.]


Soạn xong tin nhắn, người đàn ông ấn gửi đi rồi quay trở lại với công việc còn đang dang dở với nét mặt tràn đầy niềm vui.
*Ting.*
Sau vài phút từ điện thoại của anh đã vang lên âm thann thông báo có tin nhắn mới. Anh không dám chậm trễ nửa phút đã cầm lên mở ra xem ngay.
"Dạ!"


Đối phương chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ "dạ" kèm theo hình icon mặt cười bầu bĩnh. Chỉ có thế thôi cũng đã khiến tâm tình của người đàn ông càng thêm vui vẻ.
Anh đặt điện thoại về chỗ cũ, rồi lại tiếp tục nấu nấu nướng nướng.


Có lẽ đối với Tôn Tiêu Đài lúc này chỉ cần được ở bên cạnh Bạch Nhược Y, quan tâm, chăm sóc cho cô mỗi ngày thôi thì cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


Đó cũng đều là những cảm xúc mà tình yêu đã mang tới cho loài người. Trong yêu có ngọt, bùi, cay, đắng. Tương đương với, vui, buồn, hạnh phúc và tổn thương. Mấy ai khi yêu lại chẳng trải qua những điều ấy.
- ---------------
《NHÀ HÀNG H》


Trước cổng nhà hàng lúc này đã xuất hiện bóng dáng của một chiếc ô tô khá sang trọng, nằm trong top những chiếc xe được ưa chuộng nhất tại nước Mỹ.
Khi xe đỗ đến không lâu thì từ bên trong, một người đàn ông phong độ đã bước ra khỏi xế hộp sang xịn. Đó không ai khác ngoài Tôn Tiêu Đài.


Để thuận tiện cho việc đi lại, anh đã tậu hẳn một chiếc ô tô, ngoài đưa đón Nhược Y đi học, đi làm ra thì xe anh cũng chỉ dùng để đi chợ mua đồ nấu ăn. Một cuộc sống bịnh dị như thế trôi qua đến nay cũng đã được hơn một tuần.


Khi anh đứng đợi chưa được mấy phút thì từ trong nhà hàng, Bạch Nhược Y đã vui tươi đi ra, vừa trông thấy nhau cả hai đã dành cho nhau nụ cười trìu mến.
"Anh tới lâu chưa?"
"Anh vừa xuống xe thì em ra tới đó. Hôm nay đi làm có mệt lắm không?"


"Cũng không có mệt lắm! Làm quản lý vẫn nhàn hơn mấy bạn phục vụ mà, họ còn không than mệt thì em có là gì."
Cô gái chúm chím miệng nhỏ vừa cười vừa trả lời.  Điệu bộ đáng yêu đến mức khiến trái tim bé nhỏ của người đàn ông bất giác lệch mất một nhịp.


Nhược Y bây giờ mới như thật sự là chính mình vậy. Hồn nhiên, luôn vui vẻ lạc quan, yêu đời. Tốt hơn trước kia biết nhường nào.
"Biết em giỏi rồi. Thôi lên xe về nhà, anh nấu cơm tối rồi đấy, nhanh về còn ăn kẻo nguội mất ngon."


"Ơ, anh lại nấu xong rồi hả? Em còn định tối nay vào bếp nấu vài món đãi lại anh ấy chứ, mà kiểu này lại bị anh phỏng tay trên nữa rồi."


"Hôm nào em được nghỉ đi đã. Còn giờ anh rảnh hơn em thì cứ để anh nấu cho em ăn luôn. Em khỏi phải nấu, khỏi phải kêu thức ăn ở ngoài, dù sao cũng không bằng đồ tự tay mình nấu."


Tôn Tiêu Đài giúp Nhược Y mở cửa xe. Anh vẫn thong thả nói chuyện cho đến khi nhận được nụ cười của cô gái thì anh lại cười.
"Em chỉ sợ làm phiền anh thôi à."


Nói xong Nhược Y đã bước vào xe. Tôn Tiêu Đài sau đó cũng đi vòng qua phía bên kia để lên xe ngồi vào vị trí tài xế. Lúc này cô gái đã thắt xong dây an toàn cho chính mình.


"Em đừng có nghĩ là làm phiền anh. Giờ anh rảnh thì anh nấu ăn cho em, sau này em rảnh anh có bận việc thì tới lượt em thay phiên. Dù sao hai chúng ta ai cũng ở một mình, quan tâm, chăm sóc qua lại là chuyện nên làm mà."
"Nhưng anh có ở mãi bên này đâu. Anh chỉ đi công tác vài ngày thôi mà."


Cô gái ngây thơ nói,  lúc này Tôn Tiêu Đài cũng đã thắt dây an toàn xong thì liền quay qua, đưa tay véo mũi cô nàng một cái rồi mới nói:
"Là công tác dài hạn, vô thời hạn chứ. không phải vài ngày. Nghe rõ chưa cô nương."
"Có ai lại đi công tác lâu vậy đâu chứ."


Nhược Y xoa xoa chiếc mũi cao vừa bị ai đó véo đến hơi ửng đỏ của mình, miệng nhỏ hơi chu lên, lí nhí trả treo, dáng vẻ đáng yêu vô đối của cô lần nữa lại khiến người đàn ông bật cười.
"Thì giờ có anh rồi nè. Khỏi thắc mắc nữa rồi ha!"


"Hừm... Em nói không lại anh. Mau về nhà thôi, tiểu Nhược đói rồi."
Cô gái nhanh chóng chuyển chủ đề, còn nhìn Tôn Tiêu Đài với ánh mắt long lanh, lấp lánh như trẻ con đòi kẹo khiến anh thật chẳng thể nào chịu nổi.
"Tiểu Nhược à, em có thể bớt đáng yêu một chút có được không?"


"Hơ, em không có đùa với anh nha! Em đói thật rồi á, em muốn về nhà ăn cơm."
Người con gái phồng má lên mà nói, tránh né câu thả thính của người đàn ông làm anh chỉ có thể cười trong bất lực.
"Thôi được rồi, không trêu em nữa. Chúng ta lên đường, về nhà ăn cơm!"