Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 126: Tiếng sét ái tình

*Cốc cốc cốc.*
"Vào đi!"
"Chủ tịch, đây là hồ sơ trúng tuyển của hai người mới, cả hai cô gái này đều trúng vào vị trí Thư ký của Chủ tịch, nên em mang tới cho sếp xem qua rồi cho em xin chỉ thị."


Trợ lý Đông nghiêm trang đưa đến trước mặt Bạch Thoại An hai tập hồ sơ, cậu đã trình bày cụ thể vấn đề nhưng từ đầu tới cuối Bạch Thoại An vẫn không hề nhìn tới dù chỉ là một giây.
"Để xuống đó rồi ra ngoài làm việc đi."


"Ơ nhưng mà sếp ơi, hai người họ vẫn còn đang chờ bên ngoài. Sếp xem qua rồi đưa ra quyết định ngay luôn được không? Chứ nếu sếp lại hẹn nữa thì đây đã là lần thứ ba rồi."


Bấy giờ Bạch Thoại An mới ngẩng mặt lên nhìn nam trợ lý của mình, rồi lại chuyển mắt về hai bản hồ sơ được đặt trước mặt.
Nếu anh nhớ không lầm thì việc tuyển chọn thư ký này đã dời đi dời lại cũng mấy lần rồi.
"Được rồi để tôi xem!"


Nói xong Bạch Thoại An mới cầm hai tập hồ sơ lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xem luôn cả ảnh thẻ được dán trên hồ sơ, nhìn tới nhìn lui một chút anh vẫn bị tấm ảnh của một cô gái có khuôn mặt non trẻ, khá là dễ thương thu hút hơn hồ sơ của người còn lại.


"Gọi Mộng Thiên Chúc vào đây đi!"
Người đàn ông thoải mái ra lệnh cho Trợ lý xong thì bỏ hai tập hồ sơ trở xuống bàn làm việc.
"Dạ!"


Trong lúc chờ Trợ lý Đông đưa người tới thì Bạch Thoại An đã đi sang sofa ngồi chờ sẵn. Không lâu sau một cô gái với vẻ ngoài khá nhỏ nhắn đáng yêu, lại sở hữu khuôn mặt khả ái, thanh tao bước vào.


Cô gái ngắm nhìn xung quanh căn phòng sang trọng một lượt rồi dừng tầm mắt tại vị trí mà Bạch Thoại An đang ngồi, sau đó nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt anh, cúi đầu chào hỏi.
"Dạ chào anh, em là Mộng Thiên Chúc người đã trúng tuyển vị trí Thư ký."


Ngay từ khi cô gái này bước vào, hình ảnh của cô lọt vào tầm mắt của Bạch Thoại An thì anh đã đứng hình, ngắm nhìn say đắm, đến khi nhìn nụ cười thuần khiết trên môi Mộng Thiên Chúc thì anh lại nhận ra thêm một điều là trái tim của anh quả thật đang đập rất mạnh.1


Đây là trạng thái gì đây? Anh bị trúng tiếng sét ái tình ư? Vừa rồi chỉ nhìn qua tấm ảnh thẻ thôi mà anh đã cảm thấy có một chút thích thú, giờ được gặp người thật ngoài đời thì tim anh sao lại loạn hết lên thế này?


Thấy người đàn ông đối diện cứ nhìn mình chằm chằm làm Mộng Thiên Chúc chợt bối rối, cô còn tưởng là trên mặt mình dính thứ gì nên liền lấy tay sờ sờ lên mặt, rồi lại lần nữa lên tiếng:
"Anh Chủ tịch ơi, anh bị sao thế ạ? Trên mặt em có dính gì sao?"


Đến lần này thì Bạch Thoại An mới giật mình hoàn hồn trở lại, sau những giây phút chìm đắm vào nhan sắc của nữ nhân trước mặt.
"Ờ...Hmm, không có gì! Cô ngồi đi!"


Lần đầu tiên Bạch Thoại An anh cảm thấy lúng túng trước một cô gái. Bình thường cứ gặp gái là mồm mép anh nhanh nhạy lắm, tần số não chạy cũng rất ổn, và chỉ bằng vài câu nói thì đã đốn ngã biết bao trái tim thiếu nữ. Vậy mà lần này lại có một cô gái khiến anh ngơ ra, miệng mồm lắm bắp, não thì cứ như ngưng luôn hoạt động.


Lúc này khi Mộng Thiên Chúc đã ngồi xuống đối diện, nhưng Bạch Thoại An vẫn không biết phải hỏi gì. Trong khi rõ ràng anh gọi người ta vào là để phỏng vấn lần cuối trước khi quyết định có chọn làm Thư ký của mình hay không.
"Anh ơi, có phải là anh nên hỏi gì đó không ạ?"


Bạch Thoại An lại lần nữa được nhắc nhở thì mới bình thường trở lại, anh cố gắng tỏ ra như một vị Chủ tịch nghiêm túc và khó tính để đưa ra câu hỏi, nhưng thực chất thì tim anh vẫn đang đập rất bất ổn.
"Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Đã có bạn trai chưa?"1


Một loạt câu hỏi của vị Chủ tịch "khó tính" đã khiến Mộng Thiên Chúc vô cùng khó hiểu, đến mức cô phải trưng ra cái biểu cảm ngây ngô.
Lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc làm văn phòng mà lại nghe câu hỏi "có bạn trai chưa?" Nó có liên quan mật thiết gì đến quá trình làm việc ư?


"Dạ em là Mộng Thiên Chúc, vừa tròn 21 tuổi, đã hoàn thành tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh hành chính văn phòng, luật, thành thạo ngoại ngữ và em nghĩ là em đủ khả năng để đảm nhận chức vụ của một Thư ký! Hiện tại em vừa chuyển từ Mỹ về đây nên là vẫn chưa có bạn trai đâu ạ! Nên sếp đừng lo em yêu đương sẽ ảnh hưởng đến công việc."


Dù rất khó hiểu nhưng Mộng Thiên Chúc vẫn vui vẻ trình bày tất tần tật những thông tin cần thiết về bản thân mình cho người đàn ông ấy được biết. Nhưng cô đâu biết rằng anh ta chỉ chú ý đến mỗi hai câu cuối mà cô đã nói.
"Tốt! Rất tốt! Ngay hôm nay cô có thể vào làm việc chính thức!"


Đang yên đang lành nghe Mộng Thiên Chúc nói xong thì Bạch Thoại An lại mỉm cười rồi thản nhiên đưa ra quyết định trong bộ mặt vô cùng thích thú, làm cô gái có một chút bất ngờ, nhưng so với những điều kiện mà cô đã đạt được thì chuyện được trúng tuyển thì cũng không quá khó để hiểu, nhưng mà vào làm ngay trong ngày luôn thì mới có một chút khá khó hiểu ở đây.


"Nhận việc ngay bây giờ luôn hả sếp?"
"Đúng vậy! Cô có ý kiến gì sao?"
"Dạ không ạ! Vậy bây giờ em ra ngoài gặp trợ lý Đông để được sắp xếp công việc hay sao ạ?"
"Đúng rồi! Khi nào sắp xếp công việc cho cô xong thì bảo trợ lý Đông tới gặp tôi!"
"Dạ! Vậy em xin phép ra ngoài!"


Mộng Thiên Chúc đứng dậy cúi đầu chào Bạch Thoại An xong thì liền nhận được một nụ cười tỏa nắng của người đàn ông, khiến cô lại bối rối, hai gò má tự dưng lại ửng hồng không hiểu lí do nên cô chỉ biết nhanh chóng rời khỏi bầu không gian lạ lùng này.


Sau khi Mộng Thiên Chúc đi khỏi, Bạch Thoại An liền tùy ý ngã lưng tựa vào thành ghế sofa, ánh mắt tràn đầy tia phấn khích, trên môi vẫn là nụ cười của một kẻ đã thật sự bị trúng tiếng sét ái tình. Những cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện khiến anh rất rạo rực trong lòng nên liền lấy điện thoại ra, gọi ngay cho ai đó...