Hôn Trộm 55 Lần

Chương 971: Hạnh phúc (12)

Giữa tháng năm, là KỶ niệm ngày kết hôn của Kiều An Hạ và Trình Dạng.

Đầu tháng, Trình Dạng đã đặt chỗ ở một nhà ăn bàn tròn, sau khi anh quay phim xong, lại vẫn gấp rút trở về Bắc Kinhh, lúc về nhà đón Kiều An Hạ, còn cố ý mua cho cô một chút quà.

Kiều An Hạ đã nhận được điện thoại của anh từ sớm, lúc anh đến, đã ăn mặc xong xuôi.

Lúc này là chạng vạng sáu giờ, Trình Dạng chở cô đến nhà hàng.

Chọn đồ ăn, đợi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Trình Dạng lấy quà từ trong túi áo ra đưa cho Kiều An Hạ: “Kỷ niệm ngày kết hôn vui vẻ.”

Nét mặt cô cười như hoa, hỏi một câu quà gì thế, thấy anh không có ý muốn nói, trực tiếp đưa tay mở ra, thấy bên trong là lắc tay Tiffany mới nhất, sáng chói lóa mắt.

Lắc tay này, Tiffany mới ra, Kiều An Hạ liền để ý, cô cũng từng cho Trình Dạng xem bản thiết kế, nói một câu, nhìn cũng không tệ, rất đẹp.

“Thích không?” Trình Dạng hỏi.

“Thích.”

Kiều An Hạ lấy ra đeo ở cổ tay, khoa chân múa tay một lúc.

Trình Dạng cười dịu dàng.

Kiều An Hạ tháo ra, lại thả vào trong hộp thật cẩn thận, đút vào túi xách, cũng rút từ bên trong ra một chiếc hộp gấm, để lên trước mặt anh: “Đây là quà em mua cho anh.”

Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay, số lượng có hạn, Trình Dnagj thật cẩn thận nhét vào túi.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không khí rất ấm áp.

Cơm nước xong, Trình Dạng gọi người phục vụ mang trà phổ nhĩ lên, Kiều An Hạ pha trà, động tác tiêu chuẩn vô cùng đẹp.

Bóng đêm ngày càng sâu, ánh đèn ngoài cửa sổ ngày càng sáng.

Kiều AN Hạ rót một tách trà, nhìn không rời mắt khỏi Trình Dạng, sau đó nói một câu: “ Trình Dạng... cả đời em chỉ có một nguyện vọng, đó chính là hi vọng anh luôn hoàn mỹ...”

Trong mắt Trình Dạng lóe sáng: “Có em, đã rất hoàn mỹ rồi.”

Vẻ mặt cô khó xử, cúi đầu cười yếu ớt, quay đầu, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trở nên có chút mơ màng, chỉ là khóe môi vẫn giương lên, theo góc độ nhìn của anh, như là cô đang cười, qua rất lâu, cô mới chớp chớp mắt, quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh nói: “Trình Dạng, về sau anh sẽ rất hạnh phúc.”

“Em cũng vậy.” Hạnh phúc của anh là em tặng, hạnh phúc của em anh sẽ tặng, anh hạnh phúc, em cũng hạnh phúc.

Kiều An Hạ mỉm cười, chuyển đề tài: “Thời gian không còn sớm, thanh toán thôi.”

Trình Dạng gật đầu, gọi phục vụ, lúc xoay người quét thẻ, Kiều An Hạ lại rót hai chén trà, trong đó có một chén bị cô cho thuốc vào.

Lúc anh trở về, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm chén trà kia, viên thuốc đã tan hết, không hề khác bình thường.

“Uống trà rồi đi thôi.” Kiều An Hạ ngẩng đầu, nhìn Trình Dạng, cầm chén trà lên.

Trình Dạng không từ chối, cúi đầu, uống cạn.