“Một năm đó, ánh mắt của nó ngày nào cũng sưng đỏ, nửa đêm thường vụng trộm khóc một mình.”
“Cũng là bắt đầu từ năm đó, Tư Tư đã trưởng thành, lúc trước, nó mặc quần áo dơ về nhà, mẹ nó mắng nó, còn có thể giúp nó giặt quần áo, sau đó mẹ nó đi tới, có nhiều lần, bác thấy nó vụng trộm ở trước vòi nước công cộng dưới lầu, tự giặt quần áo của mình, chắc là sợ làm bác bận lòng...”
“Bac cực kỳ vui vì Tư Tư đã hiểu chuyện, nhưng cũng rất đau lòng.”
“Đây là sau khi nó thi vào đại học, nhận được giấy gọi của đại học Bắc Kinh, bác tự mình đưa nó đi, cháu nhìn này, còn có ảnh chụp chung của hai cha con ở Thiên An Môn.”
Bác trai nói đến đây, không nhịn được thở dài một hơi: “Một năm khi bác bị bệnh, cần phải thực hiện phẫu thuật, lúc ấy trong tay chỉ có chút tiền gửi ngân hàng, nghĩ muốn để lại cho Tư Tư, nhưng là sau đó Tư Tư không biết lấy đâu ra tiền cho bác làm phẫu thuật.”
“Lúc đó, nhà chúng ta nghèo rớt mùng tơi, Tư Tư còn đang đi học, làm thêm ở một cửa hàng, một tháng được 3000 đồng tiền lương, đều đã mua thuốc thang cho bác hết rồi.”
Hứa Gia Mộc nghe đến đó, lông mày hơi nhăn lại.
Lúc đó, anh và Tống Tương Tư đã ở bên nhau, sau khi anh cho cô năm vạn đồng, cô chưa bao giờ mở miệng hỏi anh dù là một chút tiền.
Lúc ấy cô học đại học A, đôi khi nhận điện thoại của anh, cô sẽ tới qua đêm với anh, ngày hôm sau luôn nói có lớp học rồi sớm rời đi, có rất nhiều khi, anh đón cô, lúc anh đến, cô đều đứng ở cửa đại học A chờ, cho nên anh nghĩ cô vẫn đi học,nhưng lại không ngờ cô đã bỏ học.
“Về sau Tư Tư làm diễn viên... Bác, đến đoàn làm phim xem nó một lần, điều kiện rất kém, lúc ấy là mùa đông, nó cảm lạnh sốt cao, lại vẫn kiên trì đóng phim, bác nhìn mà thấy đau lòng... Lại còn một lần, không biết nó chọc phải người nào trong đoàn làm phim, bị người ta đánh, mặt mày sưng vù, quần áo cũng rách tung tóe, suốt đêm chạy về nhà, nhìn thấy bác liền khóc nức nở...” Bác trai nói đến đây, nước mắt liền rơi xuống: “:Bác nghĩ lúc ấy trong lòng Tư Tư rất khổ sở, nhưng không thể dựa vào ai, cũng chỉ có thể chạy đến tìm người ba này, chỉ tiếc, bác không thể làm gì, không thể giúp gì được nó, nó nán lại ở nhà hơn nửa tháng, sau cùng vẫn trở về đoàn làm phim, về sau, đoán là nó cũng không muốn chạy về để bác lo lắng, nên sau đó không hề quay về kể khổ nữa, nhưng bác biết, vài năm đó, nó không sống tốt chút nào, ngẫm là, người cha như bác, thật là vô dụng.”
Hứa Gia Mộc nghe đến đó, đột nhiên nghĩ đến lúc nào đó ở bệnh viện, anh hỏi cô, vì sao cổ chân bị thương vẫn còn quay phim, cô nói nhiều năm rồi đều là như thế.
Lúc ấy, anh liền cảm thấy đau lòng, hiện tại, càng đau hơn, chỉ là cảm thấy như có một cây đao hung hăng khứa vào ngực, khiến anh đau đến không thở được.
Anh ở bên cô tám năm.... chung chăn gối với cô tám năm, ngủ cạnh nhau suốt tám năm... Gần 3000 ngày đêm, thế nhưng anh lại không biết, khi nào cô từng chịu thương tổn, khi nào cô bị đánh, khi nào cô bị bệnh, khi nào thì khổ sở, ...